Quyền Bính

Chương 122: Gió xuân về, Tường Vi đơm bông

Chương 122: Gió xuân về, Tường Vi đơm bông
Đội xe dừng tại chỗ giao nhau của đường Thanh hà và đường Thanh Long, cửa cỗ xe đi đầu mở ra, Thạch Cảm nhảy xuống, mở cửa xe cho Tần Lôi, mười vệ sĩ che chở Vương Gia tiến vào một tòalầu ba tầng.
Đây vốn là một tòa đại hợp viện. Sau khi ông chủ Lưu Phúc Quý gặp Quán Đào liền định giátiệm của mình hai vạn lượng bạc đưavào gia nghiệp của Tần Lôi. Thật ra tiệm của lão tối đa chỉ tầm một vạn lượng, Tần Lôi tính toán gia nhập với danh nghĩa cổ phần, cũng là một trong những nguyên nhân hắn đồng ý một cách thoải mái như vậy.
Thấy Hắc Y Vệ tiến đến, viên quản sự đang giám sát đám thợ thủ công một mặt đi báo cáo lão bản, một mặt chào đón bọn họ, đưa Tần Lôi đi quađại sảnh hỗn độn, lên lầu ba.
Tần Lôi còn chưa ngồi xuống, đã thấy một hán tử quần áo xộc xệch vừa thắt dây lưng vừa chạy lên lầu. Hán tử kia vừa nhìn thấy Tần Lôi, vội lấy tay đang để trong quần ra, vuốt đầu cười hắc hắc nói:
- Sao ngìa tới đây, không phải nói hai ngày nữa mới tới hay sao?
Tần Lôi cười mà không cười chỉ chỉ ngực hán tử, hán tử cúi đầu xem xét trong lúc bừa bộn phạm phải sai lầm, để yếm của kĩ nữ kẹp vào vạt áo. Mặt mo của hắn lập tức đỏ bừng, đem dải lụa kia giấu đi, ngượng ngùng nói:
- Vừa rồi gấp quá, không có chú ý.
Tần Lôi không thèm nhìn, thản nhiên nói:
- Mấy ngày không gặp, Thạch lão bản rất thoải mái a. Có muốn bổn vương mang tới đây thêm một cái giường, ngươi nằm nói chuyện với ta a.
Trong lòng hắn vốn đang đầy lửa giận, nhìn thấy vị đại tướng mà mình kì vọng như thế này, tự nhiên giận không có chỗ phát tiết, tuy nhiên không chửi đổng, có nghĩa là Dưỡng Khí Công phu hắn tu luyện đã có chút thành tựu.
Có điều lời nói của hắn như với người xa lạ. Quán Đào xét thấy da mặt của Tần Lôi đã luyện đến độ băng thiên địa liệt, quỷ thần có dò. Tính hắn bây giờ đang nổi quạu, không nổi điên lên nghĩa là hắn đã tu luyện thần công đạt được tới tầng thứ haicủaDưỡng khí Công Phu.
Hán tử kia biết rõ vương gia thật sự phát hỏa rồi, “ phù” một tiếng quỳ xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Mãnh Tử để cho ngài thất vọng, ngài xử phạt ta đi.
Tần Lôi khẽ nói:
- Con mẹ nó nhớ ăn không nhớ đánh, lão tử không muốn tốn sức.
Mặt Thạch Mãnh như cái bánh bao nhúng nước, bò trên đất, gào nói:
- Vương gia, chẳng lẽ ngài không cần ta nữa sao?
Nói xong muốn ôm đùi Tần Lôi.
Tần Lôi nhấc chân đặt trước mặt Thạch Mãnh, ngăn hắn lại. Cười mắng:
- Tên chó hoang ngươi sao lại như người đàn bà chanh chua? Đụng cái là khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại?
Cũng không giận được nữa.
Thạch Mãnh nhếch miệng cười hắc hắc nói:
- Ta biết vương gia tốt bụng, sẽ không vứt bỏ ta đấy.
Đám vệ sĩ đứng xung quanh đều rùng mình, trong nội tâm thầm khen da mặt Thạch lão bản đúng là được chân truyền của điện hạ.
Tần Lôi cũng có chút bội phục nhìn Thạch Mãnh, cái loại trời sinh không biết xấu hổ này so mới mình mới tu luyện muốn tự nhiên hơn một ít. Hắn thấy Thạch Mãnh cườu cười muốn đứng lên, gằm mặt nói:
- Quỳ nói.
Thạch Mãnh đành mang vẻ mặt ủy khuất quỳ ở đó.
Tần Lôi cũng không nhìn gã, mặt không chút thay đổi nói:
- Cô giao cửa hàng lớn như vậy cho ngươi, cho ngươi nhiều bạc như vậy, là để ngươi mua cô nương về ngủ à? Ngươi định mở thanh lâu hay đi dạo kĩ viện?
Nói tới từ cuối cùng, âm thanh của hắn rất nghiêm khắc.
Sắc mặt Thạch Mãnh xấu hổ nói:
- Ta cũng biết là không đúng, Nhưng hậu viện chứa nhiều quỷ nhỏ như vậy , lại không mất tiền. Ta thật là nhịn không được.
Tần Lôi híp mắt, thương lượng:
- Nếu không thì để ngươi làm thành hoàng đi, có lẽ nhịn được.
Thạch Mãnh kinh hãi, rên nói:
- Đừng, vương gia, ta còn chưa có cưới vợ, ta không dám nữa. Ta cam đoan không động vào những con quỷ nhỏ kia nữa.
Nét mặt gã cực kì thê thảm.
Tần Lôi có chút thất vọng nói:
- Đem cá ném cho con mèo hoang ngươi, vốn tính là để thử ngươi. Ngươi quả nhiên không vượt qua được thử thách.
Thạch Mãnh nhỏ giọng nói:
- Ta không biết là khảo nghiệm, còn tưởng là phúc lợi.
Tần Lôi vỗ bàn“ầm” một tiếng, làm Thạch Mãnh sợ tới mức run rẩy. Sắc mặt hắn tái nhợt nói:
- Có ngườihỏi ta tại sao lại đem vị trí nhạy cảm như vậy giao cho ngươi? Ta còn dương dương đắc ý nói ngươi bề ngoài như heo, nhưng mội tâm trung thành không thể lường.
Vừa nghe Tần Lôi đánh giá mình như vậy, bọn thị vệ bốn phía muốn cười mà không dám cười, bộ dáng thập phần quỷ dị.
Chỉ nghe Tần Lôi tiếp tục khiển trách:
- Thế nhưng chỉ mới vài ngày? Ngươi xem ngươi bây giờ, không làm việc đàng hoàng, hoang dâm vô độ, xảo ngôn lệnh sắc, không biết xấu hổ. Ta thấy trong lòng ngươi cũng như heo rồi!
Nói xong liền phi lên cho Thạch Mãnh một cước vào bả vai.
Thạch Mãnh tranh thủ thời gian đứng dậy, trên mặt cũng lộ vẻ hối hận. Tần Lôi lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng có thấy ta tha cho Thạch Uy thì cho là ta nhân từ nương tay, Lão tử không muốn nhìn huynh đệ đi sai một bước, hổi hận cả đời. Hôm nay không ngại nói cho Thạch Mãnh ngươi biết, cùng lão tử lập nghiệp, chỉ cần không phải đại sự, lão tử đều tha cho một lần. Chúc mừng ngươi … ngươi đã dùng hết rồi.
Thạch Mãnh lộ vẻ hi vọng, đáng thương nói:
- Vương gia nói là tha cho ta lần này?
Tần Lôi không mặn không nhạt nói:
- Lần sau tái phạm, cút xéo cho ta. Đứng lên đi.
Thạch Mãnh lau lau nước mũi, đứng dậy, nghe lời như một con chim cút.
Nhừng thủ hạ của Tần Lôi, xuất thân thấp hèn, chưa từng thấy các mặt của xã hội. Tuy tâm tính không xấu, nhưng cũng rất dễ bị một chút quyền lợi mê hoặc, rồi dần dần sa đọa. Tần Lôi không hi vọng sẽ có lúc mình dùng trảm mã đao, đưa bọn họ tới quỷ môn quan. Hắn phát tác như vậy, là cảnh cáo Thạch Mãnh cùng các thuộc hạ khác, để bon họ có thể giữ một chút tỉnh táo trong lòng.
Tần Lôi không ngây thơ cho rằng mắng một lần sẽ làm cho thủ hạ vĩnh viễn không phạm sai lầm. Chỉ cần trước khi hệ thống tinh tức hình thành không phái sinh đại sự gì, hắn liền hài lòng. Đợi hệ thống tình báo vượt thời đại được tạo dựng, hắn phái thủ hạ làm thủ quỹ của bọn họ, sẽ dựa theo biện pháp hắn dạy tập hợp tiền bạc, sau đó chuyển đến Trung Đô, rồi do đích thân Quán Đào kiểm tra xét duyệt. Một khi phát hiện có sự khác, sẽ phái một tổ chuyên môn xuống kiểm tra tìm chứng cứ, nếu thật sự có vấn đề, sẽ có một đội khác đi bắt nghi phạm vào kinh thẩm tra.
Tần Lôi tin tưởng, thông qua hệ thống giám sát này, có thể khống chế thủ hạ cho dù có làm rối loạn kỉ cương vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Nhưng muốn biến kế hoạch này thành thực tế, cần rất nhiều của cải chưa nói tới việc luyện chim ưng, bồ câu đưa thư cũng phải mất ít nhất là nửa năm. Cho nên Tần Lôi chỉ biết cầu trời phù hộ cho nửa năm này không có xảy ra chuyện gì.
Nói cũng đã nói xong, sự tình thì vẫn phải làm. Tần Lôi mặt nhăn nhó nói:
- Báo cáo một chút tiến trình sửa chữa đi, ta xem cũng gần được rồi.
Thạch Mãnh gật đầu cuống quýt nói:
- Bẩmvương gia, theo bản vẽ của ngài, lầu giữachỉ để lại môt gian, ở giữa toàn bộ dỡ bỏ, diện tích có thể rộng ra gấp đôi. Lầu hai lầu ba cũng đã cách ra, ngày mai có thể trùng tu. Chỉ là muốn che toàn bộ sân thì cần thời gian. Hơn nữa các gia đình ở gần thấy chúng ta chơi lớn, sống chết cũng không bán cho chúng ta, muốn dùng công phu sư tử ngoạm.
Tần Lôi nhìn hắn cũng không có vẻ buồn rầu, sắc mặt thoải mái nói:
- Ngươi định xử lý thế nào?
Thạch Mãnh cười gian nói:
- Thuộc hạ cũng không định xử lý.
Tâm lý hiếu kỳ của Tần Lôi bỗng dưng biến mất… xụ mặt mắng:
- Có rắm thì mau phóng, đừng vội thừa nước đục thả câu.
Thạch Mãnh cười hắc hắc nói:
- Thuộc hạ nghĩ, dù sao chúng ta còn không có nhiều cô nương có đủ tư cách làm hồng bài, cứ chấp nhận như vậy, chỉ cần chúng ta có cả vườn xuân, mỗi khi trời tối, liền quậy một nhát. Xem bọn hắn chịu được bao lâu, đến lúc đó lại chẳng không ngoan ngoãn đưa khế ước cho ta.
Trong nội tâm Tần Lôi gật đầu, bàn về nội tâm hắc ám, Thạch Mãnh tuyết đối đứng đầu, đáng quý là, gã còn thật sự dẻo dai. Nếu hắn có thể sửa tật xấu như đàn bà của mình thì thật sự có thể dùng. Tần Lôi không khỏi vì biện pháp lấy độc trị độc mà thầm buồn cười.
Hắn ra vẻ nghiêm túc, phất phất tay nói:
- Đến lúc đó thì theo giá thị trường mà trả, chuyện bỉ ổi thì đừng làm.
Thạch Mãnh vui vẻ ra mặt nói:
- Không có vấn đề.
Nói xong gã hơi do dự nói:
- Vương gia, chúng ta mở kỹ viện nghênh ngang như vậy, sẽ không ảnh hưởng hình ảnh của người à?
Tần Lôi đứng dậy chỉ chỉ dưới lầu, hai người liền chậm rãi đi đến thang lầu. Vừa đi, Tần Lôi vừa nhỏ giọng nói:
- Không khí trong kinh càng ngày càng khẩn trương, sự chú ý của các đại nhân vật đều về phía đối phương. Chúng ta làm chút chuyện hoang đường, chỉ cần không ảnh hưởng đến bố cục của hắn, hắn liền bỏ qua cho chúng ta.
Nghĩ nghĩ lại nói:
- Lo lắng của ngươi cũng không phải không có lý, vẫn phải che dấu một chút sự tình, xóa sạch mọi liên hệ với phủ, dù sao trừ một vạn lượng tiền vốn, ta sẽ không cho ngươi thêm một đồng.
Trong nội tâm Thạch Mãnh kêu khổ. Nhưng vừa bị phê bình, nào dám kêu ca. Trong nội tâm tính toán, mấy ngày nữa hết giận lại đi chuẩn bị ( chịu ) không muộn. Gã không biết, Tần Lôi đã tới mức giật gấu bá vai, nghèo rớt mồng tơi. Ngay cả vương phủ mà Chiêu Vũ Đế dự bị cho hắn cũng bị Tần Lôi đổi lấy ba mươi vạn lượng bạc.
Tuy vậy, còn thiếu hai mươi vạn lượng hứa hẹn với Quán Đào.
Đại Tần đệ nhất phú ông rốt cục cảm thấy áp lực,

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất