Quyền Bính

Chương 183: Ba tiếng thở dài

Chương 183: Ba tiếng thở dài
Trên cái mũ đó chạm vàng khảm ngọc, tuy nhìn rất tinh xảo, nhưng cũng yếu vô cùng. Dưới lực quăng của lão Sài, thoáng cái chia năm sẽ bảy, những hạt ngọc nạm trên mũ lăn lung tung khắp nơi.
Công Lương Vũ kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng gục xuống nhặt, ghép những mảnh vỡ lớn một chút lại với nhau, bàn tay bị những mảnh vỡ sắc nhọn cứa nhiều nhát, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng hắn không hề để tâm, cứ như bị ma nhập, run rẩy lao về phía một mảnh khác.
-xong rồi xong rồi....
Thật không dễ dàng gì để ghép được mấy mảnh ngọc vỡ thành một khối, hắn sướng như điên lẩm bẩm nói một mình. Còn không đợi hắn kịp vui xong, một bàn chân từ trên cao đạp xuống, dẫm đúng vào miếng ngọc vỡ hắn vừa ghép thành khiến cho nó hoàn toàn vỡ vụn, không thể ghép lại nữa.
Công Lương Vũ ngơ ngác nhìn cảnh này, nhất thời quên cả thở.... chỉ có nước mắt rơi xuống, không sao ngừng được.
Lão Sài ngồi xổm xuống, cầm lấy hai bàntay đầm đìa máu của Công Lương Vũ, cẩn thận lấy những mảnh ngọc vỡ đâm vào trong thịt ra cho hắn, sau đó lấy từ trong lòng ra một bình sứ nhỏ, mở nắp bình, rắc thuốc lên tay Công Lương Vũ. Rắc xong thuốc, lão Sài lại xé áo của mình thành những mảnh nhỏ, băng bó kĩ đôitay của y.
Công Lương Vũ ngơ ngác nhìn tất cả những gì lão sài làm, bất luận là khi bới móc hay bôi thuốc băng bó cho hắn, nét mặt của hắn cũng chẳng hề thay đổi, cứ như đôi bàn tay đó là của người khác vậy.
Cho đến khi lão Sài làm xong những việc này, cúi người quỳ trước mặt hắn, Công Lương Vũ mới “ oa” lên một tiếng, ra sức tóm lấy cổ lão khóc rống lên....
Công Lương Vũ khóc liền nửa canh giờ, khóc đến sông cạn đá mòn, đất rung núi chuyển, đến cả lũ đạo tặc Sơn Nam bên ngoài cung cũng nghe rõ mồn một. Nhưng khi hắn khóc xong, một suy nghĩ mạch lạc đã lâu chưa từng có lần nữa trở lại trong đầu óc hắn.
Nhìn những mảnh vỡ lấp lánh ánh kim trên mặt đất, Công Lương Vũ có cảm giác phảng phất như cách một thế hệ.Hắn buồn bã đứng dậy. Cúi đầu nhìn xuống chiếc áo choàng màu vàng kim trên người, đám rồng đang há miệng trước ngực, dường như đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình.
Thần Vũ đế bệ hạ ngày thường không mặc long bào ngủ không ngon, lần đầu tiên cảm thấy bộ trang phục này trông chướng mắt, mặc vào sao mà khó chịu đến như vậy. Y liền đưa tay định cởi bỏ, lại không sao tìm được cách gỡ bỏ đám cúc phức tạp kia, thử mấy lần thì không thể kìm được cơntức trong lòng y liền túm lấy vạt trước long bào xé toang cái thứ Bàn Long đang cười nhạo mình trước ngực thành hai nửa.
Cởi bỏ chiếc long bào đã xé rách tả tơi ném xuống đất, y lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Nhìn những gì rách nát nằm trên mặt đất ngày xưa mình thường mặc, Công Lương Vũ lẩm bẩm:
-Đời người như một giấc mộng. tỉnh rồi mới hay vạn sự là hư không.....
Nói xong y cười to ba tiếng . Lúc này mới đột nhiên nói:
- Coi như là Giấc Mộng Nam Kha đi.
Nói xong y nhìn lão Sài đang mừng rỡ quỳ trên mặt đât, nói hết sức thản nhiên:
-tự mình nói một trăm lần rồi đứng dậy, lần này không trách ngươi.
Lão Sài dường như sđã biết vậy. Gật đầu đưa tay phải ra, không chút đắn đo tát đi tát lại vào hai bên má mình. Chẳng được mấy cái, khuôn mặt lão trở nên xanh tím, một tí nữa, lõ mũi khóe miệng máu chảy ra. Nhưng lão Sài vẫn giữ nguyên tần xuất như cũ, giữ nguyên lực tát đi tát lại vào chính mặt mình, dường như thứ mọc trên cổ không phải là mặt mà là một thứ giống như trái bí đao.
Công Lương Vũ nhìn một hồi, mất hứng, nói với ra bên ngoài:
-Thayquần áo.
Tiểu cung nữ kia nghe thấy vậy vội vàng bước vào, trông thấy bộ dạng hai người, cũng không dám hỏi nhiều, cúi chào rồi đi vào phòngtrong lấy quần áo. Đang đi, thì nàng nghe thấy âm thanh trong trẻo lạnh lùng đã lâu không thấy của Công Lương Vũ vang lên bên tai:
-Quạt lông khăn buộc đầu.
Tiểu cung nữ nghe thấy vậy, run rẩy quay người lại, rốt cuộc phát hiện hai con ngươi trên cái mặt xưng như mặt heo của Công Lương Vũ đã lâu rồi bây giờ mới tỏa sáng. Cuối cùng điện hạ cũng chịu tỉnh ngộ, tiểu cung nữ rơi lệ rồi gật đầu thật mạnh, đi đến ngănthấp nhất trong tủ quần áo, lục lọi lấy ra bộ trang phục đã lâu không mặc. Ôm ra, nàng cẩn thận thay cho Công Lương Vũ.
Đợi Công Lương Vũ đội xong chiếc khăn tơ xanh, cầm chiếc quạt làm bằng lông vũ chín loài chim lên, lão Sài cũng hoàn tất vụ tự mình hại mình, lại đứng lên như không có chuyện gì, nếu không phải hai gò má sưng phồng, quả thực như không có chuyện gì.
Hai cái đầu heo liền đứng đó nói chuyện. Công Lương Vũ khẽ rung quạt, trầm giọng nói:
- Cơ bản chúng ta đã đạt được mục đích đầu tiên, tuy không thể làm ảnh hưởng đến toàn Tây Tần như mong muốn, nhưng nam Tây Tần phải mất mấy chục năm mới khôi phục lại được như trước.
Dừng một chút, hắn cười khẽ:
- Dùng mấy chục năm yên ổn của biên cương làm quà gặp mặt khi về nước, côcũng có thể ngẩng mặt được rồi.
Thấy hắn trở lại như thường, Sài thúc cũng quay về với phong cách tích chữ như vàng của ngày trước, đứng đó không nói một lời.
Công Lương Vũ cũng lơ đếnh xoay quạt lông một cái, quay hỏi người cung nữ:
-Cô gái kia còn sốngchứ?
Tiểu cung nữ gật gật đầu, khẽ nói:
-Sống rất tốt.
Công Lương Vũ nghe xong, gật đầu nghiến răng nói:
-Báo tin cho Văn Ngạn Bác đi, nói cho hắn biết, người mà hắn luôn tìm kiếm, ở trong tay ta, cho hắn tự suy nghĩ mà xử lý.
Những lời này đó của y là nói với ông lão mặc vải thô.
Lão Sài gật đầu, Công Lương Vũ lại nói:
-sau đó lại thông báo cho Lý Hồn, cô đã giúp đỡ hết lòng rồi, bây giờ đến lúc hắn thực hiện cam kết rồi.
Dừng một chút, y gấp nhanhchiếc quạt lông lại, lạnh lùng nói:
-Tương Luân Thuyền với Tần Lôi, một kẻ cũng không thể thiếu, nếu không cô sẽ cho nói ra hết chứng cứ bọn họ qua lại với mật thám Đại Sở chúng ta, đến lúc đó sẽ chẳng ai có được kết cục tốt đẹp!
Lão Sài lĩnh lệnh, vừa định rời đi, Công Lương Vũ lại xòe quạt ra, chặn đường lão lại, lão Sài nhìn hắn không hiểu, chỉ nghe thấy Công Lương Vũ cười ha ha:
-Cùng đi, cùng đi, cô cũng không muốn ở lại cái chỗ chết tiệt này thêm một khắc nào nữa!
Ngày hai mươi hai tháng sáu năm năm mươi bảy, hôm nay là ngày Tần Lôi đến thành Tương Dương,
Dương Văn Vũ cùng đi dò xét hết doanh trại thì trời đã gần giữa trưa. Hai người liền ở lại trung quân trướng dùng cơm. Cơm nước trong quân rất đơn giản, cho dù nha môn Phục Hưng tiếp tế liên tục, thì cũng không thể tinh chế như bình thường.
Một miếng thịt bò kho tương lớn, chim nhạn nướng nguyên con, hành lá xào nấm, còn có một bát to thịt chân giò nhừ hầm cách thủy. Cộng thêm súp đỏ, ăn với cơm ngon vô cùng.
Hai người thật sự cũng hơi đói, cắm đầu ăn một mạch, đến khi cảm thấy đã khá no, mới ngẩng đầu lên nói chuyện. Múc một bát súp trứng lên, thêm chút dầu......Tần Lôi nhẹ giọng hỏi:
- Tấu chương báo tin vui cho triều đình viết xong chưa?
Dương Văn Vũ nuốt nốt miếng bánh cuối cùng trong miệng, lại uống một ngụm canh cho xuôi, gật đầu nói:
-Tốiqua thảo xong rồi.
Vừa nói y vừa cho thân binh lấy từ sau trướng ra cho Tần Lôi xem.
Tần Lôi lau tay, nhận lấy tấu chương bắt đầu xem tỉ mỉ.Một lát sau, Tần Lôi trầm giọng nói:
-Triều đình ra hạn đến cuối tháng bảy, cô nghĩ chắc không có vấn đề gì chứ?
Dương Văn Vũ nghĩ ngợi một chút gật đầu, nói:
-lương thực trong thành đã bị gián đoạn gần một tháng, mấy lần tổ chức phá vòng vây đều bị chúng ta đuổi về. Bọn bại phỉ Sơn Nam và các giáo đồ địa phương lại đối chọi gay gắt, để tranh cướp khẩu phần lương thực, huyết chiến xảy ra cũng là chuyện thườngtình. Hơnnữa trong nội bộ giáo đồ lan truyền tin Phật nữ bị Phật tử hại chết, cộng thêm chuyện sau khi Phật tử đăng cơ chỉ quan tâm đến xa hoa dâm đãng cho bản thân , căn bản không quan tâm đến sống chết của giáo dân, so với Phật nữ trước kia, có thể nói là một trời một vực, vì thế mà sự tín nhiệm của giáo đồ đối với tên Ngụy đế đã tụt xuống mức thấp nhất rồi.
Dừng một chút, Dương Văn Vũ tổng kết:
-Tổng hợp những dấu hiệu này lại, mạt tướng cho rằng khoảng cuối tháng sáu đầu tháng bảy là có thể khôi phục toàn bộ phía nam.
Tần Lôi cười như không cười nói:
-nói như thế thì những con số trên tấu chương cũng rất bảo thủ ấy chứ!
Dương Văn Vũ cũng nhận ra Tần Lôi có ý khác, liền thăm dò:
-Ý vương gia thế nào?
Tần Lôi cười ha ha nói:
- Văn Vũà, có hoàn thành sớm cũng không ai thưởng cho chúng ta, hơn nữa không đến giờ khắc cuối cùng, ai biết có chuyện gì xảy ra không? Vì thế cô cho rằng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dương Văn Vũ cười khổ nói:
-vương gia vẫn lão luyện thành thục như vậy, nhưng việc quân gấp rút làm sao chúng ta có thể kéo dài như vậy được?
Tần Lôi thấy hắn hiểu lầm ý mình, bình thản giải thích:
- Trận này nên đánh thế nào thì cứ thế mà đánh, ý của cô là thời gian báo lên trên kéo dài một chút.
Dương Văn Vũ nghĩ ngợi một chút, quả thật không ảnh hưởng gì đến việc tác chiến thì mới gật đầu nói:
- Xin dựa vào sự chỉ huy của vương gia, không biết ngày nào phù hợp?
Tần Lôi trầm ngâm nói:
-triều đình đã cho đến cuối tháng bảy, dại gì mà không dùng, thì cứ viết trước ngày hai mươi lăm tháng bảy đi.
Hắn có một dự cảm ngày tin phía nam trở lại bình thườngđược truyền tới triều đình, cũng là lúc mình bị triệu hồi, nhưng hắn còn có rất nhiều việc chưa xử lí xong, cũng không thể bỏ mà về triều được.
Dương Văn Vũ gật đầu đồng ý, rồi lại hỏi:
-Thế còn kết quả chiến đấu? Gấp hai hay gấp ba lần?
-gấp hai lần là được rồi, nhiều hơn nữa cô cũng lo phát khiếp.
Có một chút trùng hợp là tấu chương của quân Trấn nam và mật thư của Công Lương Vũ gần như cùng lúc được đặt trước thư án của hai vị lão đầu trong kinh thành chũng chỉ chậm hơn nhau có một bước chân.
Lý Hồn không xem thư tất cả các thư tín đều do phụ tá đọc cho lão nghe. Khi người phụ tá áo lam quắc thước đứng trước mặt cầm hai lá thư, hỏi lão muốn nghe lá nào trước, đại đao kim mã Lý lão đầu ngồi trên ghế xếp lót da hổ buồn bực nói:
-Cái nào cũng không muốn nghe, chẳng có tin nào tốt đẹp cả.
Phụ tá cười cười, tự mình mở cả hai phong thư ra, xem qua trước một lượt, sau đó đặt bức thư quân Trấn nam lên trước mặt rồi mỉm cười nói:
-vậy thì trước tiên nghe bức không đến nỗi quá tệ vậy. Phần lớn giặc Di Lặc phía nam đã bị tiêu diệt,số còn lại cũng bị dồn ép vào hai thành Tương, Phàn rồi. Ngày bình định phía nam ở trong tầm tay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất