Quyền Bính

Chương 130: Bức màn từ từ được vén lên.

Chương 130: Bức màn từ từ được vén lên.
Tiểu cô nương đang cuộn người lại nằm trên ghế nghe thấy câu hỏi của ca ca thì hơi chu miệng ra, mắt ngấn nước chỉ chờ khóc nói:
-Ca ca không lo lắng gì cho tiểu Vĩnh Phúc mà đã hỏi tên người ta rồi.
Từ khi thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp thì thân thể Vĩnh Phúc cũng chuyển biến tốt hơn. Nàng lại rảnh rỗi nên đi tìm ca ca vui đùa.
Tần Lôi ngồi xuống ghế bên cạnh, nhẹ nhàng nhéo cái mũi xinh xinh của Vĩnh Phúc, cưng chiều nói:
-Nếu không lo lắng cho tiểu Vĩnh Phúc thì ta chạy ra đây từ sáng sớm làm gì? Ngươi có khỏe hơn không?
Vĩnh Phúc thoải mái “ừ” một tiếng, nàng nhỏ giọng chậm rãi nói:
-Đợt ốm này cũng đã qua rồi chỉ là vẫn chưa có sức để chạy nhảy thôi.
Tần Lôi nhẹ nhành sửa sang tóc trên thái dương nàng, ôn nhu nói:
-Từ từ rồi sẽ khỏe, khi nào những lá cây trên cây mọc ra thì lúc đó thân thể ngươi cũng mạnh khỏe lên thôi.
Vĩnh Phúc khẽ gật đầu, dùng gò má lạnh buốt của nàng cọ xát vào những ngón tay nóng ấm Tần Lôi, ước mơ nói:
-Đợi thân thể Vĩnh Phúc tốt lên rồi phụ hoàng thì sẽ đồng ý cho ca ca đưa Vĩnh Phúc ra ngoài chơi rồi.
Hai huynh muội mỗi người một câu nói chuyện với nhau. Vĩnh Phúc mấy lần thấy nét mặt muốn nói rồi lại thôi của Tần Lôi cuối cùng nàng cũng không đành lòng chọc ghẹo hắn nữa. Nàng híp đôi mắt xinh đẹp của mình mỉm cười nói:
-Vị tỷ tỷ kia là đại tiểu thư của Lý gia ở Đông thành.
Tần Lôi ngạc nhiên nói:
-Lý gia? Không thể nào…
Vĩnh Phúc thấy Tần Lôi há miệng thật to thì biết hắn vẫn chưa tin nên che miệng cười nói:
-Không phải là Tây thành Thái úy phủ, mà là một trong cửu khanh Lý gia đông thành.
Tân Lôi dò hỏi:
-Có phải là nhà Lý Quang Viễn?
Vĩnh Phúc gật đầu nói:
-Chính là thiên kim tiểu thư nhà Lý đại nhân.
Sau đó nàng lại nghịch ngợm cười nói:
-Ta không thể nói tên của nàng cho ca ca biết nếu không sẽ bị tỷ tỷ trách tội.
Tần Lôi cũng biết thời này các thiếu nữ không thể nói tên của mình cho nam tử khác biết, hắn cười hắc hắc vài tiếng, lại nói:
-Tại sao nàng ấy lại ở trong nội cung?
Vĩnh Phúc lè lưỡi, giả làm mặt quỷ, lắc đầu cảm khái nói:
-Nói gần nói xa rồi lại hỏi về Lý tỷ tỷ, tiểu muội thật hâm mộ tình cảm thương nhớ của huynh ah.
Tần Lôi thấy Vĩnh Phúc càng lúc càng vui vẻ thì hắn rất vui nhưng ngoài miệng lại hung ác nói:
-Nếu còn trêu trọc huynh thì huynh sẽ đánh cái mông nhỏ của ngươi thành tám mảnh.
Hắn còn chưa dứt lời thì thấy Vĩnh Phúc nháy nháy mắt với hắn. Hắn nhìn theo hướng nàng thì thấy một bóng người màu vàng đang bưng thuốc đi đến bên này. Hắn vội càng ngồi thẳng người, làm bộ dáng hòa ái nói:
-Vĩnh Phúc à. Muội phải chú ý đến thân thể, cố gắng ăn ngon ngủ kĩ…
Nữ tử áo vàng đi tới, để bình thuốc đặt trên chiếc bàn bên cạnh ghế nằm rồi dùng khăn mở nắp ra. Một làn khói trắng lượn lờ tỏa mang theo làn hương thơm ngát. Nàng múc ra một bát mang tới trước mặt Vĩnh Phúc, ôn nhu nói:
-Điện hạ, thuốc đã đun xong rồi.
Vĩnh Phúc cười tiếp nhận, ôn nhu nói:
-Đa tạ tỷ tỷ.
Rồi nàng tán dương Tần Lôi:
-Thân thể này của tiểu muội có thể điều trị tốt là nhờ sự điều trị của Lý tỷ tỷ đó.
Sau đó nàng lại nói như tự nhủ:
-Lý tỷ tỷ thật giống như tiên nữ, cầm kỳ thư họa đều tinh thông hết, tỷ tỷ còn là một dược sư tài ba nữa, đúng là làm cho tiểu muội mặc cảm ah.
Lý tiểu thư ôn nhu cười nói:
-Điện hạ cứ nói đùa, ngài mới giống như tiên tử Dao Trì. Ngài nói như vậy là chọc ghẹo dân nữ rồi.
Tần Lôi biết Vĩnh Phúc đang chọc ghẹo mình, mặc dù hắn không biết tại sao bình thường muội muội mình ít cười đùa mà hôm nay lại có hứng đến thế nên hắn đành phải giả bộ không biết gì.
Sau khi giúp Vĩnh Phúc uống thuốc, Lý tiểu thư lại thu bình thuốc lại, vấn an hai người rồi từ từ thối lui vào trong hậu đường.
Tần Lôi lại tiếp tục nói chuyện với Vĩnh Phúc, thấy sau khi nàng uống thuốc có chút buồn ngủ, hắn liền đứng dậy cáo từ. Vĩnh Phúc ngoắc hắn lại để hắn tới sát nàng, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ:
-Trong thời gian này Lý tỷ tỷ sẽ không xuất cung, ca ca nên đến thường xuyên ah.
Nàng nói xong lại căn nhẹ lên cành tai Tần Lôi, tức giân nói:
-Nhưng trong lúc nói chuyện với muội huynh không được phép nhắc đến Lý tỷ tỷ.
Sau ý thức được cử động của mình có chút hoang đường Vĩnh Phúc liền lấy hai tay ôm lấy hai gò má đang đỏ ửng, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào áo ngủ bằng gấm, nói:
-Xin thứ lỗi cho tiểu muội không thể tiễn xa được.
Tần Lôi không thèm để ý nàng nữa, hắn cười ha ha một tiếng, vỗ nhè nhẹ vài cái lên vai Vĩnh Phúc rồi quay người rời đi
Đợi đến lúc bước chân dần dần đi xa, Vĩnh Phúc mới từ trong áo ngủ lộ ra khuôn mặt tươi cười, ánh mắt mê ly nhìn Tần Lôi, nhẹ giọng nỉ non nói:
-Một Ngọc tỷ tỷ còn chưa đủ sao?
Đêm qua Tần Lôi đã đến xin chỉ thị của Chiêu Vũ Đến. Sau khi rời khỏi cung Vĩnh Phúc, hắn tới thỉnh an Thái Hậu và Cẩn Phi. Hắn nói chuyện cùng với Lão Thái hậu rồi dùng bữa ở cung Cẩn Du. Khi biết Tần Tiêu đã bắt đầu học, Tần Lôi sợ lão Thất hỏi mình mấy cái văn thơ, tiểu sử các loại liền tán dương tiểu gia hỏa vài câu rồi chạy trối chết.
Đợi đến lúc Tần Lôi ngồi lên xe ngựa, Tần Tứ Thủy hỏi:
-Vương gia, chúng ta hồi phủ hay là đi đâu?
Tần Lôi dựa đầu vào thành ghế dựa, nói khẽ:
-Đi tới nhà lão gia tử kia.
Tần Tứ Thủy liền nói với phu xe bên ngoài:
-Đi tới Trầm Phủ.
Một phút đồng hồ sau, đoàn xe đã tới trước cửa phủ. Người sai vặt ngoài cửa biết Tần Lôi đến thì một người chạy vào thông báo, một người khác dẫn Tần Lôi vào phủ.
Tần Lôi vừa tiến vào cửa chính thì nhìn thấy một thanh niên anh tuấn mặc áo dài xanh nhạt tới đón. Thanh niên trông thấy Tần Lôi, chạy nhanh tới hai bước, thoải mái cười nói:
-Tiểu đệ đã trông chờ biểu ca tới đây lâu lắm rồi.
Tần Lôi cũng cười nói:
-Tử Lam, mấy ngày không thấy, miệng ngươi lại ngọt hơn rồi đó.
Người tới chính là đại thiếu gia Trầm gia, Trầm Tử Lam.
Hai người nói chuyện một lúc, Trầm Tử Lam cười nói:
-Biểu ca, chúng ta đi vào thôi. Gia gia đang chờ ở trong phòng.
Theo lý thuyết, Trầm lão gia tử chỉ là hầu tước thì phải tự mình nghênh đón Tần Lôi mới đúng, nhưng Tần Lôi nói:
-Thứ nhất ngài là ông ngoại của ta, thứ hai Trầm gia có ân đối với ta, nếu ta dám để ông ngoại của mình phải ra tận cửa nghênh đón mình thì sẽ vô cùng bất hiếu, rồi sẽ bị người đời chê cười.
Trầm lão gia tử cũng không nói gì nữa, làm theo ý hắn.
Lúc này Trầm lão thái gia đang đứng ở trước cửa phòng cười tủm tỉm chờ Tần Lôi.
Tần Lôi nhìn thấy lão đầu râu bạc, tinh thần quắc thước đang đi từ từ tới, hắn cười hắc hắc nói:
-Ngài chờ ở trong phòng được rồi, cần gì phải ra ngoài đây?
Giọng nói của hắn vô cùng thân mật, không giống như người mới gặp mặt lần đầu.
Lão gia tử rất vừa ý với sự lễ phép của Tần Lôi, vuốt râu cười nói:
-Điện hạ, ngươi đã dùng bữa chưa?
Tần Lôi cười nói:
-Ta đã cùng dùng bữa với mẫu phi rồi.
Hai người vào nhà, phân biệt chủ khách ngồi xuống.
Sau vài câu hàn huyên, Tần Lôi nói rõ ý đồ tới. Lão gia tử vung tay lên hào sảng nói:
-Lát nữa Tử Lam dẫn người tới đưa cho ngươi, ta sẽ tính cho ngươi theo giá gốc.
Tần Lôi lắc đầu nói:
-Không được, một triệu ba trăm ngàn lượng là đủ. Không thể để cho chúng ta chịu thiệt được.
Hắn lại khẽ cười nói:
-Ông ngoại không cần lo lắng, hài nhi sẽ kiếm lợi nhuận về.
Trầm lão gia tử cười nói:
-Những chuyện nhỏ nhặt này, ngươi muốn như thế nào liền như thế. Không đủ lại đến tìm ông ngoại, nhiều thì không có chứ một trăm tám mươi vạn lượng thì ông ngoại vẫn lấy ra được.
Rốt cuộc Tần Lôi cũng nhận thức được mức độ giàu có so sánh được với từ Phú Khả Địch Quốc. Lúc ở nước Tề, Trầm Lạc nói mình mất mười sáu năm để tích lũy của cải trị giá tám triệu lượng, khi đó Tần Lôi còn không có cảm giác gì. Bây giờ thì hắn mới biết sự giàu có đó có thể so sánh với quốc khố.
Sau khi tạ ơn lão gia tử, Tần Lôi nói khẽ:
-Hài nhi có mấy vấn đề khó hiểu muốn thỉnh giáo lão gia.
Lão gia tử vuốt râu nói:
-Nếu ngươi không ngại thì cứ nói ra, ta mà biết thì sẽ giải thích.
Tần Lôi gật đầu trầm ngâm nói:
-Phụ hoàng từng nói với ta: phủ Thái úy chiếm được bảy thành quân đội nước Tần. Hài nhi thật khó hiểu là tại sao bọn họ chiếm ưu thế mà vẫn chưa…
Trầm lão gia tử cười ha hả nói:
-Điện hạ đúng là cái gì cũng dám nói, đã thế để lão nhân nói cho ngài một chút.
Lão nâng chén trà lên, khẽ nhấp một cái. Lão gia tử thản nhiên nói:
-Ngươi có biết vào mười bảy năm trước, người nào đứng đầu quân đội Đại Tần ta không?
Tần Lôi nói:
-Chẳng lẽ là người Trầm gia chúng ta.
Lão thái gia bị hắn chọc cười, ho khan nói:
-Chúng ta vươn lên đứng đầu từ ngày bệ hạ chấp chính nhưng việc này chỉ là chuyện mấy năm gần đây mà thôi. Trước kia chúng ta không liên quan đến quân đội.
Tần Lôi ngượng ngập nói:
-Ta chỉ nói ra một giả thuyết thôi, mời ngài nói tiếp.
Lão thái gia gật đầu trầm giọng nói:
-Từ xưa đến nay, người nào có binh hùng tướng mạnh thì làm vương. Mười bảy năm trước, tiên đế nắm giữ quân lực sáu thành đã vững vàng chiếm lấy giang sơn. Khi đó thậm chí gia tộc Hoàng Phủ còn nắm nhiều quân hơn cả Lý gia.
Những bí mật đó rất ít người biết nên Tần Lôi nghiêm túc lắng nghe để không bỏ qua đoạn nào.
Lão Thái Gia hơi xúc động nói:
-Chuyện mười bảy năm trước chính là chuyện thảm thiết nhất của Đại Tần ta trong vòng trăm năm nay, đó cũng là chuyện sỉ nhục nhất. Lúc tiên đế còn tại vị, quốc lực không ngừng phát triển, quân lực càng là vô địch thiên hạ. Hơn nữa tiên đế là người anh minh thần vũ. Lúc này cả nước chỉ nghĩ đến việc thống nhất thiên hạ. Vì cái mục tiêu này mà môn phiệt thế gia đã giảng hòa với nhau, các quan văn võ có quan hệ mật thiết vô cùng. Vua và dân đều cố gắng làm cho lòng người phấn chấn vui mừng. Đó cũng là thời gian sung sướng nhất trong đời lão phu.
Tần Lôi biết rõ khi nói chuyện xưa người ta thường kể sơ lược qua, những việc trọng điểm sẽ từ từ được nói ra.
Quả nhiên Lão Thái Gia cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính:
-Qua mười năm cố gắng, rốt cuộc đại quân đã được huy động. Khi hành động là có thể tiêu diệt tất cả thống nhất thiên hạ. Nhưng đúng vào lúc này tiên đế lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, cho đến tận ngày Long ngự cũng chưa tỉnh lại được. Lúc đó tiên đế đang khỏe mạnh nên vẫn chưa lập thái tử. Trong lúc nhất thời không có ai đứng đầu, những thế lực đang chuẩn bị sự nghiệp thống nhất thiên hạ đã triển khai những trận chiến người sống thì ta chết để tranh giành quyền lực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất