Quyền Bính

Chương 129: Hoài niệm trang sức xanh

Chương 129: Hoài niệm trang sức xanh
Khi thấy trận chiến đẫm máu sắp xảy ra, Tần Lôi đột nhiên hét lớn một tiếng:
-Hoàng Phủ Chiến Văn, ngươi đang ở đâu.
Lời hắn nói làm cho song phương đang chém giết sững sờ. Trong chốc lát trước cửa thành trở nên yên tĩnh. Ngay lập tức cách đó không xa vang một tiếng quát to đáp lại:
-Có mạt tướng.
Sau đó tiếng bước dồn dập, đám vệ quân Thái Tử mặc hoàng giáp tiến tới bao vây lấy binh sĩ của Lão Tứ.
Lão Tứ nhìn tướng quân đang mặc áo giáp đi ra ngoài cổng, căm tức nói:
-Hoàng Phủ Chiến Văn ngươi tới xem náo nhiệt à?
Hoàng Phủ Chiến Văn lấy chiếc nón trụ ra khỏi đầu, tay cầm bảo kiếm hành lễ với lão Tứ đáp:
-Thưa Giản quận vương, mạt tướng tới theo lệnh hoàng thượng đưa Long Quận Vương điện hạ hồi cung.
Nhờ ánh lửa chiếu lên làm cho thanh kiếm trong tay Hoàng Phủ Chiến Văn đẹp đẽ, chói mắt một cách lạ thường.
Lão Tứ nghiến răng nghiến lợi nói:
-Thiên Tử Kiếm. Tốt Tốt Tốt.
Rồi y ngửa mặt lên trời gào than:
-Trời ơi. Ngươi không công bằng…
Y nói xong rồi mặc kệ đám binh lính mình, hồn bay phách lạc phi ngựa chạy thẳng vào trong thành.
Các binh sĩ còn lại khi nhìn thấy chủ của mình chạy đi rồi đều không còn tính hiếu thắng nào nữa, đều nhìn về phía thống lĩnh của mình. Vị thống này không phải là Tần Chí Vũ vào buổi sáng nữa mà là một người trung niên cao gầy. Hắn chắp tay nói với Hoàng Phủ Chiến Văn:
-Hoàng Phủ tướng quân, chúng ta đều là phụng mệnh làm việc, huống hồ cũng không có gây ra tội gì lớn, mong tướng quân khai ân thả chúng ta đi.
Hoàng Phủ Chiến Văn không quan tâm đến gã mà cung kính hành lễ với Tần Lôi:
-Mạt tướng đến chậm, khiến cho Vương Gia lo sợ. Xin Vương Gia thứ tội.
Tần Lôi mỉm cười nói:
-Vừa kịp.
Trước khi ra khỏi thành Tần Lôi đã phải vệ sĩ thông báo với Hoàng Phủ Chiến Văn vào cung báo tin. Trước khi trở về thành đã nhận được hồi báo của vệ sĩ, Hoàng Phủ Chiến Văn đã nhận được hoàng mệnh, âm thầm mai phục tại cửa Tây An, chuẩn bị tiếp ứng cho Tần Lôi.
Bởi vì nguyên nhân đó Tần Lôi mới dám nghênh ngang dẫn người của mình tiến thẳng vào thành Trung Đô, không quan tâm tới phục binh của lão Tứ.
Vệ quân Thái Tử đẩy thân binh phủ Giản vương qua hai bên tạo một lỗ hổng tới chỗ Tần Lôi. Lúc này Hoàng Phủ Chiến Văn mới có thể dễ dàng tới gần nói chuyện với Tần Lôi, rồi hai người cùng nhau đi từ từ vào thành.
Tần Lôi có chút kì quái hỏi:
-Quan trông cửa thành chán sống rồi hay sao? Sao hắn dám đem cửa phía Tây kinh thành giao cho Tứ ca?
Hoàng Phủ Chiến Văn khẽ nói:
-Bẩm Vương gia, quan trông cửa thành Tây Môn chính là em vợ của Tứ gia.
Tần Lôi híp mắt nói:
-Nói như vậy, từ sớm ngươi đã biết nhất định lão Tứ sẽ chờ ta ở Tây Môn.
Hoàng Phủ Chiến Văn sớm thấy được công phu trở mặt như lật sách của các vị điện hạ nên liền nhỏ giọng nói:
-Thánh mệnh là không chống được.
-Thánh mệnh…
Tần Lôi nhẹ giọng lập lại, rồi hắn cũng không nói chuyện nữa. Lão nhân này đến cùng là muốn làm gì? Khuyến khích con trai mình tranh đấu nội bộ thì rất vui hay sao? Giống như thiên hạ này đã thái bình đến nỗi những Vương Gia phải biểu diễn xiếc khỉ thì hoàng đế mới vui được. Tần Lôi nghĩ ra được một vài đầu mối nhưng hắn cũng vứt qua một bên không suy nghĩ nữa.
Nửa canh giờ sau, trong Trường Thủy các. Chiêu Vũ Đế đang ngồi trên giường phê duyệt tấu chương. Y xoa xoa đôi mắt rồi nhìn về phía Tần Lôi đang cung kính hành lễ nói:
-Đứng lên đi, năm tháng không bỏ qua cho ai cả. Ta mới nhìn có mấy con số thôi mà mắt đã không thể chịu được rồi.
Tần Lôi vội vàng cung kính nói:
-Phụ hoàng đang ở tuổi thanh xuân như là mặt trời giữa trưa. Chỉ là do đã làm việc nhiều qua vào ban ngày mà thôi, người vẫn nên giữ gìn Long thể ah.
Chiêu Vũ Đế vuốt vuốt râu, thản nhiên nói:
-Ngươi, đứa nhỏ này càng ngày càng biết nói chuyện rồi.
Tần Lôi cười hắc hắc nói:
-Đều là do sự dạy bảo tốt của phụ hoàng.
Rốt cuộc Chiêu Vũ Đế cũng bị chọc cười, mắng nhẹ:
-Trong kinh hiện nay chỉ có ngươi là mặt đủ dày đề có thể so sánh với Tuấn Ngạn - con của Thái Úy thôi.
Tần Lôi ngượng ngập cười nói:
-Phụ hoàng đã quá khen rồi.
Chiêu Vũ Đế há miệng không biết nói thêm gì nữa, phải một lúc lâu sau mới nghiêm mặt nói:
-Lần này thu hoạch như thế nào?
Tần Lôi rút từ ống tay áo ra một bản tấu chương, đưa đến trước mặt Chiêu Vũ Đế, rồi hắn lui về phía sau cung kính nói:
-Nhi thần dựa vào mật báo của mấy người trong phủ ca ca đã đi cưỡng chế những của cải phi pháp, trải qua thẩm tra kĩ lưỡng, quý phủ của ca ca đúng là hơi túng quẫn nên nhi thần cả gan chừa lại cho hắn năm ngàn lượng, số tiền còn lại tịch thu toàn bộ.
Chiêu Vũ Đế gật gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
-Hai nhà Tam ca và Tứ ca đều rất thê thảm, cả tòa của mấy huynh ấy đều bị đốt thành tro cả, thật là không còn lại gì nên nhi thần không đành lòng tịch thu phần tiền của huynh ấy. Nhi thần không hoàn thành trách nhiệm, xin phụ hoàng trách phạt.
Mặc dù hắn mở hàng ở trên người lão Tam và lão Tứ nhưng những thứ đó không thể nói rõ, cái này gọi là tài sản lớn thì không thể nói ra nguồn gốc được.
Chiêu Vũ Đế không để ý đến tấu chương, buông nó xuống, nhẹ giọng hỏi:
-Người ở trong thành báo lên là có khoảng ba mươi vạn lượng, ở ngoài thành thu được bao nhiêu?
Tần Lôi nghe xong thì giật mình tự hỏi sao lại ít như vậy? Lúc trước ở ngoài cung, Tần Lôi không chắn có thể báo cáo ít hơn một triệu lượng hay không. Lúc này ý nghĩ của hắn thay đổi thật nhanh, nghĩ tới những lời mình đã nói cho Quán Đào. Hắn liền thản nhiên nói:
-Nhi thần thu được tổng cộng một triệu năm trăm ngàn lượng.
Lông mí của Chiêu Vũ Đế vốn đang cụp xuống thì đột nhiên nâng lên, hai mắt y nhìn thẳng vào vẻ mặt bình tĩnh của Tần Lôi, có vẻ ngoài ý muốn nói:
-Nhiều như thế sao?
Yđúng là đang thử dò xét Tần Lôi, trong nội thành báo lên có hơn sáu mươi vạn lượng. Theo Trác lão thái giám đoán chừng thì ở ngoài thành có ít nhất là một triệu lượng. Nếu Tần Lôi báo cáo ít hơn số này tức là hắn đã tham ô một số tiền rồi.
Tần Lôi lấy ra một tờ giấy từ trong ngực đưa cho Chiêu Vũ Đế. Trong đó ghi chép rõ ràng những thứ thu được từ năm nhà. Chiêu Vũ Đế liếc qua một chút rồi đem tờ giấy đó đốt trên ngọn nến. Hắn nhìn tờ giấy càng lúc càng bị đốt ngắn lại, lẩm bẩm nói:
-Không thể tưởng tượng được nhi tử của trẫm lại có thể làm tốt đến như thể, quả là làm cho trẫm vui mừng ah.
Tần Lôi phát hiện ra căn bản mình không đoán ra được tâm tư của vị đế vương này, chỉ có thể nhớ kỹ từng hành động lời nói của hắn một cách cẩn thận mà thôi rồi từ từ trở về cùng Quán Đào thảo luận thêm.
Chiêu Vũ Đế tiện tay đem phần còn lại tờ giấy vứt vào ống nhổ bên cạnh, y trầm ngâm quay sang nói với Tần Lôi:
-Ngươi đi tìm ông ngoại của ngươi đem những tài vật này đổi thành bạc trắng đi, rồi nộp lại cho ta một triệu ba trăm ngàn là được rồi.
Theo lời y nói thì y muốn thưởng phần còn lại cho Tần Lôi.
Tần Lôi ra vẻ vui mừng đáp ứng nhưng trong lòng cười khổ không thôi. Hôm qua hắn đã nghe thấy những loại mua bán kiểu này bình thường phải mất hai thành chi phí. Nói cách khác tài vật một triệu năm trăm ngàn lượng tối đa có thể đổi một triệu hai trăm ngàn lượng bạc thôi. Nếu không phải Tần Lôi có quan hệ với Trầm gia hắn còn phải tốn thêm khoảng mười vạn lượng bạc nữa.
Sau khi nói xong chính sự, Chiêu Vũ Đế tiếp tục nói:
-Tôi hôm nay ngươi nghỉ ngơi ở đây đi rồi mai đi qua thăm Vĩnh Phúc. Nha đầu kia nhớ ngươi quá rồi đấy.
Tần Lôi lập tức vâng dạ thầm nghĩ đúng là cần phải xin lỗi Vĩnh Phúc.
Một đêm yên tĩnh qua đi.
Tần Lôi biết là giấc ngủ của Vĩnh Phúc rất ngắn, thường dậy sớm. Nên sáng sớm ngày hôm sau, hắn dùng qua loa bữa ăn sáng rồi liền đi đến Thúy Trúc Lâm.
Từ xa Tần Lôi đã nghe thấy tiếng đàn truyền tới. Hắn điều chỉnh hô hấp nhẹ nhàng hơn, chầm chậm bước tới để tránh làm kinh động đến cô nương đánh đàn.
Người ta nói gần đèn thì sáng, Tần Lôi ở cùng Vĩnh Phúc đã nghe được nhiều đoạn nhạc cổ, hắn tốt xấu gì cũng của thể phân biệt được trình độ và tâm tình người đánh đàn rồi.
Khi nghe thấy tiếng đàn nhu hòa, có bảy phần thong dong ba phần tự nhiên khiến trong lòng Tần Lôi vô cùng kinh ngạc. Mấy ngày không thấy, tại sao tâm cảnh muội muội mình lại thay đổi lớn đến thế hay là mị lực của mình đã vượt quá sức tưởng tượng rồi? Khiến cho nàng cảm thấy một ngày không thấy như xa cách cả năm.
Tần Lôi nhẹ nhàng lấy tay vạch cành lá trúc ra, nhìn xuyên qua cửa sổ để xem xét tình hình. Nhưng khi nhìn thấy hắn không khỏi ngây dại.
Ngồi ngay thẳng trước cái đàn cổ quen thuộc trước kia là một vị nữ tử mặc váy lụa màu vàng, hắn thấy cổ của nàng trắng như cổ thiên nga đang cúi thấp xuống, làn tóc xanh như thác nước được kết thành một đám sau đầu, nó rũ xuống từ sau ót rồi tới đôi vai quyến rũ. Một bàn tay trắng muốt như ngọc đang lướt qua dây đàn một cách tự nhiên, không dính chút bụi trần nào.
Bởi vì nàng cúi đầu xuống thấp nên Tần Lôi cũng không thấy rõ mặt mũi nàng nhưng hắn không cách nào kìm chế được tim đập kịch liệt, linh tính hắn mách bảo cho hắn biết vị cô nương này là người hắn đã gặp qua trong đêm Nguyên Tiêu.
Tần Lôi cứ đứng lẳng lặng như vậy, thưởng thức tiếng đàn hồn nhiên như nước chảy của nàng, nhất thời hắn có chút ngây dại.
Sau khi đàn một khúc kết thúc, vị cô nương đó ưu nhã ngẩng đầu, lập tức nàng thấy Tần Lôi đang đứng ngây ngốc, cái miệng nhỏ nhếch lên vẻ kinh ngạc, đôi mắt kia nhẹ nhàng trừng lên ngạc nhiên.
Tần Lôi nhìn thấy nàng biểu hiện như một vị tiên nữ xuống trần như vậy cực kì vui mừng, cũng nhếch miệng cười cười với nàng.
Cô nương đó thất thần chỉ trong nháy mắt, sau đó liền khôi phục sự ưu nhã xuất trần của mình. Nàng thướt tha đứng dậy, khẽ chào với Tần Lôi, nói khẽ:
-Dân nữ bái kiến Ngũ điện hạ.
Tần Lôi có chút lúng túng gãi đầu nói:
-Được… Ah, miễn lễ.
Lúc này có một cô nương đang nằm trên ghế nhõng nhẽo cười nói:
-Ca ca, ngươi đang thẹn thùng ah.
Trong lòng Tần Lôi mừng rỡ, thầm nghĩ đã có cách giải vây rồi. Hắn liền hướng tới Vĩnh Phúc đang lười biếng nằm trên ghế cười nói:
-Cái tiểu nha đầu này, thân thể mới vừa tốt lên đã bắt đầu ham chơi, quả thực là phải đánh rồi.
Huynh muội mấy ngày không thấy đã có chút nhớ thương nhau, tránh không được bắt đầu đấu võ mồm rồi.
Nữ tử áo vàng ở một bên mỉm cười nghe, khi bọn hắn nói chuyện được một lúc rồi nàng thi lễ với hai người rồi ôn nhu nói:
-Hai vị điện hạ từ từ nói chuyện tiếp, dân nữ đi ra phía sau coi thuốc đã sắc được chưa.
Nàng nói xong liền đi ra phía gian ngoài.
Tần Lôi nhìn theo bóng lưng đang từ từ biến mất sau cánh cửa, thì không thể nhịn được hỏi:
-Nàng ta là tiểu thư nhà ai thế?
----------oOo----------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất