Cả đời Hạ Tưởng đã gặp vô số người phụ nữ.
Sớm nhất là gặp Mai Hiểu Lâm ở huyện An, đến gặp Đồ Quân và Lưu Nhất Lâm ở thành phố Lang, bông hoa Vương Sắc Vi của thành phố Lang, rồi đến Trần Khiết Văn của thành phố Thiên Trạch, tiếp đó là Dương Diêu Nhi ở tỉnh Tương, Ôn Tử Tuyền ở tỉnh Tề.
Những người phụ nữ này rải rác trong cả quan trường và thương trường, hoặc học sâu biết rộng, hoặc ngang ngược, hoặc tâm cơ thâm trầm, hoặc ngực to óc bé, hoặc có cả tài cả sắc, ai cũng để lại cho Hạ Tưởng ấn tượng sâu sắc.
Nhưng.... Không ai giống như Quý Như Lan, khiến hắn vừa mới gặp mặt đã nảy sinh tâm lý đề phòng mãnh liệt!
Đúng vậy, là tâm lý đề phòng từ sâu trong nội tâm.
Chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào khiến Hạ Tưởng không tự chủ được nghĩ rằng cần phải kính trọng nhưng giữ khoảng cách, vậy mà hôm nay rốt cục hắn đã gặp phải một người.
Không tính tới thân phận tiểu thư nhà họ Quý của Quý Như Lan, cho dù là lúc hắn còn đang non nớt mới quen Mai Hiểu Lâm, dù biết sau lưng Mai Hiểu Lâm là nhà họ Mai khổng lồ kinh người, hắn cũng không nảy sinh tâm lý sợ hãi đối với Mai Hiểu Lâm, hắn vẫn cảm thấy có thể thoải mái kết giao với Mai Hiểu Lâm.
Nhưng đối với Quý Như Lan, lần đầu tiên Hạ Tưởng sinh ra tâm lý cảnh giác mãnh liệt đối với một người phụ nữ, cảm giác Quý Như Lan như một bông hoa tươi cười nhưng sau lưng lại là cạm bẫy sâu không lường được đang đợi hắn bước vào.
Bởi vì... Giọng nói của Quý Như Lan tuy rằng êm tai nhưng lại như một bóng ma dưới ánh nắng ngoài cửa sổ, trong nháy mắt khiến tim Hạ Tưởng đột nhiên trầm hẳn xuống.
- Phó bí thư Hạ, tôi và em Nghiêm Tiểu Thì giống nhau...
Giọng của Quý Như Lan có ba phần êm dịu, bốn phần nóng bỏng:
- Tôi và em Tiểu Thì cùng nhau mời Phó bí thư Hạ, không biết phó Bí thư Hạ có đồng ý hạ cố tới hay không?
Buông điện thoại của Quý Như Lan, tâm tình Hạ Tưởng thật lâu vẫn khó có thể bình tĩnh trở lại. Nếu nói lúc đầu Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn xuất hiện, dùng chiêu biết rõ chi tiết của hắn để uy hiếp, thậm chí còn gửi một thư đe dọa có kèm viên đạn cho hắn, hắn vẫn không coi là gì, vẫn có thể hạ bút thành văn đánh lui đối phương, như vậy thủ đoạn của Quý Như Lan lại như một sợi dây mây mềm mại nhưng cực kỳ dai dẳng, cứ tiến dần từng tí, quấn quanh thân hắn.
Không ngờ Nghiêm Tiểu Thì lại lặng im không một tiếng động đi tới Dương Thành, trước đó cũng không thông báo trước cho hắn và cũng không gặp mặt hắn, lại ở cùng một chỗ với Quý Như Lan, thật sự khiến Hạ Tưởng chấn động.
Nhà họ Quý.... Quả thật còn khó đối phó hơn cả thế lực địa phương tỉnh Tề. Chỉ riêng một Quý Như Lan đã khiến Hạ Tưởng có cảm giác không thể ra lực được. Dù sao cô cũng là phụ nữ, một phụ nữ xinh đẹp, có được vũ khí sát thương mạnh nhất của phụ nữ, lại có ưu thế trời sinh của nữ giới, lại hiểu được lấy nhu thắng cương và hiểu được cách tối ưu hóa các tài nguyên của bản thân, quả thật là một đối thủ mạnh nhất mà Hạ Tưởng từng gặp từ lúc chào đời tới giờ.
Hành động chuyên nghiệp này vừa mới lên chương trình chi tiết, nhà họ Quý đã gia tăng mạnh thế công đối với hắn, sau lưng khẳng định có ẩn giấu mục đích chính trị.
Gặp hay không gặp? Hạ Tưởng chỉ chần chừ vài giây liền quyết định:
- Được, tôi đến đúng giờ.
Quý Như Lan cười vui vẻ:
- Tôi vẫn biết Phó bí thư Hạ là người thông tình đạt lý, là người tốt mà.
Hạ Tưởng cười không nói gì, dập điện thoại.
- Thiên Vân, đến phòng làm việc của đồng chí Hòa Dân một chuyến, lấy phần hồ sơ vụ án chống tham nhũng Hồng Hoa lại đây.
Hạ Tưởng nói.
Vương Hòa Dân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiêm Giám đốc sở Giám sát.
Sau một lát, Đường Thiên Vân đã trở lại, Vương Hòa Dân đi phía sau. Hạ Tưởng vươn tay ra:
- Đồng chí Hòa Dân vất vả, cứ để Thiên Vân mang đến đây là được mà.
Vương Hòa Dân sao dám lên mặt như vậy, huống chi y không biết Phó bí thư Hạ có chỉ thị quan trọng gì hay không, cho nên vội vàng tự mình chạy tới.
- Vừa lúc vụ án chống tham nhũng Hồng Hoa có chút tình huống cần báo cáo với Phó bí thư Hạ một chút.
Vương Hòa Dân nói với thái độ vô cùng kính cẩn, cẩn thận mười phần, không chỉ vì Phó bí thư Hạ là người lãnh đạo trực tiếp, là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật mà còn là Phó bí thư tỉnh ủy.
Không đợi Hạ Tưởng lên tiếng, Đường Thiên Vân đã rót nước trà cho Vương Hòa Dân, tự mình đưa tận tay cho Vương Hòa Dân. Đây cũng là sự ăn ý giữa Đường Thiên Vân và Hạ Tưởng. Không cần lãnh đạo lên tiếng mà thư ký đã dâng trà, đây chính là một tín hiệu rõ ràng mà Đường Thiên Vân muốn truyền đạt cho Hạ Tưởng: Vương Hòa Dân là có thể tin tưởng được.
Đèn đường vừa lên, Hạ Tưởng đã mặt mày tươi tỉnh, tự tin bước đi, ngồi trên chiếc xe chuyên dụng mà Quý Như Lan phái tới đón hắn.
Đó là một chiếc Toyota Crown rất bình thường. Người Dương Thành rất thích xe Nhật, chạy trên đường đều là các loại xe thương hiệu Nhật, ngược lại thương hiệu của Âu, Mĩ thì không nhiều lắm.
Bên trong xe chỉ có một người lái xe, Đường Thiên Vân ngồi ở vị trí lái phụ.
Không sai, lần dự tiệc này, Hạ Tưởng dẫn theo Đường Thiên Vân.
Nếu là cuộc gặp mang tính chất cá nhân bình thường, Hạ Tưởng sẽ không mang thư ký. Cũng không phải là hắn không tin tưởng thư ký mà là muốn có không gian riêng tư. Hôm nay đưa Đường Thiên Vân đi theo đương nhiên là có ý tứ sâu xa.
Vẫn là biệt thự gặp mặt lần trước, khi tới nơi, Quý Như Lan liền chân thành từ bên trong đi ra đón. Tuy nhiên khi thấy Đường Thiên Vân đang mở cửa xe cho Hạ Tưởng, trong ánh mắt cô rõ ràng hiện lên một tia khác thường, ngay cả bước chân cũng chần chờ lại một chút.
Ánh mắt như nước của Quý Như Lan liền dừng lại vài giây đầy phức tạp trên gương mặt ôn hòa mà tràn đầy tự tin của Hạ Tưởng. Nguồn truyện:
Truyện FULLHạ Tưởng chủ động giơ tay ra phía trước:
- Như Lan, lại gặp mặt.
Quý Như Lan nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, trong lúc giơ tay, có lẽ là gió nhẹ thổi qua, một mùi hương thơm ngát ập tới, khiến tâm thần người ta phải run lên.
Đứng không xa sau lưng Quý Như Lan là Nghiêm Tiểu Thì với bộ dạng hơi tiều tụy nhưng vẻ mặt vui sướng.
Nghiêm Tiểu Thì và Quý Như Lan là quen biết cũ. Thế giới rất lớn, nhưng có khi cũng rất nhỏ, mười mấy năm trước, khi Nghiêm Tiểu Thì mới đến tỉnh Yến thì cũng đã quen biết Quý Như Lan, mặc dù không phải tình như chị em tri kỷ nhưng cũng coi như bạn tốt mới gặp đã thân. Tuy nhiên hơn mười năm sau đó cũng không liên hệ mấy, gặp mặt cũng rất ít.
Đột nhiên nhận được lời mời thịnh tình của Quý Như Lan, Nghiêm Tiểu Thì rất ngạc nhiên, do dự hồi lâu vẫn lặng lẽ đi tới Dương Thành. Cho dù co có chút oán giận việc Hạ Tưởng đánh ngã hai cha con họ Phạm nhưng vẫn không thể kiềm chế nỗi nhớ mong Hạ Tưởng.
Nghiêm Tiểu Thì cũng rõ ràng kỳ thật không trách Hạ Tưởng, chỉ có thể nói cha con họ Phạm tự rước lấy nhục. Nhưng mặc kệ như thế nào, một giọt máu đào hơn ao nước lã, người thân vẫn chính là người thân, không ai có thể thay đổi được sự thật. Dù cô không có mấy tình thân với Phạm Duệ Hằng, cũng không thân thiết với Phạm Tranh, tuy nhiên khi nhớ tới thời gian từng hợp tác làm việc, cô vẫn không tránh khỏi thương cảm.
Quý Như Lan mời cô tới Dương Thành, rốt cuộc là dụng ý gì? Nghiêm Tiểu Thì vẫn không suy nghĩ sâu xa, nhưng với tâm tư của mình, cô cũng ít nhiều có thể đoán được rằng Quý Như Lan không phải chỉ muốn ôn lại chuyện cũ mà chắc chắn là có mục đích chính trị, hoặc là muốn nhắm vào cái gì đó ở Hạ Tưởng... Sau khi tới Dương Thành, cô cũng không thông báo với Hạ Tưởng, chính là muốn tiếp xúc trước với Quý Như Lan, thăm dò ý tưởng đích thực của Quý Như Lan.
Điểm mấu chốt của Nghiêm Tiểu Thì chính là: Không cho phép bất cứ kẻ nào gây bất lợi cho Hạ Tưởng.
Cha con họ Phạm là người thân của cô, nhưng họ đối nghịch với Hạ Tưởng, cuối cùng ngã dưới chân Hạ Tưởng. Tuy rằng cô có chút oán giận nhưng vẫn kiên định đứng bên Hạ Tưởng. Nếu Quý Như Lan muốn lợi dụng cô để đối phó với Hạ Tưởng, cô cũng sẽ không bận tâm tình nghĩ chị em gì đó, sẽ chống lại Quý Như Lan.
Đi tới gần Hạ Tưởng, Nghiêm Tiểu Thì khẽ cười:
- Đến rồi à!
- Đến rồi!
Hạ Tưởng đối đáp với Nghiêm Tiểu Thì khá tùy ý, càng tùy ý càng thể hiện quan hệ giữa hai người là không tầm thường.
- Sao đến Dương Thành mà không nói một tiếng, chẳng lẽ biệt thự của Như Lan còn tốt hơn cả điều kiện của nhà khách tỉnh ủy sao?
Quý Như Lan cười nói:
- Phó bí thư Hạ, Tiểu Thì là khách của tôi, tôi mời cô ấy đến Dương Thành, đương nhiên phải ở nhà tôi rồi.
Tới phòng khách, Quý Như Lan vẫn giống lần trước, tự tay pha trà. Nghiêm Tiểu Thì thì lẳng lặng ngồi một bên, nhã nhặn lịch sự không nói gì, chẳng qua ánh mắt của cô thỉnh thoảng lại hướng tới Hạ Tưởng, âm thầm truyền tin tức tới. Hạ Tưởng liền hiểu biết một chút về mục đích của Nghiêm Tiểu Thì tới Dương Thành lần này.
Hạ Tưởng kinh ngạc không phải vì hành động mời Nghiêm Tiểu Thì của Quý Như Lan mà là kinh ngạc vì sự hiểu biết rất sâu của Quý Như Lan đối với hắn. Hiển nhiên, cô ta đã làm rất nhiều công tác tỉ mỉ, chi tiết ở hậu trường.
Đối mặt với một người phụ nữ cẩn thận và khôn khéo như vậy, Hạ Tưởng phải thận trọng.
Đường Thiên Vân ngồi ở một bên, bình tĩnh, trầm mặc, như thể không tồn tại, tuyệt đối không hỏi một câu nào, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc đối với bất cứ sự tình gì, tuyệt đối làm tới trình độ cao nhất của một thư ký: Mắt thấy như không thấy, bịt tai làm ngơ.
Hôm nay Nghiêm Tiểu Thì cũng không ăn mặc cầu kỳ, chỉ trang điểm đơn giản, vẻ mặt hơi tiều tụy nhưng vẫn không che dấu được nét mặt xinh xắn. Cô mặc váy dài, ngồi cạnh Quý Như Lan thanh nhã, giống như hai bông hoa nở trên cùng một cành.
Quý Như Lan mặc áo màu lam, quần dài trắng, trong sự nhã nhặn lịch sự để lộ ra vài phần sắc sảo, chặt chẽ. Điểm khác nhau rất lớn so với lần gặp trước là lần này cô hoàn toàn không ăn mặc theo phong cách ở nhà. Ăn mặc một cách chính thức cũng biểu lộ tâm tình của cô hôm nay, mời Hạ Tưởng tới là có công việc muốn nói.
Mà Hạ Tưởng cũng có thư ký đi theo, cũng ám chỉ mãnh liệt với Quý Như Lan: Hôm nay gặp mặt là giải quyết việc chung.
Nghiêm Tiểu Thì cảm thấy không khí áp lực liền lấy cớ đi ra ngoài.
- Như Lan, cô mượn danh nghĩa Nghiêm Tiểu Thì mời tôi tới, hiện tại tôi đã đến đây, có gì chỉ giáo xin mời nói.
Hạ Tưởng không thích cái kiểu Quý Như Lan tính kế trong mọi việc, bởi vậy giọng điệu cũng khá lạnh lùng. Kỳ thật, nếu Quý Như Lan không đề cập tới Nghiêm Tiểu Thì thì hôm nay hắn sẽ không gặp lại Quý Như Lan làm gì.
Bởi vì thủ đoạn hai mặt của nhà họ Quý khiến hắn hơi căm tức.
Quý Như Lan đã nhận ra sự không hài lòng của Hạ Tưởng, cô giơ tay vuốt trán, ánh mắt thản nhiên và bình tĩnh nói:
- Phó bí thư Hạ, Lĩnh Nam là địa phương tốt, không nên chặt chém lung tung.
- Cô dùng thân phận gì để nói chuyện với tôi?
Tâm Hạ Tưởng như gương sáng. Hành động đặc biệt muốn bắt rất nhiều quan lớn cấp sở để khai đao, phần lớn quan chức cấp sở ở Lĩnh Nam là dòng chính của nhà họ Quý, ít nhất cũng phải một phần ba. Nói thật, cho dù hành động đặc biệt không phải cố ý nhắm vào nhà họ Quý nhưng nếu tóm hơn mười quan chức cấp sở, ít nhất cũng sẽ tổn thất không ít nhân sự của nhà họ Quý. Nhà họ Quý tự nhiên sẽ vô cùng bất mãn, thậm chí còn cho rằng Trần Hạo Thiên cố ý làm như vậy.
Quý Như Lan đón ánh mắt chất vấn lạnh lùng của Hạ Tưởng, thản nhiên cười:
- Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm gì có thân phận gì chứ?
Vẫn còn dùng mánh lới à? Hạ Tưởng lập tức đứng dậy:
- Quyết định của Tỉnh ủy, cô là một người phụ nữ bình thường thì không cần phải nói này nói nọ. Tôi còn có việc, không ngồi được nữa.
Hạ Tưởng nói đi là đi, căn bản không hề nể mặt Quý Như Lan chút nào, cũng không hề để ý tới sự kinh hãi của cô ta, liền bước nhanh ra cửa.
- Phó bí thư Hạ, tôi tự mình vào bếp nấu canh, không nếm một chút đã đi, rất không biết điều.
Giọng của Quý Như Lan dịu dàng quyến rũ như rượu ngọt.
Hạ Tưởng cứng rắn như sắt:
- Không cần!
Ngay cả một lời giải thích cũng không nói.
Vừa mới ra tới cửa, phía sau truyền đến một giọng nói già cả:
- Phó bí thư Hạ, xin dừng bước.
Trong lòng Hạ Tưởng chấn động, gia chủ nhà họ Quý xuất hiện à?