Diệp Phàm kia mặt biến sắc, biết bị Tào Quốc Khánh chơi một đao. Phỏng chừng khoản tiền này khi rơi vào sở Tài chính tỉnh, lại nghĩ đến lão oan gia của mình, cũng chính là Phó giám đốc thường vụ sở Tài chính tỉnh Ngọc Sử Giới, Diệp Phàm cảm thấy đau đầu.
Lão già kia chắc chắn sẽ từ đó làm khó dễ, lần này mệt mỏi rồi, mắt thấy cục thịt béo bở đến miệng mà còn bị Ngọc Sử Giới chia phần, thật sự không phải là cái mà Diệp Phàm mong muốn nhìn thấy.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp gọi điện thoại cho Tề Thiên, nói:
- Đưa Tào Thiên Hạ chuyển giao cho phòng Quân vụ tập đoàn quân thứ hai Thủy Châu.
Chỉ hai giờ đồng hồ, hoàn thành công tác chuyển giao.
- Đại ca, nghe nói Diệp Phàm trước kia cùng Ngọc Sử Giới bên sở Tài chính tỉnh có không ít ân oán.
Tào Thiên Hạ ở trên xe vội vàng gọi điện thoại.
- Việc này anh sớm biết rồi, lần này cố ý chuyển khoản tiền đó tới sở Tài chính tỉnh Nam Phúc chính là muốn tiểu tử đó phải chịu cảnh gà bay trứng vỡ, hừ! Muốn chơi xỏ Tào Quốc Khánh tôi, hắn còn non lắm.
Tào Quốc Khánh hừ lạnh nói.
- Đại ca có đặc biệt dặn dò hay không, em sợ tiểu tử kia sẽ đưa Tề Chấn Đào ra áp chế Ngọc Sử Giới, ông ta có thể chịu nổi hay không vẫn còn là vấn đề.
Tào Thiên Hạ có chút lo lắng.
- Điểm ấy chú mày không cần lo lắng, lúc trước khi rót khoản tiền đó xuống anh đã sớm giải thích cho Ngọc Sử Giới biết rồi, hơn nữa, Giám đốc sở Tài chính tỉnh Nam Phúc Dương Học Chính anh cũng mịt mờ đánh tiếng.
Giám đốc sở Dương cũng tỏ vẻ hứng thú, sẽ đem khoản tiền này dùng vào chỗ cần dùng.
Tào Quốc Khánh thản nhiên nói, kì thực dùng chiêu này quá độc.
- Khá lắm, dùng đúng chỗ, đúng chỗ của tỉnh Nam Phúc nhiều lắm, ha ha ha…Thủ đoạn của đại ca quá cao, thằng nhóc kia chạy quanh nửa ngày, cuối cùng chỉ nhận được kết cục gà bay trứng vỡ, đáng lắm.
Tào Thiên Hạ mỉm cười càn rỡ, bổng, thằng nhãi này lại có chút lo lắng, nói:
- Đại ca, thằng nhóc đó có thể trả thù hay không? Đến lúc đó hắn cắn chặt Quân Nghĩa không giao thì không phải rất phiền toái sao.
- Ha hả, tin rằng hắn sẽ không làm vậy, quan trường có quy củ của quan trường, giang hồ có luật giang hồ, sẽ không có gì đâu.
Chúng ta hoàn thành hứa hẹn đã hứa đối với hắn, sở Tài chính tỉnh không chi tiền cho bọn hắn, chuyện đó khác nữa rồi.
Chuyện này, hoàn toàn là một chuyện khác, có bản lĩnh thì lấy được, không có bản lĩnh thì hắn cũng ngượng ngùng, không nhắc lại chuyện xưa. Anh tin tưởng thằng nhóc kia sẽ không vô lại như vậy. Làm người, có khi mặt mũi so với thực tế được mất quan trọng hơn rất nhiều.
Nguồn: http://truyen360.comTào Quốc Khánh rất tự tin.
- Ừ, Tào gia chúng ta không phải hổ giấy, muốn làm chuyện khác người, chỉ một tiểu cục trưởng thì chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể xử hắn. Hừ!
Tào Thiên Hạ hừ lạnh một tiếng, khí phách hiển hách. Tiếng xử hắn được đặc biệt nhấn mạnh.
- Kỳ thật, về chuyện Trinh Dao đi Đức Bình hoàn toàn có thể không để lại dấu vết cho tên tiểu tử Cố gia kia biết, ha hả...
Tào Quốc Khánh đột nhiên cười thản nhiên nói.
- Không dấu vết, khá lắm, không dấu vết. Ừ, Cố Tuấn Phi tất không biết là chúng ta kêu Trinh Dao đi, thằng nhóc này cũng chỉ biết trừng mắt, Diệp Phàm hẳn phải đau đầu đây. Căn bản là không cần chúng ta ra tay, nếu cho Cố Tuấn Phi biết được chuyện thôn Đại Vũ rút khoản tiền ba mươi triệu, ha ha ha. Có Đại công tử ra mặt, thêm Ngọc Sử Giới, Dương Học Chính, có chuyện để xem rồi.
Tào Thiên Hạ thống khoái mỉm cười.
- Chú ba, chú lại nói sai rồi, không phải chúng ta bức ép Trinh Dao đi, mà con bé muốn đi. Chú cho là chúng ta có thể bức con bé đi làm chuyện mà nó không muốn làm sao?
Hiện tại là xã hội gì rồi, tư tưởng người trẻ tuổi rất tiên tiến, không phải phong kiến như thời cha mẹ. Hơn nữa, đừng nhìn con bé Trinh Dao dịu dàng ngoan hiền, đó chỉ là mặt ngoài, thường thì người như thế sẽ khó sai bảo lắm.
Có lẽ, nghe nói đi gặp tiểu tử họ Diệp, có sự đồng ý của chúng ta, cô bé trông mong còn không kịp. Ôi, quá hời cho tiểu tử kia rồi, cũng không biết Trinh Dao rốt cuộc là thế nào.
Tào Quốc Khánh một phen cảm thán.
- Hời cho tên tiểu tử kia thì không có việc gì, việc này nếu cho Cố Tuấn Phi biết, thì không xong rồi. Phỏng chừng con bé bảo thủ Trinh Dao kia hẳn sẽ không làm ra chuyện khác người gì chứ. Bỏ đi, cứ để Cố Tuấn Phi đi làm loạn, chúng ta vừa lúc có kịch xem.
Tào Thiên Hạ hắng giọng cười nói.
Diệp Phàm đem chuyện bộ Tài chính chuyển khoản kể lại tỉ mỉ cho Bí thư Trang và Chủ tịch Địa khu Lô Trần Thiên nghe, hai vị đại lão liền chỉ thị cho Diệp Phàm, lập tức lên tỉnh, nhanh chóng đem tiền về, bằng không, chậm trễ sẽ sinh biến.
Diệp Phàm cũng không dám chậm trễ, sau khi xử lý xong chuyện trong cục, lập tức lái xe thẳng đến Thủy Châu.
Tuy nhiên, trước khi đi vẫn không quên thúc giục Lô Trần Thiên nhanh chóng bàn chuyện chuyển nhượng phí của sân huấn luyện quân sự sườn núi Nguyệt Nga cùng ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường.
Bởi vì sư đoàn trưởng Tào Thiên Hạ sư đoàn chủ lực số 1 quân khu Lam Kinh ký kết ước định chuyển nhượng với Ủy ban nhân dân Địa khu Địa ủy Đức Bình, cho nên, phải do Lô Trần Thiên ra mặt hỏi ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường đòi tiền. Nếu do Diệp Phàm ra mặt, thì hơi có chút hiềm nghi.
Lô Trần Thiên cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu xem tôi là con lừa có phải không? Tôi đi đòi tiền, mặt mũi do tôi mang đi bán, có tiền rồi thì lại được chuyển toàn bộ cho cục Xây dựng các cậu dùng xây dựng trụ sở làm việc, chuyện tốt toàn bộ bị cậu chiếm cả rồi.
- Chủ tịch Địa khu, không thể nói như vậy. Cục Xây dựng kia thế nào ngài cũng hiểu được, nếu không xây dựng mới thì chỉ sợ sẽ xảy ra sự cố. Nếu không thể rút tiền ra từ ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường, thì mấy triệu tệ dùng xây dựng trụ sở mới kia không phải sẽ do cục Tài chính địa khu chi ra sao, nói đi nói lại, lại phải phiền đến lão gia ngài rồi,...
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Chủ ý rất hay, số tôi trời sinh ra đã là mệnh khổ rồi, nên phải phục vụ cho các người?
Lô Trần Thiên như cười như không.
- Ngài là Chủ tịch Địa khu! Hơn nữa, cán bộ đảng đều phải vì nhân dân phục vụ.
Diệp Phàm cười nói.
- Thôi vậy, cậu khẩn trương đến Thủy Châu đi, khoản tiền đó nhất định phải mang về cho tôi. Tuy nhiên, sau khi rút về phải chuyển cho cục Tài chính địa khu một ít mới được.
Lô Trần Thiên quá giảo hoạt, chỉ một câu nói đã tóm được Diệp Phàm.
- Cái đó.., được rồi, chú Lô, chuyển cho cục Tài chính địa khu bao nhiêu?
Diệp Phàm bất đắc dĩ hỏi.
- Một nửa đi.
Lô Trần Thiên cố kiềm chế để không cười.
- Một nửa, đêm qua ngài không phải nói cho chúng tôi hai mươi triệu tệ, sao hôm nay lại biến ra mười năm triệu tệ.
Diệp Phàm có chút bất mãn.
- Trước khác nay khác, hơn nữa, tôi cho cục Xây dựng các cậu năm triệu lấy được từ ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường, cộng thêm mười năm triệu không phải là hai mươi triệu thì là bao nhiêu?
Lô Trần Thiên một câu nói ra, đồng chí Tiểu Diệp hoàn toàn im lặng, trong lòng thầm mắng lão già giảo hoạt. Tính qua tính lại để ra hai mươi triệu tệ.
Tối hôm qua Lô Trần Thiên do phải ban ơn lấy lòng Chu Tiểu Hồng và Phí Hướng Phi nên mới vậy, hôm nay lại thay đổi. Diệp Phàm buồn bực lái tới Thủy Châu.
Nhìn trời đã tối, dù sao có gấp cũng vô dụng, về tới Diệp phủ Sở Thiên các. Diệp Tử Y và Mai tử tươi cười chạy tới kéo cửa xe.
- Anh, anh thật sự là thần nhân, cả ngày cằn nhằn, đã lâu cũng không chịu trở về nhà một chuyến.
Diệp Tử Y mân mê cái miệng nhỏ nhắn, thấy không thoải mái nói.
- Ha hả, có việc gấp. Hơn nữa, anh không về nhà, em và Mai tử không phải càng tự do sao. Diệp phủ trở thành địa bàn của hai người.
Diệp Phàm xoa đầu em gái, cười nói.
- Lại xoa đầu em, hừ!
Diệp Tử Y chợt né người, nhưng vẫn không thoát, miệng kêu lên.
- Diệp tiên sinh, Tử Y lớn rồi, ha ha...
Mai tử sống ở Diệp phủ rất thoải mái, Diệp Phàm lại tăng lương, hơn nữa, Diệp Phàm đối với cô ta cũng không có biểu hiện gì quá đáng.
Lúc mới đầu thì Mai tử còn e dè, hiện tại không còn nữa, thậm chí, có khi còn trách thái độ Diệp Phàm đối với mình quá nhã nhặn, thật ra cũng muốn có chút gì khác người... Cho nên, gần đây tâm tình rất vui vẻ.
- Diệp tiên sinh, tôi chuẩn bị nước cho ngài rồi, tắm rửa chút đi, lái xe cả một ngày, khẳng định là mệt chết đi được.
Mai tử dịu dàng như vợ săn sóc, đưa tay ra cầm lấy áo khoác của Diệp Phàm, nói.
- Anh, em và cô Trần đi chuẩn bị đồ ăn.
Diệp Tử Y giống chim non chạy nhảy.
- Vẫn mãi như trẻ con không chịu lớn, ha hả...
Diệp Phàm cười nói, nhìn bóng dáng em gái, thầm nghĩ không biết anh cả Diệp Cường và em trai Tử Kỳ sống thế nào rồi.
Bước vào phòng tắm, nước ấm vừa, Diệp Phàm ngâm mình vào cái bồn tắm to có thể đồng thời tắm ba bốn người một lúc.
Ngửi thấy mùi thiên nhiên thoang thoảng, cảm giác rất thoải mái. Đang xoa xoa người thì cửa phòng tắm nhẹ nhàng đẩy ra, ngẩng đầu nhìn, không phải Mai tử thì còn có ai.
Mai tử mặc chiếc áo ngủ hơi trong suốt rộng thùng thình màu hồng phấn, bộ ngực to đầy đặn, hơi nhọn và nhô cao ra trong lớp áo mỏng manh.
- Tôi xoa bóp cho anh nha.
Mai tử mặt đỏ ửng, nói.
- Ừ...
Diệp Phàm khẽ lên tiếng, mắt khép hờ, Mai tử ngồi xổm xuống, ngực lúc này lộ ra hơn phân nửa. Diệp Phàm mắt nhắm mắt mở tha hồ mà thưởng thức.
Mặt Mai tử vẫn đỏ ửng, kỳ thật biết Diệp Phàm đang nhìn ngực mình, dù sao bản thân cũng muốn thế, chỉ có điều cảm thấy hơi ngượng ngùng thôi, cứ để vậy mà không tránh đi.
Đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp cho Diệp Phàm, tay nghề cũng không tệ lắm, nghe nói Mai tử còn chuyên đến trường học huấn luyện khóa mát xa, nên động tác làm rất chuẩn.
- Mai tử, tay nghề của cô càng ngày càng khá.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi chỉ xoa bóp cho một mình ngài.
Mai tử đột nhiên nói một câu, dường như có ý ám chỉ điều gì, Diệp Phàm kinh ngạc trong chốc lát, nhìn chằm chằm Mai tử. Trong đầu nghĩ Mai tử rất đáng yêu.
- Nhìn cái gì?
Mai tử ngượng ngùng cúi đầu, rồi lại ngượng ngùng nhìn lên.
- Ừ...
Diệp Phàm lên tiếng, giơ tay ra, Mai tử cũng không né tránh tay của Diệp Phàm, dường như mơ hồ chờ đợi chút gì đó.
- Ôi...
Diệp Phàm thở dài, tay để lơ lững trên không trung, vừa mới chạm đến đầu nhũ hoa trên ngực Mai tử.
Mai tử mặt đỏ rần, thân thể run rẩy.
- Anh, em chà lưng cho anh cả đời nha.
Mai tử đột nhiên trở nên dũng cảm,vừa nói, vừa ấn ngực mình vào lòng bàn tay hắn, còn giữ chặt tay hắn không cho rút ra nữa chứ.
- Ôi..., Mai tử, em có con đường của mình, về sau đừng nói chuyện ngớ ngẩn thế này nữa.
Diệp Phàm mịt mờ cự tuyệt, tay để im một chỗ không nhúc nhích.
- Anh, em không phải có ý kia, em biết, em không xứng. Em chỉ muốn chà lưng cho anh cả đời, cũng không có ý gì khác.
Mai tử có chút vội, nước mắt giàn dụa, cô sợ Diệp Phàm hiểu lầm.