Quyền Bính

Chương 185: Thắng lợi của chúng ta

Chương 185: Thắng lợi của chúng ta
Mọi người cầu khẩn hồi lâu, Lữ chân nhân mới thở dài một tiếng.
Hai bên cách nhau một con hào chí ít cũng mười mấy trượng, theo lí thuyết thì trên thành không thể nghe được tiếng thở dài khe khẽ này, thế nhưng tất cả mọi người trên thành đều nghe rất rõ, dường như vang lên ngay bên tai vậy.
Lại nghe Lữ chân nhân nói chuyện du dương trầm bổng, nhẹ nhàng thoải mái, chẳng phải cong cổ lên gào như cái tên tướng giáp vàng dưới thành kia mà vẫn có thể khiến cho người ta nghe rõ từng câu, từng chữ một. Hơn nữa, người bình thường tuyệt đối không thể phát ra được thứ âm thanh tròn đầy, dư âm còn văng vẳng bên tai đó.
Tiên âm, nhất định là tiên âm! Tất cả những người nghe thấy trong lòng đều dânglên cảm giác đó.
Chỉ nghe Lữ chân nhân thương cảm nói:
-Thương thế nhân ta, lắm gian nan khổ cực, vì thế nhân ta, cam chịu trời trừng phạt. Thôi thôi thôi, để mình ta gánh chịu trận lôi đình của trời xanh.
Mọi người trong thành nhất tề rơi nước mắt:
-Tấm lòng từ bi của chân nhân, chúng thảo dân ngày đêm thành kính cung phụng pháp tượng của chân nhân, bái lạy chân nhan.
Lúc này, quân Trấn Nam dưới thành lại không cam lòng. Quan quân xúc động nói:
-Vương gia không được làm thế. Làm sao có thể vì đám loạn dân này mà chịu trời xanh trừng phạt? Bây giờ chúng thần sẽ công thành, san bằng cái thành nát hại người này!
Câu nói này được mười mấy vạn quân sĩ nhất tề hưởng ứng, .....
-Thề chết bảo vệ vương gia, thề chết chiếm thành Tương Dương!
Lữ chân nhân thầm nghĩ, mấy người này mắc mưu rồi.Nhưng cũng đúng, đến bảnthân cũng sắp không phân biệt được mình là Long Quận Vương hay Lữ chân nhân nữa rồi, không phải sẽ trở thành nửa người nửa tiên thế này chứ?
Gác lại những suy nghĩ linh tinh, Lữ chân nhân vang giọng nói:
-Các tướng chớ ồn ào.
Lần này không cần có sét đánh, mấy chục vạn quân lập tức im bặt.
- Sơn Nam Giang Bắc chiến loạn hai tháng, thương vong gần trăm vạn, nhà nhà để tang, người chết đã quá đủ nhiều rồi, máu đã nhuộm đỏ sông Nại Hà chốn âm phủ rồi. Mười tám tầng địa ngục đã chật ních lũ quỉ mới chờ đợi hành hình, không còn chỗ cắm dùi nữa rồi. Ta không đành lòng nhìn các ngươi chết uổng thêm nữa.
Trên thành có người lớn tiếng hỏi:
-Vậy cõi cực lạc còn có chỗ cho chúng tôi không.
Lữ chân nhân cười nói:
-Các ngươi chớ nghe tên Long Hoa Thái tử kia ăn nói bậy bạ, chỉ có người thành tâm lễ phật, thanh tịnh tự trì, lại một lòng hướng thiện mới cóthể về miền cực lạc. Tướng soái bất nghĩa như các ngươi, nếu còn không bỏ đồ đao xuống,khi bỏ mình ắt rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Bạn của phật Di Lặc nói tất nhiên không thể gian dối, giáo đồ Di Lặc nghe xong, lập tức hoảng sợ, nước mắt giàn giụa nói:
-Xin chân nhân cứu giúp. Xin chân nhân cứu giúp....
Lúc này Lữ chân nhân bày ra vẻ mặt thương hại, cao giong hót:
-Đem cho ta một nhánh đan quế, đổi ngàn năm thanh xuân của người, dùng ngàn năm thanh xuân của ta, đổi lấy sự chấm dứt đao thương của người, ta không thiệt, không thiệt.
Hình ảnh hào quang của chân nhân có tấm lòng từ bi, xả thân vìdân lập tức khắc sâu vào lòng mỗi người chứng kiến.
Tất cả đều ngây ra, thần tiên tốt thật....
Ca xong, trong tay chân nhân xuất hiện thêm một cây phất trần nữa, ngài nghiêm giọng nói:
-Các ngươi chớ có ồn ào, ta muốn thần du địa phủ thương lượng với Diêm La đại vương.
Vừa nói vừa nhắm mắt chăm chú đứng chẳng khác gì cái cọc gỗ cắm ở đó.
Trải qua nửa canh giờ cố làm ra vẻ ta đây, bây giờ cho dù Lữ chân nhân có yêu cầu giáo đồ Di Lặc mở cửa thành, chắc cũng không phải là vấn đề quá lớn. Huống chi chỉ vẻn vẹn là không lên tiếng mà thôi. Một vùng im lặng, ngay cả tiếng ngựa khịt mũi cũng nghe thấy rõ ràng.
Lúc lâu sau, Lữ chân nhân mới mở mắt, kinh ngạc nói:
-Lạ thật. Trong địa phủ sao không có phật nữ của các ngươi?
Trên thành một phen hỗn loạn, có người không cam lòng nói:
-Phật nữ của chúng ta nhất định là về cõi cực lạc rồi, xin chân nhân lại qua đó tìm một lần....
Lữ chân nhân cười ha ha nói:
-Đúng vậy. Đúng vậy. Là ta nghĩ sai rồi. Các ngươi tiếp tục im lặng. Ta đi một lúc sẽ trở lại.
Nói rồi lại đứng đó như tượng bùn. Không hề động đậy.
Ai nấy trong lòng căng thẳng, ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám.
Không biết đã qua bao lâu, thân hình Lữ chân nhân khẽ rung, hồn phách đã quay trở về. Hắn mở mắt cười:
-Phật nữ của các ngươi đúng là ở Tây phương cực lạc....
Vừa dứt lời, mọi người trên thành đồng thanh hô toáng lên, lại vội vàng cầu khẩn:
-Xin chân nhân mau chóng cứu giúp!
Lữ chân nhân cười ha ha nói:
-Đến rồi!
Vừa nói vừa phất cây phất trần trong tay, có tiếng hoàn bội leng keng trên không trung, tiên nhạc du dương, một đám tường vân ngưng tụ hình thành trên đài cao, vô số cánh hoa tươi đẹp từ trong đám mây lành rơi xuống, nhẹ nhàng nhảy múa quanh đám mây, chẳng mấy chốc đã điểm tô cho cả đài cao trên dưới rực rỡ sắc màu.
Có cánh hoa rơi xuống tận quân trận, sự chú ý của quân sĩ liền bị cái màu hồng đó dễ dàng cướp mất. Ai nấy trong lòng đều vô thức phỏng đoán, vị tiên nữ xuất hiện trong trận mưa hoa kia sẽ xinh đẹp đến nhường nào?
Cũng có những cánh hoa bay theo gió đáp xuống thành, đám giáo đồ run rẩy đưa hai tay ra, cẩn thận đỡ lấy những mảnh tím mỏng manh, hoặc là đỏ tươi. Họ biết, vị phật nữ cứu khốn phò nguy, làm ấm lòng người trở lại rồi. Nhìn cánh hoa nhỏ bé trong tay, vô số những giọt nước mắt đục ngầu lã chã tuôn rơi, làm ướt mèm cánh hoa, để lại những giọt long lanh......
Đám mây lành cuối cùng cũng tan hết. Một người con gái đẹp tuyệt trần mang mặt nạ lụa mỏng xuất hiện bên cạnh Lữ chân nhân.
Chỉ thấy nàng mặc bộ váy trắng toát buông dài chấm đất, vạt váy chập chờn bay trong gió nhẹ, càng toát lên vẻ nhẹ nhàng thoát tục, không dính chút bụi trần. Kiểu váy dài hết sức giản lược, không chút điểm xuyết, chỉ có một dây lưng cũng làm bằng tơ nhẹ nhàng thắt bên hông, phô diễn hết dáng dấp hàm súc đẹp vô hạn kia. Mái tóc đẹp như dòng thác buông nhẹ trên vai, thỉnh thoảng lại có những lọn tung bay theo gió, càng lộ vẻ xuất trần thoát tục, quả thực không bút nào tả xiết.
Giai nhân tuyệt thế!
Tuy bị lụa mỏng che mặt, nhưng tất cả những người đã gặp phật nữ đều tin chắc không chút nghi ngờ, đây chính là người - cái vẻ buồn đau chân thậttự nhiên này, ugn dung từ trong đến ngoài, khiến tâm hồn người ta an bình, chỉ muốn quên đi tất cả phân tranh, bắt đầu lại một cuộc sống đơn giản mà ấm áp.
Con mắt người con gái áo trắng trong lớp lụa mỏng như khoác thêm một làn sương, thân hình mềm mại run nhè nhẹ, ôn nhu nói:
-Khổ cho các ngươi rồi.
Những người trên thành nghe xong phấn khích vô cùng, lũ lượt quỳ dưới đất nghẹn ngào đau khổ, giống như đứa trẻ bị bọn người ngoài ăn hiếp đến tột cùng, cuối cùng cũng được nhìn thấy mẫu thân của mình một lần nữa.
Lẫn trong tiếng khóc đó, có tiếng người hô to:
-Thả cầu treo xuống, chúng tôi muốn xuất thành nghênh đón phật nữ!
Lời đề nghị này kéo theo sự tán đồng của vô số người khác, nhưng quân canh cửađều là bọn cướp Sơn Nam. Bọn họ chẳng có tí cảm tình nào với phật nữ cả, chỉ biết có mười mấy vạn quân Trấn Nam ở ngoài thành đòi mạng, có đánh chết cũng không mở cửa.
Đám giáo đồ thành kính tới gần cổng thành, nhất thời xảy ra xung đột với lũ cướp Sơn Nam, hai phe này vốn đã oán hận chất chứa, không ngừng xảy ra xô xát. Chỉ có điều lũ cướp Sơn Nam là lũ dân liều mạng, tàn ác lừa gạt đám giáo đồ Di Lặc đông gấp mấy lần mình, lại dựa vào loạn mệnh của Công Lương Vũ tiếp quản thủ thành, lúc này mới nắm quyền sinh sát trong tay,bắt đầu làm mưa làm gió.
Lẫn trong tiếng khóc đó, có tiếng người hô to:
-Thả cầu treo xuống, chúng tôi muốn xuất thành nghênh đón phật nữ!
Lời đề nghị này kéo theo sự tán đồng của vô số người khác, nhưng quân canh cửađều là bọn cướp Sơn Nam. Bọn họ chẳng có tí cảm tình nào với phật nữ cả, chỉ biết có mười mấy vạn quân Trấn Nam ở ngoài thành đòi mạng, có đánh chết cũng không mở cửa.
Đám giáo đồ thành kính tới gần cổng thành, nhất thời xảy ra xung đột với lũ cướp Sơn Nam, hai phe này vốn đã oán hận chất chứa, không ngừng xảy ra xô xát. Chỉ có điều lũ cướp Sơn Nam là lũ dân liều mạng, tàn ác lừa gạt đám giáo đồ Di Lặc đông gấp mấy lần mình, lại dựa vào loạn mệnh của Công Lương Vũ tiếp quản thủ thành, lúc này mới nắm quyền sinh sát trong tay,bắt đầu làm mưa làm gió.
Chương185: Thắng lợi của chúng ta (2).
Đám giáo đồ Di Lặc vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số. Lại bị đám người ngoại lai đánh cho không còn chút sức phản kháng, đương nhiên trong lòng vô cùng uất ức. Lúc này mắt thấy phật nữ khởi tử hoàn sinh, lập tức có được động lực, xông về phía cửa thành như nước thủy triều, trong nháy mắt đã nhấn chìm lũ cướp Sơn Nam, khống chế chiếc cầu thang lên xuống trong tay.
Bọn Hồ Thừa tướng thấy tình thế không ổn, định lặng lẽ bỏ thành, lại bị Lữ chân nhân vẫn luôn thờ ơ lạnh lùng phía đối diện trông thấy rõ ràng, hắn hướng về phía Kiều Vân Thường che mặt khẽ ra hiệu. Do dự một lát, nàng hé đôi môi đỏ mọng nói:
-Trước tiên hãy bắt tất cả loạn phỉ Sơn Nam lại.
Đám Hồ Thừa tướng vốn định bỏ lại thành trong chốc lát trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Lại bị đám giáo đồ ở dưới thành chen chúc đuổi trở lại, lập tức rơi vào vòng vây trùng điệp.
Hồ Thừa tướng thê lương hướng về phía đài cao hét:
-Lữ chân nhân cứu mạng....
Lại phát hiện trên đài cao khói trắng bay lên, cũng không còn trông thấy một bóng người nào nữa.
Đám khói trắng vương vất này chính là ấn tượng cuối cùng của y về thế giới này. Có tiếng rít lên bên tai, Hồ Thừa tướng cảm thấy đầu bị đánh mạnh một cái, đám khói trắng kia liền biến thành màuđỏ máu, đỏ như màu máu.....
Sau khi tướng giáp vàng tuyên đọc cam kết của Tần Lôi bằng thân phận “Khâm sai vương hành đốc quân chính hai tỉnh Giang Bắc Sơn Nam” với ba điều: bảo đảm an toàn tính mạng tài sản cho bách tính trong thành; bảo đảm tín ngưỡng của giáo đồ Di Lặc không bị cướp đoạt; cam đoan sẽ bỏ qua chuyện cũ, cầu treo cuối cùng cũng từ từhạ xuống, từng đội quân Trấn Nam võ trang đầy đủ tiến vào thành, nhanh chóng tiếp quản thành. ThànhTương Dương thành sau hai tháng đình trệ, lại trở về trong tay quân đội Đại Tần.
Tần Lôi đã thay thường phục nhìn Kiều Vân Thường cưỡi ngựatrắng bồng bềnh vào trong thành, phiền muộn thở dài một hơi.
Thạch Mãnh và Thạch Cảm hộ vệ phía sau liếc nhau một cái. Thạch Mãnh bước lên hỏi nhỏ:
-Vươnggia, nếu đã không nỡ, sao còn để nàng đi?
Tần Lôi kinh ngạc nhìn Thạch Mãnh, cười mắng:
-Đàn ông kết hôn rồi đều ngu xuẩn, không xứng thảo luận vấn đề này với lão tử.
Thạch Mãnh bên cạnh nghe xong, lại nhỏ nhẹ hỏi tiếp:
-Thần cũng không hiểu?
Tần Lôi trợn mắt một cái , dài giọng nói:
-Đợi kết hôn rồi ngươi sẽ hiểu.
Nói xong cũng không thèm quan tâm hai con người đơ ra như tượng gỗ này, quay người đi về phía vương trướng.
Hai người đều có chút hiểu lầm. Tuy là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhưng Tần Lôi cũng không phải là người gặp ai cũng yêu, hơn nữa Kiều Vân Thường thân phận phức tạp. Hai người dường như không có khả năng ởbên nhau, vì thế Tần Lôi mới làm vậy.
Nhưng thưởng thức vẻ đẹp là đặc tính chung của con người; có cảm tình với một người con gái xinh đẹp là bản tính bẩm sinh của tất cả những thằng đàn ông bình thường, Tần Lôi cũng rất bình thường. Nhất là giai nhân khuynh quốc như Kiều Vân Thường, tất nhiên khiến cho Tần Lôi hài lòng, nhìn nàng bằng con mắt khác, không tự chủ được mà trêu chọc con gái nhà người. Còn chuyện cô nương đó cảm nhận thế nào, thì Tần ngũ gia vẫn chưa có đủ kinh nghiệm để hiểu.
Sau khi trời tối, Dương Văn Vũ vào thành báo tin, toàn bộ loạn phỉ Nam Sơn đã bị quét sạch. Hộ giáo quân cũng buông vũ khí đầu hàng. Quân Trấn Nam đã hoàn toàn nắm giữ thành Tương Dương.
Nghe được tin này, Tần Lôi vẫn luôn lo sợ trong lòng giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng trong thành có gần ba mươi vạn giáo đồ Di Lặc, tuy cổng thành đã mở, nhưng vẫn xảy ra biến cố nhỏ, có dẫn đến việc cắn trả hay không thì còn khó nói! Nếu hắn có mười vạn quân Trấn Nam thật thì tất nhiên không sợ, nhưng quân Trấn Nam thật sự tổng cộng có bao nhiêu người? Bá Thưởng Biệt Ly có cần phòng tuyến theo sông nữa hay không? Có thể cho Tần Lôi bảy vạn quân đã là hết sức rồi, một người cũng không thể thêm được nữa. Mà bảy vạn quân này còn phải bảo vệ hai thủ phủ Đường Châu Kinh Châu, trợ giúp và chi viện cho hồ Tương Dương.
Cho nên ngoài số người không đến ba vạn của Tần Lôi và Dương Văn Vũ, hơn bảy vạn quân còn lại tất cả đều là dân phu tạm thời kéo đến từ phủ Kinh Châu.
Đừng thấy đám dân phu này và bọn giáo đồ về bản chất cùng là nông dân, nhưng nếu đánh nhau thật, cho dù là nha môn Phục Hưng tiền nhiều như nước được vũ trang đầy đủ, xem chừng cũng không phải là đối thủ của đám giáo đồ liều mạng của Di Lặc giáo.
Cũng may dưới sự trấn an của Kiều Vân Thường, đám giáo đồ Di Lặc cũng coi như quy thuận. Nghĩ đến đây, Tần Lôi nói với phó tướng báo tin ban nãy:
-Quay về bảo thượng tướng quân của các ngươi cần tỉnh táo, chưa chắc chắn đảm bảo thì không được giết người. Tất cả đã bình ổn rồi.
Nhìn theo bóng lưng vị phó tướng vừa lĩnh lệnh rời đi, Tần Lôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Bảy ngày tính toán tỉ mỉ, diễn đi tập lại, cuối cùng đổi lại kì tích không đánh mà thắng được thành Tương Dương ngày hôm nay.Đằng sau kì tích này không biết tích tụ bao nhiêu tâm huyếtcủa Tần Lôi và Hắc y vệ: rất nhiều cái lần đầu trong lịch sử loài người cũng đã được sáng tạo và sử dụng trong lần diễn xuất tất yếu được ghi vào sử sách này, thậm chí trời xanh trên cao cũng giúp đỡ, nếu không bọn Thạch Mãnh ra ngoài đi săn, làm sao có thể phát hiện ra mật đạo ẩn dấu trên khenúi?
Vui sướng sau thành công tươi đẹp như vậy, Tần Lôi lấy thứ rượu ngon Anh Hùng Huyết của Tây Tạng cất dấu kĩ dưới thư án ra, sai Thạch Cảm gọi tất cả mọi người lại.
Đến khi mấy người Thạch Mãnh, Thạch Dũng, Mã Nam, Hứa Điền, Giải Vô Ưu, Trình Tư Viễn theo Thạch Cảm tới, liền trông thấy ba bát rượu ngon màu đỏ máu bày sẵn trên bàn, Tần Lôi ở sau bàn mặt cười hớn hở nhìn bọn họ.
-Tham kiến Vương gia!
-Không cần đa lễ, lại đây bưng bát rượu lên!
Tần Lôi cười ha ha nói.
Là thủ hạ tâm phúc của Tần Lôi, mấy người đó tất nhiên biết rằng, khi không có người ngoài, Vương gia không thích bọn họ quáxa lạ. Cũng không giả bộ, hể hả cười bước lên, trước tiên đặt một bát vào tay Tần Lôi, sau đó thì mỗi người bưng một bát.
Tần Lôi dùng hai tay nâng bát rượu lên trước ngực, cao giọng nói:
-Chúc mừng chiến thắng của chúngta!
Mấy người ầm ầm đưa bát rượu ra, tru lên:
-Chúc mừng chiến thắng của chúng ta!
Tám cái bát lớn cụm vào nhau, sắc rượu đỏ tung tóe....
Đợi uống cạn bát rượu chúc mừng, mấy người vây quanh Tần Lôi đi ra sau trướng, ở đó có một bàn tiệc mừng chiến công thịnh soạn đang chờ bọn họ.
Thoải mái ăn uống một hồi, tự nhiên muốn khoe khoang khoác lác, với tư cách là người tham gia diễn xuất như thần ngày hôm nay, bọn họ có quá nhiều cái để bộc phát.....
Tần Lôi cũng không quản bọn họ, cười tủm tỉm trên giường, suy nghĩ miên man theo từng lời nói của bọn Thạch Mãnh, quay về vài ngày trước đó.....
Thực ra kế hoạch tác chiến mà Tần Lôi vạch ra, luôn có một thiếu sót. Giai đoạn đầu, thu mà không diệt, Lữ chân nhân kì thực có thể nhanh chóng thu phục được một vùng giang sơn rộng lớn. Nhưng sau khi dồn được lũ giáo đồ Di Lặc vào hai tòa thành đó, bọn họ không thể lui được nữa. Từ cổ dùng binh đều kiêng kị công kích những tên địch cùng đường,vì thế mới có những danh huấn của nhà binh như giặc cùng chớ đuổi, vây ba thả một.
Nhưng giai đoạn thứ ba của chiến dịch chính là bao vây tiêu diệt, Tần Lôi không muốn để cho bọn giáo đồ Di Lặc lại chạy thoát, hơn nữa đám giáo đồ Di Lặc cũng không chạy nổi nữa. Đối với việc chỉ dùng số quân không đến sáu vạn người bao vây tấn công đồng thời cả hai tòa thành, trong lòng quân Trấn Nam cũng không biếttrước thế nào.
Ai nấy đều biết, quân đội Đại Tần am hiểu dã chiến, khả năng bao vây tiêu diệt có thể nói là cao nhất thiên hạ. . Nhưng khi gặp phải tường cao thành vững thì lại hết cách, chẳng còn phong độ của thiên hạ đệ nhất cường quân. Ưu thế của tường cao thành dày, cũng đủ để khiến cho quân Trấn Nam không giỏi công thành phải chùn bước.
Cho nên từ đầu tới cuối, Tần Lôi liền đặt tâm tư lên lí trí, đánh mạnh chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ.
Vẫn là cái tên tiểu tử Công Lương Vũ kia nhắc nhở Tần Lôi. Y có thể giả thần giả quỷ, khiến cho bách tính u mê, vậy sao ông đây không biết bắt chước, gậy ông đập lưng ông.
Kiểm kê một chút tiền tài trong tay, Tần Lôi phát hiện kế hoạch này vẫn có thể thực hiện được. Trên Hồng lâu của sơn trang Tình Thúy, hắn đã bắt đầu chính thức lập kế hoạch. Vấn đề trước nhất là, rốt cuộc phải giả trang làm thần tiên phương nào?
Tần Lôi dùng ba ngày để phái tất cả đám thuộc hạ đi tiến hành một cuộc điều tra trắc nghiệm đầu tiên trong lịch sử, nội dung rất đơn giản: ngươi sùng báithần tiên nào nhất? Tổng cộng đã điều tra bảy nghìn bảy trăm bốn mươi hộ gia đình, kết quả là Ngọc Hoàng Đại Đế xếp thứ nhất, Thái Thượng Lão Quân thứ hai, Lữ Động Tân xếp thứ ba.
Nếu chọn Ngọc Hoàng Đại Đế xếp thứ nhất, khí thế thì khí thế thật, nhưng cũng là trò thắp đèn lồng trong hố xí. Phải biết rằng Hoàng đế cũng gọi là Thiên tử, là ông trời, cũng có nghĩa là con trai của Ngọc Đế. Nếu Tần Lôi thoắt một cái từ chỗ là con trai củaChiêu Vũ Đế biến thành lão tử, chắc vị Hoàng đế ở kinh thành sẽ phát điên mất.
Vị thứ hai cũng có điều phạm húy, Lý Thị của tiền triều được xưng là hậu duệ củaThái Thượng Lão Quân. Tần Lôi đương nhiên sẽ không tự khiến mình khó chịu rồi, vì thế đã lựa chọn vị thứ ba chính là Lữ Động Tân.
Vị thần tiên này kiêm tu cả phật lẫn nho, khó gặp phải vấn đề xung đột tôn giáo. Hơn nữa y thực thi nguyên tắc nhập thế, thường xuất hiện ăn uống tại các quán rượu, quán trà, quán cơm, còn hay để lại những câu chuyện thú vị. Y không câu nệ tiểu tiết, có rượu ngon, có thể ngâm thơ, đam mê nữ sắc, cái gọi là “ Tửu sắc tài vận Lữ Động Tân”, bọn họ biết rõ. Mấy cái nội dung sinh hoạt đời thường này, khiến y càng có tình hơn, lại thêm việc y thường xuyên cứu khốn phò nguy, giúp đỡ kẻ yếu hèn, vì thế có địa vị rất cao trong lòng bách tính, tất nhiên sẽ được tiếp nhận tương đối dễ dàng.
Hơn nữa Tần Lôi còn suy nghĩ sâu hơn nữa: sở đoản từ trước tới giờ của hắn chính là văn, không được đám văn nhân nho sinh chào đón. Tuy vấn đề trước mắt không lớn lắm, nhưng thực sự là một mối họa ngầm. Mà những trải nghiệm nho giả của Lữ Động Tân trước khi tu hành, đến cả rượu y uống, làm thơ, theo đuổi sở thích núi rừng, khiến y trở thành đại biểu thần tiên của những phần tử trí thức. Cho nên Tần Lôi hi vọng mượn cái vỏ của cái huyền thoại này, tăng thêm thiện cảm của bọn có tri thức.
Vị thần tiên này kiêm tu cả phật lẫn nho, khó gặp phải vấn đề xung đột tôn giáo. Hơn nữa y thực thi nguyên tắc nhập thế, thường xuất hiện ăn uống tại các quán rượu, quán trà, quán cơm, còn hay để lại những câu chuyện thú vị. Y không câu nệ tiểu tiết, có rượu ngon, có thể ngâm thơ, đam mê nữ sắc, cái gọi là “ Tửu sắc tài vận Lữ Động Tân”, bọn họ biết rõ. Mấy cái nội dung sinh hoạt đời thường này, khiến y càng có tình hơn, lại thêm việc y thường xuyên cứu khốn phò nguy, giúp đỡ kẻ yếu hèn, vì thế có địa vị rất cao trong lòng bách tính, tất nhiên sẽ được tiếp nhận tương đối dễ dàng.
Hơn nữa Tần Lôi còn suy nghĩ sâu hơn nữa: sở đoản từ trước tới giờ của hắn chính là văn, không được đám văn nhân nho sinh chào đón. Tuy vấn đề trước mắt không lớn lắm, nhưng thực sự là một mối họa ngầm. Mà những trải nghiệm nho giả của Lữ Động Tân trước khi tu hành, đến cả rượu y uống, làm thơ, theo đuổi sở thích núi rừng, khiến y trở thành đại biểu thần tiên của những phần tử trí thức. Cho nên Tần Lôi hi vọng mượn cái vỏ của cái huyền thoại này, tăng thêm thiện cảm của bọn có tri thức.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất