Quyền Bính

Chương 171: Thây chất đầy thành (2)

Chương 171: Thây chất đầy thành (2)
Điều này khiến cho Bá Thưởng Tái Dương vì binh chủng mà không thể vượt lên thể hiện trước hơi mất tinh thần. Cúi đầu nhìn chiến bào trắng tinh xảo, còn có Ngọc Sư Tử to lớn dưới chân, đây đều là huynh đệ thủ hạ, để cho y có thể nổi bật trong trận tiễu phỉ đầu tiên mà cẩn thận chuẩn bị.
- Giờ mà xuất hiện, hiệu quả khẳng định kém xa.
Bá Thưởng Tái Dương ủy khuất nói với Mã thúc bên cạnh.
Mã thúc chính là Mã Ngả vừa mới khỏi bệnh, thân thể còn chưa hồi phục, hơn nữa chân trái đã bị tàn tật vĩnh viễn, thậm chí cũng phải có trụ mới có thể đi lại. Nhưng dù thế nào lão cũng không thể yên tâm về tiểu công tử, không để ý đến Bá Thưởng Tái Dương khổ sở cầu khẩn, kiên trì muốn đi theo đội ngũ.
Khi Bá Thưởng Tái Dương tới xin Tần Lôi khuyên bảo, Mã Ngả ngồi trên lưng ngựa chỉ nói một câu:
- Vương gia, mạt tướng chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa mới không trở thành một tên phế nhân.
Một câu này đã chặn miệng Tần Lôi á khẩu không trả lời được, chỉ có thể để lão đi theo.
Không biết Bá Thưởng Tái Dương dùng biện pháp gì, trên lưng ngựa của Mã Ngả, xuất hiện một chiếc ghế dựa lưng đặc chế, vừa vặn lắp trên yên ngựa, lại lót vải bông dày để Mã thúc có thể nghỉ ngơi không quá vất vả. Đương nhiên trong lòng Mã Ngải cảm động không thôi, mặc dù không biểu hiện ra ngoài nhưng trong thư của lão Nguyên soái vẫn có ý khen ngợi tiểu công tử đã trưởng thành.
Hiện tại,Mã Ngả đang thoải mái ngồi tê mông trên lưng ngựa, đầy cưng chiều nhìn tiểu công tử đang ủ rũ cúi đầu. Lão nhẹ nhàng hắng giọng, lập tức thức tỉnhBá Thưởng TáiDương đang tự thương hại. Y nhìn Mã Ngã, vội hỏi:
- Mã thúc, miệng vết thương có đau không?
MãNgả khoát khoát tay khàn giọng cười:
- Không sao. Thúc muốn nói với con điều này.
Thấy Mã Ngả không sao, Bá Thưởng Tái Dương yên tâm, quan tâm hỏi:
- Người nói đi!
Mã Ngải hếch đầu về phía trước, hỏi khẽ:
- Khi còn bé, ta dẫn con đi xem diễn kịch. Con còn nhớ nhân vật phụ xuất hiện khi nào không?
Bá Thưởng Tái Dương gãi gãi hàm, thuận miệng đáp:
- Áp trục sao? Áp trục xem rất hay!
Nói tới đây, hai mắt sáng lên, vỗ mạnh vào vai Mã Thúc, cười ha ha:
- Đúng vậy, lên trước đều là nhân vật phụ, bổn thiếu gia mới là diễn viên chính.
Gã khỏe chừng nào mà lên vai Mã thúc đang bệnh? Suýt nữa đập tiểu lão đầu bất tỉnh, Mã Ngả không ngừng nhe răng kêu:
- Đừng vỗ. Tiểu tổ tông, đập nữa mệt lắm đó!
Nghe vậy, ymới giật mình “ai da” một tiếng, lật tay tự đánh mình hai cái. Vội xoa nắn cho Mã Ngả, luôn miệng nói:
- Thúc thúc thực xin lỗi!
Sao Mã Ngả có thể tức giận y chứ. Tới khi hít vào thở ra đều lại, lão vỗ vỗ hai tay Bá Thưởng Tái Dương, chỉa chỉa phía trước, ý bảo thông đạo đã được dọn dẹp hoàn toàn.
Bá Thưởng Tái Dương gật gật đầu, ngại ngùng nói với Mã Ngả:
- Thúc. Thúc cứ đứng xem đi. Nhất định con sẽ không khiến cho thúc thất vọng.
Dứt lời gã hét lớn:
- Các huynh đệ!
Đội kỵ binh đi theo sau lưng thấy Giáo úy của mình đã khôi phục ý chí chiến đấu, đều hưng phấn gào lên:
- Có!
- Kiểm tra khí cụ, chuẩn bị xuất kích!
Tái Dương hạ lệnh!
- Tuân lệnh!
Bọn họ kiểm tra xác nhận cung tiễn vũ khí, lương khô túi nước cùng với đồ dùng khác đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Kiểm tra cẩn thận một lượt, báo cáo với ngũ Thập trưởng của mình, đợi mọi người chuẩn bị đâu vào đấy, ngũ Thập trưởng lại báo cáo với Đội trưởng của mình. Tới khi bốn gã Bì giáo cung tay thưa với Bá Thưởng Tái Dương:
- Cả đội đã chỉnh trang chờ xuất phát!
Bá Thưởng Tái Dương chắp tay với Tần Lôi phía xa xa:
- Khởi bẩm Vương gia, Kỵ quân doanh chờ xuất phát. Thỉnh cầu xuất kích!
Tần Lôi mỉm cười gẩn gật đầu, cũng lớn tiếng nói:
- Thuận buồm xuôi gió!
Bá Thưởng Tái Dương dẫn bọn họ một đường bắc thượng, sau đó đi dọc theo Liễu Thanh Hà Đông, giải vây cho hồ Thủy Quân Tương Dương.
Mà sau khi đuổi giáo chúng Di Lặc giáo đến Phiền Thành, bọn Tần Lôi cũng đã chấm dứt càn quét phía bắc Giang Bắc, đầu tiên đến Phiền Thành tập hợp cùng đội quân của Dương Văn Vũ, hoàn thành phần cuối cùng của vòng vây Tương Phàn.
Bá Thưởng Tái Dương được lệnh xuất phát, rút bảo kiếm bên hông, gõ mạnh kiếm lên khôi giáp, quát to:
- Thề sống chết không phụ sự phó thác của Vương gia!
Nói xong, gã chỉ mạnh thanh bảo kiếm về phía trước, cao giọng hô:
- Xuất kích!
Vừa dứt lời, kỵ binh sau lưng gã vốn phải kiềm chế thật lâu lúc này tựa như hồng thủy trào lên. Chiến mã hí vang. Bá Thưởng Tái Dương vẫn mỉm cười nhìn Tần Lôi, chỉ thấy hắn nâng tay phải lên, nắm lại cổ vũ bọn họ.
Sắc mặt Bá Thưởng Tái Dương nghiêm lại, trang trọng gật đầu một cái. Gã trở tay nhét kiếm vào vỏ, đồng thời tay trái vung roi ngựa quất vào mông Ngọc Sư Tử, trên cặp mông trắng muốt ửng lên vết roi tím đỏ, chiến mã đau hí vang như điên, nhanh chân dốc sức liều mạng xông lên, bốn vó như xé gió, chớp mắt đã tới trước đội ngũ.
Không ngờ tiểu tử này lại dùng cách này để đi nhanh hơn, nhìn sắc mặt Tần Lôi và Mã thúc ngây ra. Hai người liếc nhau, Tần Lôi gật gật đầu, Mã Ngả ôm quyền cũng giục ngựa đuổi theo.
Chờ bọn họ đi hết rồi, Tần Lôi mới nói với Tần Hữu Tài bên cạnh:
- Chúng ta cũng đi thôi. Thời gian không đợi người đâu.
Tần Hữu Tài tuân lệnh, quát lớn:
- Các huynh đệ, ra đi!
Đội Thân vệ của y cùng Hắc y vệ của Tần Lôi ầm ầm đồng ý, bảo vệ hai người chạy về hướng thành bắc. Tần Lôi nhìn bọn người Thạch Dũng đã gia nhập đội ngũ, gật gât đầu với mấy người, duỗi ngón tay cái khoa tay múa chân, lập tức khiến cho mấy người mừng tới không ngậm miệng được, lập tức cảm thấy sự vất vả hơn một tháng qua thật sự quá đáng giá.
Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt, Tần Lôi đi qua đại lộ Mạch thành, đại hỏa hai bên đường vẫn đang thiêu đốt hừng hực, trong không khí ngoài mùi cháy khét lẹt còn có mùi thịt nướng. Hai bên đường thi thể ngổn ngang tán lạc, nhìn vẻ mặt từng tử thi đều hoảng sợ tuyệt vọng vô cùng, khiến cho trong lòng Tần Lôi cảm thấy không vui. Tuy hắn có thể ương ngạnh quyết tâm đến coi thường sống chết của những người này, nhưng không có nghĩa là tận mắt nhìn thi thể chất chồng như vậy lại không động lòng.
Nghiêng đầu nhìn Vân Thường mặc kiểu thân binh bên cạnh, khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi mắt ngập đầy nước, thân thể cũng hơi run rẩy. Nhưng nàng vẫn đang nhìn không chớp mắt, dường như muốn khắc thật sâu cảnh này vào tận đáy lòng.
Tần Lôi lắc đầu, không khỏi hoài niệm đến nguyên nhân của sự nhẫn nhục chịu đựng đó. Nhìn Tiểu Vân đầy ủy khuất đi theo, lòng hắn bắt đầu hiểu ra, chỉ sợ cả đời tiểu cô nương này cũng sẽ không được vui vẻ thực sự.
Lắc lắc đầu, đuổi suy nghĩ không hợp lý đó ra khỏi đầu, hắn lại tập trung đi đường. Hai bên đường thi thoảng có giáo đồ Di Lặc giáo đã phát điên chạy ra, tuy đám vệ sĩ sẽ bắn chết y ngay lập tức, nhưng mình cẩn thận một chút cũng không sai.
Chờ tới cửa thành nam, vừa muốn ra khỏi thành, thì thấy có vài người chạy ra từ trong đám khói trắng bên khu dân cư dọa cho bọn vệ sĩ của Tần Hữu Tài lo lắng. Vẫn là Thạch Cảm lớn tiếng nói:
- Không cần khẩn trương. Là người một nhà.
Đám vệ sĩ của Tần Hữu Tài mới chuyển hướng cung nỏ sang phía khác.
Một lát sau, vài gia hỏa từ trong ngõ chạy ra, Vệ Minh Hắc y vệ của Tần Lôi nhận ra được mấy người, nhao nhao đẩy ngựa mở ra một con đường, để cho mấy người kia tiến vào. Mấy người chạy tới dưới ngựa Tần Lôi, đồng loạt quỳ xuống, nhe răng cười với Tần Lôi đang dẫn đầu:
- Tổ Khấu Định thỉnh cầu xin được về đơn vị!
Tần Lôi gật đầu mỉm cười:
- Hoan nghênh quay về. Làm tốt lắm!
Cả đội ngũ lại xuất phát, chỉ chốc lát đã rời khỏi tòa thành khói lửa này.
Đi một lát, hắn không nhịn được quay đầu lại, nhìn Mạch thành đỏ rực như ráng chiều sau lưng, làm cháy bùng lên căng thẳng siết chặt trong lòng Tần Lôi.
Theo như hồi báo của Giải Vô Ưu, có chừng trên dưới bảy vạn giáo đồ Di Lặc trốn thoát khỏi thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất