Quyền Bính

Chương 125: Mưa gió tứ phương

Chương 125: Mưa gió tứ phương
Tần Lôi không thể hiện gì chỉ gật đầu cũng không hỏi gì nữa mà chậm rãi đi ra khỏi Diễn Võ TrườngĐại hoàng tử hơi bất ngờ vỗ vai Tần Lôi lớn tiếng nói:
-Sao ngươi không hỏi vì sao?
Tần Lôi quay đầu lại nhíu mày cười nhìn Đại Hoàng Tử nói:
-Nhất định là có nguyên nhân nhưng ta chỉ coi trọng kết quả thôi.
Hai người cũng không thay y phục mà để thân thể dơ bần như vậy trở về. Thân binh bưng chậu nước và khăn mặt lên. Hai người lau mặt sơ qua rồi uống trà. Tuy trà đã lạnh từ lâu nhưng hai người đồng thời khen:
-Ngon
Lời này vừa thốt ra thì hai người nhìn nhau một lúc rồi cười to. Thanh âm chấn động cả nóc nhà. Đám Ma Tước đang kiếm ăn bên ngoài nghe thấy thì sợ hãi chạy tán loạn.
Đại Hoàng Tử xoa máu ứ động trên ngực làm vẻ lơ đãng nói:
-Tiểu tử ngươi ra tay thật ác độc, dám đánh vào mặt đại ca.
Trong lòng Tần Lôi vui vẻ nhưng lại vờ đau khổ nói:
-Đại ca khiến tiểu đệ trở thành một quả cà đen. Không chừa cho đệ chút mặt mũi nữa, khiến tiểu đệ khổ không thể tả.
Đại Hoàng Tử cười nói:
-May là mặt mũi của ngươi không sao nếu không thì là một tổn thất lớn với Tần gia chúng ta.
Sau khi y nhìn Tần Lôi một hồi thì chậc chậc nói:
-Bây giờ mới thấy ngươi dễ nhìn hơn lão nhị. Ngươi nam tính hơn hắn một chút.
Tần Lôi đổ mồ hôi hy vọng Đại Hoàng Tử chỉ nói thực như vậy mà không có ý khác. Hắn vội vàng nói tránh đi:
-Từ xưa đến nay tiểu đệ không được ngỗ nghịch với huynh trưởng. Lần này mặc dù Mông ca bỏ qua nhưng đệ vẫn xin bồi lễ.
Hắn nói xong thì đứng dậy cúi rạp người .
Tần Lịch vung tay lên , cười mắng:
-Ta vừa khen ngươi là một hán tử thì ngươi lại học theo lão Nhị ra vẻ gượng ép như vậy. Xem ra ngươi muốn ăn đòn nữa rồi.
Tần Lôi nghe xong, cảm thấy rất hợp ý hắn cười hắc hắc nói:
-Đúng là như thế .
Hắn nói xong thì đưa tay phải tới, ra vẻ nghiêm túc nói:
-Ta đây sẽ không nói nhiều nữa. Đại ca đưa tiền phạt cho phủ Tông Nhân trước đi.
Đại Hoàng Tử đang tiêu sái nghe thấy lời này thì sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói:
-Vi huynh thật sự không trả nổi.
Tần Lôi không tin điều này. Từ xưa đến này văn nghèo võ giàu. Hàng năm triều đình đầu tư rất nhiều cho quân đội. Tướng quân nắm hết quyền hành khiến cho thuộc hạ tận lực khai khống khấu trừ quân tư. Cho dù chỉ nhỏ như đầu ngón tay thì cũng đủ để sống cả đời rồi. Huống chi lão Đại chính là thống soái, trong tay thống lĩnh hơn mười vạn cấm quân.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng nhưng hắn không muốn phá hưmối quan hệ thật vất vả mới có được. Tần Lôi không hề chớp mắt nói:
-Đại ca có điều khó xử thì tiểu đệ cũng không bức bách. Như vậy đi, đại ca có thể chuẩn bị được bao nhiêu thì cứ nói.
Tần Lịch cảm kích gật đầu. Y cho thân binh ra sau nhà lấy ra một hộp gỗ. Tần Lịch nhận lấy rồi nói:
-Trong này có 1 vạn 5000 tiền giấy là bổng lộc vừa phát hôm qua. Còn có giấy tờ tòa nhà đồng thời giấy tờ đất bên ngoài. Tất cả cộng lại đại khái giá trị cái tám, chín vạn lượng bạc.
Y lại giải thích nói:
-Vi huynh mười tám tuổi đã tòng quân. Mười năm qua đều sống ở biên cương. Những thứ này đều do mẫu phi ta cho.
Trong lòng Tần Lôi dậy sóng, hắn không tưởng tượng được lão đại đã quẫn bách đến nước này. Phải biết, nếu là không đến đường cùng thì chả có ai dùng nhà của mình để trả nợ đó đều là cơ nghiệp. Hắn lại nhìn thân binh phục vụ bên cạnh. Trong mắt mỗi người đều đục ngầu hiện lên vẻ bi phẫn. Tần Lôi biết rõ trong đó tất có ẩn tình.
Tuy hắn không tiếp xúc với Đại Hoàng Tử nhiều lắm nhưng Tần Lôi nguyện tin tưởng y. Hắn tiếp nhận hộp rồi rút ra một vạn lượng tiền giấy rồi đậy lại trả cho Đại hoàng tử nói:
-Đại ca, ta chỉ lấy nhiêu đây thôi. Ngươi không giàu có gì, những tài sản khác không thể lấy được nếu không nương nương chắc chắn sẽ rất thương tâm.
Tần Lịch kiên quyết nói:
-Nếu vậy ngươi làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được. Nếu không phải vương phủ này là do phụ hoàng ban tặng, bán đi lấy tiền mặt chính là bất hiếu thì ta cũng sẽ bán đi để trả nợ. Đàn ông Tần gia chúng ta không thể làm chuyện vô lại.
Tròng lòng Tần Lôi thầm than. Không trách được ngày ấy Chiêu Vũ Đế nổi giận thì ra là do mình bất hiếu, vậy là hắn đã nghĩ sai cho Quái Lão Đầu tử rồi. Nghĩ vậy, Tần Lôi rút một phong thư từ trong ngực ra, đưa cho Tần Lịch nói:
-Đại ca ngươi xem mật dụ của phụ hoàng đi.
Tần Lịch trợn mắt thật lớn, thất thanh nói:
-Sao ngươi lại đem chỉ dụ của phụ hoàng biến thành thế này.
Tần Lôi liếc mắt nhìn thì trong lòng thầm kêu không tốt. Phong thư Chiêu Vũ Đế tự tay viết bị mình cất vào. Vừa rồi lúc đánh nhau đã quên lấy ra khiến nó dính phải mồ hôi nên mềm oặt như bông.
Tần Lôi cười cười cẩn thận mở thư ra thấy nó còn nguyên vẹn thì thở ra nói:
-May là chữ phụ hoàng rất tốt không bị hao tổn. Cái này không tính là bất hiếu chứ.
Đại hoàng tử đờ đẫn lắc đầu , cười khổ nói:
-Cũng không tính.
Tần Lôi run rẩy cầm giấy viết thư. Tờ giấy vậy mà đã bị rớt mất một nửa. Thì ra phần kia sớm đã thấm nước. Thời bấy giờ giấy lại giòn, Tần Lôi dùng chút lực đã khiến nó biến thành dạng này.
Tần Lôi lẩm bẩm nói:
-Cái này xem như chưa có gì
Đại Hoàng Tử vươn tay lấy tờ giấy cười nói:
-Không ai thấy thì coi như chưa có gì xảy ra.
Hai thân binh phía sau làm vẻ mờ mịt, coi như chưa thấy điều gì.
Tuy tờ giấy rất nát nhưng chữ bên trên nó thì không mất đi thứ gì. Tần Lịch nhìn sáu chữ của Chiêu Vũ Đế tự viết thì hơi run rẩy. Tần Lôi thấy rõ mắt y cũng hơi đỏ lên. Xem ra lão Nhân cũng biết lão Đại khó xử. Tần Lôi rất hiếu kỳ nhưng không tiện hỏi, trong lòng sốt ruột như bị mèo cào.
Thấy thư của hoàng đế thì lão Đại cũng không kiên trì nữa tạ ơn Tần Lôi rồi đưa hộp gỗ cho thân binh cất đi.
Tần Lôi đem tiền giấy đưa cho Tần Tứ Thủy cất kỹ rồi đứng dậy ôm quyền nói:
-Đại ca, tiểu đệ còn công vụ trong người, ngày khác sẽ làm phiền.
Tần Lịch biết hắn còn phải đi gặp lão Tam lão Tứ. Hai tên rất khó chơi nên cũng không ép, đứng lên nói:
-Vi huynh tới mùng tám tháng hai sẽ rời kinh. Hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ đến tiễn ta .
Tần Lôi ôm quyền nói:
-Đó là điều tất nhiên .
Tần Lịch nhất quyết tiễn Tần Lôi tới cửa. Sau khi thấy đoàn xe biến mất mới quay lại.
Bên cạnh người gác cổng là một văn sĩ. Gã thi lễ với Đại Hoàng Tử nói:
-Vương gia, vị điện hạ này đúng là người kỳ lạ.
Đại Hoàng Tử cười ha ha nói:
-Đúng vậy, Tôn tiên sinh, xem ra ngươi rất thưởng thức hắn.
Vị Tôn tiên sinh cười khổ nói:
-Không phải là vì ở với Vương gia lâu rồi nên tính cách cũng thay đổi à.
Hai người cười lớn trở về phòng mà không nói gì nữa.
Lúc này vị Ngũ điện hạ Tôn tiên sinh rất thưởng thức đang rên rỉ trên xe.
- Híz-khà zz Hí-zzz , nhẹ thôi, nhẹ thôi. Không biết lão Đại ăn gì mà lớn lên. Hắn đánh chẳng khác nào bị trâu điên húc.
Tần Lôi đau khổ phàn nàn với Tần Tứ Thủy đang bôi thuốc.
Tần Tứ Thủy thành thạo xoa bóp cho Tần Lôi. Những chuyện lặt vặt như thế này trên thảo nguyên mỗi ngày đều phải làm. Nếu nói về chuyện này thì Tần Tứ Thủy là cao thủ. Gã cười hắc hắc nói:
-Ta thấy Đại Hoàng Tử đã bị Vương Gia dọa sợ rồi.
Tần Lôi buồn bực nói:
-Đây là do y nhận thua thôi. Thật ra ta không thể thắng được lão Đại, y chưa dùng hết sức.
Tần Tứ Thủy khinh thường nói:
-Một người hai mươi tám tuổi khi dễ người mười tám tuổi thì có gì hay chứ. Đợi mười năm nữa thì có ai là đối thủ của Vương Gia chứ.
Tần Lôi lắc đầu nói:
-Không thể nói như vậy được. Hai bên có thù hận khi đánh nhau chẳng lẽ còn coi tuổi nữa. Già hơn không đánh, nhỏ hơn không giết. Vậy lúc nào mới có thể đánh được.
Tần Tứ Thủy cười hắc hắc nói:
-Có được thân phận như Vương Gia đây thì ai dám thù hận chứ.
Tần Lôi nghe xong cười nói:
-Có lý có lý, Tứ Thủy. Ta có chút tiếc nuối khi đưa ngươi tới hồ Thiết Khấu rồi.
Tần Tứ Thủy nghiêm túc nói:
-Như vậy thì ta cũng được đi theo Vương Gia, hầu hạ ngài rồi.
Lúc này thuốc đã bôi xong, Tần Lôi ngồi dậy, Tần Tứ Thủy phủ thêm áo choàng cho hắn. Tần Lôi nhìn gương mặt già nua của Tần Tứ Thủy kia, nhẹ nhàng nói:
-Nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải làm như vậy chứ.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lơ đãng hỏi
-Tứ Thủy à. Ở Đại Tần , từ 'Lão Nhị' có ý gì đặc biệt không.
Tần Tứ Thủy suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:
-Không có ý gì đặc biệt cả.
Gã nói xong thì moi từ trong lòng ngực ra một phong thư đưa cho Tần Lôi nói:
-Vương gia, thư này do một tiên sinh trong phủ của Đại Điện Hạ kêu tiểu nhân đưa cho ngài.
Tần Lôi nhận lấy, nhìn phần chữ ký thì thấy người này tên Tôn Cách. Hắn liền mở ra bắt đầu đọc. Vị Tôn tiên sinh này nói rõ ràng việc Đại Hoàng Tử đánh vào phủ đệ của lão Tam lão Tứ, còn có nguyên nhân Đại Hoàng Tử trở nên quẫn bách. Đồng thời trong thư còn ghi về tính cách của lão Tam, lão Tứ.
Tần Lôi đảo mắt qua lá thư thấy trong thư có nhiều vấn đề khiến mình cảm thấy hứng thú thì bắt đầu đọc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất