-Học võ xong thì không bị người ức hiếp nữa, em muốn đánh gãy chân gã con hoang Đức Quý, hơn nữa học võ cũng có thể cứu người.
Nhị Nha Tử nghiến răng ken két nói:
-Tổ trưởng Diệp, con chồn ngày hôm đó đúng là tự tay em bắt được, đang định mang về nhà rửa sạch sẽ rồi hầm ăn, ai ngờ bị tên Đức Quý trông thấy cướp mất, còn vu oan nói em trộm chồn của nó.
-À! Em mấy tuổi? Em lấy gì chứng minh em bắt được con chồn to như thế.
Diệp Phàm cũng không tin, phải biết rằng một người thợ săn lão luyện cũng chưa chắc bắt được chồn lớn.
-Hừ! Anh không tin, em bắt một con sói chuột lông xanh ghê gớm hơn cho anh ăn thử.
Nhị Nha Tư siết chặt nắm tay ngẩng đầu nói:
-Nhưng mà…Anh phải đồng ý dạy em võ mới được!
- Sói chuột sói lông xanh?
Diệp Phàm lúc này mới nhớ lão Triệu ở Cục tài chính còn nhờ mình bắt một con, nhưng nghe nói sói chuột lông xanh không những hung dữ, hơn nữa còn rất giảo hoạt, cơ bản không thể bắt được nó.
Nghe nói con vật đó là lai tạp giữa sói rừng và cáo, nên vừa thông minh như cáo, vừa hung bạo như sói, không hề thua kém một con lợn rừng nhỏ. Một đứa trẻ mới 14 tuổi như Nhị Nha Tử nếu gặp phải sói chuột lông xanh lớn có lẽ ngay đến cả tính mạng còn khó giữ chứ đừng nói là bắt nó.
Nhưng sói chuột lông xanh lại vô cùng hiếm, ngay cả ở Đập Thiên Thủy là khu vực toàn cây cổ thụ này có thể gặp lợn rừng, gà rừng nhưng sói chuột lông xanh thì rất hiếm khi thấy.
-Thôi đi! Đừng nói bừa nữa, anh tin con chồn trong tay Đức Quý là do em bắt, nhưng sói chuột lông xanh thì không thể nào, hơn nữa căn bản là không tìm thấy nó.
Diệp Phàm lắc lắc đầu không muốn dây dưa với một đứa trẻ nên chuẩn bị đi về.
-Tổ trưởng Diệp! Em có thể bắt được nó thật mà!
Đôi mắt của Nhị Nha Tử chớp sáng lên.
-Ừ! Hình như em còn thấy nó rồi.
Diệp Phàm thoáng ngạc nhiên.
-Đúng là gặp rồi, chính là ở chỗ Thổ Gia Ao Tử.
Nhị Nha Tử đáp giọng chắc nịch.
-Vậy em dẫn anh đi bắt đi.
Diệp Phàm nhất thời nổi hứng.
-Không được, anh phải hứa dạy em võ cơ, nếu không em…
Nhị Nha Tử còn quỳ dưới đất không chịu đứng lên.
-Dạy em vài miếng võ cũng được, nhưng mà Nhị Nha Tử này, tập võ là để phòng thân, không phải dúng để đánh gãy chân người ta, em hiểu không? Hơn nữa học võ không phải ngày một ngày hai là học được, ít nhất cũng mất mười mấy năm mới có chút thành tựu.
Diệp Phàm dạy dỗ cậu bé.
-Á! Lâu như vậy sao.-
Nhị Nha Tử thoáng thất vọng, con mắt đảo một vòng rồi nói: -Vậy em chỉ học vài miếng võ là được rồi, hơn nữa phải là tuyệt chiêu. Tổ trưởng Diệp, em sẽ không dùng nó đi bắt nạt người khác đâu, anh tin em đi!
-Ừ! Được! Nhưng em phải giữ kín bí mật, không được phép nói cho bất cứ ai biết.
Diệp Phàm làm ra vẻ thần bí, lòng thầm thấy buồn cười. Thật ra võ thuật không hề có cách nói tuyệt chiêu. Người có sức mạnh thì vung tay cũng có thể khiến người khác thương tích, không có sức thì chỉ là múa chân múa tay. Làm gì có tuyệt chiêu gì, thực chất chỉ là những trò diễn trên phim ảnh. Dĩ nhiên trong tình huống sức lực không hơn kém nhau bao nhiêu thì chiêu thuật khéo léo để bốn lạng thắng nghìn cân cũng có.
-Vâng! Đánh chết em cũng không nói cho người khác đâu, ngay cả anh trai em cũng không nói.
Nhị Nha Tử thề luôn.
-Ài! Đứa trẻ này.
Diệp Phàm nhìn khuôn mặt vàng ệch của Nhị Nha Tử, lòng cảm thấy xót xa.
Sau này em sẽ cùng ăn cơm với tổ công tác bọn anh nhé.
-Không được! Nhị Nha Tử em muốn dựa vào bản thân, quyết không ăn không của người khác.
Nhị Nha Tử nghiến răng đáp.
-Cũng kiên cường đấy!
Diệp Phàm thầm khen ngợi, lẩm nhẩm câu phải dựa vào bản thân, chớp mắt đã nghĩ ra chủ ý.
Thế này nhé Nhị Nha Tử, anh sắp xếp em làm việc cho anh. Nếu làm tốt thì cho tiền cơm, được không?
-Được ạ! Anh nói việc gì?
Nhị Nha Tử ưỡn ngực giống người lớn hỏi.
-Em giúp anh thu mua Thiên Nhĩ Linh. Dĩ nhiên anh sẽ tìm thêm một người nữa làm cùng em.
Diệp Phàm nghĩ ra kế hoạch kiếm tiền của mình. Nếu Nhị Nha Tử làm tốt thì có thể trích phần trăm cho cậu bé, coi như là giúp đứa trẻ kiên cường này.
-Được ạ!- Nhị Nha Tử không chút đắn đo.
Tổ trưởng Diệp, em đưa anh đi xem con sói chuột lông xanh, anh sẽ biết em không gạt anh.
Nhị Nha Tử thần bí nói.
Thổ Gia Ao Tử vốn là một thôn tự nhiên nhỏ, có mấy chục hộ gia đình, cách Đập Thiên Thủy khoảng 40 phút đi bộ. Mười mấy năm trước vì giao thông bất tiện nên đã chuyển đi hết, hiện giờ nó chỉ còn là một thôn không người.
Nghe nói ở đó là tiền tuyến cách mạng chân chính, đã từng chứa chấp hồng quân, hồng quân đi rồi lại có đội du kích đánh vu hồi. Cuối cùng ngay cả tên trùm thổ phỉ Lang từ gia khét tiếng ở huyện Ngư Dương cũng bị quân giải phóng nhân dân bắn chết ở Thổ Gia Ao Tử.
Từ xa đã nhìn thấy những bức tường đổ nát điêu tàn nằm rải rác trên nửa sườn núi. Khi chuyển đi, có người thôn Thổ Gia Ao Tử ngại phiền hà nên không dỡ nhà mà chỉ mang theo các loại đồ đạc đáng giá.
Nhưng người dân Thổ Gia Ao Tử lại nghèo xơ nghèo xác, căn nhà cũng chỉ được xây bằng tường đất. Vì vậy cũng không đáng tiền, hơn nữa vì giao thông không được thuận tiện nên chẳng mấy ai muốn chuyển số gỗ mục đó đi.
Diệp Phàm và Nhị Nha Tử che một nhành cây lá lên đầu cẩn thận lén vào thôn. Hai người khom lưng đi khẽ khàng giống như kẻ trộm. Đến cách một căn nhà cũ nát dựa vào vách núi chừng 40m thì Nhị Nha Tử chỉ vào căn nhà đó và nói vẻ thần bí:
-Tổ trưởng Diệp, hang ổ của sói chuột lông xanh chính là căn nhà đó.
-Hay lắm! Chúng ta chỉ cần chặn hết cửa sổ vừa lỗ tường thì không phải con sói chuột lông xanh ấy là cá nằm trong chậu sao?-
Diệp Phàm khá là phấn khích.
-Không được! Anh nhìn kỹ mặt đất xem.
Nhị Nha Tử nói vẻ già dặn.
-Mặt đất!
Diệp Phàm nhìn quanh căn nhà một lượt.
- Có gì khác đâu? Chỉ có một ít đất cát, cỏ dại, mảnh ngói mà thôi.
-Anh xem chỗ đó!
Nhị Mao Tử chỉ tay nói.
Diệp Phàm nhìn kỹ lại, phát hiện trước cửa nhà có một đống phân xanh lớn bằng cái bát, anh lập tức lắc đầu nói:
-Không phải là bãi phân sao? Có gì kỳ lạ đâu, có lẽ là của con sói chuột lông xanh. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
-Tổ trưởng Diệp, anh đúng là người ngoại đạo! Sói chuột lông xanh ị phân vây kín xung quanh hang, nếu có người đến gần thì mùi của đống phân đó sẽ phát tán bay đến mũi của nó. Vì vậy thực chất anh không thể nào đến gần hang được, chờ anh chặn xong những lỗ hổng trên tường thì nó đã chạy mất từ lâu rồi.
Nhị Nha Tử giống như một tay thợ săn lão luyện chỉ bảo cho người thợ săn gà mờ Diệp Phàm.
-Ừ! Có lý, rất nhiều thú hoang có bản năng lấy phân, nước tiểu để cảnh cáo đối thủ, có lẽ sói chuột lông xanh cũng vậy, chỉ là nó biến việc cảnh cáo thành việc phòng vệ. Mẹ kiếp! Nhạy như mắt chim ưng Mỹ.
Diệp Phàm thầm mắng một câu, nhưng cũng cảm thấy lạ lẫm.
Hai người nấp gần tiếng đồng hồ, quả nhiên phát hiện một con vật có bộ lông xanh biếc, trông na ná cáo, thân lại hơi giống chó sói thò đầu ra ngoài cửa hang. Con vật khịt khịt mũi, con mắt hấp háy chuyển động, trông nó to như một con sói nhỏ, có lẽ nặng chừng ba, bốn mươi cân.
Nó há miệng lộ ra mấy chiếc răng nanh nhọn hoắt dài ba, bốn cm khiến người trông thấy phải rùng mình.
- Có lẽ con vật này rất hung dữ.
Diệp Phàm khẽ nói.
-Đúng vậy! Nghe nói nó có thể cắn nát tấm gỗ.
Nhị Nha Tử chợt rùng mình một cái, có lẽ cũng hơi sợ, dù gì cậu cũng chỉ là đứa trẻ chưa đầy 15 tuổi.
-Về thôi!
Nhị Nha Tử lấy tay ra hiệu, hai người đợi sau khi sói chuột lông xanh về ổ liền thận trọng lén ra ngoài thôn.
-Nhị Nha Tử, không có cách nào tiếp cận với nó thì sao mà bắt đước?
Diệp Phàm hỏi. Nếu nói đến việc săn bắt thì Diệp Phàm quả thực là một kẻ ngoại đạo, vì vậy hắn cũng không ngại hỏi người dưới. Cũng không có cách nào khác, thứ mà Cục trưởng tài chính Triệu Bính Kiến giao cho thì phải có bằng được, nếu không sau này làm sao mà lấy được tiền, hơn nữa có thể kết giao với thần tài của huyện Ngư Dương thì đúng là chuyện tốt.