Quyền Bính

Chương 178: Cường quyền

Chương 178: Cường quyền
Hữu Tài đỡ lấy Sở Lạc, lắc lắc người y, la lớn:
-Ngươi làm sao vậy?
Tần Lôi thấy gã lắc người Sở Lạc, trầm giọng quát:
- Đừng động vào y, đặt y nằm ngang xuống đất.
Kiến thức cấp cứu đơn giản Tần Hữu Tài cũng biết, vừa rồi nhất thời sốt ruột, mới có chút rối loạn. Nghe thấy thế liền vội vàng đặt Sở Lạc lên đệm, đau buồn ngẩng đầu nhìn Tần Lôi. Quan hệ của gã với Sở Phá rất tốt, đương nhiên quan tâm tới đại ca của Sở Phá.
Tần Lôi sai Thạch Cảm cảnh giới, lúc này mới cúi người, đặt hai ngón tay lên cổ Sở Lạc, phát hiện mạchđập nhanh. Lại lật mí mắt y lênquan sát. Lúc này Sở Lạc miệng chảy máu tươi, sắc mặt trắng bệch kèm tím xanh. Môi của y cũng xanh lét. Đây là triệu chứng của bệnh suy kiệt.
Đợi Tần Lôi đứng dậy, tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía hắn, hi vọng hắn đưa ra tin tức tốt, hoặc là biện pháp cứu chữa hiệu quả.
Tần Lôi quay mặt nhìn Kiều Vân Thương ăn mặc kiểu thân binh hỏi:
- Độc gì lợi hại như vậy?
Ý của hắn là ngươi cũng đừng giả vờ, mau dùng thủ đoạn của mình ra cứu người.
Kiều Vân Thường nói khẽ:
- Lôi công đằng.
Tần Lôi a một tiếng, hỏi tiếp:
- Có thể cứu không?
Kiều Vân Thường gật gật đầu, tiến lên, duỗi tay ngọc, đặt lên cổ tay Sở Lạc. Một lát sau ung dung đứng lên, thấy mọi người đều đang lo lắng nhìn mình, khẽ mỉm cười nói:
- Chư vị không cần lo lắng, tính mạng của Sở Tướng quân không đáng lo, đợi ta châm cứu cho tướng quân, lại cho uống thuốc giải độc, sẽ không sao nữa.
Tần Hữu Tài sớm biết nàng là nữ, cũng không kì quái, sốt ruột nói:
– Vậy nhanh chữa đi.
Kiều Vân Thường mỉm cười:
- Trên đất hơn ẩm nhiều, lại có thi khí, hãy mang Sở tướng quân lên phòng ngủ đi.
Nói xong nàng lại hướng Thạch Cảm nói:
- Thạch đại ca, phiền ngươi mang kim châm của ta tới.
Nàng thường xuyên dùng kim châm châm cứu choTần Lôi, nên Thạch Cảm biết kim châm của nàng để ở đâu.
Thời điểmnày lời nói của thầy thưốc là cótrọng lượng nhất, Thạch Cảm đi ra ngoài lấy châm. Tần Hữu Tài ở lại cùng phó tướng, chuyền Sở Lạc vào phòng ngủ. Tần Lôi vừa muốn theo vào, Kiều Vân Thường cười cười:
- Phiền vương gia chuẩn bị một cân củ cải trắng, hơn nửa can rau hẹ, một chén máu dê.
Tần Lôi mở to hai mắt nói:
-Còn có gì khác không?
Kiều Vân Thường cười tự nhiên:
- Còn một chén trà đặc.
Tần Lôi phát phất tay, saithị vệ đi chuẩn bị.
Mọi người, người thì có việc, người thì đi xem náo nhiệt. Trong phòng chỉ còn hai người nhàn rỗi, trong lúc chờ đợi, Tần Lôi đột nhiên không đầu không đuôi nói:
- Vân Thường không hổ là đại phu, phối hợp vô cùng hợp lý.
Kiều Vân Thường hiếu kỳ nói:
-Vương gia cũng hiểu thuật kỳ hoàng?
(Kỳ hoàng là chỉ Đông y)
Tần Lôi vuốt râu cằm, khiêm tốn nói:
- Chỉ hiểu chút da lông, so với Vân Thường ngươi còn kém xa.
Kiều Vân Thường lập tức hứng thú truy vấn:
- Vậy xin hỏi vương gia, tứ đáp thế nào cho đúng?
Vẻ mặt Tần Lôi vô cùng xúc động:
- Vân Thường đang khảo sát cô vương rồi.
Không chờ Kiều Vân Thường trả lời, hắn liền khoe khoang
- Nói một chút, rau hẹ, củ cải trắng, máu dê đều có đồ tanh, hương vị rất nồng, nên món rau
cải, tau hẹ xào máu dê này nhất định phải cho nhiều muối mới có thể áp chế những vị nồng này.
Kiều Vân Thường nghe hắn nói hươu nói vượn cũng không tức giận, cười tủm tỉm:
- Vương giá thánh minh, vậy trà đặc chắc là để phòng muối ăn quá nhiều, uống giải khát?
Tần Lôi tán dương nhìn nàng nói:
- Ta nói, ngộ tính Vân Thường rất cao, chính là thế này.
Kiều Vân Thường cười cười với Tần Lôi, lúc bốn bề vắng lặng, hai người thường xuyên nói giỡn như thế. Vân Thường cảm giác thấy tâm tình đã khá hơn, quyết định nói với hắn một số chuyện, nghiêm mặt nói:
- Lôi công đằng sau khi vào cơ thể sẽ không lập tức phát tác, sẽ núp trong người một canh giờ.
Tần Lôi cũng nghiêm túc nói khẽ:
- Vậy là một canh giờ trước hắn đã trúng độc.
Kiều Vân Thường lắc đầu nói:
- Không lâu như vậy, Lôi cô đằng nếu sắc thuốc uống hoặc pha vào rượu mạnh, nửa canh giờ là phát tác rồi.
Tần Lôi im lặng, lúc kiểm tra thân thể Sở Lạc, phát hiện hắn đã từng uống một lượng lớn rượu.
Lúc này Thạch Cảm đã đưa hòm thuốc của Kiều Vân Thường tới, nàng phân phó Tần Lôi:
- Đem củ cải trắng và đồ ăn xay thành nước, sau đó đem tứ đáp vào.
Nói xong liền đem hòm thuốc đi vào trong buồng.
Chờ nàng đi, Tần Lôi nói với Thạch Cảm:
- Việc này quá lạ, nửa canh giờ trước hắn đánh nhau trên đầu thành, như thế nào lại uống rượu nhỉ?
Nói xong ra lệnh:
- Đưa thân vệ của hắn đến đây.
Thạch Cảm đi ra ngoài một lúc, liền đưa hai thân vê của Sở Lạc tới, Tần Lôi vừa hỏi, hai người trăm miệng một lời nói:
- Nửa canh giờ trước tướng quân cùng Xa tướng quân uống rượu. Rượu là Xa tướng quân lấy ra,
Tần Lôi hỏi:
- Xa tướng quân cũng uống rượu?
Hai người đồng thời lắc đầu nói:
- Không, hai taycủa tướng quân đều bị thương, người bên ngoài muốn uống hộ hắn, còn bị hắn đá văng.
Tần Lôi gật đầu, lại hỏi:
- Tướng quân các ngươi cùng Xa tướng quân có mâu thuẫn không?
Hai người liếc nhau, người bên trái mở miệng nói:
- Tướng quân nhà chúng ta một mực nghi Xa tướng quân trộm bản vẽ, nhưng vẫn không tìm thấy chứng cớ, lại gặp thành bị vây, việc này cũng hoãn lại.
Nói xong hai người đồng thời quỳ xuống dập đầu nói:
- Nhất định là biết vương gia đến, cho nên vội vã giết người diệt khẩu, cầu vương gia ra mặt vì đại nhân nhà ta.
Tần Lôi gật đầu nói:
- Cô vương sẽ không bỏ qua hung thủ hại đại tướng của ta.
Nói xong hắn phất tay cho hai người lui ra. Hai người còn muốn cầu khẩn, nhưng Tần Lôi uy nghiêm làm bọn họ không dám nhiều lời, đành bước ra khỏi phòng.
Đợi bọn họ đi xa, Tần Lôi trầm giọng nói:
- Đã nghe được thì xuất hiện đi.
Vốn đang thăm hỏi Sở Lạc trong nhà - Xa Quốc xuất hiện trước mặt Tần Lôi, quỳ hai gối xuống.
Tần Lôi có tự tin nắm giữ tất cả cục diện trong tay, cho nên từ đầu tới cuối, hắn không dấu bất kì kẻ nào việc điều tra của mình, Xa Quốc trong nhà nghe được cũng không có gì lạ.
Tần Lôi nhìn túi rượu căng phồng bên hông Xa Quốc, ngữ khí không mang theo cảm tình gì mà hỏi:
- Đây là rượu Sở Lạc uống? Còn dư không ít ?
Xa Quốc gian nan gật đầu, trong nhà y thấy được y thuật cao siêu của Kiều Vân Thường, tự nhiên sẽ không hoài nghi suy đoán của nàng, như vậy, rượu này chắc chắn có độc.
Xa Quốc run rẩy cầm đai đeo bên hông, lại run run sờ vào túi rượu, mấy động tác này làm y đau đến đổ mồ hôi hột. Y cắn chặt hàm răng, gỡ túi rượu xuống, khóe miệng đã cắn ra máu.
Tần Lôi lạnh lùng nhìn động tác của y, ngồi đó không nói một lần.
Xa Quốc thở dốc vài cái, cúi đầu cắn túi rượu, rượu liền chảy vào trong cổ họng của y.
Tần Lôi không chớp mắt mà nhìn y uống hết nửa túi rượu còn lại vào cổ họng. Cho đến khi túi rượu quắt xuống, y mới mở miệng, thở dốc mà nhìn Tần Lôi.
Tần Lôi vẫn không đổi sắc, nhàn nhạt hỏi:
- Làm như vậy, ngươi nghĩ thể hiện điều gì? Người tàn tật không ngừng vươn lên sao?
Mạt Xa Quốc đang xám ngắt, nghe câu này của Tần Lôi cũng không khỏi bật cười.
Thấy y nở nụ cười, Tần Lôi cũng cười, giống như là bị lây cười. Hai người cười bạt mạng, thoải mái cười to, cười muốn nổ bụng.
Sở dĩ Tần Lôi không xị mặt, là vì Xa Quốc rất có chí khí nam nhân: Ta uống xong rượu độc rồi, nếu ngươi cảm thấy ta gạt ngưoi, vậy không cần cứu ta. Hơn nữa dù Kiều Vân Thường có cứu y, cũng sẽ hành y đến chết đi sống lại, coi như là bồi tội với Sở Lạc.
Cười một hồi, Tần Lôi đột nhiên hỏi:
- Cười to làm huyết dịch lưu thông nhanh hơn, có ích cho thân thể.
Xa Quốc có chút mê hoặc nhìn Tần Lôi, chờ câu sau của hắn.
Xa tướng quân không có máu hài hước làm Tần Lôi tương đối phiền muộn, hắn chuyển hướng nói:
- Với người uống rượu độc sẽ làm độc mau chóng phát tác, cho nên người còn không tới một phút đồng hồ.
Xa Quốc vừa muốn cười to, lại bị Tần Lôi đạp cho một cước, cười mắng:
-Cười nữa là thành hai tên đần rồi.
Lại nhỏ giọng hỏi:
- Lời lão tử buồn cười vậy sao?
Xa Quốc bò dậy, cười thảm nói:
- Mạt tướng cười mình lừa người dối người, lừamình dối người.
Tần Lôi cau mày nói:
- Đừng lãng phí thời gian, nếu ngươi không nói chuyện cho rõ ràng, lão tử không tha cho ngươi.
Xa Quốc vừa há mồm, Tần Lôi khoát tay nói:
- Đừng nói các loại như “đều là ta làm” , đừng vũ nhục chỉ số thông minh của bổn vương.
Xa Quốc cười khổ nói:
- Vậy mạt tướng không còn lời nào để nói, chỉ có thể đợi chết rồi.
Tần Lôi cười nói:
-Cô vương hỏi, ngươi gật đầu, lắc đầu là được rồi.
Dù sao y cũng mới giữ vững thủy trại bốn mươi ngày, là công thần bảo vệ căn cứ thủy quân, hắn cũng không dùng các thủ đoạn bỉ ổi làm nhân tâm nguội lạnh.
Xa Quốc nghĩ nghĩ, hỏi:
- Nếu mạt tướng không có cách nào trả lời?
Tần Lôi ha ha nói:
-Nếu thật là tặc, vậy không cần trả lời.
Xa Quốc lúc này mới thỏa mãn, chờ Tần Lôi hỏi.
Săc mặt Tần Lôi lạnh xuống, bắt đầu hỏi:
- Ngươi biết ai muốn mưu hại Sở tướng quân?
Xa Quốc cũng ngưng trọng, chậm rãi gật đầu.
Tần Lôi thầm nghĩ, quả nhiên là thế. Lại hỏi:
- Ngươi cùng Di Lặc giáocó vấn đề gì không?
Xa Quốc phảng phất như phải chịu ủy khuất lớn, hé mồm nói:
- Mạt tướng…
Tần Lôi đặt ngón trỏ lên miệng, làm động tác im lặng, ý bảo y không được nuốt lời.
Xa Quốc giờ mới biết, vị vương gia này lòng dạ rộng như tứ hải, nhưng khi bắt đầu trở nên eo kiệt, thì lòng dạ kia sa với mũi kim cũng không hơn bao nhiêu. Nghĩ thì nghĩ, vẫn phải trả lời câu hỏi, y mãnh liệt lắc đầu, chỉ sợ Tần Lôi cho rằng mình cấu kết cùng Di Lặc giáo.
Tần Lôi cười nói:
-Đừng sợ, biết ngươi không phải là Di Lặc giáo rồi.
Nếu y là giáo đồ Di Lặc, Công Lương Vũ đã không đem cả vốn lẫn gốc đổ vào đó mà không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Đợi Xa Quốc dừng lại, Tần Lôi nhìn chòng chọc vào mắt y, hỏi từng chữ:
- Ngươi có cầm bản vẽ hay không?
Cái cổ của Xa Quốc như sắp hóa đá, dù là lắc hay gật, đều vô cùng gian nan.
Chứng kiến y giãy dụa, Tần Lôi đã biết đáp án, hắn cười nhạo nói:
- Cái này khó? Ngươi có thể không trả lời!
Lời hắn còn chưa dứt, Xa Quốc lại hung hăng gật đầu, không để ý quy củ nói:
- Chính thuộc hạ lấy.
Tàn Lôi nổi giận nói:
- Có biết bản vẽ kia đối với Đại Tần, đối với Trấn Nam quân, đối với Nguyên soái có ý nghĩa như thế nào không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất