Quyền Bính

Chương 157: Tứ đại gia

Chương 157: Tứ đại gia
Theo quy định, đại quan trên tam phẩm mới có thể ngồi kiệu tám người khiêng.
Tư lão gia tử lập tức tỉnh táo lại, gạt gia nhân đỡ tay tự mình chạy vào nội viện, vừa chạy vừa run giọng hỏi:
- Tại sao Đam Thanh lại về?
Đã có người vào thông báo từ trước, chỉ lát sau, một người trung niên mặc áo quan màu tím từ trong đi ra đón. Vừa định hành lễ, thấy đầu lão băng bó, y hơi khựng lại hỏi:
- Cha, người sao vậy?
Tư lão gia tử thấy đứa con lớn nhất trở về, lập tức cảm thấy có lòng tin, kéo tay con trai run run lắp bắp nói mãi không nên lời. Tư Đam Thành vội đỡ phụ thân vào trong, bưng trà rót nước, trấn an một hồi lão gia tử mới hồi sức, thở dài một tiếng:
- Phụ thân gặp một đám sói mắt trắng…
Rồi lão kể hết đầu đuôi sự tình.
Tư Đam Thành ngồi dưới vuốt râu lắng nghe, càng nghe càng thầm sợ. Đợi lão nói xong y mới hỏi:
- Phụ thân, cái khác không nói, nhưng chuyện kết giao với giặc là có thật sao?
Lão nhân bĩu môi:
- Vậy thì sao? Con trai, phủ Kinh Châu chúng ta có mấy nhà không đi phúng mấy tên Phật gia đó chứ? Ngay hôm qua, còn có hai nhà bày cho vi phu sang đó nói tốt cho con, sau này nhỡ có chuyện gì còn có thể cầu bọn họ hạ thủ lưu tình.
Lão lại có chút khinh thường
- Hai lão keo kiệt xì ra hai vạn lượng, đây không phải là tự tìm bực bội sao?
Tư Đam Thành sờ sờ trán, đã đầy mồ hôi. Y muốn cười một cái, lại nhận ra cơ mặt mình cứng ngắc, chỉ có thể khó khăn nói:
- Phụ thân, Tư gia gặp họa rồi.
Tư Bắc Thanh thấy chỗ dựa lớn nhất của mình nói vậy mới hoảng hồn lo lắng hỏi:
- Con trai, không thể nào. Con đừng dọa phụ thân.
Dù sao Tư Đam Thành cũng là quan Đốc phủ, là chư hầu một phương, nên y cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Thoáng suy nghĩ một lát đã hiểu ra tình cảnh gia tộc, trả lời cha:
- Phụ thân, hôm trước hài nhi đã nhận được hành văn của triều đình, Long Quận vương Điện hạ cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, đốc quân hai tỉnh. Không phải dọa người đâu.
Tư Bắc Thanh hơi thẫn thờ nhìn con trai, chờ câu sau.
- Trước mắt, vấn đề căn bản nhất của hai tỉnh là bình loạn. Người ta chỉ cần chụp cho chúng ta cái mũ thông đồng với địch là có thể trở tay tiêu diệt Tư gia chúng ta. Chỉ cần vị Vương gia này có thể bình được Di Lặc giáo, đừng nói một nhà chúng ta, cho dù là san bằng hết các tộc lớn ở phía nam, các vị trong kinh kia không chừng còn phải thầm vỗ tay….
Dù sao y cũng là nhân vật nhìn xa trông rộng, ít nhiều cũng có hiểu biết về thái độ trong Kinh.
Tư Bắc Thanh thở gấp, thầm cầu may:
- Không tới mức đó chứ? Chúng ta đã cung phụng nhiều như vậy mà…
Tư Đam Thành hơi kinh ngạc nhìn phụ thân, không hiểu tại sao lão nhân luôn khôn khéo lại trở nên buồn cười như thế. Nhưng buồn cười nữa thì cũng là cha mình, y tận lực giữ thái độ tôn kính:
- Chúng ta nắm Nam vận hà, chẳng lẽ phụ thân không biết năm vạn quân Trấn Nam, hai trăm thuyền binh vận đã bơi trên vận hà hai ngày trước sao?
Tư Bắc Thanh kinh ngạc nói:
- Một trận chiến, đường thủy đã đứt, vi phụ cũng không để ý chuyện trên vận hà.
Lão lại tức giận nói:
- Ta còn dặn dò nhị đệ của con phải theo dõi sát sao, có vấn đề lập tức bẩm báo.
Tư Đam Thành lắc đầu:
- Trước kia không nói với cha, hài nhi cũng có ý, tính thời gian, năm vạn người này đồng thời xuất phát với hai vạn quân bộ. Điều này nói lên cái gì?
Tư Bác Thanh suy sụp tê liệt ngồi trên ghế. Đúng vậy, điều này có nghĩa lúc ấy Long Quận vương đã sớm dự liệu được Di Lặc Giáo tạo phản. Lần thứ nhấttới đại doanh quân Trấn Nam cũng đã đàm phán xong với Bá Thưởng Nguyên Soái, căn bản không cần phải đi chuyến thứ hai. Nhưng hắn lại giả vờ giả vịt đi một chuyến rõ ràng vì muốn kéo dài thời gian, kéo tới khi tình hình chuyển biến xấu, kéo dài tới khi tất cả quan thân đều không thể hít thở, kéo dài tới khi người hắn muốn đối phó phạm phải sai lầm…
Nghĩ thông hết , sự sáng suốt xưa kia lại quay về với lão gia chủ, lão gạt mấy sợi tóc trắng rơi xuống lưa thưa trên trán, cười khổ nói:
- Một chữ “kéo” đã dễ dàng hướng sự tình theo như hắn mong muốn. Cay độc trầm ổn thế này một thiếu niên không thể có. Sau lưng Long Quận vương tất có cao nhân.
Lão nói đúng. Tần Lôi thả chim câu hỏi kế Quán Đào, chỉ nhận được 1 chữ này – kéo!
Tư Đam Thành thấy phụ thân đã bình thường trở lại, bèn nói nốt những lời sau cùng:
- Mặc kệ sau lưng có cao nhân chỉ điểm không, sau cùng tiêu điểm vẫn chính là hắn. Mắt thấy toàn bộ phía nam lâm vào bạo loạn, mỗi ngày đều có mấy ngàn người tử vong, mấy vạn người trôi giạt khắp nơi mà vẫn giữ được sự bình thản, với cái tính độc ác xem thái độ coi mạng người như cỏ rác này cũng không phải người mà chúng ta có thể trở mặt.
Mặc kệ khuôn mặt tái nhợt của phụ thân, Tư Đam Thành thản nhiên nói tiếp:
- Hơn nữa, hài nhi đoán, bố cục của vị Vương gia kia hẳn là có ý muốn thay thế Tư gia ta.
Tư Bắc Thanh nuốt nước bọt hỏi:
- Vậy phải làm sao? Nghe ý ngươi chúng ta chạy trời không khỏi nắng rồi?
Lão đã bắt đầu cuống lên, gia tộc hơn trăm năm một đêm tan thành mây khói, lão có chết cũng không có mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông dưới đất.
Tư Đam Thành không nỡ nhìn sự sợ hãi trên khuôn mặt phụ thân, bèn an ủi:
- Sự việc tới mức như con nói với cha cho thấy Vương gia hiểu rất rõ đạo lý mèo vờn chuột, không đuổi tận giết tuyệt. Hơn nữa tốt xấu gì hài nhi cũng là phủ đài Sơn Nam, nếu hắn muốn nắm giữ Sơn Nam cũng không thể không cần đến hài nhi giúp đỡ. Nên phụ thân không cần quá lo lắng.
Lão nhân gia bớt căng thẳng, giận trách:
- Đứa con này, nói nghiêm trọng như vậy với cha. Ta già vậy rồi làm sao chịu nổi?
Tư Đam Thành cười theo:
- Là hài nhi không phải.
Tư Bắc Thanh vui mừng nhìn đứa con lớn, tự hào nói:
- Mặc dù Tư Bắc Thanh ta có ba đứa con trai, nhưng chỉ có con mới khiến cho vi phu cảm thấy Tư gia ta có người kế tục.
Sắc mặt lão trở nên quyết liệt:
- Đam Thành, con bảo nên làm sao bây giờ? Chỉ cần có thể bảo vệ căn cơ Tư gia ta, vi phu nghe con hết.
Tư Đam Thành trầm giọng nói:
- Giao vận hà, sau đó dẫn theo tiểu đệ tới chịu đòn nhận tội.
Tư Bắc Thanh kêu lớn:
- Ôi chao! Thật là muốn cái mạng già của vi phu rồi! Không được không được!
Tư Đam Thành cũng không nóng nảy, phân tích cẩn thận một lượt với cha, lão nhân gia mới miễn cưỡng gật đầu.
Trên hồ sen của Tình Thúy Sơn Trang có một tiểu đình tên “Ngưng Thúy” bốn phía mái cong cong, ngói xanh chu lan. Đứng trong đình chỉ thấy lá sen đan kín, thi thoảng có gió nhẹ lướt qua, sẽ thấy một làn sóng xanh hơi gợn khiến cho người ta cảm thấy như đang trong ao ngọc.
Lúc này, trong đình có kê một cái bàn tròn, trên đó bày hơn mười loại dưa leo củ cải trắng, mứt hành đậu nành các loại, đúng là một bàn thanh miêu yến (tiệc mạ non) chính cống của nhà nông.
Trác Văn Chính đang nói chuyện với ba vị phiệt chủ Từ, Kiều, Trác, lúc này bên bàn còn có hai ghế trống, bốn người cũng chỉ uống chút nước trà chờ hai vị kia đến.
Tranh thủ Tần Lôi chưa tới, Kiều Kỳ Bội cười nói với Trác Bỉnh Thần:
- Bỉnh Thần hiền đệ, ngươi mau hỏi phủ đài đại nhân của chúng ta, đến cuối cùng sẽ đối phó với mấy nhà chúng ta như thế nào?
Từ Sưởng Dã cười đáp:
- Nên làm vậy.
Trác Bỉnh Thần cười khổ:
- Kỳ Bội huynh chuyên tìm phiền toái.
Lại quay đầu nói với Trác Văn Chính:
- Văn Chính, ngươi nói cho mấy vị thúc thúc và vi phu nghe đi.
Trác Văn Chính cũng cười khổ với lão tử nhà mình:
- Phụ thân đại nhân đừng cố ép hài nhi. Kế hoạch cụ thể thế nào chỉ có bản thân Vương gia biết, hài nhi cũng không hiểu rõ.
Thấy lão tử nhà mình hơi mất mặt, y đành bất đắc dĩ nhỏ giọng nói:
- Dù sao Bệ hạ, Vương gia mỗi vị mỗi loại một phần mười, nha môn hai tỉnh mỗi nơi chiếm hai phần mười, còn lại xem vào bản lĩnh của chư vị.
- Bốn phần mười. Cũng không ít chứ?
Trác bỉnh Thần trầm ngâm nói. Hai người kia cũng gật gật đầu. Đâu chỉ là không ít, quả thực đó là con số khổng lồ. Giang Bắc Sơn Nam là tỉnh lớn. Giang Bắc có mười lăm phủ, Sơn Nam có mười ba phủ, cho dù ba nhà này liên thủ cũng không ăn hết được hai phần mười đó. Nhưng lòng tham là không đáy, ai cũng ngại cơm trong bát mình hơi ít.
Mấy người còn đang tính phần cho mình, có thể nắm được nhiều nhất bao nhiêu, từ phía xa xa vang lên một tràng tiếng cười ha hả, bốn người vội vàng đứng dậy, đợi Long Quận Vương Điện hạ đại giá.
Tần Lôi đổi áo dài màu lam, càng hiển hiện ra tài trí bất phàm, được Duyên Vũ hộ tống bước vào trong đình, chắp tay nói:
- Tục vụ quấn thân, để mấy vị đợi lâu, thứ tội thứ tội.
Nếu nói cùng Nhược Lan thêm dầu vào mật, anh anh em em cũng được coi là tục vụ….. thì hắn thực cũng đâu có lừa người.
Mấy người lại ngồi vào vị trí, nhìn qua đồ ăn đơn sơ đầy bàn, Tần Lôi cười cười:
- Đất nước khó khăn, giản lược hết thảy, các vị thật giản dị quá.
Từ Sưởng cười đáp:
- Đâu có đâu có, Vương gia tận tụy vì nước thật sự khiến người bội phục.
Kiều Kỳ Bội cũng nói:
- Thấy Vương gia giản dị như vậy thực khiến cho người ta xấu hổ.
Trác Bỉnh Thần vì có quan hệ của nhi tử nên cũng muốn kéo gần với Tần Lôi một chút, vuốt râu nói đùa:
- Người già rồi không nên ăn mặn. Đây là Vương gia chiếu cố ba lão già chúng ta rồi.
Hai người kia phụ họa:
- Thực là hợp khẩu vị, khó được khó được, đa tạ Vương gia.
Tần Lôi mỉm cười nói:
- Vậy tốt rồi, mời mấy vị dùng.
Dứt lời hắn cầm một miếng dưa đã được cắt sẵn, cũng không chấm đậu tương, bắt đầu ăn.
Ba lão đầu thấy Tần Lôi bắt đầu cũng lần lượt động thủ, bắt đầu ăn, quả nhiên đều ăn có vẻ rất ngon lành. Tần Lôi thấy vậy quả nhiên hơi giận, chửi thầm đúng là ba lão hồ ly. Hắn bày thanh miêu yến này đương nhiên vì muốn khóc than, hi vọng ba người đó chịu bỏ ra mươi vạn lượng bạc, bổ sung cho quân Trấn Nam. Ai ngờ mấy người vừa hóa giải vừa công kích ném trả lại lời đầu tiên của hắn, lại khiến cho hắn không thể nhắc lại.
Mười vạn lượng bạc cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho một nhà chi tiêu một năm rồi. Mấy nhà này có thể không có liên quan gì tới Di Lặc Giáo, biết rõ Tần Lôi còn phải dựa vào mình mà giữ thể diện, nên chẳng muốn vung tiền như rác. Hơn nữa lần này hai bên đàm phán vốn là bất bình đẳng, nếu không hạ uy phong của Tần Lôi thì sẽ bàn điều kiện với hắn thế nào đây?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất