Quyền Bính

Chương 128: Trăng sáng chớ sợ hãi

Chương 128: Trăng sáng chớ sợ hãi
Đội ngũ Tần Lôi là đội ngũ cách thôn Chung gia xa nhất nên đội ngũ của hắn cũng là đội ngũ tới trễ nhất. Khi Tần Lôi thấy Quán Đào dẫn mấy người Thạch Dũng tới chào đón mình thì vui vẻ nói:
-Các người đúng là không bị tiền tài mê hoặc.
Mọi người nghe được câu khích lệ này của Tần Lôi đều rất vui mừng. Quán Đào vuốt râu cười nói:
-Mời Vương gia xem qua.
Tần Lôi cười ha hả nói:
-Cùng đi, cùng đi nào!
Sau đó mấy người liền tụm năm tụm ba đi về phía hơn mười chiếc xe đang đậu trong rừng rậm, xem chiến lợi phẩm lấy được.
Trong mười chiếc xe tài vật này lại có năm xe chở hoàng kim, tổng cộng là mười vạn lượng, đổi ra bạc thì khoảng một triệu năm trăm ngàn lượng. Hơn nữa còn có cả tơ lụa, ngọc quý, nhiều bức tranh cổ quý hiếm, nếu tính sơ lược thì tổng giá trị đoàn xe này không dưới ba triệu lượng bạc.
Đã từng trải qua khoảng thời gian khốn đốn nên Tần Lôi rất hiểu rõ ý nghĩa của số tiền này, phải biết rằng thuế hàng năm của Đại Tần cũng chỉ có hơn một nghìn bảy trăm vạn lượng mà thôi. Hai huynh đệ này tham ô ngắn ngủi trong hai năm thôi mà có thể có được số tiền lớn như thế, nó có thể làm cho nội khố tăng thêm mấy năm thu thuế, đúng là làm cho người ta kinh cực kì kinh ngạc.
Sau khi kiểm kê chiến lợi phẩm, Tần Lôi thở dài nhẹ nhõm. Hắn cùng với bọn người Quán Đào vào rừng nói chuyện.
Lúc này trời chiều đã hạ xuống gần núi làm nhuộm đỏ rực cả rừng cây. Tần Lôi nhìn vào mặt trời đã bị những cành cây chia cắt, nghe Quán Đào ở nói khẽ sau lưng:
-Chúng ta có thể để lại khoảng bao nhiêu?
Tần Lôi trầm ngâm nói:
-Tối đa một nửa.
Quán Đào có chút tiếc nuối nói:
-Phút chốc thôi mà mất một triệu năm trăm ngàn, thật là đáng tiếc.
Tần Lôi quay đầu lại nhìn về phía Quán Đào, cười sang sảng nói:
-Tiên sinh nói sai rồi, phải nói là chúng ta được khoảng một triệu năm trăm ngàn cộng với một nhân tình bán cho lão đầu tử, trên đời này còn có chuyện gì tốt được như thế?
Quán Đào nghĩ một lúc rồi tự giễu nói:
-Thuộc hạ bị tiền làm mờ mắt rồi.
Tần Lôi ôn hòa cười nói:
-Tiên sinh là bị ép làm tạp vụ trong vương phủ, bổn vương thật có lỗi với tiên sinh ah.
Quán Đào đột nhiên cười nói:
-Chuyện đó thì Vương Gia không cần phải ngại. Quán Đào này đã sống nhàn nhã mấy chục năm, nếu giờ không làm được việc gì thì đúng là kẻ vô tích sự rồi.
Tần Lôi cười cười, tiếp tục nói:
-Đợi tí nữa chúng ta sẽ tách ra, ngươi dẫn Thạch Dũng cùng Mã Nam xuôi Nam, mang những thứ này đi đường thủy trực tiếp đưa cho Tần Kỳ. Ta mang những người còn lại đem đồ còn dư chuyển vào cung ngay trong đêm tối.
Quán Đào chắp tay lĩnh mệnh, sau khi hai người rời khỏi thì nhìn thấy bảy hắc ý vệ mặt xám như tro đang quỳ bên rừng. Tần Lôi đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thạch Đàm ở phía trước, Thạch Đàm quỳ xuống xấu hổ nói:
-Khởi bẩm Vương gia, lúc nãy kiểm tra thấy bảy thằng ranh con này dám trộm đồ.
Tần Lôi “Ah” một tiếng, bình tĩnh hỏi:
-Bao nhiêu?
-Nhiều nhất là một món đồ trang sức, còn ít nhất là một thanh vàng.
Tần Lôi than nhẹ một tiếng nói:
-Cũng không có nhiều, xem ra bọn chúng chưa hoàn toàn ngu ngốc.
Thạch Cảm nghe thấy một tia hy vọng, hiểu ý nói:
-Bọn hắn chỉ là một phút hồ đồ thôi, thuộc hạ sẽ quản giáo nghiêm túc.
Tần Lôi lắc đầu nói:
-Không mượn ngươi xen vào bọn chúng, bọn chúng không bao giờ còn là thuộc hạ của ngươi nữa.
Thạch Dám nghe xong, chán nản nói:
-Thuộc hạ đúng là không thể đảm nhiệm chức vụ này nữa, xin tiếp nhận sự trừng phạt của điện hạ.
Tần Lôi cũng không để ý tới gã, sải bước đi tới trước mặt bảy người đăng quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói:
-Ai nói ta biết, các ngươi nghĩ như thế nào lại làm thế?
Một người đang quỳ dẫn đầu nói:
-Tiểu nhân thấy đồ trang sức cực kỳ đẹp mắt, liền muốn tặng cho con dâu nên đã bị ma quỷ ám ảnh, u mê nhét nó vào trong ngực.
Tần Lôi gật gật đầu, nhìn về hướng mấy người còn lại, tất cả đều có lý do hết, nếu không phải nghĩ đến thân thể yếu đuối của mẹ già thì cũng là con nhỏ ở nhà, tất cả các nguyên nhân đều làm cho người ta đồng tình cả.
Nộ khí của Tần Lôi càng lúc càng cao, hắn nhắm mắt chịu đựng nghe mấy người đó giải thích. Chờ cho bọn họ nói xong, hắn đột nhiên mở mắt ra mạnh mẽ trừng mắt gắt gao nhìn từng người trên mặt đất, rít gào nói:
-Chó má! Các ngươi thật là một đám khốn khiếp, một đám ruồi nhặng khốn khiếp.
Hắn run rẩy đưa chỉ tay vào mấy tên Hắc Y Vệ đã bị hắn hù cho sắc mặt trắng bệch, phẫn nộ nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết có hai mươi vạn lượng đang chờ chia phần cho các ngươi? Các ngươi chẳng lẽ không biết tối đa nửa năm mỗi người các ngươi đều có thể trở thành tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, thậm chí là đại đội trưởng hay sao? Chẳng lẽ những điều này vẫn không thể bỏ hết những điều ngu xuẩn trong lòng các ngươi?
Khi Tần Lôi nói xong, đá bay một người vệ sĩ đang quỳ ra ngoài, sau đó hắn lại hung ác tát một người vệ sĩ khác rồi cũng tống cổ gã ra ngoài luôn.
Mấy người Quán Đào cùng đám thuộc hạ là lần đầu tiên thấy Tần Lôi nổi giận đến như thế, dọa cho Đắc Bất không dám lên khuyên giải. Tần Lôi lại tiếp tục đập hai người vệ sĩ nữa rồi mới từ từ trở lại trạng thái bình thường, trầm giọng nói:
-Các ngươi đều là các huynh đệ theo ta lập nghiệp, ta một mực đỗi đãi các ngươi giống như tay chân mình vậy. Ta đã từng nghĩ đến trong tương lai sẽ cho các ngươi cùng với vợ con các ngươi được hưởng đặc quyền có thể sống sung túc đến già, chắc ý này chỉ là tưởng tượng rồi.
Lúc này mấy người này mới nghe thấy trong giọng nói Tần Lôi có ý đoạn tuyệt, quá sợ hãi nói:
-Không được ah giáo quan… Chúng ta xin cam nguyện chịu phạt, van cầu ngài đừng đuổi ta đi…
Ngón tay Tần Lôi chỉ lần lượt qua bảy người, cười thảm nói:
-Nếu các ngươi còn nhớ rõ ta là giáo quan của các ngươi thì các ngươi chắc còn nhớ những điều lệ mà ta đã bắt các ngươi học thuộc khi ở trên núi chứ.
Tần Lôi nói xong, thở dài một hơi nói:
-Chúng ta đã cùng chung hoạn nạn, nên ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi, những công huân mà các ngươi lập được sẽ cho người nhà tiếp nhận, các ngươi hãy có gắng gắng sống qua vài năm này đi, đợi đến khi hết thời gian tiết lộ thì các ngươi thích đi đâu cũng được.
Mười năm thiết lộ.
Bảy người đều khóc thét lao đến bên người Tần Lôi, cầu xin sự tha thứ của hắn. Tần Lôi nhướng mày, Mã Nam liền dẫn vệ sĩ tới giữ bảy người này lại. Mấy người đó giãy dụa không thôi, một người trong đó hét lên:
-Ngày đó không phải Vương gia tha thứ cho bọn người Thạch Mãnh hay sao? Tại sao chúng ta chỉ mắc một sai lầm nhỏ như vậy lại phạt nặng như thế?
Mã Nam nghe thấy thế vô cùng giận dữ, gã cho người mới nói một bạt tai, rồi mắng chửi:
-Theo như điều lệ thì các người đều phải chết, bây giờ chỉ phạt các ngươi giải ngũ sớm thôi, các ngươi còn không có hối cải?
Gã vừa nói vừa đá đít bọn người đó.
Tần Lôi giữ Mã Nam lại bình tĩnh nhìn vào người vệ sĩ đã sưng vù mặt mũi, thản nhiên nói:
-Thạch Mãnh là phạm phải sai lầm, còn các ngươi là phạm tội, bản chất của hai cái này khác nhau. Huống hồ bổn vương đã truyền đạt qua với những thủ lĩnh đội là lần này phạm luật sẽ tuyệt đối không thoát khỏi sự trừng phạt pháp luật, chẳng lẽ các ngươi không rõ sao?
Hắn nói xong, không chú ý tới mấy người đó nữa, trực tiếp lên xe ngựa.
Bởi vì xảy ra chuyện này nên khi Tần Lôi đến Tây An thì thành đã đóng cửa nửa canh giờ rồi, trăng sáng đã lên cao.
Tần Tứ Thủy tới xin chỉ thị, Tần Lôi không nhịn được nói:
-Gọi mở cửa thành.
Trong nội tâm Tần Tứ Thủy kêu khổ, cửa thành trung đô không phải cứ muốn gọi là được đâu. Nhưng từ khi vị vương tử này lên xe liền có mặt âm trầm giống như muốn ăn thịt người vậy, Tần Tứ Thủy cũng không dám lắm miệng, chỉ có thể kiên trì tới dưới cửa thành hô lớn:
-Quan quân thủ thành đâu, đây là người của Long Quận Vương điện hạ, các ngươi nhanh nhanh mở cửa thành nếu không có chuyện gì các ngươi sẽ phải chịu tội.
Thanh âm dị thường cổ quái khó nghe vang lên trong man đêm im lặng. Chỉ chốc lát sau trên đầu thành sáng lên mấy ngọn đuốc. Một giọng nói tức giận truyền tới từ phía trên:
-Gọi Tần Lôi ra đây nói chuyện.
Trong xe Tần Lôi không thèm để ý, phân phó cho Tần Tứ Thủy:
-Nói cho hắn biết, muốn gặp bổn vương thì tự đi xuống nói chuyện.
Tần Tứ Thủy nghe xong liền chuyển lời đến trên thành, người trên thành nội giận mắng:
-Tần Lôi, tao cùng mày không đội trời chung.
Hắn nói xong, trên thành không có động tĩnh gì nữa.
Tần Tứ Thủy có chút lúng túng đứng dưới thành, thấy bó đuốc trên thành cũng đã biến mất, lúc này mới chạy về, coi chừng hỏi:
-Vương gia, bọn hắn có mở cửa hay không?
Tần Lôi không để ý đến gã, hắn vẫn nghĩ đến những người huynh đệ mà mình dùng nghĩa để trị kia, nên không thể tránh khỏi có chỗ hổng, vốn là chuyện tình hợp lý nhưng khi rơi vào trong mắt người khác lại là việc phân biệt đối xử. Nếu ngày ấy không phải là Thạch Mãnh mà là Mã Nam hay Thạch Cảm thì hôm nay đã không có người đề cập đến. Quán Đào tiên sinh cũng nhắc nhở qua nhiều lần là làm người đứng đầu thì không thể quá thân cận với thuộc hạ. Tần Lôi chỉ nghe lời đó như gió thoảng qua, lúc này xem ra đúng là như vậy. Tần Lôi lẩm bẩm nói:
-Cô vương cô vương, Vương gia cô độc…
Tần Tứ Thủy nhất thời không nghe rõ Vương gia lẩm bẩm cái gì, muốn vểnh lỗ tai lên nghe cho rõ. Lại nghe được ở phía sau lưng “A… aaa” nhiều lần vang lên, rồi sau đó cửa Tây Vân lại từ từ mở ra. Tần Tứ Thủy ngạc nhiên nói:
-Vương gia, cổng thành mở ra thật rồi.
Tần Lôi cũng không kinh ngạc, đứng dậy khoác vương bào lên đi ra xe ngựa, ngồi lên một con ngựa đen nhánh, chính là con “Ô Vân”.
Sau khi cổng mở ra thì một đội binh sĩ cầm bó đuốc lao ra từ bên trong bao vâylấy Tần Lôi. Môn vệ Hắc y cũng không chút yếu thế nhao nhao rút binh khí ra giằng co. Tần Lôi phảng phất như không thấy tình cảnh đối chọi gay gắt này, hắn nhìn một người đang đi ra từ cổng cười nói:
-Tứ ca thật là ngôi sao chiếu sáng trong cuộc đời đệ, huynh đến chắc là để mở cửa cho đệ rồi. Lần sau chắc đệ không khách khí nhờ vả tiếp đâu.
Khuôn mặt tròn trịa của lão Tứ đã bị Tần Lôi làm cho tức muốn đỏ cả lên, run rẩy vừa muốn mở miệng, Tần Lôi lại cướp lời nói:
- Các vị quân sĩ, những thứ này là ta thu được từ đám trôm cướp nộp cho bệ hạ. Nếu mọi người không tin thì có thể xem đây là cái gì.
Hắn nói xong thì giơ Tuần Nghịch trượng ra thị uy.
Hắn vừa đưa Bích Trúc trượng ra thì bọn họ đều sợ hãi nhưng vẫn duy trì đội ngũ vây quanh đám người Tần Lôi.
Lão Tứ cất tiếng cười to nói:
-Chắc ngươi không nghĩ tới so với Tuần Nghịch trượng của ngươi thì bọn họ còn sợ ta hơn,
-Bắt lấy.
Đám quân binh từ từ tiến lên trong chốc lát đã đánh giáp lá cà với đám hộ vệ ngoài cùng.
----------oOo----------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất