Quyền Bính

Chương 172: Thói quen nôn mửa (1)

Chương 172: Thói quen nôn mửa (1)
Chỉ là một trận đại hỏa lớn mà đã hù dọa mấy vạn Di Lặc giáo, khiến chúng bỏ chạy không kịp suy tính. Cho nên Bá Thưởng Tái Dương dẫn theo hai ngàn thiết kỵ giết tới.
Trong Di Lặc giáo, ngoại trừ mấy đại nhân vật có xe đi lại ra, tất cả những người còn lại đều đi bộ, cũng không phải bọn không có chiến mã hay bét nhất cũng là trâu cày, chỉ là một nạn đói đi qua, đám gia súc đều chui vào bụng Hộ Giáo quân.
Cho nên sau nửa canh giờ, những người bị thương rơi rớt lại phía sau cảm nhận được một trận rung động lớn, vô số móng ngựa gõ xuống đất, tạo nên chuỗi âm thanh rền vang như sấm. Không chờ bọn họ kịp phản ứng, một đội kỵ binh khí thế hung hăng đuổi tới, dẫn đầu là một tiểu tướng mặc áo bào trắng, tay cầm Lang Nha Bổng, miệng hò hét đòi giết.
Đám thương binh trông thấy đội thiên binh chỉnh tề, lại thấy tên thiếu niên tay cầm đại bổng chùy có gai. Miếng vải đen sì che hết mặt. Tất cả đều cho rằng cái tên ma vương giết người kia lại tới. Bọn thương binh, dù trên người đang mang thương tích nhưng cảm thấy máu huyết sôi trào, dốc hết sức bình sinh co giò bỏ chạy, lòng oán hận cha mẹ sinh ra chỉ có hai cái đùi.
- Tên ác ma áo trắng lại tới nữa kìa...
Trong đám đông đương nhiên không thể thiếu tiếng kêu la như vậy.
Bá Thưởng Tái Dương dẫn đầu đội ngũ đi phía trước, nghe được rõ ràng, nghiến răng hét lớn:
- Khinh người quá đáng!
Nói rồi hai chân thúc bụng ngựa xông lên, đánh Ngọc Sư Tử đến đau thấu trời đất. Cũng may loài vật cũng có linh cơ, biết rõ nếu không tranh thủ thời gian xông lên thì sẽ bị đánh. Bởi thế, không để ý đau xót giống như nổi điên xông ra ngoài. Ngựa này cũng là tuấn mã, qua chốc lát đã để lại sau lưng đại đội binh mã. Bá Thưởng Tái Dương đang nổi nóng, chẳng thèm xem lại đội hình, để ý chiến thuật, giục Ngọc Sư Tử lao ra, mỗi người một ngựa xông vào trận, hò hét tấn công vào chính giữa đội hình.
Tựa như một giọt sữa bro đổ vào đám cỏ dại.
Phía sau, Mã Ngả nhìn như sắp vỡ cả tim gan, nhưng không để ý vết thương trên người đang đau nhức, vẫn giục ngựa đuổi theo, miệng còn thúc giục:
-Xông lên, Công tử mất đi một cọng tóc, lão tử sẽ băm vằm các ngươi!
Bọn kỵ binh liền thúc ngựa đuổi gấp.
Cách gã chỉ một đoạn ngắn nữa, bọn kỵ binh đang chạy nước rút bỗng chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ: Trong nháy mắt chỉ thấy xuất hiện một đội binh mã, trung tâm là một gã kỵ sĩ áo bào trắng, con ngựa cũng màu trắng, thoắt ẩn thoắt hiện. Cùng lúc đó, đám cỏxung quanh đám bại binh cũng như bị gió bắc vùi dập, đồng loạt gãy đổ về phía sau.
Trên một đoạn đường quanh co, mười mấy người đang chạy bỗng bị đánh ngã xuống, thứ đánh ngã chúng là một cây gậy lớn. Cái này chính là biểu thị cho Quỷ áo trắng. Vô số người kêu thảm:
- Bạch... Bạch... đã đến
Bọn hắn chỉ mong một thêm hai cái đùi mà chạy.
Gã đang liều chết xung phong, bỗng phát hiện quân địch căn bản không có tâm trạng ứng chiến, tất cả đều liều mạng chạy trốn, nếu bị tiếp cận cũng sẽ không phản kháng, ngược lại dứt khoát nằm rạp trên mặt đất, giơ hai tay lên đầu lớn tiếng xin tha mạng.
Phát hiện ra điều này khiến cho gã không khỏi buồn bực, hung hăng phun một bãi nước bọt, thúc ngựa chạy về phía trước, hy vọng có thể tìm được mấy bộ xương cứng rắn mà đập nát để không uổng công vác cái cục sắt này chạy hơn mười dặm đường.
Kỵ binh theo sát phía sau cũng như phát điên theo Hiệu úy đại nhân, cũng không quản trên mặt đất là hàng ngàn cái đầu người, tất cả đều thúc ngựa đạp qua. Đợi đến lúc Tần Lôi đem quân đuổi tới, chỉ thấy trên mặt đất toàn là những đoạn thi thể không hoàn chỉnh, thỉnh thoảng có vài tên sống sót cũng bị tiếng vó ngựa dọa cho phát điên. Đám bộ quân trông thấy những cảnh này mà xanh mặt, có vài tên đi tới kết thúc cuộc sống của mấy tên tàn binh còn sót lại.
Tần Lôi chứng kiến bãi chiến trường mà đám kỵ binh tàn sát để lại, bỗng sờ cằm trầm tư một lát:
- Tiếp tục tiến lên mười dặm hạ doanh nghỉ ngơi.
Tần Hữu Tài kinh ngạc hỏi:
- Không phải là suốt đêm truy kích đến giờ Thìn hay sao?
Tần Lôi cười nói:
- Nếu như đuổi tiếp, địch nhân có thể tan rã toàn bộ, rất khó để bắt tất cả. Cô vương muốn để bọn chúng trốn về Tương Phàn thì phải để cho chúng có thời gian nghỉ ngơi.
Sau đó hắn nhìn qua đám bộ quân rồi nói:
- Hơn nữa, chúng ta hành quân đường dài, phải chú ý làm việc và nghỉ ngơi hợp lý.
Tần Hữu Tài đem mệnh lệnh của Tần Lôi truyền xuống, xong quay lại cười nói:
- Như vậy Vương gia nên phái người ngăn cái lão thống lĩnh đội kỵ binh kia, có vẻ hắn tinh lực quá thừa, còn không biết muốn làm mệt mỏi biết bao người nữa.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Cái này không giống. Mục tiêu chiến thuật của bọn họ là thống kích đám Hộ Giáo quân, đem lá gan bọn chúng nghiền nát triệt để cho nên phải dùng thế Thái Sơn áp đỉnh, làm cho địch nhân khiếp đảm hoàn toàn. Mặt khác, mục đích của chúng ta là đuổi bọn chúng tới Tương Phàn, không cần phải dùng tới kỵ mã.
Hắn trầm mặc một hồi, lại trầm giọng nói:
- Với tư cách là một tướng lĩnh, trong chiến đấu phải đem mục tiêu chiến thuật đặt lên đầu, không để điều kiện hoàn cảnh áp chế nó xuống, mới có tư cách bàn chuyện khác.
Tần Hữu Tài nghiêm túc nghe giáo huấn. Đi theo Tần Lôi đến nay, gã dần dần nhận ra Tần Lôi này, trước khi vào cuộc, thường chuẩn bị kế hoạch chu đáo, chấp hành nghiêm khắc thời gian, quân kỷ. Kết thúc cuộc chiến, tổng kết phản hồi rất có hệ thống. Ít nhất đối với gã, giờ đây tại giai đoạn nào của chiến dịch, mỗi giai đoạn cần có gì, thậm chí việc cần làm chủ yếu và thứ yếu đều phân chia ra, tất cả đều đã khá rõ ràng, hoàn toàn không giống như hồi trước: thường chỉ huy bằng cảm giác, không phân rõ chính phụ.
Đội quân của Tần Lôinhìn như không nhanh không chậm, nhưng trên thực tế đều được nghỉ ngơi đầy đủ, tinh lực dồi dào cho nên tốc độ cũng không quá chênh lệch, nhẹ nhàng tiếp cận sau lưng đám Di Lặc giáo, một khi bọn chúng nghỉ ngơi liền ào tới hung hăng cắn một cái, để lại hằng trăm tính mạng, ép Di Lặc giáo hội quân không đủ đã bỏ chạy thục mạng, không được nghỉ ngơi dù một khắc.
Nếu không phải chỉ cách Tương Phàn bốn năm ngày lộ trình, chỉ sợ đám giáo đồ này cũng đã bị Tần Lôi chơi đùa đến chết sạch bách hai bên đường, hồn về cực lạc mất rồi.
Rốt cuộc lúc bọn chúng nhìn thấy tường thành Tương Dương cao lớn kia thì mừng như điên, âu cũng có thể lý giải. Cho nên lúc bọn chúng dùng hết sức tàn tiến đến dưới cửa thành lại phát hiện cửa thành không mở, cảm giác tuyệt vọng xen lẫn phẫn nộ cũng có thể lý giải.
Quân trong thành tất nhiên sẽ không mở cửa cho bọn chúng. Những người chạy tới này là giáo dân, áng chừng hai mươi vạn, hơn nữa trongthành còn có hai mươi vạn dân chúng, cộng lại bốn mươi vạn cái mốm há ra đòi ăn này ăn thì có lẽ còn nuốt chửng cả thành Tương Dương mất. Nghe nói, ngay cả Hoàng đế Bệ hạ cũng đã không ăn thịt ăn rồi.
Công Lương Vũ xác thực không ăn thịt nhưng không phải bởi vì trong thành không có lương thực, bên ngoài thiếu lương cũng không đến lượt bọn họ thiếu. Trước đó vài ngày tâm huyết dâng trào, y cải trang xuất cung muốn nhìn con dân của mình ăn gì, uống gì. Y tiến vào mấy tiệm ăn, phát hiện trong này chỉ cung cấp thịt, tò mò chọn mấy món, nếm qua lại phát hiện những thức ăn này không có mùi vị gì cả.
Y nghĩ trong thịt không cho muối, thì làm sao mà ăn?Công Lương Vũ không hợp khẩu vị nhưng nghĩ lại tiềncũng đã bỏ ra, không ăn thì chẳng phải quá tiện nghi cho bọn chúng. Nghĩ vậy liền cầm đũa ép mình ăn một tí. Về sau cảm thấy chán nản, không cam lòng buông đũa, trở về cung.
Đợi đến buổi tối dùng bữa, y lại cảm thấy nuốt không trôi, không hề có cảm giác thèm ăn. Hồ tể tướng hỏi thăm nguyên nhân, y liền kể lại chuyện xuất cung nếm đồ ăn. Kết quả Hồ tể chưa nghe xong, không nhịn được cáo lui, chưa ra khỏi phòng đã phun ra tất cả.
Tiểu cung nữ bên cạnh sắc mặt trắng bệch, che miệng thở dốc. Ngay cả Sài thúc cũng lần đầu buông đũa, đứng dậy rời tiệc mà đi.
Dù sau khi lên làm Hoàng đế, Công Lương Vũ ngu ngốc hơn nhiều nhưng đầu óc còn chưa phải bã đậu, lập tức minh bạch hồi trưa ăn phải thứ gì đó không ổn, ygạn hỏi đám thần tử bên dưới, rốt cuộc đã có đáp án...
-Còn không bằng cả đời sau bị lừa gạt...
Sau đó trong đầu y thi thoảng xuất hiện những lời này. Về sau y nằm liệt giường ba ngày, còn bị bệnh nôn mửa, chỉ cần nghe đến hai chữ kia, thậm chí bất luận chữ nào cũng sẽ không ngừng nôn mửa, tựa như đem cả ruột gan nôn ra ngoài.
Nhìn qua, hai mặt vô thần, hình dạng thê thảm vô cùng, Công Lương Vũ duỗi đôi tay như chân gà, vuốt ve khuôn mặt mình mấy lần, lẩm bẩm:
- Đây là phong thần tuấn lãng đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử sao?
Hồ Tể tướng tiến đến tấu sự tình cũng không nhịn được mà buồn nôn. Y không phải là bệnh tật gì chỉ là không nhịn được cái thói tự kỉ cuồng phát này. Từ lần ăn nhầm về sau, vị bệ hạ này càng ngày càng biểu hiện tố chất thần kinh, cũng càng ngày càng không để ý triều chính.
Sự tình bất đắc dĩ thật khó giải quyết, y chỉ kiên trì hỏi:
- Bây giờ phải xử lý thế nào, kính xin hoàng thượng chỉ bảo.
Công Lương Vũ lúc này mới lấy lại tinh hần, nói:
- Chuyện gì?
Dù trong nội tâm đang rên rỉ, Hồ tể tướng cũng phải lặp lại:
- Là vấn đề giáo dân ngoài thành, trong bọn chúng có rất nhiều “bạc” được phái từ Tương Dương ra, trong thành tất nhiên còn có “gia bạc”.Hiện tại những “gia bạc” này đang làm náo loạn cả thành lên.
Không phải Hồ tể tướng hồ ngôn loạn ngữ mà vì để tránh cho bệ hạ khỏi nôn mửa, hiện tại trong nội cung đã thống nhất, “người” nói thành “bạc”, “thịt’ nói thành “ấu”.
Công Lương Vũ nghe xong, “a” lên một tiếng, quay đầu đi, vớ được hộp phấn trên bàn vội đánh nhẹ hai gò má, hy vọng có thể làm hồng lên đôi chút nước da đã vàng như nghệ của mình, nhỏ giọng nói:
- Cứ giết hết đi là được. Yđưa tay chỉ Hồ tể tướng hét lên:
- Một lũ điêu dân làm loạn mà cũng phiền toái quả “bạc”, lũ các ngươi dùng để làm gì?
Vừa nói vừa bắt đầu quở trách đám thái giám mới tới không hiểu quy củ hậu cung, gần đây đầu bếp làm đồ ăn quá nhạt, đêm qua bên ngoài quá ồn làm hại y thâm quầng hai mắt,... hình như chưa thỏa mãn vọng oán hận, liên tục phát tiết bựa tức.
Hồ tể tướng cúi đầu xuống, tựa như bị Công Lương vũ nói cho xấu hổ không chịu nổi, trên thực tế chỉ là không dám nhìn lên “lan hoa chỉ” của Bệ hạ mà thôi. Đợi Công Lương Vũ phát tiết xong bực tức, y mới buồn bực nói;
- Hiện tại giết hết đã là hơi trễ, những “bạc’ này hô hoán nhau liên tiếp đầu quân, hiện đã có năm vạn “bạc” rồi, chúng đem hoàng cung vây chặt như nêm, nói nếu ngài không cho câu trả lời, liền...
- Cái gì?
Công Lương Vũ giậm chân một cái, la hét.
- Liền xông vào hoàng cung, tìm ngài chất vấn.
Hồ tế tướng có chút hoảng loạn nói. Chính y cũng bị nhốt trong hoàng cung này, cho nên sốt ruột cũng là không giả.
Công Lương Vũ cũngkhông lo lắng, nhàn nhạt hỏi:
- Đám huynh đệ sinh tử của ngươi không tới cứu giá à?
Hồ tể tướng sắc mặt trì trệ, thầm nghĩ “ai còn quản ngươi chứ, bọn hắn ước gì tận mắt chứng kiến cảnh này mà cười hả hê”, nhưng bề ngoài chỉ dám nói:
- Bọn họ là tỳ chức các nơi, không thể phân thân.
Nếu không phải do thiếu nợ quá nhiều, y cũng sẽ không ở trong cung mà trốn đi từ lâu rồi, cho nên căn bản không trông cậy có người tới cứu mình.
Trên mặt Công Lương Vũ xuất hiện chút trào phúng, liếc nhìn Hồ tể tướng, cười nhạo nói:
- Trẫm còn cho là bọn họ mặc kệ ngươi đấy.
Hồ tể tướng nhất thời nổi giận, thầm nghĩ không phải vì kéo người cho ngươi khai triều, lão tử cần gì phải thiếu nợ nhiều đến vậy? Nghĩ vậy y liền trả lời một cách mỉa mai:
- Đều là vì bệ hạ mà trung thành hay sao?
Công Lương Vũ giễu cợt nói:
- Nếu việc gì trẫm cũng phải thân chinh, vậy chức Tể tướng này làm gì? Hạn cho ngươi nửa ngày phải giải tán đám “bạc” đó, nếu không trẫm sẽ định tội.
Nói xong y lliền uốn éo thân mình đi mất.
Hồ tể tướng thấy y đùn đẩy, lại tỏ thái độ như vậy, trong lòng không khỏi tức giận, quay người hướng Công Lương Vũ khom lưng bái một bái thật sâu, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ yên tâm, thần sẽ không cho ngài phải ném “người” đâu!
Vốn đang cười tủm tỉm, đột nhiên nghe thấy chữ “người” kia, Công Lương Vũ tức giận chỉ vào Hồ tểtướng nói:
- Lớn mật...
Cònchưa dứt lời đã theo thói quen nôn ra một bãi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất