Quyền Bính

Chương 127: Tơ lụa giấu trong động

Chương 127: Tơ lụa giấu trong động
Hắc y vệ không dừng lại tiến lên đè gã xuống rồi nắm lấy dây lưng của gã dùng sức kéo xuống. Quần bông của quản sự bị xé rách lộ ra hai cái đùi trắng bóc.
Sai khi hai tên hắc y vệ đè quản sự xuống thì một lão đầu có khuôn mặt tục tĩu cầm cái kéo lớn trong tay liếm liếm vài cái sau đó đặt mạnh kéo xuống giữa hai chân của gã rồi ấn mạnh.
Quản sự thấy sự sắc bén của lưỡi kéo chạm vào mình thì làm sao mà không khiếp sợ. Trong chốc lát giữa hai chân gã trở nên mát mẻ, có một dòng nước từ từ chảy ra.
Hai Hắc y vệvà Tần Tứ Thủy đi ra hai bên, mặt đầy vẻ trêu chọc nhìn tên quản sự đang dãy giụa thảm thương trên mặt đất. Lúc này thì giữa hai chân gã chỉ có một vũng nước màu vàng mà không hề có chút máu nào. Thì ra Tần Tứ Thủy chỉ hù dọa gã chứ không có hạ thủ thật.
Mùi hôi thối tràn ngập trong phòng khiến Tần Lôi phải chuyển đến phòng Tây Sương. Lúc này hắn mới hít một hơi dài cười mắng:
-Tứ Thủy, ngươi đúng là có khiếu diễn xuất. Đúng là con mẹ nó.
Tần Tứ Thủy đi theo Tần Lôi đã lâu nên cũng hiểu rõ những từ cổ quái của hắn, ngượng ngập cười nói:
-Cái này thì có là gì, lần sau cho ta làm kiếm khách. Đảm bảo càng đáng tin, càng.. bức.
Trong lúc hai người cười ha hả thì Hắc y vệ đã tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo cho quản sự rồi kéo như kéo chó quăng trên mặt đất. Lần này quản sự như bị giật điện nhanh chóng dập đầu nói:
-Gia gia tha mạng, gia gia tha mạng.
Tần Lôi thấy quản sự run lẩy bẩy thì mỉm cười nói:
-Ngươi phải để Tần Tứ Thủy đại gia ra tay mới chịu khai. Nói đi, kim khố của chủ nhân ngươi ở đâu.
Trong lá thư Tôn Cách có nói. Lão Tam và lão Tứ nắm giữ thu chi của hoàng gia nhiều năm đã tham ô rất nhiều vàng bạc. Nhưng hai người biết cách kinh doanh rất tốt giúp cho thu nhập của nội phủ liên tục tăng trưởng. Chiêu Vũ Đế tuy tức giận bọn họ tham ô nhưng vẫn yêu quý tài năng của họ. Lần này chắc hắn ông muốn ám chỉ Tần Lôi cho bọn họ một bài học.
Quản sự cuống quít lắc đầu nói:
-Tiểu nhân chỉ là hạ nhân, làm sao có thể biết được những cơ mật này.
Tần Lôi hừ lạnh một tiếng. Hai Hắc y vệ liền xông tới như ác lang muốn tụt quần gã xuống. Quản sự chưa hoàn hồn liền 'Oa' một tiếng khóc lớn nắm trên mặt đất gào lên:
-Ta nói ta nói, ta xin các ngươi đừng đùa ta nữa được không.
Tần Lôi đã đoán đúng. Gã là Đại Tổng Quản lúc lão Tam lão Tứ không ở nhà. Gãcòn có thể điều khiển thân vệ thì tất nhiên là người thân cận nhất với bọn họ. Không có khả năng gã không hề biết chút bí mật nào của lão Tam lão Tứ.
Nếu là hai vị điện hạ biết Tần Lôi thô bạo, nham hiểm độc ác như vậy chắc hẳn sẽ đưa quản sự cùng trốn đi.
Nhưng lúc này hối hận thì cũng đã muôn. Phòng tuyến tâm lý cuả quản sự hoàn toàn sụp đổ. Gã đã khai hết những chuyện của lão Tam, lão Tứ. Thu hoạch lần này rất to lớn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ngay cả chuyện gian dâm của lão Tứ gã cũng khai ra hết. Tần Lôi nghe thấy thì trong lòng run sợ. Thỉnh thoảng hắn liếc mắt về phía Tần Tứ Thủy đang vùi đầu ghi chép.
Sau nửa canh giờ thì quản sự đã khai hết những thứ không thể khai. Tần Tứ Thủy tiến lên xin chỉ thị của Tần Lôi nên xử lý gã như thế nào, Tần Lôi cười nói:
-Đầu óc người này thật kỳ lạ. Rất nhiều thứ nhất thời không nhớ nổi chỉ cần đụng vào liền có thể nhớ lại. Đây là một quyển từ điển sống, hãy mang gã đi nuôi cho tốt.
Hắn nói xong thì căn dặn đám người Trầm Thanh và Thạch Cảm:
-Vừa rồi gã đã khai ra chín địa phương, ngươi dẫn đám Phủ Binh này vào thành. Lão Tam và lão Tứ tất nhiên sẽ ngăn cản. Ngươi hãy ngăn bọn họ lại. Không cần phải sợ, cầm chân bọn họ càng lâu càng tốt.
Thạch Cảm lĩnh mệnh đi. Thậm chí Tần Lôi muốn đưa Đả Cẩu Bổng cho gã nhưng thứ này không phải ai cũng dùng được nên đành thôi.
Tần Lôi căn dặn Tần Tứ Thủy:
-Mau phát sắc lệnh màu đỏ ra lệnh cho Thạch Mãnh nhanh chóng bao vây tòa nhà Tây Giao, ra lệnh cho Thạch Dũng bao vây Tiền trang Bắc Giao, lệnh cho Mã Nam bao vây Nam Giao Liễu trang, lệnh Quán Đào tiên sinh lấy người bao vây thôn Dương Tràng Đông Giao. Trong vòng hai canh giờ, trước khi mặt trời lặn phải tập trung ở Chung gia thôn.
Tần Tứ Thủy lĩnh mệnh đi.
Sau đó hắn cười nói với đám hắc y vệ :
-Chúng ta cũng đi cướp bóc một phen nào.
Một lúc sau, trong Hầu gia trang ở Tây Giao kinh đô.
Tần Lôi nhìn tường viện cao lớn trước mặt, chậc chậc nói:
-Ngươi thấy thế nào là người có tiền chưa. Người ta đã bị thiêu rụi bảy chỗ rồi mà vẫn còn chín nơi âm thầm hoạt động nữa.
Tần Tứ Thủy đứng một bên bổ sung:
-Nói không chừng còn có vài chỗ ngay cả quản sự cũng không biết.
Tần Lôi gật đầu nói:
-Có lý.
Hắn nói xong lên nâng tay phải lên. Hắc y vệ đã bố trí phòng ngự rất tốt. Tám Hắc y vệ ôm một cây gỗ to hét lớn lao thẳng về phía cửa.
- Ầm ầm.
Một tiếng động thật lớn vang lên, cánh cửa lay động mạnh mẽ rồi sụp xuống. Hắc y vệ ở bên ngoài nối đuôi nhau vào. Những người đang trông coi bên trong chưa kịp phản kháng đã bị đè trên mặt đất trói lại như mấy cái bánh trưng lớn.
Tần Lôi cũng đi ra tham gia náo nhiệt. Sau khi hắn thấy cửa lớn bị đổ xuống thì trở lại trong xe. Vừa rồi hắn bị tài phú hấp dẫn bây giờ tỉnh táo lại mới ý thức một tin tức tình báo quan trọng đã bị mình bỏ sót .
Lão quản sự kia là tổng quản của lão Tứ. Gã từng thấy lão Tứ gặp một công tử áo trắng đẹp trai ở tháp Hồ Đồ. Mấy ngày sau thì Châu Thành bị tập kích.
Trong đầu Tần Lôi lập tức hiện ra vẻ mặt của Công Lương Vân Từ. Nhất định là gã. Tần Lôi giật mình hiểu ra, Công Lương Vũ không phải vì tình thương mà rời khỏi Đông cung, nhất định là nữ thích khách mất tích kia đã hù dọa gã. Tần Lôi không khỏi bội phục Công Lương Vũ. Nếu như gã là gián điệp của nước khác thật thì lá gan của vị mĩ nam không tiếc hi sinh nhan sắc cũng quá lớn. Vậy mà gã dám công khai trở thành khách quý của thái tử, nghênh ngang đi trước mặt mình.
Cũng chỉ có tuyệt thế mỹ nam như vậy mới có thể khiến cho nữ thích khách chịu mọi tra tấn nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bảo vệ bí mật cho gã.
Những điều này vừa hiện lên trong đầu thì hắn đã nhanh chóng lớn tiếng nói:
-Tần Tứ Thủy.
Tần Tứ Thủy đang ở bên ngoài xem náo nhiệt nhanh chóng chui vào trong xe chờ đợi phân phó.
Tần Lôi há mồm nhưng lại không biết nói gì. Công Lương Vũ đã sợ quá chạy mất tất nhiên sẽ không chờ ở kinh đô để cho mình bắt, chỉ sợ gã đã ly khai kinh đô và vùng khu vực lân cận, không biết gã đã chạy đi đâu. Bất quá Tần Lôi không tin vị nam tử này sẽ mai danh ẩn tích, gã nhất định sẽ tiếp tục gây chuyện.
Lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy. Nghĩ tới đây, tâm tình Tần Lôi tốt trở lại đứng dậy cười nói:
-Đi, chúng ta đi xem thu hoạch như thế nào.
Khi Tần Lôi tiến vào tòa nhà thì phát hiện trong sân đã chất một ngọn núi cao gần một trượng. Trong đó bao gồm tơ lụa, ngọc khí và đồ cổ. Đám thị vệ vẫn không ngừng vận chuyển đồ từ trong hầm ra ngoài.
Tần Lôi nhìn đống tiền tàinhếch miệng cười nói:
-Lần này có thể đứng thẳng lưng mà nhìn Quán Đào rồi.
Tần Tứ Thủy đứng một bên tròn mắt, lẩm bẩm nói:
-Hai vị này thật là giàu có. Không phải hai người này đem hết nội khố chuyển về nhà mình chứ.
Tần Lôi có thể xấu tính nhưng không muốn nhìn người khác cũng như vậy. Hắn vỗ vào đầu Tần Tứ Thủy, cười mắng:
-Tranh thủ thời gian ghi lại, toàn bộ đều là của ngươi hết.
Tần Tứ Thủy vuốt cái ót cười hắc hắc đi.
Tần Lôi kêu đội trưởng Hắc y vệ Mã Khản nói:
-Dựa theo điều lệ khi xét nhà thu hoạch các ngươi được mấy phần?
Mã Khản cung kính nói đáp:
-Mười lăm được một.
Tần Lôi điềm nhiên nói:
-Tối thiểu cũng phải tới hai vạn lượng. Ngươi nói cho đám thủ vệ nếu như là trộm lấy bất cứ thứ gì thì sẽ xử theo luật.
Mã Khản lĩnh mệnh đi.
Các điều lệ của Tần Lôi đều quán triệt lấy “Chia sẻ” làm tiêu chuẩn. Khi hoàn thành nhiệm vụ, tất cả phần thưởng sẽ được chia đều. Đương nhiên ngươi bỏ sức nhiều được nhiều, người bỏ sức ít được ít.
Những của cải này sẽ do phòng thu chi kiểm kê nhập kho, mỗi người sẽ được phát theo bổng lộc mỗi tháng. Tại hiện trường nghiêm cấm bất cứ kẻ nào dám lấy đồ làm của riêng. Một khi phát hiện thì sẽ tịch thu hết của cải, trục xuất khỏi vệ đội, vĩnh viễn không được quay lại.
Nhiều lần Tần Lôi vẫn nhấn mạnh câu nói:
-Ta ban thưởng cho ngươi thì không ai cướp của ngươi được. Ta không cho ngươi thì ngươi không được phép vọng tưởng.
Khi kiểm kê gần hoàn tất thì lại có thị vệ đào ra hai rương vàng khiến cho đám quân lính lại hưng phấn thêm. Bọn thị vệ trừng mắt đỏ ngầu, hận không thể đào được thứ gì.
Tần Lôi nhìn những thứ này phân phó cho Mã Khản:
-Chứa lên xe. Trong vòng một phút rút khỏi đây.
Mã Khản có chút không nỡ nhưng Tần Lôi đã nói trước 'Hết thảy hành động đều phải nghe theo chỉ huy. Điều này đã trở thành phản xạ.
Gã cao giọng nói:
-Rõ
Sau đó hắn hô lớn:
-Tất cả mọi người dừng tay bắt đầu chất đồ lên xe. Sau một phút tất cả đã rút khỏi.
Hắc y vệ nhận lệnh chuyển tài sản ra ngoài chất đầy bốn xe lớn.
Đám vệ sĩ đang canh gác bên ngoài ngẹn họng nhìn trân trối.
Không đến một phút đoàn xe Tần Lôi đã rồi khỏi thôn Hầu gia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất