Quyền Bính

Chương 183.1: Ba tiếng thở dài

Chương 183.1: Ba tiếng thở dài
Lý Hồn kéo chòm râu bạc như những cây kim thép,lớn tiếng nói:
-Báo ngày nào lên không?
Phụ tá gật đầu nói:
-Trước ngày hai mươi lăm tháng bảy.
Lý Hồn bĩu môi nói:
-Không ngờ tên tiểu tử này lợi hại thật, lão Chu à, lần này ngươi lác mắt rồi chứ.
Người phụ tá họ Chu lại không hổ thẹn, vẫn bình bình như cũ nói:
- Biểu hiện của vị vương gia đó ở phương nam so với ở kinh thành quả là một trời một vực. Khiến người ta không thể nào dự liệu được. Thuộc hạ thừa nhận là đã nhìn nhầm người rồi,
Nói thì nói thế, nhưng lão lại chẳng có chút ngại ngùng nào cả.
Xem ra lão chiếm vị trí rất cao trong lòng Lý Hồn, nếu là người khác thì có dám không mặn không nhạt vậy không. Không chừng lão Lý đã sớm thả chó rồi chứ không phải vẫn còn bày tỏ sự đồng ý như bây giờ:
-Cái đuôi tiểu hồ ly giấu cũng kĩ thật, những chỉ cần để lộ một lần, hắn sẽ không bao giờ còn có thể giả làm chó con được nữa.
Chu tiên sinh nghĩ thầm, đây là cái kiểu ví von gì chứ? Nhưng ngoài miệng lão lại nói phụ họa:
- Đông ông nói chí phải, nếu cái đuôi của lão ngũ Tần gia đã lộ ra rồi, tốt hơn là sớm chặt
đứt.
Lý Hồn vuốt râu trầm ngâm nói:
-Không nên quá sớm, đợi hắn rời khỏi quân Trấn Nam rồi tính tiếp, lão phu không muốn trở mặt hoàn toàn với bên thân gia.
Chu tiên sinh mỉm cười nói:
-Bá Thưởng nguyên soái trong quân Trấn Nam, quả thực chẳng khác gì một vị vua sư tử , không dễ đối phó.
Chủ đề được chuyển sang Bá Thưởng Biệt Ly, Lý Hồn có chút căm tức nói:
-ta thấy cái lãogià đó sống bên cạnh sông lớn lâu , sọ cũng ngấm nước mất rồi. lão lại dám đi theo cái tên Tần Lôi đó, vất mấy chục năm tình cảm qua lại xuống sông.
Chu tiên sinh thầm nghĩ, còn không phải người ta bị mình ép như vậy sao, vất vả khôi phục quân Trấn Nam làm sao có thể chắp tay giao cho mình được chứ? Lão thở dài nói:
- Trong chuyện này có chút nóng vội, nếu chờ sau tứ công tử và Bá Phần tiểu thư thành hôn xong, phản ứng của Bá Thưởng nguyên soái cũng sẽ không mạnh như thế nữa.
Lý Hồn lắc đầu nói:
-Đều như nhau, lão phu cũng cho rằng hai nhà năm sau kết thông gia rồi, sao hắn không xoắn với ta nữa chứ? Không ngờ quân Trần Nam trong lòng hắn lại quan trọng đến vậy. Tất cả đều đã là lão già bảy mươi rồi...
Nói xong lão lại thở dài rồi nói:
-lão phu nói với lão ta chỉ cần nhường bước này, hai mươi năm sau quân Trấn Nam vẫn là của nhà lão ta. Lão phu nhớ thời trẻ Bá Thưởng Biệt Ly rất trọng tình trọng nghĩa, vì tình nghĩa của tất cả các huynh đệ, có thể nhượng bộ vô điều kiện. Ai biết được.....ai! thay đổi rồi, thay đổi rồi...
Chu tiên sinh cũng căm tức, ban đầu lão không tán đồng trêu chọc Bá Thưởng Biệt Ly quá sớm, thực tếđã chứng minh lão đúng, vì thế lão càng không dám nhiều lời, không thì sẽbị chê là khoe khoang, rất có thể sẽ khiến ông chủ không vui. lão đành phải nhẹ giọng an ủi lão thái úy vài câu, rồi hỏi:
-Thế còn chuyện bản vẽ?
Lý Hồn cũng chỉ hơi cảm khái, lấy lại bình tĩnh rất nhanh, trầm giọng nói:
-lão phu sẽ tự tay viết thư cho Bá Thưởng Biệt Ly, nhắc nhở lão ta về vườn, bằng không đợi sau khi chuyện lộ ra rồi, muốn có một cái kết quả cho có mặt mũi cũng đừng mong.
Chu tiên sinh gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại bắt đầu đọc lá thưcủa Công Lương Vũ:
-người uy hiếp chúng ta ở thành Tương Dương, nếu không gửi bản vẽ và đầu Tần Lôi, hắn sẽ nói ra bí mật giữa chúng ta.
Lý Hồn vuốt râu cười ha ha:
-Ngây thơ, tên mặt nhỏ này đúng là ngây thơ, lão phu dám qua lại với cái món không rõ lai lịch này há lại không thể đề phòng sao? Lão phu còn sợ hắn không công bố cho công chúng ấy chứ.
Chu tiên sinh cũng ha ha cười:
-Đúng thế, đến lúc đó đủ cho bệ hạ của chúng ta quát mắng, e là danh dự của hoàng gia cũng sẽ rơi xuống đáy vực.
Lý Hồn cười thoải mái:
-Ai bảo cái tên con rể vô sỉ của ta bày đặt bỏ ngoại tôn không lập. Lại muốn lập con thỏ đế, đáng đời, ha ha ha............
Chờ lão cười xong, chu tiên sinh mỉm cười:
-theo tínhtình độc ác của tên tiểu tử này, cho dù chúng ta đồng ý hay không đồng ý, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Hay là chúng ta dứt khoát bỏ mặc không quan tâm nữa?
Lý Hồn lắc đầu:
-không, hoàn toàn đồng ý vớihắn, người ta đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, cũng phải để cho hắn vui vẻ về nhà chứ. Nếu không người ta lại cười người nước Tần chúng ta lễ nghĩa không chu toàn.
Nói xong, lão lại cười to tỏ vẻ vô cùng đắc ý.
So với không khí của Lý thái úy, thư phòng của Văn thừa tướng thật sự u ám. Xiết mảnh giấy viết thư mỏng trong tay, nét mặt Văn Ngạn Bác tưởng như tối sầm. Bên cạnh lão có một văn sĩ trung tuổi cũng như vậy, cũng là một khuôn mặt khó có thể tin được.
Thứ mà Văn Ngạn Bác cầm trong tay chính là lá thư uy hiếp mà Công Lương Vũ gửi cho lão. Rất lâu sau, lão mới buồn bã nói:
-quả nhiên là congái lão phu sao?
Văn sĩ khẽ nói:
-hắn ta nói là bắt từ chỗ lão tứ Tần gia, chắc không sai được.
Văn Ngạn Bác nắm chặt nghiên mực trong tay, căm tức nói:
- Người mất tích mấy tháng rồi, cái tên súc sinh Tần lão tứ, lại dám uy hiếp lão phu. Quả là gan to tày trời!
Lão cầm nghiên mực trong tay hung hăng đập mạnh xuống bàn, điềm nhiên nói:
- Giao những chứng cớ kia cho Quách Tất Tranh cầm, bảo hắn chuẩn bị. Buổi thiết triều sớm lần sau, ta phải bóp chết tên lão tứ đó!
Lão lại càng phẫn nộ quát:
-Tần lão tứ, lão phu sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục!
Văn sĩ thấy Văn Ngạn Bác hoàn toàn mất đi sựung dung trầm ổn thì không nhẫn nhịn được nói:
-Đông ông, trong lòng đệ tử có câu này nhẫn nhịn đã lâu, hôm nay thực sự không thể kìm được nữa.
Văn Ngạn Bác khẽ nói:
-Nói đi!
Văn sĩ cắn môi, hạ giọng nói:
-chuyện vương gia e ngạiđương nhiên không có gì đáng trách, nhưng ngài đối với cả vị tiểu thư chưa từng gặp mặt đó, có phải hơi quá...
Chỉ nói đến đây, đằng sau không nói cũng tự hiểu rồi.
Phát tiết một chút, Văn Ngạn Bác đã khôi phục lại lý trí, lão nhắm mắt dựa vào ghế đại soái, nhẹ giọng nói:
-Quá để tâm?
Văn sĩ gật đầu nói:
-Nói một câu mạo muội, lão gia ngài phúc trạch thâm hậu, con cháu đầy nhà, con gái, cháu gái cộng lại cũng hơn mười người, đệ tử không cho rằng một tiểu thư ở bên ngoài lại đáng để ngài quan tâm như vậy!
Văn Ngạn Bác im lặng một lúc khá lâu, mới khẽ nói:
-Đứa con này...tương đối đặc biệt, lão phu không nỡ bỏ rơi.
Văn sĩ cũng không chịu thôi, trầm giọng hỏi:
-Đặc biệt ở chỗ nào? Đáng để ngài xem trọng như vậy?
Văn Ngạn Bác cau mày nói:
-việc này không tiện nói ra, Cừu tiên sinh đừng hỏi nữa.
Trong lời nói của lão đượm chút không vui.
Văn sĩ họ Cầu đành thôi không hỏi tiếp nhưng giận dữ nói:
-ngài nghĩ lại đi.
Văn Ngạn Bác trợn mắt nhìn người bạn mưu trí đã bầu bạn với mình nhiều năm, không muốn hai người vì chuyện này mà thành ra có khoảng cách với nhau, đành miễn cưỡng giải thích một chút:
-Thứ cho lão phu ăn nói khó nghe, xin tiên sinh thứ lỗi. chỉ có thể nói với tiên sinh một câu: cô ấy liên quan đến sự sống chết tồn vong của Văn gia ta, nhất là lúc bất ổn này.
Một lời đó cũng đã đủ rõ ràng, Cầu tiên sinh trừng to đôi mắt, nghĩ không ra vịtiểu thư này hoặc là nói nhà mẹ của cô rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có quan hệ lớn như thế. Nhưng ông chủ của mình lại tỏ thái độ như thế này, lão cũng không tiện truy cứu, cung kính nói:
-Thuộc hạ đường đột, xin ngài thứ tội.
Văn Ngạn Bác khoát khoát tay ấm áp nói:
- Không sao! Chúng ta ý hợp tâm đầu, vốn dĩ nên nói hết tất cả cho nhau biết.
Vừa nói lão vừa tỏ ra mỏi mệt:
-Lão phu mệt rồi, tiên sinh đi làm việc đi.
Văn sĩ nhìn ông chủ già đi không ít trong mấy ngày hôm nay, lại thở dài, liền thi lễ khom người rời khỏi thư phòng, chỉ còn lại một mình Văn Ngạn Bác ngồi sau thư án.
Văn gia không giống hoàng gia hay Lý gia
Có lực lượng quân đội lớn mạnh làm hậu thuẫn, nên có thể sinh tồn ở mọi kẽ hở,thậm chí còn gọi là ba hùng dựa vào ba món pháp bảo,thứ nhất tất nhiên là mượn mạng lưới tham ô do Đại Vận Hà dệt nên. Tấm lưới lớn này khiến lão được nhiều quan văn ủng hộ, từ đó khiến hai nhà còn lại không dám động vào lão. Nhất là trước khi hai bên chưa có được thắng lợi cuối cùng. Thứ hai là chính sách quân bằng giúp kẻ yếu chứ không giúp kẻ mạnh,như hoàng gia năm đó, sau đó là Hoàng Phủ gia, giữ nghiêm vị trí trung lập cho tới bây giờ. Lão biết rất rõ, chỉ cần một bên có đượcthắng lợi cuối cùng, tập thể quan văn sẽ không có tư cách từ chối, chỉ có thể cúi đầu xưng thần chứ không còn lựa chọn nào khác, mà kẻ làm chủ bá quan như lão, tốt hơn là nên tự biến mất.
Điều thứ ba là điều có liên quan đến người kia, chỉ cần người đó còn sống, Văn gia của lão sẽ có hi vọng sống, mà sự gắn bó giữa quan hệ của hai người, lại được xây dựng nhờ thân phận người con gái mới biết tung tích nửa năm trước.
Tất cả những điều này, Tần Lôi ở bên ngoài ngàn dặm xa xôi, tất nhiên không thể nào biết được. Hắn ngồi ngay ngắn trước bàn, cầm cái bút lông như chân gà, viết từng nét từng chữ một cho Thi Vận...
“Thi Vận sư phụ, dạo này có khỏe không? Vĩnh Phúc cũng vẫn khỏe chứ, ta rất nhớ người...”
Ngẫm nghĩ một lát, Tần Lôi lại thêm thêm chữ “ mọi” vào phía sau.
“hôm nay tròn tám mươi ngày ta rời xa mọi người. ngày mai cũng là ngày thứ tám mươi mốt chúng ta li biệt, ta phải làm một chuyện nhất định được ghi vào sử sách. Nếu chuyện này thành công, ta sẽ được lưu danh thiên cổ, nhưng nếu thất bại, sẽ bị chê cười ngàn năm, còn về chuyện đó là chuyện gì, thì trước tiên hãy giữ bí mật, lần sau sẽ nói cho người biết”.
Đúng lúc Tần Lôi đang múa bút phẩy mực điên đảo thì cótiếng bước chân nhè nhẹ vang lên từ xa , hắn nhanh chóng dấu lá thư vào trong tay áo, gác bút lên, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Người tới là Vân Thường, nàng với thân phận là thị nữ thân cận của Tần Lôi, đương nhiên có thể ra vào phòng ngủcủa hắn tùy ý. Sau khi thông báo xong, Vân Thường yêu kiều đứng trước mặt Tần Lôi, cúi chào, dịu dàng vấn an:
- Dân nữ Vân Thường bái kiến Vương gia.
Tần Lôi nghe ra ngoại âm trong lời nói của nàng, liền nhìn người con gái đẹp tựa đóa phù dung, không khỏi tiếc nuối:
-Nhất đẳng thị nữ trong vương phủ, tiền tiêu vặt hàng tháng cao, phúc lợi cao,đãi ngộ tốt, công việc lại nhẹ nhàng, còn đi đâu kiếm được công việc tốt như thế nữa, không làm thì thật là đáng tiếc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất