- Ban Tổ chức cán bộ chính là bộ phận quan trọng nhất, phụ trách nhân sự, chủ trì phụ trách nhân sự, Tống Triêu Độ có dụng tâm không nhỏ. Tuy nhiên theo như tôi nói, hắn rất thích hợp ở bộ máy chính quyền làm những công việc thực sự, còn ở ở Ban tổ chức cán bộ toàn là thi thố mưu mô.
Sử lão cười tủm tỉm nói với vẻ thăm dò nhìn về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không thể không bội phục ánh mắt tinh tường của Sử lão, quả nhiên rất sắc sảo. Trong trí nhớ kiếp trước, Tống Triêu Độ chính là khởi động từ vị trí Phó chủ tịch tỉnh trước, sau đó sẽ từ Chủ tịch tỉnh lên bí thư, cũng không từng qua vị trí trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Hạ Tưởng vẫn chưa nói gì, Sử lão lại tiếp tục nói:
- Tiểu Hạ, cậu giúp tôi nhắn với hắn một điều rằng, nếu như hắn muốn, vị trí uỷ viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh có thích làm hay không? Nếu muốn thì tôi còn có thể chắc chắn giúp đỡ được hắn một lần cuối cùng. Nếu như hắn khăng khăng muốn đến ban Tổ chức cán bộ thì tôi không đủ lực, tới cuối cùng cũng chỉ có nỗ lực bản thân hắn thôi.
Nếu Phạm Duệ Hằng lên làm Chủ tịch tỉnh thuận lợi thì nhất định sẽ khuyết một vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Mã Vạn Chính thế chỗ. Nếu Mã Vạn Chính ngồi ở đó thì lại trống một vị trí uỷ viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh. Nếu Tống Triêu Độ nhân cơ hội này đi lên, cũng vẫn có thể xem là một cơ hội tốt. Nhưng vấn đề là Tống Triêu Độ có thể sẵn lòng vứt bỏ ngai vàng trưởng ban Tổ chức cán bộ mà làm một Phó chủ tịch tỉnh hay không? Tuy cũng là uỷ viên thường vụ giống nhau, nhưng xét về xếp hạng và quyền lực thì Phó chủ tịch tỉnh không thể sánh được với Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
- Cháu sẽ có trách nhiệm nhắn, còn như Trưởng ban Tống nghĩ thế nào, cháu vốn không tác động được.
Hạ Tưởng nói thật lòng, vừa cười cười với Lý Đinh Sơn:
- Bí thư Lý, Trưởng ban thư ký Cao tiếp theo cũng có thể tiến lên một chút không?
- Ha ha, Tiểu Hạ không ngờ rất nhớ ân tình với người cũ, vẫn còn nhớ rõ Cao Hải thì thật là tốt.
Sử lão nở nụ cười, ông đứng ở phía trước một đống lá rụng, xúc động nói:
- Tôi già rồi, cũng như lá rụng trên mặt đất cuối cùng cũng hoá thành phân bón cho đất đai, đã không còn tác dụng gì quá lớn nữa rồi. Cũng may năm đó tôi tuy rằng mạnh mẽ, tuy rằng tính tình cứng rắn nhưng lại đã giúp đỡ không ít người. Hiện tại nếu nói ra một lời, vẫn còn có chút tác dụng. Chút ánh sáng và nhiệt lượng cuối cùng của tôi cũng nên hiến ra rồi.
Thực ra Hạ Tưởng cũng biết, sự tình của Cao Hải cho dù Sử lão không ra tay hỗ trợ, chỉ cần Trần Phong, Vương Bằng Phi còn có Phương Tiến Giang nói tốt vài câu, ông ta sẽ thuận lợi lên làm Phó thị trưởng. Nhưng Sử lão nói thì có ý nghĩa hoàn toàn khác, có thể nói là chuyện không thể thay đổi được nữa, cũng là một liều thuốc an thần cho Cao Hải. Công bằng mà nói Hạ Tưởng đối với Cao Hải vẫn luôn luôn cảm tạ trong lòng.
Đã nhắc tới vấn đề tuổi tác, Hạ Tưởng lại hiếu kỳ hỏi một câu:
- Dường như Phó Chủ tịch tỉnh Mã cùng Cao lão đều biết ngài. Bọn họ năm đó có từng nhận ân huệ của ngài không?
Sắc mặt Sử lão hơi đổi, lắc đầu nói:
- Ân huệ hay không đều là những chuyện xưa cũ quá rồi, không nên đề cập đến nữa. Bọn họ nhớ được những việc tôi tốt là việc của bọn họ, tôi cũng chưa từng nghĩ tới phải đòi họ báo đáp. Được rồi, Tiểu Hạ, về sau cũng đừng nói đến Mã Vạn Chính và Cao Minh nữa…
Hạ Tưởng im lặng gật đầu, thế hệ trước họ đều có suy xét riêng, sự việc năm đó xem ra cũng thể kể được rõ ràng trong một hai câu.
Buổi chiều, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê trở về Tào gia, sau đó Hạ Tưởng liền gọi cho Tống Triêu Độ, nói lại toàn bộ lời của Sử lão với ông ta.
Tống Triêu Độ nghe xong không có biểu hiện gì khác biệt, chỉ có điều trầm ngâm một lát, nói:
- Tôi đã biết rồi…
Tạm dừng một chút, lại nói:
- Tiểu Hạ, cuối tuần này ở lại lâu một chút, để ý xu thế trong tỉnh. Ngoài ra, Cao Kiến Viễn đã bí mật bị khống chế, kế hoạch thâu tóm của cậu tốt nhất là tạm dừng một chút, bởi vì rằng sau đó sẽ có một cuộc thanh tra kiểm tra.
Hạ Tưởng đã hiểu, bất động sản Giang Sơn muốn thâu tóm bất động sản Lĩnh Tiên nhất thiết phải qua một cửa kiểm toán.
Nguồn gốc tài chính của Bất động sản Lĩnh Tiên là một vấn đề. Phải sau khi kiểm tra, xác định được nguồn vốn sở hữu nhà nước không bị thất thoát, hoặc là sau khi giải quyết hết nợ nần thì mới có thể chính thức đối ngoại hoặc đi đầu thầu hoặc bán đấu giá.
Còn theo như ý Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Đã tới giai đoạn quan trọng là bắt đầu kéo lưới, đã quăng không ít lưới, chỉ đến khi chính thức thu lới mới phát hiện được trong lưới có cá lớn hay không! Thứ hai vừa lên ban, Hạ Tưởng chợt nghe đồn Cao Thành Tùng từ chức Bí thư Tỉnh uỷ, tuy là vẫn giữ chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh, nhưng đã hoàn toàn không còn uy danh nữa. Ông ta phát biểu trên đài, cấp dưới không ai còn biết chăm chú lắng nghe, thậm chí có người còn có người công khai làm ngược lại với ông, lôi ra những sơ hở trong bài phát biểu của ông.
Lúc ấy Cao Thành Tùng tức giận phất tay áo đi ra ngoài. So sánh với Sử lão, đã nghỉ hưu nghiều năm nhưng vẫn được mọi người kính trọng, Cao Thành Tùng vẫn là cán bộ cấp tỉnh, vậy mà cũng đã có người giậu đổ bìm leo. Có thể thấy được từ lúc hắn đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh uỷ đến nay, cách cư xử và giải quyết công việc kinh khủng như thế nào. Một người quyền cao chức trọng đến đâu cũng có một ngày phải lui về. Cho dù trong tâm không có tiêu chuẩn đạo đức cao quý thì sau khi suy nghĩ kỹ, cũng phải nhớ đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà làm. Bởi vì tất cả mọi người không thể thoát khỏi việc một ngày nào đó phải rút lui. Nếu như thời gian trên chính trường là uy phong bát diện, thì khi về hưu chỉ trong thoáng chốc sẽ trở nên lẻ loi. Chẳng những là làm quan thất bại, mà làm người cũng thất bại.
Làm quan thất bại thì còn có tình thân của mọi người. Làm người mà thất bại thì chính là hoàn toàn bi ai.
Cao Thành Tùng vốn không bị bệnh, chẳng qua là tức giận quá mà thôi. Tuy nhiên ông ta vờ sinh bệnh vài ngày không đi làm, sau đó thì nghe được một tin tức khiến ông ta thật sự sinh bệnh! Vũ Phái Dũng ở Sở Xây Dựng lúc đang chủ trì hội nghị, bỗng nhiên bị thành viên của Uỷ ban Kỷ luật Trung ương xông tới mang đi tại trận, sau đó thông báo với Tỉnh uỷ tỉnh Yến và Uỷ ban kỷ luật tỉnh hy vọng phối hợp cùng Uỷ ban Kỷ luật trung ương điều tra rõ hành vi tham ô nhận hối lộ vi phạm pháp luật nghiêm trọng của Vũ Phái Dũng! Bí thư Tỉnh uỷ Diệp Thạch Sinh và Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Hình Đoan Đài nhất trí bày tỏ, Tỉnh uỷ tỉnh Yến và Uỷ ban kỷ luật tỉnh đối với bất cứ hành vi phạm pháp nào đều tuyệt đối không nhân nhượng, cũng không bao che khuyết điểm. Kiên quyết phối hợp cùng các đồng chí ở Uỷ ban Kỷ luật Trung ương, điều tra ra những hành vi thực tế của Vũ Phái Dũng, cho dù phải động đến bất cứ ai cũng phải điều tra cho ra.
Cao Thành Tùng đang ở nhà tĩnh dưỡng thì nghe được thông tin, vì quá buồn, tức giận đến nỗi tê liệt, mất đi tri giác, không ngờ hôn mê.
Cao Thành Tùng vội vã tức giận như vậy là vì Vũ Phái Dũng thực sự là người hắn tin tưởng nhất, cũng là người có thể giúp đỡ hắn nhiều nhất. Động đến Vũ Phái Dũng, thì cũng như chạm vào điểm yếu của hắn. Chẳng khác nào trực tiếp tát một cái rất mạnh vào mặt hắn. Hai là hắn vừa mới rút lui, Diệp Thạch Sinh và Hình Đoan Đài liền vội vã xuất hiện với một bộ dạng oai phong lẫm liệt, làm như muốn đưa Vũ Phái Dũng vào chỗ chết.
Làm người không thể vô sỉ đến như vậy. Cao Thành Tùng nhớn nhác muốn tìm cho được Diệp Thạch Sinh và Hình Đoan Đài, hỏi thẳng bọn họ vì sao phải làm như vậy? Bức tử Vũ Phái Dũng thì có lợi gì cho bọn họ?
Nhưng hắn suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn không có can đảm đứng ra. Tỉnh táo lại mà suy nghĩ, Cao Thành Tùng rốt cuộc đã hiểu rõ một đạo lý, vụ án Lệ Triều Sinh và Từ Đức Tuyền có liên quan đến nhau. Từ Đức Tuyền và hắn vùa quan hệ mật thiết, đồng thời Lệ Triều Sinh lại cùng Vũ Phái Dũng có liên quan về kinh tế. Vương Đức Truyện là thông gia với Vũ Phái Dũng, không cần phải nghĩ nhiều cũng thấy việc bổ nhiệm Vương Đức Truyện, Vũ Phái Dũng chắc chắn đóng vai trò không nhỏ, khẳng định có vì tình cảm riêng. Vũ Phái Dũng lại hơi có chút vấn đề về kinh tế, Vương Đức Truyện dự đoán cũng biết không ít, có Lệ Triều Sinh cùng Vương Đức Truyện hai người làm chứng, lại thêm những căn cứ xác thực của người nào đó thu thập được, Vũ Phái Dũng có thể có kết cục tốt mới là lạ! Những người thu thập chứng cứ đó ngoại trừ Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ thì còn có thể là ai?
Cao Thành Tùng tức giận đến mức toàn thân đổ mồ hôi, đau đầu khó chịu. Mình và Hạ Tưởng không thù không oán, hắn vì sao lại gây khó dễ cho mình? Nếu như nói là vì lần trước Ngô gia mở lời, mình mới cho người bắt hắn vài ngày, nhưng trước đó, Hạ Tưởng cũng đã tìm ra vấn đề của Lệ Triều Sinh rồi. Lại nói, hắn dường như đã sớm biết Cao Kiến Viễn, cũng nói không chừng hắn lúc ấy cố tình tiếp cận Kiến Viễn. Hay là biết mình rất quan tâm tới Cao Kiến Viễn nên muốn nắm lỗi của Kiến Viễn để đâm sườn mình?
Hạ Tưởng vì sao phải làm như vậy với mình?
Đương nhiên Cao Thành Tùng không thể biết tại sao Hạ Tưởng lại căm hận ông ta, cũng không rõ lắm kết cục cuối cùng của ông ta cuối cùng sẽ như thế nào. Cho dù ông ta cảm thấy chính mình trong một số việc làm có hơi qua loa một chút, chứ tuyệt đối không cho rằng có rất nhiều người tỉnh Yến căm hận ông ta thấu xương! Vừa nghĩ tới Cao Kiến Viễn, Cao Thành Tùng lại đột nhiên nghĩ tới, hình như vài ngày qua Cao Kiến Viễn không liên lạc gì với ông ta. Nếu mọi việc bình thường thì giờ này hắn đã an toàn ở nước ngoài rồi. Cao Thành Tùng vội vã nhấc điện thoại gọi Cao Kiến Viễn, không ai thưa máy, có tiếng tắt máy. Trong lòng trầm xuống, Kiến Viễn rất ít tắt máy, vài ngày rồi cũng không chủ động gọi cho ông, lẽ nào lại xảy ra chuyện gì?
Càng nghĩ càng nóng ruột, suy nghĩ cả buổi mới nhớ ra Cao Kiến Viễn từng nói đến Nghiêm Tiểu Thì. Cao Thành Tùng liền nhảy ra điện thoại, tìm hồi lâu mới ra được số của Nghiêm Tiểu Thì. Do một lần Cao Kiến Viễn trong lúc vô ý lưu vào, nói là nếu có một số việc mà hắn không tiện ra mặt, có thể tìm Nghiêm Tiểu Thì. Cao Thành Tùng lập tức gọi điện cho Nghiêm Tiểu Thì.
Cao Kiến Viễn mất tích, cũng khiến cho Nghiêm Tiểu Thì hoảng hốt. Liên tiếp vài ngày không có tin tức gì của Cao Kiến Viễn, cô cũng đã nghĩ đến khả năng là xảy ra chuyện gì. Cao Kiến Viễn cho dù xuất ngoại, cũng sẽ gọi điện thoại trở về thông báo một chút tình hình, bởi vì dù sao còn có gần hai trăm triệu tệ của hắn. Cô tuy rằng không rõ lắm trong tay Cao Kiến Viễn có tổng cộng bao nhiêu tiền, nhưng có thể suy ra, chỉ sợ tiền ở trong nước chiếm hai phần ba tổng số tiền của hắn.
Nhưng Cao Kiến Viễn dường như tự nhiên biến mất. Di động không bắt máy, cũng không chủ động trả lời điện thoại. Nghiêm Thiểu Thì sẽ không thể không lo lắng vạn phần. Hiện tại bất động sản Lĩnh Tiên đã bị kiểm tra và niêm phong. Trong cuộc kiểm tra ngành đã phát hiện ra bất động sản Lĩnh Tiên có vấn đề. Nếu như Cao Kiến Viễn không dùng quan hệ để ra mặt xử lý thì e rằng rất khó xong việc.
Tại thành phố Yến cô chỉ biết dựa vào Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh. Hiện tại Phạm Tranh hoàn toàn không hề tham gia vào việc của bất động sản Lĩnh Tiên. Cô đi tìm Phạm Duệ Hằng, Phạm Dụê Hằng đối với nguyện vọng của Nghiêm Tiểu Thì cũng thấy không đáng để xử lý, thậm chí còn nói Nghiêm Tiểu Thì mau chóng thoát ra khỏi bất động sản Lĩnh Tiên
Nghiêm Tiểu Thì không phải người trong quan trường cũng có thể đoán được Phạm Duệ Hằng hiện tại chỉ mong chả liên quan gì đến Cao Thành Tùng. Hắn chịu ra tay giúp Bất động sản Lĩnh Tiên mới là lạ! Hơn nữa ngày từ đầu, hắn đã không hoàn toàn tán thành việc làm ăn của Phạm Tranh. Hiện tại thấy sự tình không thể vãn hồi được nữa nên chấp nhận khoanh tay đứng nhìn với tư cách một người ngoài cuộc, tránh càng xa càng tốt.
Nghiêm Tiểu Thì lại muốn gọi điện cho Hạ Tưởng. Nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn chưa gọi được bởi vì cô đã phiền Hạ Tưởng quá nhiều rồi. Cao Kiến Viễn mất tung mất tích, Hạ Tưởng có thể nghĩ ra cách xử lý sao? Chẳng qua là tỉnh Yến tuy lớn, ngoại trừ Hạ Tưởng ra thì cô thật không tin rằng có ai lại chịu giúp cô!
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên cảm thấy quá đỗi bi ai.
Nghiêm Tiểu Thì liên tiếp hai ngày không xuống nhà, chỉ tự nhốt mình trong phòng. Nghĩ đến những ngày trước, lại nghĩ tới hiện tại, nghĩ đến tương lai, càng nghĩ càng cảm thấy nản lòng. Nếu như Hạ Tưởng có thể trân trọng cô như trân trọng Tào Thù Lê, cô làm sao phải hao công tổn sức như thế này chứ? Chỉ có điều, ý niệm đó chợt loé lên rồi lại qua đi, cô cũng biết, Hạ Tưởng không thích cô.
Cô nằm nghiêng trên sofa, nhìn bộ đồ bó hoàn mỹ trên thân mình, ân hận nói:
- Nói về dung nhan bàn về vóc dáng, mình có điểm nào thua kém Tào Thù Lê? Nếu như so về làn da, mình tin là mình còn trắng hơn cô ta một chút. Anh vì cái gì mà không thích em? Em làm tình nhân của anh mà anh cũng không thích sao?
Bỗng nhiên lúc đó điện thoại réo vang làm Nghiêm Tiểu Thì nhảy dựng.
Cô nhảy dựng lên, vơ lấy máy cầm tay, nhìn thấy số máy lạ. Ý nghĩ hay ho trong đầu bị cắt ngang, cô cảm thấy hơi bực bội. Vốn cô không nghĩ sẽ nghe cú điện thoại này, nhưng chiếc di động vẫn kêu không ngừng, Nghiêm Tiểu Thì mới liếc nhìn qua dãy số, trong lòng kinh ngạc. Đúng là số điện thoại của Tỉnh uỷ.
Cô vội vàng nhận điện thoại nói:
- Alô, Nghiêm Tiểu Thì xin nghe.
- Tiểu Thì, là ta, Cao Thành Tùng đây. Cháu có tin tức gì của Kiến Viễn không?
Cao Thành Tùng tuy rằng trong lòng nín giận, nhưng không thể không nói chuyện một cách nhẹ nhàng với Nghiêm Tiểu Thì được.
- Bí...
Nghiêm Tiểu Thì nói còn chưa dứt lời thì mới nhớ ra Cao Thành Tùng không còn là Bí thư Cao nữa, mà là chủ tịch Cao. Ngẫm nghĩ một lúc, không ngờ lại khôn ngoan nói:
-Bác Cao ạ, bác có khoẻ không ạ? Cháu cũng đang sốt ruột đây ạ, vẫn chưa thấy thông tin gì của Kiến Viễn. Cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Cao Thành Tùng nghe xong trong lòng căng thẳng, biết chắc là tình hình không ổn. Suy nghĩ một chút, bống nhiên nghĩ ra một ý, đánh liều quyết định:
- Cháu trước nay vẫn duy trì quan hệ với Hạ Tưởng đấy chứ? Thế này nhé, cháu xem có thể thương lượng với hắn một chút, nói là ta muốn gặp hắn có chuyện muốn nói.
Nguồn: http://truyen360.comCao Thành Tùng bỗng nhiên quyết định gặp Hạ Tưởng, cũng là muốn tận mắt nhìn xem Hạ Tưởng – người đối đầu với ông cho tới nay – rốt cuộc là như thế nào! Càng muốn giáp mặt để hỏi hắn rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng dừng lại! Đương nhiên chủ yếu vẫn là ông muốn chính mình hỏi Hạ Tưởng là có phải hắn biết rõ Cao Kiến Viễn đang lạc ở nơi nào không.
Nghiêm Thì chần chừ một chút. Cô không rõ dụng ý của Cao Thành Tùng là gì, nhưng dựa vào những hiểu biết của cô về Hạ Tưởng, cũng biết hắn và Cao Thành Tùng không có ấn tượng tốt đẹp gì, cho nên đành phải nói:
- Cháu chỉ có thể nói lại thôi, về phần Hạ Tưởng có bằng lòng gặp bác hay không thì cháu không dám cam đoan.
Buông điện thoại, Cao Thành Tùng tức giận ném vài quyển sách. Tuy rằng Nghiêm Tiểu Thì nói thật nhưng chẳng qua ông nghe không lọt tai, trong lòng rất không thoải mái. Nếu như ông còn đang tại vị, hoặc là vẫn là Bí thư Tỉnh uỷ ngồi tít trên cao thì đừng nói là muốn gặp một Phó chủ tịch huyện, dù là muốn gặp Bí thư Thành uỷ, chỉ cần ông mở lời, không chừng có bao nhiêu Bí thư Thành uỷ xếp hàng tới mong được gặp ông. Hiện tại, ông muốn gặp một Phó chủ tịch huyện cũng không ngờ còn phải xem hắn có đồng ý hay không?
Thế là cái đạo lý gì! Dù sao ông vẫn đường đường chính chính là cán bộ cấp tỉnh, danh chính ngôn thuận là Chủ tịch Hội đồng nhân dân!
Chẳng qua vì tình thế mạnh hơn người, hiện tại lời nói của ông ta đã không còn bao nhiêu sức nặng. Hơn nữa còn có rất nhiều người đều đang chờ một ngày nào đó ông ngã xuống, để cười nhạo ông!
Cao Thành Tùng cố nén lửa giận trong lòng. Nếu Hạ Tưởng chấp nhận gặp mặt nói chuyện, ngược lại ông sẽ hỏi thẳng hắn. Vì sao một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ như hắn lại có can đảm đối đầu với một Bí thư tỉnh uỷ. Lại muốn cùng Tống Triêu Độ liên thủ, quyết tâm đưa ông vào chỗ chết như vậy? Nếu như Hạ Tưởng bởi vì vụ Ngô gia lần trước, tốt thôi, ông sẽ nhịn, chịu xuống nước, sẽ xin lỗi hắn. Chỉ hy vọng hắn có thể buông tha Cao Kiến Viễn.
Vũ Phái Dũng bị Uỷ ban Kỷ luật Trung ương mang đi lại lần nữa gây ra sóng to gió lớn cho tỉnh Yến. Trong nhất thời, bốn phương vân vũ thể hiện rất khác biệt.
Trần Phong vừa có một cuộc điện thoại cùng Phó bí thư Lộ, sau khi buông máy ngẫm nghĩ một chút lại gọi cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng và Trần Phong có mối quan hệ đặc biệt tốt. Nhìn bên ngoài, có thể nói hai người quan hệ cực kỳ thân thiết. Nhưng Trần Phong quả thật rất ít gọi điện thoại cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng rất ít gọi điện thoại cho Trần Phong. Hai người nếu có chuyện gì thì đều nói chuyện trực tiếp. Coi như là luật bất thành văn hơi có phần kỳ lạ.
Cho nên Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Trần Phong thì hơi có phần ngạc nhiên.
- Tiểu Hạ, sự tình rốt cuộc phải thế nào mới coi là xong hoàn toàn?
Trần Phong thanh âm nghe không có gì là đặc biệt. Đối với việc Cao Thành Tùng mất chứ, ông cũng rất vui mừng, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ về kết cục sau cùng.
- Thị trưởng Trần làm việc vẫn suôn sẻ chứ? Có khỏe không?
Hạ Tưởng cười, không trả lời câu hỏi của Trần Phong, mà lại hỏi han ân cần. Hắn cũng biết Trần Phong hơi có chút lo lắng vì sự việc càng ngày càng nhốn nháo hơn, đúng là làm cho tỉnh Yến chấn động lớn. Tuy nhiên Hạ Tưởng biết, trong việc xử lý vấn đề Cao Thành Tùng, trung ương có thái độ kiên quyết mà nhanh chóng. Kết quả cuối cùng vừa làm cho người ta giật mình lại vừa khiến mọi người thoả mãn nhưng không nói ra. Mọi chuyện diễn biến thế nào có thể cũng có một chút thay đổi nho nhỏ, có lẽ sẽ có chuyển biến kinh ngạc. Bình tĩnh xem xét, hắn cũng thật không biết sự tình sẽ diễn ra như thế nào.
- Này đồ xảo quyệt!
Trần Phong cười ha ha. Đương nhiên ông ta hiểu rõ Hạ Tưởng đang giả bộ ngớ ngẩn để lừa mình nên mới không chịu buông tha.
– Tôi chỉ hỏi có một chút suy nghĩ của cậu, cũng không hỏi cậu chính xác kết quả sẽ như thế nào. Chuyện này cuối cùng quyết định là ở thủ đô, hiện tại ngay cả Phó bí thư Lộ cũng không rõ tình hình.
- Nếu đã bắt Vũ Phái Dũng, tôi nghĩ cuối cùng chỉ sợ thủ đô có người sẽ không chịu buông tha Cao Thành Tùng mà muốn có một lời giải thích cho nhân dân tỉnh Yến.
Hạ Tưởng chỉ nhắc một chút rồi thôi, lại hỏi ngược lại Trần Phong:
- Cục diện chính trị của tỉnh Yến đang rối ren, cũng ảnh hưởng tới thành phố Yến. Nếu không thì Thị trưởng Trần đã sớm thành bí thư Trần rồi…
Trần Phong cười mắng vài câu, dập máy, lại ngẫm nghĩ một chút, lại gọi cho Phó bí thư Lộ.