Chương 28: Quỷ đánh tường
Sắc mặt của Vương Tử Đằng âm u, nhặt gói ba con sâu mình vừa ném xuống đất lên, nhận ra đây không phải ảo giác, đúng là kiểu nanh sói mình hay dùng thì sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Đừng ồn ào nữa!” Hắn quát lên một tiếng: “Biểu ca ta từng nói, người bình thường không thể nào thoát khỏi quỷ đánh tường, muốn phá vỡ ảo ảnh chỉ có thể dựa vào linh tính mới có thể tìm được đường ra, tất cả đều tranh con mẹ nó thủ thời gian thử xem có ai có một chút ánh sáng tâm linh nào không!”
Nói dứt lời hắn liền hết sức tập trung tinh thần cầu nguyện, hy vọng bản thân có thể thắp sáng linh hồn, hắn không biết trước đó bị quỷ đuổi giết có được tính là trải qua sinh tử không, nhưng tới lúc này cũng chỉ biết cầu nguyện thôi.
Phương Hưu cũng không thèm để ý đến hành động của mấy người đó mà bắt đầu tìm hiểu vách tường bên phải mình, hắn không bao giờ trông cậy vào người khác có thể thắp sáng linh hồn trở thành ngự linh sư.
Bởi vì người có khả năng trở thành ngự linh sư cao nhất chắc chắn là mình.
Cũng chỉ có hắn mới thật sự trải qua cái chết, cũng đã tiếp xúc trực tiếp với quỷ.
Nếu mình không thể trở thành ngự linh sư, vậy những người đó càng không có khả năng, cho nên hắn thà tìm kiếm manh mối còn hơn là ngồi đó cầu nguyện.
Hắn bắt đầu nhớ lại kiến trúc của toàn bộ bệnh viện tâm thần, cảm thấy cửa sinh rất có thể là ở bên phải.
Trước đó hắn đã đi xuyên qua cầu thang, lúc đó lối ra của cầu thang là ở bên phải, mặc dù không biết đây là tòa nào của bệnh viện tâm thần nhưng thiết nghĩ kiến trúc có lẽ là giống nhau.
Nếu quỷ đánh tường đã tạo ảo ảnh vậy cứ nhắm mắt lại lấy tay sờ bên phải rồi đi xuống tầng, khả năng cao là có thể sờ thấy cửa.
Phương Hưu nhắm mắt lại, bắt đầu bám vào tường bên phải để đi xuống, hành động kỳ lạ của hắn lập tức thu hút sự chú ý của đám người.
Dù sao thì mọi người đều đứng im, chỉ có một mình Phương Hưu hành động đơn độc, rất khó để người khác làm ngơ.
Vương Tử Đằng đăm chiêu nhìn hành động của Phương Hưu, đến bây giờ hắn đã thấy được Phương Hưu không hề tầm thường, quá bình tĩnh, từ đầu đến cuối không hề biểu hiện sự hoảng loạn ra mặt, thậm chí ngay cả lúc nhìn thấy quỷ cũng vậy.
Hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng lúc trước, lúc nữ bác sĩ xuất hiện, phản ứng đầu tiên của mình là chạy, nhưng lúc ấy Phương Hưu làm gì?
Phương Hưu không bỏ chạy mà là đứng sát vào tường để tránh bị đẩy ngã.
Rõ ràng đứng ở nơi xa nhất nhưng lại không chọn chạy trốn trước, mà trở thành một trong 3 người ở lại cuối cùng là Phương Hưu, Triệu Hạo và Lý Phỉ Phỉ.
Bây giờ không thấy Lý Phỉ Phỉ, chắc chắn nàng ta đã chết.
Hai người Phương Hưu và Triệu Hạo ở đầu kia hành lang ít nhất cũng phải một phút, vậy hai người họ đã làm gì?
Tại sao quỷ không giết họ? Vì sao họ không chạy trốn?
Hai người đàn ông và một nữ quỷ ở cùng nhau chỉ trong một phút, lẽ nào là lợi dụng nữ quỷ nhưng không thành?
Vương Tử Đằng loại bỏ suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, mặc dù không biết trong một phút đó hai người này đã làm gì, nhưng có thể chắc chắn một điều.
Mỗi lần nữ quỷ đó chỉ giết một người, đàn ông thì ba phút, phụ nữ hai phút, trong khoảng thời gian đó là an toàn nhất, dù đứng bên cạnh quỷ cũng không sao, hai người Phương Hưu vẫn còn sống là minh chứng tốt nhất.
Lúc này Phương Hưu đã đi xuống cầu thang, kéo dài khoảng cách với đám người.
Vương Tử Đằng thấy Phương Hưu xuống tầng, thì cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó, cũng làm theo động tác của Phương Hưu, nhắm mắt lại và sờ tường đi xuống tầng, những người khác cũng bị hành động của hai người thu hút.
Trong cảm nhận của Phương Hưu, hắn vẫn sờ thấy bức tường thô ráp, chắc chắn, đến khi hắn đi được khoảng 15 bậc thang, cảm giác trên tay bỗng thay đổi.
Cảm giác thô ráp trở nên trơn nhẵn, hơi lành lạnh như là sờ phải sắt thép.
Bỗng nhiên Phương Hưu mở mắt, nhìn vách tường trơn nhẵn trước mặt không hề do dự đưa hai tay ra sờ để tìm kiếm chốt cửa.
Lúc này, Vương Tử Đằng đang “trông bầu vẽ gáo” cũng đi tới sờ sờ, rất nhanh hắn cũng thấy cảm giác khác thường, không khỏi vui mừng như điên.
“Là cửa!”
Chỉ nghe thấy tiếng cạch cạch, Phương Hưu vặn vặn chốt cửa vừa tìm thấy, sau đó cửa được mở ra.
Trên bức tường có một cánh cửa chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, lúc này cửa sắt mở ra, mơ hồ hiện ra một hành lang.
Vút!
Vương Tử Đằng giống như tên điên chạy vọt vào đầu tiên.
Phương Hưu cũng không nói gì, tự mình đi vào.
Những người còn lại thấy lối ra cũng điên cuồng chạy đến.
Một đám người bắt đầu chạy trốn trên hành lang, Phương Hưu rõ ràng là người thứ hai tiến vào nhưng lại lùi xuống vị trí thứ hai đếm từ dưới lên.
Không phải hắn chạy chậm mà là không cần thiết.