Trình Hi Học sắc mặt không vui lắm, vẻ mặt thay đổi vài lần,vẫn cố gắng chấn áp tức giận trong lòng, nói:
- Giáo sư Liễu nói cũng không phải là không có lý,lý không biện không rõ ràng, tôi hoan nghênh bất cứ hình thức thảo luận nào. Nhưng vấn đề chỉ trích Hạ Tưởng, tôi nghĩ giáo sư Liễu hơi hiểu lầm, tôi đối với Hạ Tưởng cũng không có bất kỳ hình thức công kích cá nhân nào, chẳng qua là theo tính chất sự việc mà thảo luận, dù sao cậu ấy là nhân vật chủ chốt trong tổ lãnh đạo, hơn nữa mấy hạng mục lớn của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, đều là cậu ấy một tay xúc tiến thành công. Cậu ấy tạo ra những hiệu quả trong đó không ai có thể thay thế được. Đặc biệt chỉ đích danh tên cậu ấy, cũng không phải bởi vì tôi và cậu ấy có quan hệ gì, ngược lại tôi và anh bạn trẻ Hạ Tưởng đã từng gặp qua một lần, cũng có ấn tượng sâu sắc đối với cậu ấy.
Quả thật là ấn tượng sâu đậm, tôi và anh đã tranh luận trên báo trí mấy lần, chỉ còn thiếu giáp mặt tranh luận, có thể không có ấn tượng sâu mới là lạ? Hạ Tưởng chứng kiến Trình Hi Học trên đài biểu diễn dối trá, trong lòng có chút khinh miệt mà nghĩ, nếu như mới chỉ nghe phần đầu diễn thuyết của y, còn có thể coi y là một nhà kinh tế học, nhưng sau khi tới nửa phần sau thì hoàn toàn suy đồi thành một đả thủ - nhân vật sau lưng dùng để đả kích chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến. Y sở dĩ châm chọc hắn, chẳng qua là có ý giống Thôi Hướng, muốn hắn trở thành nhân vật bị mọi người chỉ trích, muốn hắn không chịu nổi áp lực mà bỏ cuộc.
Chẳng qua Thôi Hướng là áp dụng thủ đoạn chính trị, mà Trình Hi Học là sử dụng thủ đoạn dư luận, trăm sông đổ về một biển, mục đích chính là muốn hắn tan vỡ toàn bộ, từ đó gây ra phản ứng dây chuyền, cuối cùng làm cho việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của Tỉnh Yến thất bại, mới là mục đích chính của bọn họ.
Liễu Tuấn cũng không phải nhân vật tầm thường, luôn vô cùng quan tâm đến điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, nghe Trình Hi Học vẫn cưỡng từ đoạt lý, liền không hài lòng nói:
- Dự án du lịch văn hoá của Thành phố Đan Thành rất có sáng ý, sau này có đạt được thành công lớn không bây giờ đưa ra kết luận vẫn còn sớm, giáo sư Trình hà tất bây giờ phải nôn nóng đưa ra kết luận, nói là lâu đài trên không? Đạt Phú của Thành phố Bảo góp vốn, Kodak chẳng những đưa khoản tiền lớn vào đầu tư, vì sự phát triển mở rộng của Đạt Phú mà cung cấp một nguồn tài chính, hơn nữa còn thành lập phòng nghiên cứu máy ảnh kỹ thuật số, cũng như là vì quốc gia mà đưa vào những trang thiết bị kỹ thuật hiện đại, có thể nói là ví dụ thành công rất lớn. Theo ý tôi, trường hợp này có thể đưa vào giáo trình kinh tế học của các trường. Đồng chí Hạ Tưởng có thể vì quốc gia làm ra những cống hiến to lớn, cậu ấy là một đồng chí tốt.
Trình Hi Học còn chưa mở miệng, liền có một nữ học sinh tuổi còn trẻ không nói năng gì bước về phía trước đài. Trước tiên là hướng phía dưới đài cúi chào một cái, sau đó thoải mái cầm lấy mic nói:
- Các vị lãnh đạo, các vị quan khách, các bạn học sinh, tôi là Sở Nhiên, là nghiên cứu sinh của giáo sư Trình. Vốn việc tôi lên đây là hành vi rất vô lễ, nhưng bởi vì giáo sư Liễu vô cớ chỉ trích giáo sư Trình, tôi vì bảo vệ sự tôn nghiêm của thầy giáo, nên muốn giáp mặt thỉnh giáo giáo sư Liễu một phen, không biết giáo sư Liễu có vui lòng cùng hậu sinh tiểu bối này, ở trước mặt mọi người nói cho rõ ràng được không?
Hạ Tưởng cũng lần đầu tiên thấy một người phụ nữ thông minh và biết nắm lấy thời cơ như Sở Nhiên. Cơ hội trước mắt có thể nói là thời cơ tốt để nổi tiếng. Nếu như tranh luận tốt, có thể nhờ một lần hành động mà nổi danh. Ở trong mắt các giáo sư và các vị lãnh đạo cấp cao sẽ lưu lại những hình ảnh ấn tượng sâu sắc. Đương nhiên nếu trước mặt mọi người bị người ta hỏi làm cho á khẩu không trả lời được, không có đường thoát khỏi sự xấu hổ, nói không chừng là không còn cách nào thu dọn hiện trường.
Đánh cuộc dũng khí cũng như lòng tin của chính mình.
Sở Nhiên bộ dạng cũng không tệ, dáng người thon thả, coi như là sắc đẹp cũng thuộc hàng trung bình khá trở lên, tuy nhiên ánh mắt có chút khẩn thiết, khi nói chuyện có khí thế như muốn gây sự, cũng giống như vẻ mặt của các thí sinh tham gia cuộc thi biện luận trong trường, vô hình trung làm giảm bớt giá trị của cô.
Liễu Tuấn nhìn Sở Nhiên liếc mắt một cái, ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười:
Nguồn: http://truyen360.com- Trò Sở có chuyện gì cứ nói, học hỏi có trình tự trước sau, mỗi người đều có sở trường riêng, trước chân lý mọi người bình đẳng.
Sở Nhiên trước khi mở miệng còn không quên ngoảnh lại nhìn Trình Hi Học liếc mắt một cái, hướng về phía Trình Hi Học xin chỉ thị.
Trình Hi Học biết Sở Nhiên cũng có ý đồ mượn cơ hội này để nổi danh, nhưng cũng biết rõ Sở Nhiên biết ăn nói, nhất là khi nói chuyện thích dùng giọng điệu gây sự, để cho cô ra mặt chọc tức Liễu Tuấn cũng là chuyện tốt. Y chẳng những có thể ngồi mát ăn bát vàng, Sở Nhiên đánh bại cũng không có gì là đáng tiếc. Sở Nhiên thắng, Liễu Tuấn không còn mặt mũi nào, y cũng là người có chút danh tiếng, dù sao cũng là học sinh của y đã biện luận thắng lợi.
Trình Hi Học gật đầu cười:
- Giáo sư Liễu là học giả bậc nhất của quốc gia, phải tôn trọng ông ấy, không thể ăn nói lung tung, phải thỉnh giáo ông mà không phải tranh luận.
Y không quên mượn lời châm biếm Sở Nhiên để tỏ vẻ dìu dắt người kém hiểu biết, phẩm hạnh tôn kính đồng đạo.
Sở Nhiên được Trình Hi Học đồng ý liền quay đầu lại sau, trên mặt biểu lộ nụ cười thản nhiên. Tuy là tươi cười nhưng bên trong lại ngầm một chút sát khí.
- Xin hỏi giáo sư Liễu, dự án tuyến đường sắt nối ra biển cùng dự án du lịch văn hoá của thành phố Đan Thành có gì thành công? Có những kinh nghiệm gì có thể cho những nơi khác tham khảo? Có phải có thể trở thành một kinh nghiệm nên phổ biến rộng rãi trong toàn quốc không? Đầu tư Kodak của thành phố Bảo, lại có ý nghĩa phổ biến hay không? Hơn nữa theo tôi được biết, nhà máy tương cải là nhà máy lâu đời, chỉ có một nhà máy không có chi nhánh, cho dù là sẽ thành công, cũng không có khả năng trở thành một điển hình có tác dụng mở rộng trong phạm vi lớn. Đối với chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp mà nói, không có giá trị mở rộng thì không coi là thành công! Bởi vì không thể trở thành một hình thức có giá trị mở rộng, sẽ không thể coi như chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã thành công. Chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, là một chính sách mở rộng phạm vi lớn đến toàn tỉnh cho đến các tỉnh khác trong toàn quốc, nhất thiết phải có tính áp dụng rộng rãi, phải có tính tham khảo. Đáng tiếc là thành công của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, đều không có những đặc tính này, cho nên giáo sư Trình rút ra kết luận hoàn toàn chính xác, chí ít là giai đoạn trước mắt có thể thấy được hiệu quả mở rộng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến. Chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp không thích hợp mở rộng toàn diện cho các tỉnh khác trong nước.
Hạ Tưởng ngồi khá xa nên không nhìn rõ vẻ mặt của Sở Nhiên, nhưng theo giọng điệu khinh người trong cách đặt câu hỏi, xem ra Sở Nhiên không chỉ đơn giản là một học sinh bình thường của Trình Hi Học. Với chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đối với hạng mục cải cách chế độ mà thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đã đạt được thành công, cô đều từng nghiên cứu một cách có hệ thống.
Chỉ sợ cô là một quân cờ của Trình Hi Học, là lính chiến xung phong hiểm trận.
Liễu Tuấn không nghĩ là Sở Nhiên lại đưa ra vấn đề sắc sảo như vậy, hơn nữa lại tự hỏi tự đáp, không đợi ông phản bác lại đã rút ra kết luận trước, nghe cứ như ông đã thua trong biện luận, không khỏi vô cùng không vui mà nói:
- Trò Sở Nhiên nói chuyện nhanh quá, tôi còn chưa đưa ra những quan điểm khác, cô đã tự biên tự diễn tự rút ra kết luận là luận điểm của mình đúng đắn, cô như vậy không phải là muốn thỉnh giáo tôi mà là lên lớp với tôi.
Lời nói của Liễu Tuấn kéo theo một trận cười dài.
Sở Nhiên cũng rất sắc sảo, mặt không đỏ, tim không run, sắc mặt không đổi mà hỏi rằng:
- Như vậy xin hỏi giáo sư Liễu, vấn đề tôi vừa nói, ngài trả lời như thế nào?
Lúc Sở Nhiên nói chuyện, hai mắt như sương, nhếch môi, bị ánh sáng đèn trên đài chiếu sáng, giống như câu nói nhìn mỹ nhân dưới đèn, càng làm tăng thêm vẻ ngây thơ của cô.
Cô mặc một cái quần Jean màu lam bó sát, hai chân khép kín, thẳng mà đẹp. Thân trên mặc chiếc áo mỏng bóp eo, vạt áo dài quá mông, càng thể hiện vòng mông tròn trịa cùng cái eo nhỏ mềm mại, lại có thêm một nụ cười xinh đẹp trên đôi môi gợi cảm, khi không nói lời nào thì vẻ mặt khổ sở đáng thương, trên hiện trường có không ít người trẻ tuổi, sự xinh đẹp của Sở Nhiên đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Từng có một ông tổng biên tập của một tạp chí đã nói, phụ nữ chính là sức sinh sản thứ nhất – bởi vì thời kỳ thành lập tập san của họ, để thân cận với người đọc bình thường, trang bìa của mấy số đầu đều là ảnh của những người bình thường, kết quả số lượng tiêu thụ cũng bình bình. Sau khi đổi lại thay bằng ảnh chụp người đẹp, số lượng tiêu thụ lập tức cao lên gấp ba lần.
Trong con mắt sinh viên đại học chưa có đủ lý trí, con gái đẹp chính là danh từ thay thế chính xác. Cho nên mặc dù Liễu Tuấn thân là giáo sư nổi tiếng đại học Bắc Kinh, cũng không bằng phong thái quyến rũ của Sở Nhiên. Phía dưới thậm chí còn có người hô:
- Sở Nhiên, chúng tôi ủng hộ cô.
- Sở Nhiên, khá lắm, dám khiêu chiến quyền uy!
- Sở Nhiên cố lên! Sở Nhiên cố lên!
Sở Nhiên trong lòng đắc ý, biết sự mạo hiểm ra tay của cô đã được đền đáp, bởi vì cô biết, bất kể giáo sư Liễu có thể thuyết phục cô hay không, bất kể cô và giáo sư Liễu ai thắng ai thua thì cô đều đã thắng.
Liễu Tuấn cũng ý thức được mình bị mắc lừa. Trình Hi Học quả nhiên có thủ đoạn, không trực tiếp cùng người khác tranh luận mà là chọn ra một sinh viên xinh đẹp lên trước đài. Mượn lực sát thương của người đẹp xoay chuyển sự chú ý và ánh nhìn của mọi người. Cho dù ai biện luận với người đẹp, thắng không cần dụng võ, bại thì mất mặt, mà ông lấy thân phận là giáo sư biện luận với học sinh của Trình Hi Học, thắng là lẽ đương nhiên, nếu thua chẳng những mất mặt, truyền ra ngoài, trái ngược lại thanh danh của Trình Hi Học lại càng được nâng cao.
Liễu Tuấn biện luận không bằng học sinh của Trình Hi Học, đương nhiên lại càng không phải là đối thủ của Trình Hi Học - là thật là giả không ai truy cứu, mọi người chỉ tin tưởng lời đồn.
Liễu Tuấn mới hiểu được mưu kế của Trình Hi Học, không khỏi hối hận không thôi. Nhưng hiện tại đâm lao phải theo lao, ông lại không mang học sinh đến, đành phải suy tính một chút, kiên trì đang muốn mở miệng, lại nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, âm thanh đến bên cạnh ông thì ngừng lại, một người dịu dàng nói:
- Giáo sư Liễu, Cốc lão bảo tôi đến hỏi thăm ngài. Cốc lão nói, nếu như ngài không ngại, thì cứ để cho tôi thay mặt cùng bạn Sở Nhiên thảo luận, không biết ngài có ý kiến gì không?
Liễu Tuấn quay đầu lại nhìn, đập vào trong mắt chính là dáng điệu tươi cười như hoa như ngọc. Ông hơi định thần, mới hiểu ra Cốc lão mà cô vừa nói chính là Cốc Nho, không khỏi sửng sốt, vội hỏi:
- Cô là học sinh của Cốc Nho?
- Đúng vậy, tôi là Nghiêm Tiểu Thì, vừa mới bái Cốc lão làm thầy. Cốc lão đang ngồi phía sau, tạm thời không tiện lộ diện, ông bày tỏ lòng tôn kính đối với ý kiến ủng hộ và giải thích chính xác về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của ngài và nói ngài ra mặt cùng với một vãn bối tranh luận có phần không hợp với thân phận, cứ để tôi thay mặt, không biết ngài có đồng ý không?
Làm sao không muốn? Liễu Tuấn muốn còn không được, ông gật đầu nói:
- Nói như vậy xin cảm ơn Cốc Nho trước, cũng phiền cô bạn, Tiểu Thì, chút nữa tôi sẽ giới thiệu cô là học trò mới thu nhận của tôi là được rồi.
Tất cả mọi người kể cả Trình Hi Học thấy đột nhiên có một người từ phía sau tiến đến, cùng Liễu Tuấn cúi đầu khẽ thì thào nói nhỏ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong nhất thời đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Liễu Tuấn cũng không để mọi người chờ lâu, oang oang cười nói:
- Vừa đúng lúc tôi cũng mới nhận một học sinh là Nghiêm Tiểu Thì, sẽ để cô ấy ra mặt đại diện cùng Sở Nhiên thảo luận, thế nào?
Liễu Tuấn đối với việc Cốc Nho ra mặt giải vây giúp ông trong lòng rất cảm kích, cũng có nhiều thiện cảm đối với Nghiêm Tiểu Thì.
Kỳ thực người nghĩ ra chủ ý để Nghiêm Tiểu Thì ra mặt không phải là của Cốc Nho, Cốc Nho không có ý tuỳ cơ ứng biến thế này, không cần phải nói, người đưa ra chủ ý chính là Hạ Tưởng.
Trình Hi Học thực ra từng nghe tên Nghiêm Tiểu Thì, nhưng vẫn chưa gặp cô, tuy nhiên với tên Nghiêm Tiểu Thì không có ấn tượng sâu sắc. Hơn nữa hôm nay vừa hưng phấn lại vừa cẩn thận, y không không liên tưởng Nghiêm Tiểu Thì cùng với tam kiếm khách của nhật báo tỉnh Yến, bởi vì y có nằm mơ cũng không ngờ, Hạ Tưởng lại ngồi ngay phía dưới, tất cả nhất cử nhất động của y đều ở trong tầm mắt!
Trình Hi Học tìm không được lý do cự tuyệt, đã nói:
- Tốt, đương nhiên tốt, chúng ta cùng lắng nghe đánh giá của lớp trẻ về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, hai vị học sinh, xin mời.
Nghiêm Tiểu Thì ban nãy ở hàng thứ nhất khom lưng cùng Liễu Tuấn nói chuyện, chờ cô cười chân thành đi tới trước đài, đứng thẳng trước Sở Nhiên. Ánh đèn vừa chiếu, dung mạo thật của Nghiêm Tiểu Thì nhìn không sót một chi tiết nào mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy sáng ngời trước mặt, dường như ngọn đèn đã tăng sáng thêm, toàn bộ hội trường đều vô cùng sáng, Nghiêm Tiểu Thì mặc váy dài, như một đoá hoa cúc hương thơm bay xa, cười duyên dáng, thản nhiên thanh nhã, váy dài thướt tha, tóc dài phảng phất, khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, kết hợp với dáng người thanh thoát xinh đẹp của cô, tất cả mọi người không khỏi cảm thán, vẻ đẹp cổ điển duyên dáng yêu kiều luôn luôn tìm thấy trong thơ ca từ xa xưa, không nghĩ tới lại có một ngày được tận mắt chứng kiến!
Nghiêm Tiểu Thì vừa hiện diện thì hội trường ong ong lên tiếng động, sau lưng Hạ Tưởng và Phạm Tranh đều là học sinh, nghe họ xôn xao bàn tán.
- Người đẹp ở đâu thế? Thật quá đẹp.
- Chắc chắn không phải là đại học Trung Sơn. Đại học Trung Sơn từ trước tới nay không có người đẹp, đó là điều ai cũng biết.
- Lại càng không phải là của Đại học Bắc Kinh và Thanh Hoa. Nữ sinh đại học Bắc Kinh vừa quay đầu lại, hù chết một con bò bên đường. Nữ sinh Thanh Hoa vừa quay đầu lại, nhật nguyệt vô quang quỷ thần sầu.
- Trời ạ, người tình trong mộng của tôi rốt cuộc cũng xuất hiện rồi. Tôi còn tưởng rằng kiếp này sẽ không thể gặp được người đẹp như mình mong ước. Không nghĩ là hoá ra trên thế giới này thật có một người đẹp để cho tôi vừa thấy đã yêu!
Phạm Tranh nói khẽ với Hạ Tưởng:
- Tiểu Thì quả thật rất xinh đẹp, năm cô ấy lên đại học, cũng được gọi là hoa khôi của đại học Vũ Hán. May mà hiện tại không phải thời cổ đại, nếu không thì chắc chắn cô ấy phải gã cho tôi.
Hạ Tưởng trừng mắt nhìn Phạm Tranh liếc mắt một cái:
- Nghĩ nghiêm chỉnh chút đi, Trình Hi Học hết sức đả kích chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến chúng ta, chốc lát cậu cũng phải xuất trận cùng ông ta chiến đấu một phen.
Phạm Tranh lập tức tươi cười, vẻ mặt trịnh trọng mà gật gật đầu.
Trình Hi Học cũng bị vẻ xinh đẹp của Nghiêm Tiểu Thì chấn động trong giây lát, sau đó nghĩ đến lẽ nào Liễu Tuấn cũng thông minh mà nghĩ tới thủ đoạn giống y? Không thể nào, Liễu Tuấn chẳng qua là một người chỉ biết nghiên cứu học vấn, ông ta làm sao mà có thể có thủ đoạn sắc sảo như vậy?
Không để cho Trình Hi Học nghĩ nhiều, Nghiêm Tiểu Thì và Sở Nhiên đã chính thức biện luận.
Nghiêm Tiểu Thì đầu tiên là lịch sự hướng về phía Sở Nhiên chào hỏi, sau đó liền phản bác từng vấn đề ban nãy Sở Nhiên nêu ra:
- Tuyến đường sắt nối ra biển cùng du lịch văn hoá của Thành phố Đan Thành thành công ở ý sáng tạo. Ý sáng tạo chính là khơi dòngmà trước khi khai sáng người khác không thể nghĩ tới. Tạm không nói đến sau này có thành công hay không, bởi vì sự việc tương lai không cần thiết thảo luận. Nếu nói như lời cô không có kinh nghiệm để nơi khác có thể tham khảo, không thể làm điển hình để mở rộng ra cả nước, cách nói như vậy hiển nhiên là quá chủ quan, cũng quá chính quy. Trên thế giới tất cả các thành công đều là độc nhất vô nhị, cho dù là hình thức của Mỹ hay là Nhật Bản, hoặc là sự nghiệp chủ nghĩa xã hội như nước ta, dựa theo quan điểm của cô, chủ nghĩa xã hội không thể mở rộng trên phạm vi toàn cầu, bởi vì trên thế giới phần lớn là các quốc gia tư bản chủ nghĩa. Con đường chủ nghĩa xã hội không cần thiết phải kiên trì?
Nghiêm Tiểu Thì phản kích rất sắc bén mà trí mạng, chỉ mở miệng một cái khiến cho Sở Nhiên á khẩu không trả lời được!
Sở Nhiên vốn là bị vẻ xinh đẹp của Nghiêm Tiểu Thì làm cho kinh ngạc. Cô cảm thấy tự ti với người trước mặt, còn không kịp tỉnh táo lại đã bị vặn hỏi, lập tức sững sờ tại chỗ, không nói gì!
Không nghĩ tới Nghiêm Tiểu Thì thể hiện điệu bộ thẹn thùng, khi nói chuyện thì giọng nói mềm mại không có sức, nhưng ngôn từ cũng là những câu tru tâm, ép tới Sở Nhiên thở hổn hển.
Một hồi lâu sau, Sở Nhiên mới tỉnh lại, không khỏi quá thẹn thành giận mà nói:
- Được, cô đã chụp mũ trước, rõ ràng là không cho người ta cơ hội phản bác. Vậy tôi lại hỏi cô, đầu tư Đạt Phú của thành phố Bảo và cái gọi là thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy tương cải, lại là chuyện thế nào? Chính như Giáo sư Trình nói, thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đều có rất nhiều doanh nghiệp cũ của nhà nước có thể thay đổi chế độ, có thể đưa vốn đầu tư vào phục hồi, vì sao chỉ đầu tư vào dự án du lịch văn hoá? Chỉ đầu tư vào nhà máy tương cải? Là có ý gì, hay là bên trong có vấn đề gì?
Lời này nói ra, phía dưới có tiếng huýt, hiển nhiên Sở Nhiên dưới tình thế cấp bách phạm vào một sai lầm nghiêm trọng. Cô muốn học Trình Hi Học công kích nhân thân nhằm thay đổi tầm mắt, muốn lợi dụng tâm lý căm ghét tham quan của mọi người để trút lửa giận lên người Hạ Tưởng. Nhưng rõ ràng kỹ thuật không đủ thành thạo, bản lĩnh dẫn hoạ chảy về hướng đông không thành công, nên làm cho người nghe bất mãn.
Nghiêm Tiểu Thì căm ghét nhất là vừa rồi Trình Hi Học ngang ngược chỉ trích Hạ Tưởng, bây giờ Sở Nhiên lại muốn đem Hạ tưởng tạo thành hình tượng quan tham, trong lòng càng khó hả cơn giận, cô cười lạnh một tiếng và nói:
- Bạn Sở không cần kích động, càng đừng suy đoán lung tung chỉ trích mù quáng. Chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến là từ Tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh liên hợp thực hiện, Tỉnh uỷ và uỷ ban nhân dân tỉnh dốc sức ủng hộ, có chuẩn bị quy hoạch và sắp xếp rất tỉ mỉ. Không đến lượt người ngoài khoa tay múa chân, nhất là những người chỉ biết lý luận suông.
- Kết cấu sản nghiệp có hai dạng hợp lý và không hợp lý, mục đích tiến hành điều chỉnh chính là hợp lý hoá những gì không hợp lý. Nhưng có vài doanh nghiệp cũ nhà nước có những thói quen khó thay đổi, như một thứ đồ sứ cũ nát không còn giá trị tu bổ, là tốn khoản tiền lớn để làm công việc bề ngoài vô vị, hay là lấy nguyên liệu có sẵn để tái chế lại thành một món đồ sứ mới là hợp lý? Nếu là cô, cô cũng sẽ đập vỡ đồ sứ cũ để mua đồ sứ mới, vì sao? Bởi vì điều chỉnh kết cấu sản nghiệp chính là muốn thay đổi những quan niệm cổ hủ lạc hậu, chính là muốn đào thải bớt các cơ chế lạc hậu xây dựng nên các cơ chế mới có tính cạnh tranh hơn, chính là muốn phá vỡ thế độc quyền, trả lại một công bằng cho thị trường. Thử hỏi, khi quần áo cũ không còn mặc được thì cô miễn cưỡng mặc trên người hay là sẽ vứt đi để thay quần áo mới?
- Hay, nói rất hay!
- So sánh rất thích hợp, người đẹp giỏi lắm, chúng tôi ủng hộ cô!
Hiện trường rất vui mừng, hô hào vì ví dụ đặc sắc của Nghiêm Tiểu Thì.