Bình tĩnh mà xét, Hạ Tưởng vốn không ôm ảo tưởng đối với cuộc gặp mặt hôm nay.
Cuộc đọ sức xung quanh hành động đặc biệt kỳ thật vừa mới bắt đầu. Nhà họ Quý chơi hai mặt cả văn cả võ, ý đồ thăm dò là rất rõ. Họ muốn thăm dò không phải nhân vật số một, cũng không phải nhân vật số hai (tức là Bí thư và Chủ tịch tỉnh - Lời DG) mà là hắn.
Bởi vì hắn mới là người phụ trách toàn quyền của hành động đặc biệt.
Là người chấp hành cụ thể, là Phó bí thư Tỉnh ủy, lại là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nếu hắn thật sự muốn làm một vở kịch lớn ầm ĩ long trời lở đất ở tỉnh Lĩnh Nam cũng rất có khả năng. Mặt trên có chính sách, phía dưới có đối sách, xét đến cùng, hành động đặc biệt sẽ có cường độ mạnh yếu thế nào, có thể lấy được bao nhiêu thành tích, không phải do Trần Hạo Thiên hay Mễ Kỷ Hỏa quyết định mà do hắn quyết định.
Nếu hắn chỉ làm kiểu ứng phó, có lẽ hành động đặc biệt sẽ chỉ là tiếng sấm lớn nhưng hạt mưa nhỏ. Trần Hạo Thiên cũng không thể chuyện gì cũng hỏi tới. Nếu đã quyết định giao cho hắn tổng phụ trách, vậy sẽ do hắn cụ thể quyết định.
Nhưng nếu hắn muốn làm thật tâm, nghiêm trị không tha, không phải làm cho qua chuyện, từng trải qua Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương và Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tề, kinh nghiệm dày dặn trong cả hai vị trí, cộng với kinh nghiệm cơ sở phong phú, hiện tại hai chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam cùng do hắn đảm nhiệm, hơn nữa bên trên còn có Ủy viên bộ Chính trị ra sức ủng hộ, quyền lực của hắn càng lớn hơn so với lúc ở tỉnh Tương hoặc tỉnh Tề. Nếu muốn quấy đảo thế cục tỉnh Lĩnh Nam, hiện tại sức mạnh của Hạ Tưởng quả thật khiến người ta phải kinh sợ.
Nếu nhà họ Quý nói chuyện tử tế, thương lượng tử tế, đề xuất đủ thành ý, Hạ Tưởng cũng sẽ không lỗ mãng với Quý Như Lan. Đàn ông đều có tâm lý thương hương tiếc ngọc, Hạ Tưởng cũng không ngoại lệ. Đáng tiếc, Quý Như Lan tự cho là thông minh khi mời Nghiêm Tiểu Thì, khiến hắn thất vọng tới cực điểm.
Điều này cũng chạm tới điểm mấu chốt của hắn.
Hạ Tưởng vốn định cho Quý Như Lan một bài học, cũng không nghĩ rằng tới tận hôm nay nhân vật cấp quan trọng của nhà họ Quý mới ra mặt. Bởi vậy khi giọng nói già nua vang lên phía sau, hắn nhất thời kinh ngạc, quay lại liền thấy...
Một ông già tóc hoa râm đứng trong phòng khách, vóc dáng không cao, không béo, sắc mặt trắng trẻo, mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn.
- Phó bí thư Hạ, có cảnh đẹp có hoa có trăng, sao không ngồi xuống thưởng thức trà ngắm trăng?
Ông già vừa xuất hiện, Quý Như Lan liền như thay đổi thành người khác, tĩnh như thục nữ, dịu dàng tiến tới, đỡ lấy ông ta.
- Phó bí thư Hạ, lão là Quý Trường Hạnh.
Hạ Tưởng luôn có phẩm chất tốt đẹp kính già yêu trẻ, vừa thấy Quý Trường Hạnh xuất hiện, còn chủ động tự giới thiệu, liền nhanh chóng tiến tới một bước, cung kính nói:
- Chào ông Quý.
Quý Trường Hạnh, đời thứ ba nhà họ Quý, hoặc là nói xứng đáng với cái tên cách mạng đời thứ ba. Cha của ông ta là con trai của người có công lớn mở nước, từng quản lý Lĩnh Nam mười mấy năm, chứng kiến quá trình mở cửa cải cách ở Lĩnh Nam. Thậm chí có thể nói, cha của Quý Trường Hạnh đã sáng lập ra Lĩnh Nam hôm nay.
Đó là con cháu của người lãnh đạo mở nước chân chính, Hạ Tưởng đích thân gặp phải, vẫn không kìm nổi hơi hơi kích động.
Bởi vì hắn có thiện cảm với tổ tiên nhà họ Quý, không chỉ vì trong số những người có công lớn mở nước, tổ tiên nhà họ Quý vẫn đi rất thẳng, hơn nữa trong sự kiện mấu chốt chuyển biến của lịch sử nước cộng hòa, chính bởi vì có tổ tiên nhà họ Quý ra sức ủng hộ mới khiến tổng công trình sư của công cuộc cải cách đi lên sân khấu lịch sử cao nhất của chính trị trong nước.
Quý Trường Hạnh rất hiền hòa nắm tay Hạ Tưởng, giơ tay chỉ Quý Như Lan, nói:
- Như Lan từ nhỏ được nuông chiều, thích đùa giỡn kiểu thông minh trẻ con, xin Phó bí thư Hạ lượng thứ.
Quý Như Lan lặng lẽ thè lưỡi, bộ dạng như một cô bé mới lớn, như thể một người khác hẳn với người phụ nữ đàm phán khôn khéo vừa rồi. Điều này khiến Hạ Tưởng âm thầm cảm thán, quả thật là một người phụ nữ nhiều mặt.
Đi vào trong viện, tới một mái đình gỗ, trong đó đã chuẩn bị sẵn trà nước khiến Hạ Tưởng hơi nghi ngờ sự việc hôm nay là có sự chuẩn bị trước.
Quý Trường Hạnh ngồi xuống rồi vẫy Hạ Tưởng ngồi:
- Phó bí thư Hạ, tôi luôn phê bình Quý Như Lan, không được phức tạp hóa những vấn đề đơn giản. Đơn giản hóa những vấn đề phức tạp là nhân tài, còn phức tạp hóa những vấn đề đơn giản là quan liêu. Kỳ thật Như Lan cũng có lòng tốt, nó mời anh đến cũng là muốn thể hiện trà đạo và tay nghề làm bếp của nó...
- Tuy nhiên con gái thì rốt cục đừng quá tranh hơn thua, háo thắng, nếu không cuối cùng sẽ làm tổn thương chính mình. Tôi nói với nó thế nào nó cũng không nghe, luôn cảm thấy nó thông minh hơn so với đàn ông trong thiên hạ. Tôi đã nói, một ngày nào đó, con sẽ gặp một người đàn ông mạnh hơn con rất nhiều. Đến lúc đó con bị thương trong tay người ta, con đừng có khóc kêu không phục. Nó nói, nó thua cũng sẽ không khóc. Ha ha...
Quý lão vừa uống trà vừa kể lể liên miên về Quý Như Lan như một ông lão bình thường, khiến Hạ Tưởng có chút không biết nói gì, cũng chỉ có thể nghe. Quý Như Lan thì ở một bên nhã nhặn, lịch sự như thục nữ, cười không hở răng, tĩnh tâm lắng nghe, thỉnh thoảng còn lặng lẽ liếc nhìn Hạ Tưởng.
Quý lão nói một hơi mấy phút mới nhớ ra cái gì đó, cười ha hả:
- Già rồi, không tránh khỏi tính cách già. Con người vừa già thì chỉ còn quan tâm tới con cháu. Đừng thấy tôi vẫn hy vọng có người có thể đánh bại Như Lan, nhưng nếu thật sự có người muốn bắt nạt nó, tôi cũng sẽ không đồng ý. Phó bí thư Hạ, anh nói xem tôi và lão Cổ có phải giống nhau không?
Hạ Tưởng cũng sẽ không coi việc lão Quý liên miên cằn nhằn về Quý Như Lan là tán gẫu việc nhà. Nghe giọng điệu đoán tâm ý chính là việc mà mỗi người trong quan trường phải rèn luyện hàng ngày. Hắn biết rất rõ, lão Quý kỳ thật vẫn kín đáo cho thấy, ông ta già rồi, chỉ hy vọng con cháu mọi chuyện thuận lợi. Các con cháu ở đây không phải chỉ riêng Quý Như Lan và các người nhà của nhà họ Quý, mà với thân phận thủ lĩnh tỉnh Lĩnh Nam của nhà họ Quý, ông ta rõ ràng nhắc nhở Hạ Tưởng: nhà họ Quý không cho phép có người gây sóng gió ở Lĩnh Nam.
Có thể đánh bại Quý Như Lan, nhưng không được phép bắt nạt. Ý ngầm ở đây là hết thảy phải theo quy củ, dám chơi dám chịu, nhưng không thể quá giới hạn, nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng.
Mà đề tài cuối cùng lại nhắc tới lão Cổ, lại càng khiến Hạ Tưởng lĩnh giáo sự cao minh trong kim có bông không chút dấu vết của Quý Trường Hạnh.
Như Hạ Tưởng đã tiếp xúc với mấy ông cụ, ông cụ nhà họ Ngô, ông cụ nhà họ Mai, ông cụ nhà họ Khâu, tính cả lão Cổ, tính cách khác nhau, nhưng nếu xét dễ tiếp xúc thì lão Cổ là thứ nhất. Nếu xét tâm cơ thâm trầm thì ông cụ nhà họ Ngô là thứ nhất, nhưng nếu xét ấm áp, mềm mại có thừa mà khí phách không đủ, rồi lại có thể vô hình biểu lộ khí thế, vậy Quý Trường Hạnh chính là người số một trong mắt Hạ Tưởng.
So sánh với ông cụ nhà họ Mai ôn hòa, thuần hậu, Quý Trường Hạnh bề ngoài giọng điệu ôn hòa và thuần hậu nhưng ẩn chứa bên trong đó lại là đao quang kiếm ảnh, vô hình dọa người.
- Lão Cổ cũng rất yêu thương con cháu, tuy nhiên lão Cổ có gì nói đó, hơn nữa ông ấy cũng không thích uống trà lạnh...
Hạ Tưởng trả lời cũng rất khéo léo.
- Ha ha....
Quý Trường Hạnh cười vang.
- Chàng trai trẻ, cậu quen biết lão Cổ được mấy năm chứ? Tôi biết ông ta cả đời!
Đường Thiên Vân cung kính đứng ở xa xa, tại nơi vừa tầm mắt của Hạ Tưởng, cũng không gần đến mức có thể nghe được Hạ Tưởng và Quý Trường Hạnh đối thoại. Thái độ của y rất thản nhiên, vừa không kinh ngạc, cuốn hút bởi vẻ đẹp của Quý Như Lan, vừa không khiếp sợ uy thế của Quý Trường Hạnh.
Hạ Tưởng so sánh biểu hiện của Đường Thiên Vân và Trương Lực, trong lòng đã có nhận định. Trong các việc nhỏ thì Trương Lực linh hoạt hơn so với Đường Thiên Vân, nhưng đại sự lại không bình tĩnh bằng Đường Thiên Vân.
- Trà quá ba nước nhạt quá. Như Lan, thay trà.
Quý Trường Hạnh phất phất tay.
Quý Như Lan hơi không thoải mái đứng dậy, còn liếc nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thù địch rồi mới rời đi.
- Phó bí thư Hạ, sự thông minh vặt của Như Lan sợ là không lọt được vào mắt xanh của cậu. Tiểu thông minh khó thành đại trí tuệ. Tâm tư con gái nông cạn, cho dù tính kế cũng khó tránh khỏi cực hạn của bản thân. Nếu trước kia nó làm anh không vừa mắt, anh cũng đừng để trong lòng.
Quý Trường Hạnh chờ Quý Như Lan vừa đi liền nói tới chuyện chính.
- Lần trước ở Mai Hoa, tôi đã gặp lão Cổ. Ông ấy đề nghị tôi gặp cậu một lần, nói cậu sẽ làm rất nhiều việc ở Lĩnh Nam. Lúc đó tôi còn nói, người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn, muốn làm gì thì cứ làm tốt cái đó, làm gì tới lượt đám lão già bọn tôi khoa tay múa chân... Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLHạ Tưởng liền không thể không nói tiếp:
- Tôi vừa tới Lĩnh Nam, còn rất nhiều người và việc vẫn chưa quen, còn rất nhiều điểm cần ngài Quý chỉ bảo.
- Ai nói cậu không quen thuộc chứ? Tôi cảm thấy cậu đã rất quen thuộc.
Quý Trường Hạnh vỗ vai Hạ Tưởng:
- Người trẻ tuổi, ánh mắt của cậu rất sắc bén, nhìn vấn đề cũng rất chuẩn xác, nhưng đừng làm súng cho người khác. Nếu không ngộ thương người tốt, nếu chẳng may làm súng cướp cò, có khi còn làm bị thương chính mình...
Lúc này Quý Như Lan cũng nhẹ nhàng đi tới, Quý Trường Hạnh liền dừng câu chuyện lại đúng lúc:
- Tốt lắm, tôi chỉ nói vậy thôi. Hôm nay ở lại ăn cơm nhé, cũng coi như tôi không nuốt lời đã nói với lão Cổ.
Hạ Tưởng liền ở lại ăn cơm, tuy nhiên khi ăn cơm không gặp lại Nghiêm Tiểu Thì mà chỉ có Quý Trường Hạnh, Quý Như Lan tiếp khách. Tổng cộng ba người, chỉ ăn mấy món đơn giản, vẫn là đồ ăn nhẹ như trước, cũng không phải là rất phong phú, hẳn là do Quý Như Lan tự mình nấu nướng.
Đường Thiên Vân được an bài ăn cơm ở một gian ngoài.
Sau khi ăn xong, ánh trăng như nước, Hạ Tưởng và Quý Trường Hạnh từ biệt, Quý Như Lan đưa hắn tới bên hồ.
- Phó bí thư Hạ, Tiểu Thì tới Dương Thành giải sầu, tôi đi với cô ấy vài ngày, ngài không ý kiến gì chứ?
Dưới ánh trăng, ánh mắt của Quý Như Lan đặc biệt sáng ngời, tuy nhiên trong ánh mắt nhấp nháy toát ra sự giảo hoạt và làm trò.
Vẫn tính cách khôn vặt không thay đổi, Hạ Tưởng cười thầm, nói:
- Xin cứ tự nhiên.
- Có việc gì cần phải dặn dò không?
Quý Như Lan tiếp tục hỏi.
Cho dù nhìn ra quan hệ giữa Nghiêm Tiểu Thì và Hạ Tưởng vô cùng thân thiết cũng không cần thiết phải cố ý vạch trần. Tuy rằng Quý Như Lan không định lấy việc này ra để uy hiếp nhưng cô một lần nữa tỏ ra khôn vặt vẫn khiến Hạ Tưởng rất không vui.
Hạ Tưởng liền lạnh mặt nói:
- Quý Như Lan, tôi hy vọng cô nhớ kỹ một câu, tiểu thông minh (khôn vặt) khó thành đại trí tuệ...
Quý Như Lan đứng như trời trồng tại chỗ. Đến khi ô tô của Hạ Tưởng và Đường Thiên Vân đi khỏi rồi, cô mới như tỉnh mộng, không phục hứ về phía ô tô của Hạ Tưởng:
- Hứ, có gì đặc biệt hơn người chứ. Đừng tưởng rằng anh thật sự là gì đó. Tôi còn là Hoa Thần cơ...
Quý Như Lan lại không biết rằng, thái độ vừa rồi của cô không khác gì một nữ sinh vừa mới bị thua trận.
Vừa vào phòng khách liền cảm thấy không khí không đúng. Cha hơi nhíu mày, đang ngồi trên sô pha lật xem một tập tài liệu. Cô bước nhanh về phía trước, còn chưa mở miệng, Quý Trường Hạnh liền than nhỏ một tiếng:
- Như Lan, Hạ Tưởng... Là kình địch nhà họ Quý!
Quý Như Lan giật mình không nhẹ. Đã rất lâu rồi không thấy cha trịnh trọng như vậy. Thậm chí cả khi người Chủ tịch tỉnh cuối cùng của nhà họ Quý từ nhiệm, cha cũng thoải mái ứng đối, cũng không cho rằng nhà họ Quý đã lùi bước toàn diện. Hôm nay chỉ gặp mặt Hạ Tưởng một chút đã như vậy, đây là làm sao?
- Đây là tài liệu Hạ Tưởng cố ý để lại.
Nhận lấy tập tài liệu cha đưa, Quý Như Lan chỉ nhìn một chút đã ngã ngồi trên sô pha.