Quỷ Đạo Tu Tiên: Ta Có Thể Miễn Trừ Đại Giới (Dịch)

Chương 6. Thi Thể Sống Lại

Chương 6. Thi Thể Sống Lại
Hắn mượn ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, ngắm nghía mắt heo óng ánh long lanh, sau một lát do dự, trực tiếp ném vào bên trong miệng, sắc mặt hắn đỏ bừng lên.
Qua mấy giây thời gian, Nhậm Thanh mới chật vật nuốt xuống bụng, bên trong miệng vẫn còn lưu lại mùi hôi thối, suýt chút nữa khiến hắn phun ra.
Cũng may mắt heo Trương đồ tể cho còn khá tươi, không khiến thân thể hắn quá khó chịu.
Mắt heo đi trong bụng liền hóa thành nhiệt khí, rất nhanh lan tỏa ra toàn thân, một cỗ khoái cảm lập tức xông lên đầu.
Nhậm Thanh liền ngồi xuống ngay tại chỗ, tự nhiên mà bắt đầu đi vào tu luyện Vô Mục Pháp.
Xung quanh lần nữa bị bóng tối bao trùm, trong bóng tối, từng đợt tiếng xột xoạt phát ra.
Nhậm Thanh cảm giác được hai mắt hấp thụ khí nóng từ kỳ kinh bát mạch, sinh ra chút đau nhức.
Nhưng đợi đến khi tu luyện vào sâu thêm, động tĩnh trong bóng tối lại càng trở nên rõ ràng, hắn tựa hồ nghe thấy có tiếng người xì xào bàn tán . . .
Nhậm Thanh không tự chủ mà nhăn mày lại, tiếng bước chân quen thuộc xuất hiện, chậm rãi tiến tới gần hắn.
Nhậm Thanh còn đang do dự xem có nên kết thúc tu luyện hay không thì tiếng bước chân đã đến trong vòng mười thước.
"Nha sai! ! !"
Cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa, thanh âm lo lắng của Lý Miên vang lên.
Nhậm Thanh lập tức bừng tỉnh, hắc ám chung quanh giống như thủy triều rút đi, phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh bởi vì tu luyện toát ra.
Xem ra tu luyện loại công pháp quỷ dị này nhất định phải nắm chắc thời gian, nếu như đắm chìm trong đó, khẳng định sẽ phát sinh sự tình không thể khống chế. . .
Hắn trấn định tinh thần rồi sau đó hô lên:
"Thế nào?"
"Nha sai, thi thể còn sống! ! !"
Nhậm Thanh giật mình, không để ý tới toàn thân mồ hôi, thậm chí không kịp xem xét thọ nguyên biến hóa sau khi nuốt vào mắt heo, trực tiếp mở cửa xông ra ngoài.
"Cái thi thể gì! !"
"Chính là cỗ thi buổi trưa mang tới kia, mà những thi thể còn lại cũng có chút không được bình thường..."
Lý Miên bị dọa đến nói chuyện trúc trắc.
Hôm nay ba người bọn hắn thay phiên trông coi hỏa lò coi như thuận lợi, không nghĩ đến thời điểm chuẩn bị vận chuyển thi thể lại xảy ra chuyện.
Thi thể chưởng quỹ cửa hàng sách vậy mà lại có thể tự đứng dậy rời khỏi đình thi phòng, sau mấy bước liền biến mất trong đêm tối.
Nhậm Thanh đoạt lấy đèn lồng trên tay Lý Miên, bước chân thật nhanh đi đến đình thi phòng, đồng thời nghe Lý Miên kể rõ mọi việc.
Không bao lâu hai người liền tới trước cửa, Lý Hằng cùng tiểu Vũ sau khi nhìn thấy Nhậm Thanh liền vội vàng thối lui.
Vừa vào cửa, Nhậm Thanh liền dùng ngón tay hung hăng bóp eo của mình, dùng cái này để giữ vững tỉnh táo.
Thi thể còn lại ở hỏa công phòng vẫn giữ nụ cười quỷ dị, đồng thời mở to hai mắt, dùng ánh mắt không hiểu nhìn cửa ra vào.
Trong phòng nguyên bản có cái giá đỡ dùng để đặt thi thể chưởng quỹ cửa hàng sách, hiện tại đã trống không, chung quanh còn có những bao đựng thi thể tán loạn.
Nhậm Thanh dựa vào thị lực đã được Vô Mục Pháp gia trì cẩn thận kiểm tra xung quanh, phát hiện dấu chân máu từ đình thi phòng kéo dài đến ra bên ngoài.
Hiện tại báo lên nha môn, hắn nhất định phải gánh trách nghiệm, rất có thể không được tiếp tục làm nha dịch, mà thực lực của hắn hiện tại ở trong Tam Tương thành này căn bản không cách nào tự vệ.
Nhậm Thanh rất nhanh liền đưa ra quyết định:
"Tiểu Vũ, ngươi đi với ta tìm cỗ thi thể kia, Lý Miên Lý Hằng, các ngươi trông coi ở chỗ này, nhớ lấy, chớ có hành động thiếu suy nghĩ."
Anh em nhà họ Lý gật đầu, trong lòng bọn hắn run sợ nhìn chằm chằm đình thi phòng, không dám chậm trễ chút nào.
Nhậm Thanh quay đầu hỏi tiểu Vũ:
"Có được không?"
Tiểu Vũ cắn răng hồi đáp:
"Không có chuyện gì, Thanh ca."
"Vậy chúng ta đi."
Nhậm Thanh nóng lòng đi theo vết máu, tại thời điểm ly khai sân nhỏ, hắn quay trở lại trong phòng lấy mắt heo.
Hai người dọc theo vết máu ngoặt đông ngoặt tây, vị trí hỏa công đường đã đủ vắng vẻ, không nghĩ tới phương hướng thi thể kia chỉ dẫn lại càng thêm vắng vẻ.
Sương đêm đọng trên lá cây rơi vào trên người của bọn hắn, rét lạnh dần thẩm thấu vào xương tủy.
Bức tường cao lớn sáu bảy mét đập vào mi mắt.
"Nơi này là tường bao ngoài của Tây khu nha môn."
"Thanh ca, nơi kia. . ."
Tiểu Vũ chỉ vào nơi vách tường hẻo lánh, nơi đó có một thân ảnh bất động, mặt hướng vách tường, cảnh tượng khiến người ta sống lưng phát lạnh.
Nhậm Thanh chăm chăm nhìn vào cỗ thân ảnh kia, miễn cưỡng xem rõ ràng.
Thi thể đã bị tàn phá không chịu nổi, trên thân còn ẩn ẩn treo vài miếng vải, hai mắt càng là vô thần, từ trong hốc mắt huyết lệ chảy dọc xuống.
"Thanh ca, làm sao bây giờ?"
Nhậm Thanh lấy dũng khí tới gần.
Hắn di chuyển quanh thi thể vài vòng, phát hiện không có gì dị dạn. Hắn dùng cánh tay đẩy một cái, thi thể liền đổ kềnh trên mặt đất.
Nhậm Thanh liếc qua thi thể, chẳng lẽ là do có ai đó âm thầm săn mắt người khiến cho cỗ thi thể này xuất hiện bạo động?
"Nhấc trở về rồi hãy nói."
Nhậm Thanh đem toàn bộ mắt heo nuốt vào trong bụng, hương vị không khỏi khiến hắn trợn trắng mắt.
Do sắc trời quá tối, tiểu Vũ cũng không rõ ràng Nhậm Thanh đang ăn cái gì, chỉ cảm thấy trong không khí truyền đến chút mùi máu.
Mắt heo nhanh chóng bị tiêu hóa, một luồng nhiệt khí từ đỉnh đầu Nhậm Thanh toát ra, hắn cùng tiểu Vũ một trước một sau mang thi thể, hai người theo đường cũ mà trờ về hỏa công đường.
Đi được nửa đường, thi thể lại xuất hiện dị động.
Hai hàm răng Tiểu Vũ run lên nhắc nhở:
"Thanh ca, thi thể đang đụng vào vai ngươi."
Nhậm Thanh đưa lưng về phía thi thể, cho nên không có phát hiện hai tay thi thể đã vung tới cổ hắn, không biết là vô tình hay cố ý.
Hai mắt hắn ửng đỏ. Trong lúc tu luyện đã gặp nhiều điểm sợ hãi, khiến trái tim hắn vững vàng hơn không ít, hiện tại cũng không bị giật mình quá mức.
"Mẹ nó."
Lúc này chân trời đã hơi hửng sáng, nếu không nhanh chóng quay lại hỏa công đường rất có thể sẽ bị phát hiện.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất