Quyền Bính

Chương 126: Nhớ khí thế hùng thôn vạn trượng nămđó

Chương 126: Nhớ khí thế hùng thôn vạn trượng nămđó
Theo lời Tôn Cách nói thì Đại Hoàng Tử không hề biết gì về chuyện cung Thần Doanh tấn công Tần Lôi trước đó. Khi biết được chuyện thì đã là cuối năm. Hơn nữa y muốn triều đình cung cấp thêm quân lương nên mới trở lại kinh thành.
Sau khi cung Thần Doanh bị Tần Lôi tiêu diệt tất nhiên khiến Đại Hoàng Tử tức giận.Y không oán hận Tần Lôi, dù sao thì người chết không thể sống lại được, Đại Hoàng Tử hiểu rất rõ điều này. Y chỉ tức giận vì có người dám giả tạo ấn tín của y để lừa gạt. Cung Thần Doanhđáng lẽ ra phải về đại doanh Tây Hà nghỉ ngơi và hồi phục nhưng cuối cùng bọn họ lại phải uổng mạng. Đại Hoàng Tử nhớ khoản nợ mấy trăm nhân mạng nên muốn tính sổ với người đứng sau chuyện này.
Sau khi Đại Hoàng Tử vào kinh thì gặp thống lĩnh của cung Thần Doanh trong đại lao. Y lấy được ấn tín giả tạo, lúc sau khi thu thập thêm chứng cứ thì xác định người làm việc này chỉ có thể là lão Tam hoặc lão Tứ. Vì vậy mới có sự kiện lục soát hai vương phủ.
Cuối cùng sau khi không thu thập được chứng gì thì chỉ có thể ngậm lấy quả đắng này.
Sau đó Tôn Cách nói cho Tần Lôi, sở dĩ Đại Hoàng Tử túng quẫn là vì Hộ Bộ không cấp cho y một chút bạc. Y đành phải lấy tất cả tài sản của mình để trợ cấp cho nguời nhà thương binh liệt sĩ.
Chuyện này không thể là giả được, đúng là Hộ Bộ không trợ cấp cho người nhà thương binh liệt sĩ. Điều này Tần Lôi sớm đã sớm nghe. Người nhàcủa mấy vạn quân bỏ mình và tướng sĩ tàn tật nếu không có được khoản trợ cấp thì chuyện này có thể truyền khắp thiên hạ trong vòng một tháng. Chuyện này Tôn Cách không thể nào nói đùa được.
Tần Lôi cầm lá thư, nhắm mắt trầm ngâm thật lâu. Một lát sau hắn mới mở miệng:
-Nếu lão nhân gia biết được điều này không biết chừng sẽ âm thầm giúp đỡ lão Đại. Vài chục vạn lượng đổi lấy sự cống hiến của hơn mười vạn binh sĩ tinh nhuệ. Cuộc mua bán này rất đáng giá.
Tần Tứ Thủy nghe xongthì trong lòng rất cảm động. Nếu như là nửa năm trước thì nhất định Điện hạ sẽ bị Vũ dũng của quận vương đánh động, 99% sẽ trả lại mười vạn lượng tiền giấy, nói không chừng hắn còn móc hầu bao của mình quyên góp cho Đại Điện Hạ. Mà bây giờ phản ứng đầu tiên của Long quận vương muốn làm đó là tìm được chỗ tốt trong việc này.
Tần Lôi kìm nén lại cảm xúc tiếp tục đọc. Hắn khổ không thể nói thành lời. Thời này người nào viết thư đều có hàm nghĩa bên trong. Nếu không cẩn thận nghiên cứu chắc chắn sẽ bỏ sót thứ gì đó. Sau khi đọc thêm vài lần thì hắn trừng mắt nhìn Tần Tứ Thủy trầm giọng nói: -Phát tín hiệu vàng gọi Trầm Băng tới.
Tín hiệu của Tần Lôi gồm năm cấp độ. Đen, đỏ, vàng, xanh, trắng. Màu đen là màu cao cấp nhất, chính là màu cấp tốc, màu vàng là tín hiệubình thường, những người nhận đượctrừ khi đang làm nhiệm vụ màu đỏ lớn hơn nếu không thì phải nhanh chóng đi đến địa phương phát ra tín hiệu.
Trầm Băng chỉ cần một phút đồng hồ liền xuất hiện bên xe ngựa như một quỷ hồn. Vị thị vệ trưởng này của Tần Lôi là một trong những người theo hắn sớm nhất, cũng là một trong những thủ hạ Tần Lôi tín nhiệm nhất. Hiện tại gã đang thống lĩnh gián điệp bí mật trong kinh đô, âm thầm rình mò những nhân vật Tần Lôi cảm thấy hứng thú.
Tần Lôi nhìn Trầm Băng , thản nhiên nói:
- Trên sông Ngọc Đái có một chiếc thuyền hoa. Ngươi đi tìm nó, nếu là đồ vật chúng ta hứng thú ta cho phép ngươi tiền trảm hậu tấu.
Trầm Băng gật đầu, đứng dậy định bước xuống xe. .
Tần Lôi đột nhiên gọi gã lại, mỉm cười nói:
-Trầm Băng, đừng quên còn có ánh mặt trời.
Trầm Băng sững sờ, chật vật mở khóe miệng, cố nặn ra vẻ tươi cười khàn giọng nói:
-Quả thật đã quên rồi.
Tần Lôi vỗbờ vai của gã, nói khẽ:
-Cố gắng thêm nửa năm nữa nếu vẫn không thay đổi được thói quen ta sẽ tìm người thay thế ngươi.
Trầm Băng cảm kích gật đầu , cung kính nói:
-Thuộc hạ cáo lui .
Gã nói xong liền mở cửa xe đi xuống dưới .
Tần Lôi nhìn bóng lưng Trầm Băng biến mất thì ngây người trong chốc lát. Hắn biết Trầm Băng là một người lương thiện không thích sống trong bóng đêm, gã cần ánh mặt trời. Nhưng mà chuyện trên đời sao có thể như mình muốn, Tần Lôi lẩm bẩm nói:
-Ta cảm giác không phải như vậy.
Bởi vì việc nhỏ này đã khiến Tần Lôi phải dời chuyến đi lão Tam, lão Tứ xuống giữa trưa, là thời gian đang ăn cơm trưa.
Quản sự trong phủ đi ra đón tiếp. Thạch Cảm bước lên hỏi thì được biết lão Tam lão Tứ đều đi ra ngoài thăm bạn bè. Nguyên lai hai vị này sớm biết Tần Lôi muốn tới đòi nợ nên từ sáng đã đi ra ngoài.
Tần Lôi nghe vậyi thì tỏ vẻ không có hề gì nói:
-Đi vào trong nghỉ ngơi uống miếng nước một chút đi. Huynh đệ đứng cả buồi sáng đều mệt gần chết rồi.
Thạch Cảm lĩnh mệnh đimuốn đưa quân vào phủ thì đúng lúc này hơn một trăm thân vệ của vương phủ ầm ầm lào ra. Những thân binh này mỗi người thần sắc bưu hãn. Khi thấy binh lính phủ Tông Nhân không biết sống chết xông đến thì một thống lĩnh rút kiếm chỉ về phía trước. Thân binh xếp ngay ngắn thành hàng quát lớn một tiếng đưa mũi thương về phía trước ngăn đám người phủ Tông Nhân ở ngoài không cho tiến vào.
Trong sách Tam quốc của Lý Quang Viễn có ghi lại. Khi mới thành lập phủ Tông Nhân thì đều tuyển chọn người từ trong hoàng tộc và trong môn phiệt cho nên yêu cầu với phủ binh cực kỳ nghiêm khắc. Đệ tử Hoàng gia và gia tộc đi theo đều phải chịu sự huấn luyện khốc liệt, tất cả những trận chiến lớn họ đều tham gia. Nhờ vậy trong vòng trăm năm kể từ khi khai quốc đến nay Binh bảo tọa luôn là đội quân mạnh nhất của nước Tần. Nếu không phải khi đó ba nước đang chiến đấu ác liệt không rảnh đề ý đến nó thì Tần gia có thể thu hồi quyền hành bằng quân đội này trở thành hoàng đế tập quyền.
Lý Quang Viễn rất oán hận vị Văn Đế y. Điều này trong chính sử rất ít nói đến. Lý Quang Viễn cho rằng vị hoàng đế này nếu có thể quyết tâm không e ngại quá nhiều dùng nhanh chóng càn quét nhất định có thể nắm hết quyền hành. Nước Tần sẽ không xuất hiện tình huống bất ổn như ngày hôm nay.
Khi cơ hội trôi qua, thế lực của dòng họ từ từ thâm nhập mạnh mẽ vào phủ tông nhân trong khi quân đội hoàng gia mất dần. Hơn một trăm năm sau khi mọi người nhìn lại mới hoảng sợ phát hiện bởi vì không ngừng đổ máu nên tinh anh của hoàng tộc Tần không ngờ mất sạch, đánh mất đi lợi thế áp đảo đối với môn phiệt. Thậm chí có thể nói đây là nguyên nhân quan trọng dẫn đến sự suy thoái của hoàng thất.
Cho nên từ đó về sau hoàng đế không dám phái người Tần gia ra trận. Gần một trăm năm trôi qua, hoàng thất dần dần phục hồi được thực lực. Nhưng đệ nhất quân Đại Tần mà mọi người nghe thấy phải sợ hãi đã trở thành đám binh lính chỉ biết co vòi trước đám quân trước mắt.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Lôi có chút khó chịu. Hắn xuống xe ngựa đi thẳng đến trước hàng thương.
Vị thống lĩnh nhìn thấy Vương Bào màu đen thì biết là Ngũ điện hạ giá lâm nên không dám vô lễ, khom người thi lễ nói:
-Ty chức Tần Chí Vũ bái kiến Long quận vương điện hạ, xin thứ tội cho tại hạ đang mặc giáp nên không tiện hành lễ.
Tần Lôi mặt không đổi sắc nói:
-Ngươi cũng họ Tần à? Thuộc về chi nào vậy?
Tần Chí Vũ cung kính đáp:
-Càn Đức Thân Vương Phủ.
Đây là một chi của thân vương khai quốc.
Tần Lôi thản nhiên nói:
-Đã là người trong dòng họ, vì sao lại ngăn trở phủ Tông Nhân làm việc?
Tần Chí Vũ lộ vẻ khó xử nói:
-Ty chức vâng mệnh Vương gia bảo vệ vương phủ. Xin Vương gia không làm khó.
Tần Lôi nhìn lên bầu trời, buồn bã nói:
-Chẳng lẽ ngươi thật sự chán sống sao?
Tần Chí Vũ cảm thấy ý nghiêm khắc trong miệng Tần Lôi đột nhiên nhớ tới hung danh hiển hách của hắn, cổ họng gã run run vài lần. Khi gã vừa muốn nói chuyện . . .
Một cây trượng trúc tiến tới phía trước dừng trên trán của Tần Chí Vũ. Gã thấy cây trượng thì ngay lập tức quỳ xuống.
Ai chẳng biết Tuần Nghịch trượng có ba không đánh, trừ cái đó ra tất cả đều đánh.
Tần Lôi thương hại nhìn gã khẽ nói:
-Thấy ngươi là một hán tử trong hoàng tộc, hôm nay cần có những người như ngươi nên ta cho ngươi một cơ hội. Mở ra.
Thanh âm của hắn không to , nhưng ngữ khí không cho phép cự tuyệt .
Tần Chí Vũ quỳ trên mặt đất sắc mặt thay đổi liên tục, tính toán một lúc rồi cúi đầu khàn khàn nói:
-Mau để vương gia qua.
Khi gã ra lệnh thì thân binh đồng loạt thu hồi binh khí đứng dàn ra hai bên trừng mắt nhìn đám binh lính phủ Tông Nhân.
Hắc y vệ che chở Tần Lôi tiến vào đại sảnh. Sau khi ngồi xuống thì có hai phủ Binh dẫn viên quản sự đã xụi lơ ném xuống đất .
Tần Lôi nhìn thấy quản sự nằm như chó chết thì trầm giọng nói:
-Trước tiên hãy cởi quần hắn thiến cho ta.
Hai hắc y vệ lập tức tiến lên muốn cởi dây lưng của quản sự. Quản sự vốn định giả ngu, nếu gã bị đánh thì cũng có thể cắn răng chịu đựng. Không nghĩ tới vị vương gia này không nói hai lời muốn lấy mất tiền vốn của gã. Mắt thấy hai tên đại hán nhe răng cười đi tới thìgã không chú ý đến thể diện ngồi bệt xuống liên tục thối lui hô to:
-Vương gia. Ta là người thừa kế Tử tước, Hình Không Thượng đại phu a.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất