- Không điều tra nữa thì được rồi.
Diệp Phàm gật đầu.
Thiết Chiêm Hùng lại nói:
- Cậu cầm chứng minh thư này sẽ rất có nhiều ích lợi, ví dụ như lần trước cậu bị ép vào đội cảnh sát hình sự thành phố Mặc Hương lần trước, chỉ cần đưa chứng minh thư này ra thì người ta sẽ không dám động thủ, nếu muốn ép cũng phải hỏi ý kiến của Liệp Báo.
Vì thế cậu phải dùng nó rất thận trọng.
Thiết Chiêm Hùng lại động viên Diệp Phàm nhận lấy chứng minh thư.
- Được rồi! Cuối cùng vẫn bị lão hồ li ngươi lừa.
Không đáp ứng xem chừng ông lại còn xuất ra chiêu gì.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nhận lấy chứng minh thư, đảo mắt nhìn mấy người bên cạnh Thiết Chiêm Hùng:
- Tuy nhiên tôi cũng phải nói, sau này hi vọng các anh không phái ai tới theo dõi tôi, quấy rầy cuộc sống bình thường.
Hừ! Nếu không có kiện lên đến tòa án quân sự tôi cũng không sợ.
Diệp Phàm ra vẻ tức giận, nếu không bọn họ lại cho mình là thừ mềm yếu rồi lấn tới.
- Hừ! Anh cho rằng mình là nguyên thủ quốc gia à! Chúng tôi cũng đâu có nhiều thời gian rảnh để đi chú ý anh chứ.
Trước kia chỉ vì cần điều tra rõ hoàn cảnh của anh nên chúng tôi mới làm như vậy, còn Liệp Báo còn có rất nhiều chuyện khác cần làm.
Chắc là Trương Cường phụ trách chuyện này nên tỏ vẻ bất mãn, vội vàng lên tiếng.
- Trương Cường, nói chuyện làm sao vậy, đứng nghiêm chào Diệp cố vấn, sao có thể nói ngang với thủ trưởng đây! Phản rồi à.
Thiết Chiêm Hùng trầm mặt quát lớn mặt.
- Vâng! đoàn trưởng.
Trương Cường lập tức đứng nghiêm, xoay người làm một động tác chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội với Diệp Phàm:
- Thượng úy đại đội trưởng Trương Cường của đoàn đặc nhiệm Liệp Báo xin chào thiếu tá Diệp, xin thủ trưởng phê bình, tôi sai rồi.
Thanh âm mặc dù vang dội nhưng xem tướng mạo rất miễn cưỡng, tuy nhiên quân nhân là phải chấp hành nghiêm kỷ luật, mệnh lệnh của đoàn trưởng không thể không thi hành.
Cả bốn người Trương Cường, Vương Ngũ, Triệu Đoan, Lý Sơn trong lòng đều không phục, cho là vừa rồi Diệp Phàm may mắn, còn bọn họ là sợ đả thương hắn nên không xuất toàn lực, thua một cách ấm ức.
Diệp Phàm nhìn qua là biết được suy nghĩ trong lòng mọi người. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLXem ra cũng phải dạy dỗ tý mới được.
Không ra tay thì người sẽ không phục, trong quan trường thì chỉ cần mưu kế, trong quân đội thì không như vậy, với tính cách quân nhân thì phải trực tiếp.
Vì thế hắn cười nói:
- Đồng chí thượng úy, có phải anh không tâm phục khẩu phục phải không.
- Vâng! Chúng tôi không phục!
Bốn người đồng thời đứng nghiêm hét to.
- Tốt! Thẳng thắn!
Diệp Phàm nhất thời cũng hào hứng,.
, quay sang nói với Trương Cường:
- Đồng chí thượng úy, tôi ra lệnh cho đồng chí tìm một khúc gỗ hay chân bàn đến đây.
- Vâng!
Trương Cường nhận lênh đi ra ngoài, Tề Thiên và Thiết Chiêm Hùng đều có vẻ khó hiểu không biết Diệp Phàm muốn làm gì.
Chẳng lẽ hắn muốn tìm một khúc gỗ để tỷ thí với Trương Cường, tuy nhiên cả hai đều háo hức chờ xem cuộc vui.
Chỉ chốc lát sau, Trương Cường đã nhanh chóng tìm được một cây gậy gỗ tròn to bằng miệng bát đặt trước mặt Diệp Phàm.
Làm xong gã ngẩng cao đầu, biểu hiện ta đây không phục, trong ánh mắt đầy vẻ gây hấn, trên người phảng phất toát ra sát khí, chắc là đã từng giết người.
- Hừ! Không xuất một chút lợi hại thì sau này mấy tên bướng bỉnh này biết đâu sẽ tìm mình gây phiền phức.
Diệp Phàm nghĩ thầm rồi đột nhiên vận kình dùng Thiên Âm lôi cương chỉ.
Mạnh mẽ điểm ra.
Một ngón tay chọc vào khối gỗ.
- Phụp.
Mọi người chỉ thấy khối gỗ chấn động một cái rồi phát ra tiếng xèo xèo, tựa hồ có một làn khói bốc lên rồi nhanh chóng biến mất.
Diệp Phàm thu tay lại, cười cười:
- Trương Cường.
Nếu bốn người các anh cũng có thể làm được như vậy thì hãy gây sự với tôi, nếu không thì ngoan ngoãn nghe lời đi.
Không có thực lực thì tâm cao khí ngạo cũng không có ích gì.
- A! A! A! A! A!
Trong nhà nhất thời vang lên tiếng hét của bốn người Trương Cường và Tề Thiên, miệng mọi người đều há hốc, ước chừng có thể nhét vào một quả đấm.
Cả đám hoảng sợ nhìn cây gậy gỗ đã bị chọc thủng một lỗ chừng ba phân, trên miệng lỗ bốc mùi khen khét như bị lửa đốt qua, thậm chí dường như bị ma sát mãnh liệt nên còn có cả một vòng hoa văn mờ mờ.
Điều này chắc là do ngón tay lúc chọc vào quá mạnh khiến cây gỗ bị cháy khét.
Tất cả đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ có phải là người không nữa? Lợi hại! Chưa chắc đoàn trưởng Thiết cũng có thể làm được như vậy hay không.
Cho dù Thiết Chiêm Hùng suýt nữa cũng kêu lên thất thanh, trong lòng chấn động dữ dội, thầm nghĩ:
- Mình đánh giá thấp hắn rồi, ít nhất phải ở ngũ đoạn Khai Nguyên.
Một cao thủ siêu tuyệt sao tuổi còn trẻ như vậy.
Giờ đã đạt đến ngũ đoạn thì chỉ trải qua vài năm rèn luyện nữa chắc là sẽ đạt đến lục đoạn, rất có tiềm lực.
Nhân tài! Không thể bỏ qua được.
Mình phải lập tức báo cáo lên tổng bộ.
Kỳ thật vừa rồi Diệp Phàm đã giảm đi hai tầng thực lực, nếu không chắc Thiết Chiêm Hùng sẽ há miệng đến sái cả cằm.
- Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi phục.
Bốn người giật mình tỉnh lại, bốn miệng cùng hô, ánh mắt đều nóng rực.
Riêng Tề Thiên đã sớm đảo mắt, thầm nghĩ bất kể thế nào cũng phải moi được từ anh Diệp một vài bí quyết luyện công.
- Ha ha ha.
Thiết Chiêm Hùng cười sảng khoái.
- Chúng ta đi kiếm cái gì uống vài chén nhỉ.
- Không cần đâu đoàn trưởng Thiết, trên xe tôi có đặc sản, tìm một chỗ làm thịt rồi chúng ta làm vài chén.
Diệp Phàm nháy mắt.
- Đặc sản! Có phải là động vật cấm không?
Ánh mắt của Thiết Chiêm Hùng bỗng sáng lên nhìn Diệp Phàm như gái đẹp khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
- Diệp, cố vấn Diệp, là đặc sản gì?
Tề Thiên và Trương Cường cũng nhịn không được hỏi.
- Sói chuột lông xanh! Đã nghe nói qua chưa?.
Diệp Phàm cười nói.
- Thịt sói thì ăn rồi, còn một con chuột thì có thể nặng bao nhiêu?
Chúng ta nhiều người như vậy, anh có được vài con không.
Tề Thiên cũng nháy mắt.
- Thoải mái đi, trở về vịnh Lam Nguyệt, đến trụ sở bảo a Phát làm đi.
Tiện đây cũng cho cố vấn Diệp biết trụ sở, sau này cũng dễ tới.
Thiết Chiêm Hùng đứng dậy ra lệnh.
Mấy người vừa đi đến cửa thì gặp phải một người đàn ông trung niên tiến lên nói:
- Đoàn trưởng Thiết, ở lại uống vài chén đã.
- Ha hả! Ông chủ Cố, lần sau đi.
Thiết Chiêm Hùng gật đầu bắt chuyện.
- Diệp tiên sinh, hoan nghênh anh lần đầu tiên tới Phi Vân các, đây là thẻ vàng của hội sở chúng tôi, có rảnh rỗi lại đến chơi.
Ông chủ Cố cười híp mắt đưa một tấm thẻ vàng cho Diệp Phàm.
- Thật xin lỗi! Vô công bất thụ lộc.
Diệp Phàm đưa đẩy.
- Anh Diệp, cứ gọi tôi là ông chủ Cố được rồi.
Nhận lấy đi.
Chỉ là một tấm thẻ hội viên thôi.
Tề Thiên phía sau đỡ lời.
- Thật ngại quá.
Diệp Phàm tiện tay nhận lấy tấm thẻ rồi cất vào cặp. Tâm tư của Tề Thiên thì hắn cũng đoán được.
Trước kia cũng nghe Triệu Thiết Hải tựa hồ nói qua.
Thằng ranh này đơn giản là muốn tìm hiểu một vài bí quyết luyện công. Thật ra thì biết chút ít luyện công bí pháp, thật ra thì Thiết Chiêm Hùng cũng chính là một vị cao cấp Vũ Sư lục đoạn nhưng lại không dạy gã, chắc là do quy định môn phái a!
Sau đó mấy chiếc xe rầm rộ chạy về vịnh Lam Nguyệt.
Trụ sở Vịnh Lam Nguyệt cách Thủy Châu chừng một cây số, đường khá tốt nên chỉ đi khoảng mười mấy phút đã tới.
Đến nơi thì thấy một ngọn núi cao chừng ba, bốn trăm mét chắn ngang đường quốc lộ. Trên núi cây cối um tùm, nhìn thoáng qua không thấy vẻ gì là một doanh trại.
Thiết Chiêm Hùng cứ thế phóng xe chạy thẳng qua, chắc là vệ binh cũng đã quen mặt nên vội vàng đứng nghiêm giơ tay chào.
Trên vách núi có một cánh cửa lớn rộng chừng bảy, tám mét, phía trên dây leo um tùm, bên trong là một sơn động.
Xe vào trong sơn động thì tiếp tục chạy thẳng vào một sơn cốc hình cái ủng.
Sơn cốc này bốn bề đều là vách núi đá dựng đứng cao gần mấy trăm mét, diện tích khoảng vài trăm hec ta.
Nhìn xa còn thấy một cửa biển lớn, thấp thoáng có pháo, rada bố trí hai bên, có thêm mấy chiếc quân hạm nhỏ đậu trong vịnh.
Chắc là bên dưới còn có hầm ngầm nên cũng không thấy doanh trại gì, xe tiến lại gần mới thấy doanh trại màu xanh biếc, bên trên mọc đầy dây leo, tất cả đều nằm dưới bóng đại thụ, như hòa mình vào cây cỏ.
Diệp Phàm lần đầu tiên nhìn thấy một căn cứ quân sự chính quy, trong lòng rất kích động, giống như quan xã nhập triều, không cao hứng không được.
Xe đi xuyên qua một sơn động nhỏ nữa, bên trong lại có thêm một sơn cốc nhỏ diện tích chừng một hecta.
Sơn cốc này hoàn toàn không có lối ra nào khác, khép kín toàn bộ, chỉ có thể ra vào thông qua một lối duy nhất.
Đến đây thì mọi người cùng xuống xe, Thiết Chiêm Hùng đắc ý:
- Cậu Diệp nhìn thế nào? Đây chính là trụ sở Liệp Báo lừng danh quân khu Lĩnh Nam.
Sau đó Thiết Chiêm Hùng gọi gọi đầu bếp a Phát bưng cái hòm của Diệp Phàm ra phía sau bếp.
Lúc đầu bếp lôi con sói chuột lông xanh nặng đến mấy chục cân ra thì ngay cả Thiết Chiêm Hùng cũng ngạc nhiên.
- Mẹ kiếp! Đây không phải là sói sao? Sao lại hơi giống chuột, lại lông xanh nữa.
Tề Thiên gãi đầu mắng một câu, mấy người cũng xúm cả vào ngắm nghía.
- A Phát sư phụ, đây là lá thuốc, anh dùng để chưng nhé.
Diệp Phàm tiện tay đem luôn bao thảo dược đi kèm cho a Phát.
- Tề Thiên, đi! Mời tư lệnh Triệu và chính ủy Thiết tới. Trương Cường, cậu đi nhìn xem phó đoàn trưởng Mã có ở đó không thì cùng gọi tới luôn để uống vài chén.
Thằng cụ nó, thật là cao hứng! Có sói chuột lớn như vậy thì phải chén thoải mái! Vương Ngũ, cậu lập tức đi đổi biển số xe chuyện dụng cho cố vấn Diệp
Thiết Chiêm Hùng rất cao hứng, gọi hết ban bệ tới ăn sói chuột.
Ở trên bàn rượu Diệp Phàm thông qua nói chuyện mới biết tư lệnh của trụ sở vịnh Lam Nguyệt tên là Triệu Quát, ông trông rất hòa nhã, có cấp bậc Trung tướng.
Chính ủy Thiết Hạo Minh ngược lại trông rất nghiêm khắc, xem ra lão có quan hệ với Thiết Chiêm Hùng, mang cấp bậc thiếu tướng.
Trong căn cứ hiện có hai bộ phận lớn.
Một chính là binh đoàn thứ hai của đại quân khu Lĩnh Nam, nghe nói có sáu vạn người.
Quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ trông rất khó đoán tuổi, rất mau mồm mau miệng.
Bộ phận khác chính là đoàn đặc nhiệm Liệp Báo.
Lúc đầu gọi là đoàn đặc nhiệm nhưng giờ đã thăng cấp rồi.
Cũng không phải một đoàn bình thường, mà là một binh đoàn tinh nhuệ.
Thật ra thì nhân số cũng không nhiều, tổng cộng cả binh sĩ cộng thêm bộ phận hậu cần, thông tin đảm bảo thì cũng chỉ khoảng hơn ngàn người, chưa bằng số lẻ của bộ phận kia.
.