Hạ Tưởng cười thầm, Nghiêm Tiểu Thì cũng khá hư hỏng, sau cùng dùng chiếc áo cũ để hỏi khó Sở Nhiên, còn nói ra những lời nói áo không che thân, chính là để cho khán giả có mặt miên man bất định, chính là muốn mọi người xôn xao. Xách động không khí hiện trường cũng là một chiến lược, khiến sĩ khí của mọi người vì mình mà dùng, cũng có thể đem đến cho đối phương áp lực thật lớn.
Mặc kệ có phải là âm thầm sử dụng một số thủ đoạn nhỏ hay không, mục đích đã đạt được, thì có được hiệu quả muốn có. Trước tiên vẻ bề ngoài của Nghiêm Tiểu Thì đã chiếm được thiện cảm của đa số nam sinh phía dưới, kế đến cô quả thật miệng mồm lanh lợi, hai hiệp tiếp theo, phản bác đến nổi Sở Nhiên không còn sức chống trả, còn Sở Nhiên dưới sự hoảng loạn, lại phạm sai lầm, liền gây cho cô cục diện thảm bại.
Sở Nhiên đương nhiên không cam tâm bị Nghiêm Tiểu Thì đột nhiên xuất hiện đánh bại, đại kế nổi danh mà cô thiết kế tỉ mỉ mắt thấy sẽ phó mặc, trở thành trò cười trong mắt mọi người, không khỏi hổn hển nói:
- Cô nói tôi chỉ biết lý luận suông, cô thì biết gì? Chẳng phải cô cũng chỉ biết lý luận suông hay sao? Có bản lĩnh thì tường tận nói xem đầu tư Kodak thành phố Bảo có điểm thành công nào? Cải cách nhà máy tương cải có kinh nghiệm gì đáng phổ biến? Hừ, có số liệu thực tế mới có thể khiến người khác tin tưởng nghe theo!
Sở Nhiên nói như thế là có tính chất giở trò. Bởi vì thân phận công bố bên ngoài của Nghiêm Tiểu Thì chỉ là học sinh của Liễu Tuấn, chẳng qua cô chỉ là một học sinh, sao có thể tiếp xúc với số liệu bảo mật của nhà máy? Chất vấn của Sở Nhiên chính là cố tình gây sự.
Trình Hi Học lại giả vờ không biết Sở Nhiên đang giở trò, ngược lại cũng vẻ mặt tò mò hỏi:
- Đúng thế, xin bạn Nghiêm vui lòng cho ví dụ về số liệu cụ thể, cũng tiện để làm tham khảo.
Nụ cười của Trình Hi Học lọt vào trong mắt Hạ Tưởng, chính là biểu hiện vô cùng giả dối.
Trình Hi Học đương nhiên rõ hơn Sở Nhiên, Nghiêm Tiểu Thì không thể biết số liệu tiêu thụ cụ thể trước và sau khi nhà xưởng cải cách, y lại cố ý hỏi như vậy, chính là cố ý gây khó dễ. Hiển nhiên, vì mục đích đã bắt đầu bất chấp thủ đoạn. Cũng do Trình Hi Học không ý thức được đột nhiên Nghiêm Tiểu Thì bất ngờ xuất hiện, chẳng những tướng mạo hơn Sở Nhiên, tài ăn nói cũng sắc bén hơn Sở Nhiên. Mấy hiệp tiếp theo, không ngờ khiến Sở Nhiên hoàn toàn bị đánh bại!
Đối mặt với phản kích chung của hai người Sở Nhiên và Trình Hi Học, Nghiêm Tiểu Thì cố gắng trấn tĩnh, trong nội tâm lại hiện ra một chút bối rối. Đương nhiên cô không thể nào biết số liệu cụ thể, nhưng cũng không thể trực tiếp lên tiếng nói tôi không biết, sẽ khiến mọi người chê cười, mặc dù cũng biết Trình Hi Học cố ý gây khó dễ, cô cũng phải xử lý thỏa đáng mới có thể ứng phó với hoàn cảnh khó khăn trước mắt.
Khi đang suy nghĩ, chỉ nghe Liễu Tuấn nói:
- Giáo sư Trình nói đùa rồi, biện luận vốn là lý luận suông, dùng sự thật nói cũng chỉ là ví dụ sự thật, chẳng phải là so sánh số liệu. Nếu như quả thật là so sánh số liệu thì phải mời người chuyên nghiệp hơn đến lên lớp cho chúng ta.
- Lý luận nghiên cứu chỉ cung cấp một sự phán đoán và khả năng, mãi mãi không thể làm tiêu chuẩn trong cuộc sống thực tế, chỉ có thể làm tham khảo. Tuy rằng tôi cũng làm công việc nghiên cứu lý luận, trên thực tế người mà tôi khâm phục nhất, vẫn là người chấp hành dùng hành động thực tế cụ thể chấp hành trong cuộc sống. Đối với kết luận về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp không khả thi trong các tỉnh nội địa mà anh căn cứ theo lý luận nghiên cứu để đưa ra, tôi không tán thành.
Lời nói của Liễu Tuấn cũng xem như giáp mặt gây khó dễ lớn cho Trình Hi Học, sắc mặt của Trình Hi Học hơi thay đổi, trong lòng vô cùng không vui. Tục ngữ nói vuốt mặt phải nể mũi, trên buổi thuyết trình ở trước mặt mọi người chỉ trích lý luận của y, cũng xem như công khai chống đối với y.
Cũng khó trách Liễu Tuấn không nể mặt Trình Hi Học, thật sự là chuyện Trình Hi Học lợi dụng Sở Nhiên ra mặt quá khôn khéo hơn người, vừa rồi thái độ không thuận theo không buông tha của Sở Nhiên quá ép người, còn Trình Hi Học chẳng những không chỉ trích Sở Nhiên cố ý gây sự, ngược lại còn đích thân ra mặt đối phó Nghiêm Tiểu Thì, khiến Liễu Tuấn đối với phẩm hạnh của Trình Hi Học càng coi thường, sau cùng khiến y tức giận, giáp mặt phủ định lý luận của Trình Hi Học.
Trình Hi Học hơi sửng sốt, Liễu Tuấn phát biểu không chỉ đại diện cho thân phận cá nhân của y, mà là thái độ của Đại học Bắc Kinh, cũng như nói trong số những giáo sư mấy trường lớn được mời đến ngày hôm nay, đã có người rõ ràng lên tiếng phản đối. Cục diện hòa khí êm thấm hoàn toàn ủng hộ trong ý nghĩ của Trình Hi Học không xuất hiện, đều trách Nghiêm Tiểu Thì gây thêm rắc rối. Nếu như không phải cô bất ngờ xuất hiện, với tính cách của Liễu Tuấn, sau khi biện luận vài câu với Sở Nhiên, tùy ý tìm một bậc thang đi xuống, mọi người đều yên ổn không vô sự, cười ha ha, cảnh tượng mọi người vui vẻ tốt biết bao!
Đáng hận, đáng giận!
Trình Hi Học sửng sốt hết mấy giây mới tỉnh táo trở lại, lập tức cười:
- Trên thế giới vốn không có lý luận đúng mọi nơi mọi lúc, giáo sư Liễu có ý kiến bất đồng, tôi khiêm tốn chấp nhận, vẫn xin giáo sư Liễu tiếp tục phát biểu về đề tài thảo luận điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của chúng ta có thể phổ biến toàn diện các tỉnh nội địa hay không, tiếp tục thảo luận. Đúng lúc trước mắt tỉnh Yến là một trong số các tỉnh nội địa trong nước thi hành điều chỉnh kết cách sản nghiệp kiên trì nhất, cũng có chút thành tích, hơn nữa cách thủ đô gần nhất, dễ dàng đưa ra kết luận tỉ mỉ xác thực, cho nên tiếp theo chúng ta lấy thành tích giai đoạn hiện nay của tỉnh Yến tiến hành thảo luận luận chứng.
Liễu Tuấn không hề gì mà vung tay lên, nói:
- Hạng mục du lịch văn hóa, từ phương diện lớn mà nói là phát huy văn hóa truyền thống của dân tộc Trung Hoa, từ phương diện nhỏ mà nói là giáo dục giải trí, càng có ý nghĩa thực tế hơn so với một số chính quyền địa phương vì tăng thêm danh tiếng, vô căn cứ tạo ra một số thần thoại truyền thuyết dán vàng trên mặt? Thành phố Đan Thành là quê hương của các câu thành ngữ, mà hơn một nửa thành ngữ trong nước ta hình thành trong thời kỳ Xuân Thu chiến quốc, hiện tại văn hóa dân tộc bị cuốn trôi mất, rất nhiều sinh viên ra sức học ngoại ngữ, nhưng lại không hay biết gì về sự tích tổ tiên của bản thân, tình trạng này không thể không khiến người khác đau lòng. Chúng ta cực khổ mười mấy năm bồi dưỡng ra một sinh viên tốt nghiệp chuyên nghiệp anh văn, nếu như cho cậu ấy ra nước Mỹ, cậu ấy ngoại trừ có thể nói chuyện với người khác, còn có kỹ năng chuyên nghiệp gì? Cho nên tôi nói, văn hóa du lịch là một chuyện tốt lợi dân lợi nước, đáng để phổ biến. Thực lực tổng hợp của một quốc gia, đứng đầu không phải là GDP, mà chính là trong xã hội hiện thực, người khiến người khác tôn kính nhất không phải vì người đó có tiền hay không mà là có nhân phẩm hay không, có văn hóa hay không. Quốc gia cũng như vậy, quốc gia có văn hóa có phẩm cách, mới có tiền đồ và tương lai!
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLNghiêm Tiểu Thì đưa ánh mắt cảm kích về phía Liễu Tuấn, chẳng những vì y giải vây cho bản thân, cũng là vì y khẳng định về hạng mục văn hóa du lịch. Bởi vì cô chính là nhà đầu tư của văn hóa du lịch!
Lời nói của Liễu Tuấn khiến cho không ít người xôn xao, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sở Nhiên đã lấy lại bình tĩnh, lại gia nhập vào trong biện luận, nói:
- Lời nói của giáo sư Liễu quả thật khiến người khác suy nghĩ sâu xa, nhưng đề tài thảo luận hôm nay là thảo luận điều chỉnh kết cấu sản nghiệp có tính khả thi phổ biến toàn diện các tỉnh nội địa hay không, không phải thảo luận văn hóa truyền thống Trung Quốc. Tạm thời cho dù hạng mục văn hóa du lịch là một sự thử nghiệm thành công, tôi muốn thỉnh giáo thêm giáo sư Liễu một chút, đường sắt nối ra biển hao tổn vốn đầu tư cực lớn, ngoại trừ có lợi cho nhà máy thép Đan Thành, cũng không có ích lợi bao nhiêu đối với những thành phố dọc tuyến, có phải có thể xem như là một ví dụ hại người lợi ta hao tài tốn của hay không?
- Đúng, ngoại trừ đường sắt nối ra biển không thể thấy được nhiều chỗ có ý nghĩa hiện thực và có thể mượn tham khảo, ngay cả đầu tư Kodak về lâu về dài cũng là một hành vi thiển cận lấy lợi ích lâu dài đổi lấy lợi ích trước mắt. Còn cải tạo nhà máy tương cải càng là một trò cười.
Một người vừa đi vừa nói, từ dưới sân khấu đi đến trước sân khấu, đứng bên cạnh Sở Nhiên.
Người đến khoảng ba mươi tuổi, khí khái anh hùng kinh người, mặc đồ vest, mặt chữ điền, mắt to, nên nói là một chàng đẹp trai đúng tiêu chuẩn, đáng tiếc duy nhất là chân mày của y rất nhạt. Nếu như mọc thêm một hàng chân mày rậm thì sẽ rất có khí chất đàn ông vô cùng quyến rũ.
Y nho nhã lễ độ mà hướng xuống sân khấu cúi chào một cái, tự giới thiệu nói:
- Tôi tên Trương Dương, đang học tiến sĩ ở đại học Trung Sơn, là học sinh của Trình lão.
Trương Dương, Sở Nhiên đứng kề vai sát cánh, giống như một cặp đối tác. Dù là tướng mạo hay là khí chất đều ở thế thượng thừa, lại dẫn đến tiếng nghị luận phía dưới. Tuy nhiên lần này đều là thu hút ánh mắt của nữ sinh.
Trương Dương tự giới thiệu xong, tiếp tục nói:
- Tôi dám nói, hai năm sau, nhiều nhất là ba năm. Kodak sẽ lấy được quyền khống chế cổ phần, Đạt Phú sẽ đánh mất ưu thế thương hiệu vốn có, thương hiệu nổi tiếng mười mấy năm trong nước có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, từ đó trở đi Đạt Phú xem như phụ thuộc và là nhà máy gia công của Kodak. Đối với phòng nghiên cứu máy chụp hình kỹ thuật số năm trăm triệu đô la Mỹ, đơn thuần chỉ là bài trí, tuy nhiên chỉ là kỷ xảo để che mắt người mà thôi. Rốt cuộc là Kodak quá thông minh hay nhân viên đàm phán của chúng ta quá ngu xuẩn nên không được biết. Nghe nói chủ đạo đàm phán Hạ Tưởng chỉ là một sinh viên tốt nghiệp khoa chính quy? Cũng khó trách, ngay cả bằng cấp nghiên cứu sinh cũng không có, còn muốn giao tiếp với người Mỹ xảo quyệt. Nếu như không ngoài dự đoán, chắc chắn anh ta sẽ bị người Mỹ làm cho xoay vòng, đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng anh ta biết rõ là cạm bẫy còn muốn nhảy vào. Dù sao tổn thất chính là quốc gia, được lợi ích thực tế là cá nhân! Còn ví dụ về nhà máy tương cải, căn bản không đáng nhắc đến, không thể phô bày, không cần nói.
Cốc Nho tức giận đến nổi suýt chút vỗ bàn đứng lên, nhưng bị Hạ Tưởng kéo lại. Cho dù trong lòng Hạ Tưởng cũng đang trong cơn tức giận, nhưng vẫn kiềm nén lại kích động muốn lao ra lý luận một phen với Trình Hi Học, thời cơ chưa đến, bây giờ đi lên sẽ không đạt được hiệu quả y muốn có, y liền khẽ nói với Cốc Nho:
- Cốc lão bớt giận, bây giờ ông vẫn không nên ra mặt, còn chưa tới thời điểm mấu chốt. Ông nên ra mặt trong thời điểm nguy cấp nhất mới có thể tạo được hiệu quả ngăn cơn sóng dữ, bây giờ Phạm Tranh đã lên rồi.
Phạm Tranh chẳng những là con trai của Phạm Duệ Hằng, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ đối với chuyện người khác khoa tay múa chân với tỉnh Yến, y cũng là nhà đầu tư của nhà máy tương cải, bị Trương Dương làm thấp đi không còn đáng gì, đương nhiên vô cùng căm tức, liền lập tức đứng ra, sải bước đi đến trước sân khấu, đứng chung với Nghiêm Tiểu Thì.
Ưu thế lớn nhất của Phạm Tranh chính là đẹp trai, hơn nữa trong cử chỉ còn có chút khí chất bất cần đời. Từ nhỏ y đã sinh sống trong môi trường ưu việt, từ khi biết chuyện thì cha đã là cán bộ nhà nước. Có thể nói y là cùng với Phạm Duệ Hằng từng bước thăng chức trưởng thành đi lên, gặp nhiều quan lớn quyền quý. Tầm mắt cao, kiến thức rộng, không phải một người xuất thân từ gia đình bình thường, cho nên so ra, nhất cử nhất động của y đều để lộ sự tự tin và ngạo nghễ.
Nhất là dưới cơn thịnh nộ của y, bề ngoài toát ra khí thế tài trí hơn người, vừa xuất hiện, liền đè ép khí thế của Trương Dương. Đừng nói Trương Dương là một tiến sĩ, dù là giáo sư tiến sĩ, chỉ xuất thân trong gia đình bình thường, không trải qua hun đúc quyền thế trong gia đình quan lớn, làm sao có được khí phách hơn người của Phạm Tranh? Đột nhiên bị Phạm Tranh xuất hiện trấn áp, vẻ mặt kinh ngạc mà nói không ra lời!
Phạm Tranh cũng mặc đồ vest, tuy nhiên so với bộ vest đáng giá khoảng một ngàn tệ của Trương Dương, y mặc toàn hàng hiệu nước ngoài, trị giá trên một ngàn đô la Mỹ, khi so sánh, cao thấp liền thấy rõ. Hơn nữa Phạm Tranh đẹp trai không kém Trương Dương, còn có nụ cười nhạo trên khóe miệng y, lập tức khiến cho nữ sinh có mặt theo đuổi, tiếng hò hét dưới sân khấu không ngừng.
Phạm Tranh không để ý tiếng hò hét của nữ sinh dưới sân khấu, mà lạnh lùng quan sát Trương Dương, nói:
- Vừa rồi nghe anh nói ẩu nói tả, nói có vẻ như đạo lý rõ ràng, trên thực tế lại là rắm chó không kêu. Anh biết cái gì gọi là phòng nghiên cứu máy ảnh kỹ thuật số? Anh có từng nghiên cứu tỉ mỉ toàn bộ quá trình Hạ Tưởng chủ đạo và đàm phán với Kodak hay không? Anh có biết bộ Ngoại thương đã từng mời Hạ Tưởng đến dự tọa đàm giảng giải và tường thuật kinh nghiệm đàm phán của anh ấy với chuyên gia bộ Ngoại thương hay không? Anh có biết ngay cả Chủ tịch Smith của Kodak cũng vô cùng khâm phục cách nhìn thương nghiệp và tài ăn nói của Hạ Tưởng hay không? Hạ Tưởng có bằng cấp tốt nghiệp khoa chính quy là thật, nhưng anh có biết là hiện anh ấy đang là đệ tử đắc ý của Cốc Nho tiên sinh hay không, không lâu sau anh ấy sẽ lấy được bằng nghiên cứu sinh? Anh có biết hay không cho dù học lực cao đến tận trời, nếu như không thể có đóng góp cho xã hội, không thể chuyển hóa thành sức sản xuất thực tế thì chẳng qua chỉ là lý luận suông cao cấp nhất, là lâu đài trên không trung không thực tế nhất mà thôi?
Đã nói ra sự tức giận trong lòng, nhưng Phạm Tranh chưa nói hết ý, lại nghĩ đến lời nói của Trương Dương về nhà máy tương cải, càng nổi trận lôi đình:
- Càng đáng cười hơn chính là anh căn bản không hiểu thế nào là cải cách chế độ xã hội, thế nào là điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, liền vội vàng bình luận! Anh vô tri không phải lỗi của anh, anh đem vô tri bộc lộ ra cho mọi người khiến mọi người đều bị sự vô tri của anh lừa gạt chính là cái sai của anh. Cũng như anh có đôi chân thối không phải lỗi của anh, nhưng anh nhất định phải ở trước mặt mọi người cởi bỏ giày dùng khí thối để hun mọi người chính là nhân phẩm anh bất chính! Tôi nói cho anh biết Trương Dương, đàm phán của Kodak tôi không muốn tranh luận với anh, bởi vì tôi không đích thân tham gia, không hiểu tường tận, không có tư cách soi mói. Tôi không giống anh, mặt dày tâm địa đen tối, không hiểu mà giả vờ hiểu, tưởng rằng lấy học vị tiến sĩ thì thông hiểu mọi chuyện. Trên thế giới có biết bao nhiêu tiến sĩ, anh là một người học vấn nông cạn nhất mặt dày nhất mà tôi từng gặp. Đối với cải cách chế độ xã hội, tôi có lời muốn nói, hơn nữa còn muốn rõ ràng nói cho anh một sự thật, dùng số liệu nói cho anh biết sự thật!
Trương Dương bị Phạm Tranh mắng chửi cho mất mặt, muốn cãi lại, há miệng ra, nhưng lại nói không nên lời, còn bị khí thế của Phạm Tranh ép lui hai bước, suýt chút đứng không vững, may mắn Sở Nhiên ở bên cạnh đưa tay đỡ y…
Không đợi Trương Dương lấy hơi, lửa giận của Phạm Tranh theo sự thật của cải cách chế độ nhà máy tương cải lại dâng trào mãnh liệt như nước lũ.
- Nhà máy tương cải Mậu Thịnh thành phố Bảo trước khi chưa cải cách chế độ, ngạch tiêu thụ năm hơn mười triệu, sản phẩm chỉ có một, thu nhập hàng tháng của công nhân viên chức năm trăm tệ. Thông qua đường lối cải cách chế độ của Hạ Tưởng, sau khi thu hút sáu triệu vốn đầu tư, trải qua một loạt quảng bá và mở rộng sản phẩm, ba tháng sao, ngạch tiêu thụ nhà máy tương cải Mậu Thịnh đã đột phá mức mười triệu, thu nhập hàng tháng của công nhân viên chức vượt qua tám trăm tệ. Theo bảo thủ suy đoán, ngạch tiêu thụ cả năm có hi vọng đột phá mức hai mươi lăm triệu, đến cuối năm, thu nhập hàng tháng của tất cả công nhân viên chức sẽ đạt đến 1200 tệ, kỹ sư cao cấp cá biệt trên 2000 tệ. Theo tình thế phát triển trước mắt và phản ứng của thị trường, giá trị sản lượng sang năm vượt qua bốn mươi triệu cũng không phải không có khả năng. Xin hỏi tiến sĩ Trương, anh đã học mấy chục năm, hiện nay mỗi tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Hiện nay anh đã có bằng tiến sĩ, đã có đóng góp gì cho quốc gia? Có được một phần trăm cống hiến mà đồng chí Hạ Tưởng có bằng chuyên khoa chính quy đã làm cho quốc gia hay không? Nếu như anh còn không tin, cá nhân tôi bỏ tiền tài trợ đích thân đi một chuyến đến nhà máy tương cải Mậu Thịnh, sau khi anh đến nhà máy, đi trong nhà máy hô một tiếng "tôi là tiến sĩ" xem có người để ý đến anh hay không? Sau đó anh lại hô to một tiếng "tôi là Hạ Tưởng", xem có bao nhiêu công nhân lớn tuổi đến cầm tay anh, đối với anh cảm kích đến rơi nước mắt?
- Các đồng chí…
Phạm Tranh xoay người lại, mặt hướng về tất cả mọi người ở dưới sân khấu, vẻ mặt kiên định, dõng dạc nói:
- Khi chúng ta đang ở đây bàn luận viển vông, khi chúng ta còn đang thảo luận điều chỉnh kết cấu sản nghiệp có phải khả thi hay không, thì điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến đang thay đổi cuộc sống của hàng ngàn hàng vạn người dân, đem đến hi vọng cho họ, đem đến thay đổi cho họ, đem đến hạnh phúc cho họ! "Vì dân chờ lệnh, vì nhân dân phục vụ" mà chúng ta thường treo bên miệng cụ thể là chỉ cái gì? Không phải là chúng ta lại phát biểu lý luận cao thâm gì, không phải chúng ta lại xuất bản mấy quyển sách, cũng không phải chúng ta lại phát biểu diễn văn nhiệt tình dào dạt, mà là những người thiết thực vì phúc lợi của dân chúng, nghĩ cho lợi ích của dân chúng, hơn nữa thật sự vì họ mà làm ra những việc thật!
Phạm Tranh nói xong, "rầm" một tiếng vô cùng trang nghiêm mà đứng thẳng, sau đó trịnh trọng hướng về phía dưới sân khấu cúi chào thật lâu!
Trầm mặc, trầm mặc kéo dài đến mười giây!
- Hay, nói quá hay!
Không biết là ai đột nhiên hô lên một câu, lập tức dưới sân khấu có một loạt tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo, tiếng nói hay, tiếng xôn xao vang lên như sấm.
Tinh thần quần chúng sôi trào!
Lần đầu tiên Phạm Tranh nhận được sự hoan hô của người trước mặt, cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, vẻ mặt y kiên nghị, nhắm chặt môi, ánh mắt kiên định nhìn Trình Hi Học liếc mắt một cái.
Sắc mặt của Trình Hi Học có chút tái nhợt, chuyện xảy ra quá đột ngột, Phạm Tranh nói chuyện nhanh, khí thế mạnh, trong vẻn vẹn mấy phút, còn chưa kịp đợi phản ứng, tất cả đã được xác định, mà y thì ngay cả Phạm Tranh là ai cũng không biết!
Sao lại thế này? Rốt cuộc cậu ta là ai? Học sinh Đại học Trung Sơn có ai lại to gan như thế? Cho dù có, ai có thể có lời nói và quan điểm sắc bén như vậy? Sau khi lấy lại bình tĩnh, Trình Hi Học vẻ mặt không vui hỏi:
- Cậu là ai? Cậu là học sinh trường nào?
- Cậu ấy là ai không quan trọng, quan trọng là buổi thuyết trình của giáo sư Trình có phải là một buổi cho phép mọi người phát ngôn thoải mái hay không? Nếu như giáo sư Trình rộng lượng như vậy, chúng tôi cũng nguyện tham gia vào thảo luận. Nếu như không phải, chúng tôi lui xuống là được rồi, cũng không phiền giáo sư Trình lo lắng.
Nghiêm Tiểu Thì không mềm mỏng không cứng rắn nói một câu, chính là muốn dùng lời nói ép buộc Trình Hi Học.
Trình Hi Học vốn nghĩ Nghiêm Tiểu Thì không lợi hại, khí thế vênh váo hung hăng của Phạm Tranh mới khó đối phó, nghe Nghiêm Tiểu Thì đều đều mà nói ra những lời khiến y tiến thoái lưỡng nan, lập tức kinh ngạc, không khỏi nhìn thêm Nghiêm Tiểu Thì vài lần, thầm nghĩ cô nữ sinh này tuổi không lớn, lại vô cùng sinh đẹp, nói chuyện cũng giọng điệu dịu dàng, tưởng rằng cô là người mềm yếu, không ngờ cô lại có bản lĩnh một đao dịu dàng.
Trước mắt một nam một nữ, nam thì khí thế kinh người, nói chuyện tuy rằng mạnh mẽ, nhưng nói rất đúng lý hợp tình, câu nào cũng có lý, khiến người khác không thể tìm ra điểm sai lớn. Nữ thì một đao dịu dàng, nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng lại cẩn thận, hơn nữa ẩn chứa lời nói sắc bén, khiến người ta không thể không cẩn thận đề phòng, sao hôm nay đột nhiên xuất hiện hai nhân vật lợi hại như vậy?