Quyền Bính

Chương 124: Vung chân tùy ý thắng Uyên Ương thối

Chương 124: Vung chân tùy ý thắng Uyên Ương thối
Đêm hôm ấy, Tần Lôi liên tục gặp ác mộng. Nhiều lần hắn đã đẩy Nhược Lan nằm trong ngực hắn qua một bên. Nếu không phải cái giường này quá lớn thì nàng đã rớt xuống từ lâu.
Mỗi lần Tần Lôi tỉnh dậy thấy khuôn mặt lo lắng của Nhược thì đều ôm nàng vào lòng. Hắn cảm nhận thân hình mềm mại như lụa của nàng lẩm bẩm nói:
-Thật tốt, thật tốt.
Nhược Lan mở to mắt. Trong mắt nàng đầy vẻ ngơ ngác không hiểu Vương Gia nói điều này có ý gì .
Hôm sau hai mắt của hắn thâm quầng. Nhược Lan muốn dùng phấn đắp cho hắn để che dấu thì bị Tần Lôitừ chối. Hắn nhìn vào Nhược Lan nói:
-Làm đàn ông phải có phong độ của đàn ông.
Hắn nói xong thì ưỡn ngực đi ra ngoài .
Hắn đi chưa được mấy bước thì Nhược Lan đuổi theo. Nàng cầm cây trượng bằng trúc xanh nói:
-Vương Gia, cây gậy của ngài.
Tần Lôi hôn nhẹ tiểu nha đầu một cái rồi cầm lấy trượng trúc cười ha ha đi ra khỏi cửa.
Đoàn xe Tần Lôi ra khỏi Đông cung tụ hợp với phủ Tông Nhân ở hẻm Ô Ysau đó đi thẳng đến phía đông phố Đại Tướng Quân.
Chưa tới một khắc đồng hồ thì xe ngựa đã đi đến phố Đại Tướng Quân. Mặt đường rộng mười mấy trượng được lát bằng đá huyền vũ. Hai bên đường là hàng cây Công Tôn. Bây giờ mới là đầu tháng hai nên không có lá nào dài. Điều này khiến cho cái cây to lớn chỉ có độc mỗi thân cây giống như hai hàng vệ binh đang đứng bảo vệ phố Đại Tướng Quân.
Tần Lôi nhìn thấy thế thì chép miệng nói:
-Người nơi đây thật uy phong, nhà cửa cũng rất quý phái.
Tần Tứ Thủy đứng bên cạnh phục vụ Tần Lôi cười nói:
-Phố Đại Tướng Quân được xây dựng vì Thái Úy. Đại điện hạ nhờ vậy mà được thơm lây.
Tần Lôi 'Ah' lên một tiếng ngạc nhiên nói:
-Nhóc béo cũng ở đây sao?
Hắn nói xong nhìn chung quanh thìthấy toàn bộ đường bên trái là một bức tường đỏ dài dằng dặc cao bốn trượng. Bên cạnh còn có một đội binh sĩ đang đi tuần. Lúc này những người mặc quân phục đang có vẻ cảnh giác nhìn đám khách không mời mà đến.
Tần Lôi đóng cửa sổ lại cười nói với Tần Tứ Thủy:
-Nơi đây còn có lầu quan sát cơ à. Chắc ngay cả giường Lý lão gia cũng trang bị vũ trang.
Hắn đang nói giỡn thì xe ngựa dừng lại, bên ngoài mở cửa xe ra. Tần Lôi chống trượng trúc nhảy xuống xe. Hắn cho rằng nhảy xuống xe là biểu hiện của đàn ông nên nhất quyết nhảy xuống.
Hắn vừa đứng lại thì thấy một thân ành cao lớn vũ dung đang đứng trước cửa phủ. Đó là một nam tử khôi ngô, đúng là trưởng hoàng tử của Đại Tần Tần Lịch.
Lúc này đại hoàng tử đang chắp tay sau lưng đứng trên bậc thang nhìn chằm chằm vào Tần Lôi.
Tần Lôi đi tới hai bước , đến trước mặt Đại Hoàng Tử khum hai tay lại, thi lễ nói:
-Tiểu đệ thỉnh an Đại ca .
Đại Hoàng Tử do dự duỗi tay từ sau lưng ra nắm lấy tay hắn nói:
-Ta và ngươi không cùng chiến tuyến. Ngươi đừng cho mình giỏi.
Trong lòng Tần lôi cười thầm. Hắn biết rõ tính tình của Đại hoàng tử không chịu được bị người khác trêu chọc nên cung kính nói:
-Tiểu đệ đã rõ.
Đại Hoàng Tử gật đầu dứt khoát quay người đi vào trong . Tần Lôi bất đắc dĩ cười cười ôm trúc trượng đi theo sau .
Hai người vào trong đại sảnh liền ngồi xuống. Đại Hoàng Tử ngồi đó cũng không nói chuyện mà cứ nhìn Tần Lôi khiến hắn sởn gai ốc.
Ngồi được nửa ngày thì Tần Lôi không nhịn được nói:
-Sáng nay ta chưa ăn gì, ca ca có thể cho ta chén trà chứ.
Đại Hoàng Tử hạ quyết tâm chỉ cho hắn cái ghế ngồi không ngờ da mặt người này dầy như vậy căn bản không để ý đến y.
Một lát sao có thân binh bưng lên một chén trà lớn. Tần Lôi nhận lấy uống 'Ừng ực , ừng ực' mấy ngụm. Đại hoàng tử chuẩn bị chê cười hắn yếu ớt thì đành phải đem lời muốn nói quay trở lại bụng .
Tần Lôi buông bát trà, dùng ống tay áo lau miệng, phá vỡ cục diện bế tắc nói:
-Mọi người đều nói Vũ Dũng quận vương uy vũ hùng tráng, phóng khoáng tiêu sái. Là hình mẫu của đàn ông Đại Tần ta. Không nghĩ tới nghe danh không bằng gặp mặt a.
Đại Hoàng Tử lạnh lùng nhìn hắn, khẽ nói:
-Bản vương tại sao lại hữu danh vô thực?
Tần Lôi thản nhiên nói:
-Ngươi rõ ràng muốn nói với ta nhưng lại bị những toan tính như những nho sĩ kia che lấp. Điều này khiến cho ta buồn cười.
Bị người khác so sánh với đám “Hủ Nho” là người mà y khinh thường nhất thì Đại Hoàng Tử giận dữ nhìn chằm chặp vào Tần Lôi. Sắc mắt của y trở nên dữ dằn.
Tần Lôi không chút sợ hãi nhìn y nói:
-Bị nói trúng liền thẹn quá hóa giận. Đây là phong độ của đại hoàng tử Đại Tần hay sao.
Tần Lịch giận quá hóa cười nói:
-Trong kinh có đồn rằng Tần Ngũ Lang là người to gan lớn mật. Quả nhiên lá gan của ngươi lớn đấy.
Y đột nhiên lạnh lùng nói:
-Ngươi cho rằng không ai trị được ngươi sao?
Y nói xong liền đứng dậy đi đến trước mặt Tần Lôi. Tần Lôi cũng đứng lên. Cả hai trợn mắt nhìn nhau như gà chọi.
Đám vệ sĩ bên ngoài nhìn nhau. Xung đột này bọn họ không thể làm gì được.
Hai người trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát thì Tần Lịch nói:
-Ta muốn đánh ngươi .
Tần Lôi không chút yếu thế nói:
-Phụng bồi tới cùng .
Tần Lịch mỉm cười lộ ra một nụ cười cương ngạnh nói:
-Đi theo ta .
Y nói xong liền quay người đi tới hậu viện. Tần Lôi không nhanh không chậm đi theo y. Hắn nắm Thanh Trúc trượng trong tay có cảm giác như Bang Chủ Cái Bang tham dự Đại Hội Võ Lâm.
Đại Hoàng Tử dẫn hắn đi vào Diễn Võ Trường rộng lớn. Ở chính giữa có một giá gỗ đựng mười tám món binh khí, y chỉ tay lên giá gỗ trầm giọng nói:
-Ngươi hãy tùy ý lựa chọn.
Tần Lôi vung vạt áo lên nói:
-Không biết đại ca dùng binh khí gì?
Đại Hoàng Tử nắm tay lại nói:
-Chỉ cần đôi tay này là đủ .
Y nhìn tư thái lưu loát của Tần Lôi có chút kinh ngạc nói:
-Xem ra ngươi cũng là người luyện võ .
Tần Lôi giãn gân cốt ra rồi mỉm cười nói:
-Đệ biết chút quyền cước thôi. Đại ca, để cho có thêm hứng thú chi bằng chúng ta đặt cược đi.
Tần Lịch không nghi ngờ hỏi: “Cá cược điều gì?” mà dứt khoát nói:
-Nếu như ngươi thắng ta. Chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra . Nếu không . . .
Tần Lôi cười nói:
-Nếu không thì sao?
Tần Lịch cười gằn nói:
-Nếu không lão tử gặp ngươi lần nào thì đánh lần đó.
Y chưa dứt lời thì đã đạp một cước tới bên xương sườn Tần Lôi. Đại Điện Hạ lại muốn đánh cho Tần Lôi trở tay không kịp .
Y không biết Tần Lôi xuất thân như thế nào. Quanh năm hắn ta phải sống trong nguy hiểm đã khiến hắn giữ gìn thói quen cảnh giác, khiến cho thân thể hắn hình thành thói quen tự phản ứng.
Mặt Tần Lôi không đổi sắc, cánh tay trái của hắn vung lên vững vàng đỡ lấy một cước của Đại hoàng tử. Đồng thời hắn không hề do dự đánh một roi về phía cổ Đại hoàng tử. Vóc dáng của đại hoàng tử rất to lớn khiến hắn muốn đá về phía huyệt Thái Dương có chút quá sức.
Đại Hoàng Tử đưa cánh tay trái ra đỡ đòn đánh của Tần Lôi. Đòn đánh của hai người đến trúng cùng một lúc.
Đại Hoàng Tử đang tuổi khỏe mạnh nên sức lực chiếm ưu thế rất rõ. Lần này Tần Lôi đánh trúng y chỉ khiến y lung lay một chút còn hắn lại lảo đảo. Đại Hoàng Tử nhắm ngay điểm yếu của hắn tung ramột cước đá vào eo của Tần Lôi.
Tần Lôi không kịp đỡ, thân thể chưa cân bằng liền bị đạp trúng lộn mấy vòng chật vật bay ra ngoài.
Đại Hoàng Tử nhìn Tần Lôi một cái, gật đầu nói:
-Không tệ, không ngờ ngươi lại đỡ được.
Tần Lôi nhe răng cười không lên tiếng. Vừa rồi hắn dùng cứng đối cứng khiến cho Đại Hoàng Tử hiểu được thực lực hai bên không chênh lệch nhiều lắm. Hắn không giở trò lừa bịp nếu không không thể hóa giải được can qua lại khiến tên vũ phu này xem thường.
Đại Hoàng Tử không cho hắn có cơ hội suy nghĩ mà tiến về phía trước đạp một cước thẳng về ngực Tần Lôi. Hắn bắt chéo hai tay đỡ lấy đòn này. Thế công của Đại Hoàng Tử liên tiếp đến như gió táp mưa xa không hề có chút khe hở.
Tần Lôi bị áp chế ngay từ đầu khiến hắn lâm vào thế bị động liên tục lui về sau. Trong lúc nhất thời lâm vào cảnh khó khăn tùy thời có thể thất bại.
Tuy chiếm được lợi thế nhưng Đại Hoàng Tử lại vô cùng kinh hãi. Y đánh không hề nương tay nhưng phần lớn đòn đánh đều bị Tần Lôi tránh được. Chiêu Liên Hoàn Thối không những không khắc chế được địch mà ngược lại bị Tần Lôi dần dần nắm giữ tiết tấu. Cuối cùng hoàn toàn không cách nào tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Tần Lôi dựa vào sự dẻo dai vô cùng và kinh nghiệm thực chiến phong phú miễn cưỡng đánh hòa với lão Đại. Song phương đã bắt đầu cuốn lấy nhau.
Lúc này cũng không ai chiếm được ưu thế, ngươi đánh một quyền của ta , ta liền trả lại ngươi một cước. Ngươi bổ ta một chưởng , ta liền cho ngươi một khuỷu tay. Mười mấy hiệp trôi qua, hai người dính đầy đất cát.
Khi Liên Hoàn Cước của Đại hoàng tử đánh tới một lần nữa thì rốt cuộc đã xuất hiện lỗ hổng. Tần Lôi chớp ngay cơ hội này nâng chân trái lên. Đại Hoàng Tử định đưa tay đỡ lấy nhưng đó chỉ là hư chiêu. Tần Lôi quay người dùng đùi phải đá vào giữa ngực Đại Hoàng Tử. Đại Hoàng Tử là loại người hung ác. Y thấy tránh không được đòn này thì nâng chân lên đá về phía eo Tần Lôi.
Sau lần đầu tiên chiến đấu kịch liệt thì hai người đồng thời thối lui, cách nhau một trượng. Hai người vừa xoa bóp phần bị đánh trúng vừa trợn mắt nhìn nhau.
Lúc này đã qua gần nửa canh giờ. Dù hàng ngày hai người luyện tập khắc khổ nhưng lúc này cũng có có vẻ không chịu nổi. Hai người thở hồng hộc, mồ hôi chảy xuống theo hai gò má.
Đại Hoàng Tử nhìn khí thế của Tần Lôi không suy giảm chút nào thì đột nhiên giãn mặt ra cười nói:
-Ta thua .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất