Quyền Bính

Chương 184: Tiên nhân nóng tính.

Chương 184: Tiên nhân nóng tính.
Vân Thường cười tươi nói:
-Vương gia nói rất đúng, nhưng mỗi người một chí, Vân Thường hưởng không nổi cái phúc phần này, xin vương gia thứ tội.
Tần Lôi trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói:
-Cùng lắm là sau này không cho ngươi đổ bô đêm là được chứ gì.
Vân Thường giữ lấy một chút tao nhã, khẽ cắn răng nói:
-Lúc trước là làm công nhật, lại không có văn tự bán thân, dân nữ vẫn được tự do đến đi mà.
Tần Lôi gật gật đầu , buồn bực nói:
-Chẳng lẽ cô vương lại không có một chút hấp dẫn nào sao?
Mới dứt lời, hơi ấm trong chiếc trướng nhỏ lập tức tăng lên mấy phần, nét mặt Vân Thường cũng nhu hòa đi rất nhiều, hàng mi dài hơi rủ xuống, lắc đầu khẽ nói:
-Thực sự Vân Thường rất muốn được sự che chở của vương gia, không phải lo nghĩ những chuyện mưa gió ngoài kia nữa.
Tần Lôi tựa lưng vào ghế thở dài:
-Vân Thường à, cô vương tuy có hay trêu chọc cô, nhưng từ tận đáy lòng cô vương muốn tốt cho cô.
Vừa nói vhắn ừa mở mắt ra, nhìn thẳng vào người con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia, đồng thời nét mặt trở nên nghiêm túc:
-Đừng lựa chọn con đường đó, quá khổ quá mệt lại không có tương lai.
Lần đầu tiên thấy Tần Lôi nói chuyện với mình một cách đứng đắn, trái tim người thiếu nữ bấtgiác rung động, nàng từng thấy một Tần Lôi bại hoại, cái bộ dạng phóng đãng thả phanh đó khiến nàng ghét cay ghét đắng, lại muốn quên cũng không quên được. Nàng cũng từng thấy một Tần Lôi uy nghiêm, cái kiểu sát phạt quyết đoán quả cảm độc đoán đó khiến nàng vừa sùng bái lại xa lạ, nàng từng thấy một Tần Lôi cũng có lúc trầm lặng, cái vẻ lạnh lùng như hàn băng vạn năm khiến nàng chỉ dám im lặng đứng nhìn từ xa, mà trong lòng lại muốn hòa tan khối băng này.
Nhưng một Tần Lôi thẳng thắn thành khẩn như thế này, nàng mới thấy lần đầu. Nhìn vào con mắt trong veo như nước hồ của hắn, Kiều Vân Thường lại muốn tự nguyện đi vào đó, không bao giờ bước ra nữa.
Nhưng nàng biết rõ, người trong lòng Tần Lôi mong muốn hoàn toàn không phải là nàng, mà là người con gái ở nơi kinh thành xa xôi kia, vì thế nàng không còn lí do gì thuyết phục mình ở lại,. vì thế sau một lúcim lặng, nàng khó khăn mở lời, run run nói:
-ý tốt của vương gia Vân Thường xin ghi nhớ trong lòng, nhưng ýdân nữ đã quyết, sẽ không thay đổi nữa.
Tần Lôi lắc đầu giận dữ nói:
-Sao phải khổ thế chứ....
Hắn thật không nỡ để người con gái xinh đẹp đó đi làm những việc chẳng khác gì “tinh vệ lấp biển”, phí hoài tuổi xuân, lãng phí ý tốt của trời đất. Nhưng hắn cũng biết được, người con gái này rất kiên quyết, trừ phi chính mình trói nàng lại nếu không sẽ không thể giữ.
Nhưng vì sao mình lại phải trói nàng?
Vân Thường thấy Tần Lôi lại chìm vào im lặng, liền ôn nhu cáo từ.
Chính vào lúc nàng quay người định rời đi, Tần Lôi lo lắng nói:
-Sau chiến trận cô vương phải dò xét Sơn Nam, hi vọng cô cũng đi cùng, giúp đỡ trấn an dân chúng đã quá tin vào Di Lặc giáo kia, có được không?
Vân Thường nghe xong, thân thể mềm mại run lên, rất lâu sau, mới gật đầu, cái gật đầu nhẹ như đến mức không thể nhìnthấy.
Hôm nay bầu trời âm u, tối hơn rất nhiều so với ngày thường.
Bên trên thành Tương Dươngđầu người lô nhô. Trấn Nam quân vây thành mấy chục ngày nay cũng không náo nhiệt như vậy.
Trong vòng một đêm, vùng đất trống bên ngoài thành xuất hiện một đài cao ba trượng, còn cao hơn cả thành Tương Dương ba thước. Nhìn đài cao dùng vải che phủ kín mít như một đám khói lớn, đám giáo dân xanh xao vàng vọt tranh luận ầm ĩ, kẻ thì nói đó là đài quan sát, dùng để quan sát tình hình trong thành, có người nói đó là Tiễn Đọa, dùng khi bắn tên,có người nói còn khó tin hơn là đài pháp pháp sư dùng để làm phép, Long Ma Vương tất nhiên sẽ mời yêu nhân đến đây mua vui.
Nhưng tất cả họ đều có chung một nghi vấn: sao không thấy cầu thang đâu cả? Làm thế nào để leo lên trên được?
Cả bọn tranh nhau hỏi, lại thấy trong doanh trại quân Trấn Nam cóđộng tĩnh, từng đội từng đội quân từ trong doanh trại đi ra, mười chiến sĩ đi tiên phong, sếp hàng ngay ngắn hai bên đài cao, hình thành thế bảo vệ. Trong chốc lát, dưới thành quân sĩ tác phong chỉnh tề, đao thương mọc lên như rừng, tinh kì phấp phới, rợp trời kín đất.
Những giáo đồ trên thành nhìn đội quân Trấn Nam vẫn đang ầm ầm đi ra từ trong doanh, không khỏi nhất tề hít một hơi dài, ngần này chắc đến hơn chục vạn binh sĩ rồi ấy chứ?
Mấy tên Hồ thừa tướng nghe tin vội đến, không khỏi kinh hoàng, nhớ đến năm vạn quân Trấn Nam bình định cả Sơn Nam như gió cuốn mây tan, đánh đuổi bọn chúng như đánh chó trong nhà có tang tháo chạy đến đây. Sức chiến đấu cao của quân Trấn Nam, tác phong tàn nhẫn, sớm đã khiến bọn chúng sợ vỡ mật, lúc này thấy quân Trấn Nam nhiều gấp đôi, đâu còn có thể đứng vững được nữa.
Chỉ vỏn vẹn dùng có nửa canh giờ, quân Trấn Nam đã xếp hàng xong xuôi, sau một tiếng pháo nổ, tiếng hét vang như tiếng sấm rền nhất tề vang lên từ đội ngũ dài mấy dặm này:
-Ha! Ha! Ha!
Khiến cho bọn giáo đồ Di Lặc trên thành tay chân mềm nhũn.
Liếc nhìn trận địa địch không thấy bờ bến, Hồ thừa tướng vịn bệ phóng tên, kêu lên:
-Các anh em, xem ra chúng ta không thoát khỏi trận này rồi.
Mấy người nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự tuyệt vọng từ đối phương, thậm chí là sự giải thoát. Những người này bị quân Trấn Nam giết chạy té shit té đái, lại bị truy đuổi tổng cộng hơn nghàn dặm, hào khí lúc khởi sự sớm đã tan tành mây khói, thậm chí đến cả quyết tâm chạy trốn cũng không còn. Nếu không bọn họ đã không cứ đâm đầu vào rồi ở lì đó không muốn nhúc nhích trong khi biết rõ thành Tương Dương sớm muộn gì cũng sẽ bị bao vây. Nói bọn họ chuẩn bị dựa vào thành cao để cố thủ, chi bằng nói bọn họ đang chờ đợi sự diệt vong đến.
Họ là một đám người tuyệt vọng. Họ là một đám người điên cuồng. Họ không lo nghĩ cho ngày mai. Họ chỉ cần sống cho đủ vốn. Vì thế bọn họ làm nhục giáo dân trong thành không chút kiêng nể, căn bản không kiêng kị số lượng người của đối phương nhiều hơn mình cả chục lần.
Lúc này, một kị sĩ giáp đen ngựa đen cưỡi ngựa phi ra, hộ vệ một vị tướng quân giáp vàng tới bên hào nước dưới thành.
Vị tướng quân đó dáng dấp bệ vệ, lại thêm bộ giáp vàng uy phong lẫm liệt kia, quả thực chẳng khác nào thiên binh hạ phàm. Nhưng thứ càng khiến người ta rung động chính là giọng nói của ngài, hễ mở miệng là quát như sấm mùa xuân, khiến cho bọn ngườitrên thành giật nảy mình.
-..., Đám cường bạo trên thành nghe cho rõ đây!
Âm thanh này vang to như thế, khiến mấy tên thị vệ bên cạnh Hứa Điền xém chút ngã ngựa tự bêu xấu mình. Cũng may tất cả sự chú ý của mọingười đều bị tiếng hét của vị tướng giáp vàng thu hút, không chú ý đến bọn chúng. Mấy tên Hứa Điền không khỏi cảm thán, quả nhiên không hổ danh là toàn quân đệ nhất mồm to.
Tướng giáp vàng tiếp tục hét lên:
-Ta là Quyển Liêm - đại tướng của thiên đình, phụng thánh chỉ của Ngọc Đế hạ giới để bảo vệ Đông Hoa Đế Quân chuyển thế Long Quận vương điện hạ trảm yêu trừ ma. Giúp đỡ đế nghiệp!
Trên thành xôn xao một vùng, cái gì, cái gì? Long Ma Vương là đại danh của Đông Hoa Đế Quân Lữ Động Tân chuyển thế? Vào lúctất cả mọi người đang ngây ra như phỗng, tiêu hóa cái tin quá mứcrung động này,tướng giáp vàng dùng hết sức lực quát lớn một tiếng:
-Cung nghênh chân nhân! Cung nghênh điện hạ!
Vị tướng vừa nói xong, hơn mười vạn quân dưới thành cũng hét lên theo:
-Cung nghênh chân nhân! Cung nghênh điện hạ!
Tiếp đó đồng loạt quỳ xuống rầm rầm!
Lúc này tiếng nhạc tiên du dương vang lên, những bông pháo hoa tuyệt đẹp nổtung trên đài cao không một bóng người, có đỏ, có lục, có lam, tím cũng có. Lập tức hướng sự chú ý của mọi người lên đài cao.
Những người này chưa từng nhìn thấy những bông pháo hoa rực rỡ đủ màu như thế này bao giờ, lập tức liên tưởng đến tiên thuật của Thuần Dương chân nhân, có người liền quỳ xuống, hướng về phía pháo hoa dập đầu lạy.
Tín ngưỡng mà người Hoa Hạ sùng bái trước nay không có tính chất gì biệt lập. Cho dù tin theo Di Lặc giáo của phương tây, cũng không dám có chút bất kính nào với thần tiên bản địa. Nhất là Lữ Động Tân danh tiếng lẫy lừng, hay cứu nhân độ thế, uy vọng vang dội vô cùng trong chốn nhân gian này.
Nhưng số người vẫn đang nhìn chằm chặp lên đài cao nhiều hơn, tuy trong lòng có chút tin tưởng, nhưng khi không thấy thần tiên xuất hiện, bọn họ vẫn lựa chọn đứng quan sát.
Lúc này trên đài cao lại có sự thay đổi. Một cột khói trắng nhẹ nhàng bay lên, ôm lấy đài cao lẻ loi trơ trọi vào trong lòng. Đám người trên thành ngửi thấy một làn hương đàn hương khiến lòng người an bình, trong lòng không khỏi thầm nghĩ đến cõi tiên.
Khói mù dần tan đi, người người nhất loạt kinh hô, bọn họ thình lình phát hiện, có bóng người ngày càng mờ nhạt trong sương khói.
Đợi đến khi khói mù tan hết, một vị đạo sĩ trẻ tuổi mặc áo bào bát quái tím, lưng đeo bảo kiếm chém yêu Thuần Dương, chân đạp những bước tiêu dao vân tiên lý (một loại dép của đạo gia)xuất hiện trên đài cao.
Trước con mắt của mấy chục vạn người, một đạo sĩ trẻ tuổi khôi ngô phong thần cưỡi mây lành cứ như vậy thản nhiên xuất hiện trên đài cao ba trượng ba.
Đám người trên thành há hốc mồm.
Xung quanh đài cao mấy trượng không có một ai. Hơn nữa cái đài cao đó rõ ràng chỉ có tiên mới có thể bay lên trên đó được. Lại trông cách ăn vận kia, chẳng phải là cung cách của Lữ chân nhân mà bọn họ vẫn cung phụng trong miếu sao?
Tất cả họ đều tin đó chính là thần tiên! Mà thần tiên đó chính là Lữ Động Tân ! Chính vì đã thề “sống hết kiếp chúng sinh mới chịu lên thiên đình”, tuy sau đó thành tiên, nhưng Lữ chân nhân vẫn ở lại trần thế cứu tế chúng sinh!
Vị Thái Ất Kim Tiên cứu khốn phò nguy, hay giúp đỡ người khác, nhất là giúp đỡ kẻ yếu này vừa hiện thân, liền nhận được sự thành kính bái lạy của tất thảy mọi người trên thành. Họ đã quá khát vọng sựcứu tế của vịtiên nhân này rồi, đã quá khát vọng vị tiên nhân này đến giải thoát cho họ.
Lập tức, cả rừng người mấy chục vạn chỉ còn mình “Lữ chân nhân”tiêu diêu là còn đứng đó.
Một âm thanh hiền hòa dễ nghe vang lên:
-Ta là Đông Hoa Đế Quân, là thần nhân quảng tế chính đạo, cũng chính là viên thông văn ni Lữ Nham.
Lữ Động Tân tu cả nho giáo và phật giáo, hơn nữa lại là thần tiên công đức viên mãn, nên mới có nhiều danh hiệu như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất