Quyền Bính

Chương 121: Tất cả phải kính trọng

Chương 121: Tất cả phải kính trọng
Tháng hai...
Thành bắc Trung Đô, bên cạnh tiểu Thanh Hà, ngõ Thiết Khấu. Cả cái ngõ này vốn chính là nhà kho của thương hội lớn nhất Kinh đô Kiền Thuận Doanh ngoài ra không có nhà dân nào. Nửa tháng trước, Cổ đông gia của Kiền Thuận Doanh cùng một vị quý công tử tới một lần, không tới vài ngày sau, Kiền Thuận Doanh đã vận chuyển núi hàng bên trong tới nơi khác, bỏ trống tất cả kiến trúc trong đó.
Khi mọi người còn đang nhao nhao suy đoán xem rốt cuộc thần thánh phương nào có thể giành chỗ với Kiền Thuận Doanh thì trước cửa đại trạch viện trong ngõ treo mấy dây pháo, nổ đùng đùng đoành đoành một trận nhưng không ai tới chúc mừng, cũng không ai bước ra ngoài nói lấy một hai câu. Tuần Tra Ti của Tần Lôi cứ như vậy mà khai trương vắng vẻ.
Bên ngoài vắng tanh vắng ngắt, bên trong lại phi thường náo nhiệt. Rất nhiều thợ hồ, thợ gỗ đang dựa theo ý của Tần Lôi mà cải tiến vô số nhà kho ở đây thành khu kiến trúc.
Mà lúc này Tần Lôi đang ở trong tiểu vện của quản sự trước kia, tiếp kiến Tần Kỳ đêm qua mới từ thảo nguyên chạy về.
Hai người ngồi xếp bằng trên giường gạch, cùng ôm một tô mì sợi, ăn hùng hục. Tần Kỳ bị Tần Lôi triệu hồi, đi cả ngày lẫn đêm, ngựa đổi người không đổi, nếu không phải sau nhiều năm vất vả bôn ba trên thảo nguyên đã mài dũa thân thể cường tráng, chỉ sợ phải nghỉ ba năm ngày mới có thể khôi phục được.
Mà bây giờ, không biết y nên kiêu ngạo thân thể như thép của mình hay vẫn nên oán trách mình yếu đuối, chỉ nghỉ ngơi một ngày đã khôi phục thể lực, hôm nay đã gào rống đòi gặp cấp trên.
Hai người ăn điểm tâm xong, Tần Tứ Thủy thu lại bát đũa, lau bàn, rồi lui ra ngoài, để Vương gia nói chuyện với Đô ti.
Tần Lôi vỗ vỗ bụng, cười nói:
- Từ khi về Kinh đô vẫn phải ăn thanh cảnh, mãi tới hôm nay ăn thứ cơm cho mèo này mới được ăn tới đã nghiền.
Tần Kỳ mỉm cười:
- Hàng ngày Vương gia đều ăn tinh thiện mỹ thực, ngẫu nhiên ăn một bữa bần nông đương nhiên cảm thấy hương vị khác biệt. Nếu ăn thêm vài lần, chỉ sợ sẽ không cảm thấy gì nữa.
Tần Lôi gãi gãi má, cười mắng:
- Lão Tần ngươi nói chuyện luôn trúng tim đen, trúng vào chỗ yếu hại. Nói tới Cô vương không cách nào cãi lại.
Hai người đều trưởng thành trên thảo nguyên, Tần Kỳ cũng không giữ kẽ, phì cười nói:
- Nếu không phải vậy, năm đó cũng sẽ không bị Đô Sát Viện đuổi tới tận thảo nguyên.
Tần Lôi thôi cười, nghiêm mặt nhìn Tần Kỳ:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, chịu đả kích ngấm ngầm hay công khai hứng tiếng xấu là trách nhiệm của bổn vương.
Tần Kỳ thầm cảm kích, y là người sống nội tâm, cũng không thể nói được mấy lời buồn nôn, chỉ có thể chắp tay:
- Ty chức nhất định sẽ làm tốt.
Tần Lôi cười gật gật đầu hỏi:
- Bọn Thẩm Thanh thế nào? Quân mã và tiếp tế đều đưa đến rồi chứ?
Tần Kỳ nghiêm túc đáp:
- Đều đã tới. Điện hạ yên tâm.
Tần Lôi biết rõ vị đại tổng quản này tâm tư rất cẩn thận chắc chắn, y nói xong nhất định không có vấn đề gì. Bèn chuyển đề tài câu chuyện về Trung Đô, nhìn thẳng Tần Kỳ, hắn hỏi:
- Biết rõ vì sao để cho ngươi chứ không phải Quán Đào làm Đô ti chưa?
Tần Kỳ nghĩ nghĩ, cũng thẳng thắn trả lời:
- Quán Đào tiên sinh chính là nhân vật nhiều mưu trí, ngồi trong màn trướng mà tính kế, sẽ bị thực vụ như vậy trói buộc.
Tần Lôi vuốt cằm:
- Quán Đào giỏi về nghiên cứu, mà Tần Kỳ ngươi thiện về thực dụng
Tần Kỳ thản nhiên tiếp nhận đánh giá này.
Tần Lôi nói tiếp:
- Sở dĩ phải khai trương trước khi cải tảo xong chính là để nói cho đám quan chức sau này sẽ đến muốn gì chỉ có thể dựa vào hai tay mình. Cho nên ta chọn ngươi, cũng có thể nói là chọn sự thực dụng của ngươi.
Tần Kỳ gật đầu ghi nhớ.
Tần Lôi nhìn thẳng vào hai mắt y, trầm giọng nói:
- Người ta nói rằng ba tuổi xem như già. Nha môn này tương lai sẽ thế nào, tiền đồ ra sao, đều nhìn vào thể hiện của trưởng quan nhậm chức đầu tiên. Ngươi là mèo nó sẽ là mèo, ngươi là hổ nó sẽ là hổ.
Đây là lần đầu tiên Tần Kỳ nghe được cách nói như vậy, lại cảm thấy rất có lý, y nghiêm túc hỏi:
- Vương gia muốn nha môn trở thành gì?
Tần Lôi say mê đáp:
- Sói. Sói trên thảo nguyên.
Tần Kỳ sống trên thảo nguyên, đương nhiên hiểu rất rõ loài vật mà người trên thảo nguyên vừa kính vừa hận này. Y chậm rãi tiếp lời:
- Hung tàn, xảo trá, trí tuệ, dũng cảm, đoàn kết, cứng cỏi, thiết thực…
Tần Lôi đồng ý:
- Còn có trung thành. Trung thành với đàn sói, trung thành với con sói đầu đàn.
Tần Kỳ trầm tư một lát, thẳng thắn nói:
- Hung tàn, xảo trá, thậm chí là trí tuệ, thuộc hạ không thể đem lại.
Thiếu đầu, không phải sói, mà là chó.
Chó cũng không tệ, Tần Lôi thầm nghĩ. Đương nhiên lời này không thể nói, hắn mỉm cười:
- Ngươi chỉ cần quản, thiếu gì, cô sẽ bổ sung.
Lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa vang lên, hai người ngừng câu chuyện, Tần Lôi trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì?
Giọng Tần Tứ Thủy vang lên:
- Vương gia, có quan viên Lại Bộ phái đến.
Tần Lôi cười cười với Tần Kỳ, nói vọng ra:
- Cho vào đi.
Một lúc lâu sau, trong tiểu viện, chín quan viên hạ phẩm mặc quan phục màu lục hoặc xanh da trời dựa theo phẩm cấp cung kính dập đầu hành lễ với Tần Lôi và Tần Kỳ.
Đợi bọn họ đứng dậy, Tần Lôi mỉm cười nói:
- Xem ra chúng ta thực có duyên.
Chín người này là quan viên ngồi bên cạnh Tần Lôi trong bữa yến cuối năm ngoái. Khi ấy Tần Lôi còn tưởng rằng Chiêu Vũ Đế cố ý chèn ép mình, thì ra đã chuẩn bị thuộc hạ cho mình.
Những tiểu quan lục thất bát phẩm này không thể nào biết đấu tranh cao tầng, vừa thấy Tần Lôi đều vui mừng ngơ ngác. Có thể làm việc cùng một người đã quen từ trước, lại là một vị Vương gia có vẻ không kiêu ngạo chính là thiên đại phúc khí.
Mọi người ở đây đều vui mừng ra mặt, trong đó, Tiền Lễ bộ Tuần phong Thanh Lại Ti Chủ Sự Chu Quý có quan hàm cao nhất ôm quyền nói:
- Chúng thuộc hạ có thể làm việc dưới tay Vương gia thực là tam sinh hữu hạnh, xin đi theo làm tùy tùng, sống chết cống hiến.
Tám người còn lại cũng gật đầu thật mạnh.
Những quan viên cấp thấp này không có xuất thân khoa cử, đều từ bắt đầu từ tiểu quan từng bước trèo lên đến vị trí hôm nay, có thể mặc quan bào đeo lụa đen cũng nói lên được năng lực của họ. Nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở đây, không thể tiến thêm. Giữ chức quan cao hơn đều là xuất thân tiến sĩ hoặc được bổ nhiệm theo tước vị, không liên quan chút nào đến những tiểu quan như họ.
Ví dụ như Chu Quý, y xuất thân là lao đầu Hình bộ, vì khi đó được Hình bộ Lang trung Tần Thủ Chuyết cảm thấy thích nên đề bạt làm tùng cửu phẩm Ti ngục, sau đó là chính cửu phẩm Kiểm giáo, tới tòng bát phẩm Đề điểm, rồi chính bát phẩm Chiếu ma – ba năm leo bốn cấp, sau đó ngồi mòn ghế Chiếu ma suốt tám năm. Nếu không phải Tần Thủ Chuyết nhớ tình cũ, cầu cho y vị trí Tuần Phong Thanh lại ti chính lục phẩm ở Lễ bộ, chỉ sợ cả đời không vượt qua được cái hàm thất phẩm. Hiện tại y đã làm ở vị trí này hơn năm năm, đã ba mươi bảy tuổi.
Nếu không phải hai tiếng Tuần Phong quá xấu thì Tần Thủ Chuyết cũng cầu không nổi.
Những quan viên này phần lớn kinh nghiệm tương tự nhau, lại có thể đường hoàng tăng thêm một cấp đã là thỏa mãn phi thường.
Tần Lôi nhẹ nhàng an ủi vài câu, còn đặc biệt gọi tên Tạ Vô Ưu và Trình Tư mẫn, khiến cho hai người cảm kích đến ngơ ngẩn. Lúc này, bọn Thạch Dũng người bám đầy mảnh gỗ vụn từ bên ngoài tiến vào, phát hiện trong đó có vài quan viên, âm thầm nhíu mày.
Tần Lôi mời mấy người Thạch Dũng tới, để bọn họ cùng nhau ngồi xuống, lúc này mấy người Chu Quý mới biết, những người thoạt nhìn quê mùa này chính là đồng liêu tương lai của mình, không khỏi kinh ngạc không hiểu. Mấy người Chu Quý trời sinh có chút tự ti, lúc này lại càng để ý quan nghi quan uy hơn những vị quan khoa cử ấm bổ, e sợ bị mất thể diện. Mặc dù đang ở trước mặt Tần Lôi, không dám thể hiện ra sự khinh thị đối với mấy người Thạch Dũng, nhưng từ ngữ khí khách khí có thể thấy được sự xa cách nhàn nhạt.
Mấy người Thạch Dũng vốn là binh lính sau đó là thân binh của Tần Lôi, chiến đấu nửa năm từ trong bể máu bước ra, chưa từng làm quan, cũng không biết lễ tiết nhà quan, nhất thời không nhận ra mấy người Chu Quý khinh thường mình.
Tần Lôi vốn có tính bao che khuyết điểm, mấy người Thạch Dũng đều là thành viên đáng tin cậy của mình, há lại để cho người khác khinh thường, trong lòng không vui liếc nhìn Tần Kỳ, thản nhiên nói:
- Ở đây giao cho ngươi, Tần đại nhân.
Nói xong gật đầu với mọi người, trong tiếng hô “Cung tiễn Vương gia” đi ra ngoài.
Tần Kỳ đã trải qua tang thương chính là một người ngoài mặt chất phác nhưng tâm sáng, tiễn Tần Lôi ra ngoài cửa, rời xa khỏi tiểu viện mới nhỏ giọng nói:
- Điện hạ bớt giận, lời tục nói, đại quan khó đấu, tiểu quan khó chơi. Những người ở đây đều tu thành tinh rồi, tâm tư hẹp hòi, Điện hạ không cần cháp nhặt với bọn họ.
Tần Lôi thấp giọng phẫn hận nói:
- Nếu thật muốn chấp nhặt, Cô đã sớm phạt mỗi người năm trăm quân côn túm cổ bắt đi rồi.
Tần Kỳ biết sắc mặt Tần Lôi nhẹ nhàng nhưng từ trong cốt vẫn là tính cách quân nhân. Cố tình khuyên can thì không có đảm lượng của Quán Đào, nhưng y có biện pháp của mình. Tần Kỳ đứng lại hành lễ:
- Thuộc hạ nguyện lập quân lệnh trạng, trong một tháng sẽ dập tan cỗ tà khí này, trong hai tháng hoàn toàn thay đổi dân tình trở nên như Điện hạ mong muốn. Nếu như không được, xin tự hạ ô sa, đánh xe cho Vương gia.
Tần Lôi không giận Tần Kỳ, cũng không đổi sắc với y, vẫn hòa nhã nói:
- Lão Tần, ngươi biết đó, cho tời giờ ta chỉ nhìn chuyện không nhìn người. Bầu không khí này muốn diệt, đội ngũ này cũng muốn. Còn đây là điểm mấu chốt, ngươi muốn đuổi muốn phạt ai ta một mực bỏ qua. Ta chỉ muốn kết quả, không cần ô sa của ngươi.
Tần Kỳ khom người thi lễ:
- Ty chức lĩnh mệnh!
Một đám thuộc hạ của Tần Kỳ vẫn còn đang ở trong viện, Tần Lôi lại để cho y quay về, còn mình đi lòng vòng loanh quanh trong công trường

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất