Quyền Bính

Chương 186: Vạch trần bí mật

Chương 186: Vạch trần bí mật
Xong phần lựa chọn đối tượng, tất nhiên là công đoạn thiết kế quá trình, đặt may quần áo đạo cụ vân vân. Lấy thân phận Nam vương của Tần Lôi, tất nhiên không khó khăn gì.
Tiếp sau đó là tranh luận diễn thử đi đi về về. Vấn đề đầu tiên gặp phải là, làm sao có thể âm thầm lặng lẽ dựng được một đài cao ba trượng chỉ trong một đêm? Tần Lôi áp dụng phương pháp xây dựng phân mảnh của thuật ghép hình, lắp ráp tổng thể. Hắn cho người làm một trăm cái rương gỗ sáu thước sáu vuông chắc chắn, mặt ngoài những cái rương này dùng lớp lớp đai thép gia cố, bên trong lại có năm cái cọc gỗ chống đỡ, quả thực không sợ bất thình thình bị đổ cái rầm.
Lúc lắp ráp xếp theo hình chữ ôn, trải xong một tầng, là xây được một tầng cao sáu thước sáu. Lặp lại như vậy năm lần là được ba trượng ba. Sau đó dùng dây đay thô cố định từng tầng lại, đảm bảo không có chút sơ hở nào. Cuối cùng, buông những tấm rèm che dày từ trên đài cao xuống, che kín tất cả. Một đài cao ba trượng ba đã hình thành. Hai trăm trai tráng trải qua diễn tập nhiều lần, phối hợp nhuần nhuyễn có thểhoàn thành trong hai canh giờ.
Phần bên trong chữ ôn vừa vặn đối diện với doanh trại quân Trấn Nam, có thang dây rủ xuống, người ở trên có thể leo lên leo xuống. Hơn nữa tầng trên cùng của đài cao chỉ có một vòng rương quây bên ngoài, ở giữa để trống một sân thượng lớn, để người nấp trong đó có thể hoạt động. Giải quyết xong vấn đề này, lại đến việc tạo ra khói mù, chế tạo âm thanh, đối với một người xuất thân là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng như Tần Lôi chỉ là chuyện nhỏ.
Trong khi thao diễn lại gặp phải một vấn đề khác, làm sao có thể truyền âm thanh đi được hơn mười mấy hai chục trượng đây? Cũng may Tần Lôi đã từng xem qua Tấn Từ, có ấn tượng sâu sắc với phương pháp sản xuất loa phóng thanh thủ công. Hắn kiếm mấy chục cái hũ lớn, buộc hai cái một lại với nhau, tạo thành mười mấy cái “loa lớn”, đem bốn cặp trong số đó dấu trong trần cao nhất của sân thượng. Những cái còn lại được chôn dưới bốn góc chân đài theo quy luật.
Như vậy âm thanh Tần Lôi phát ra sẽ tăng âm một lần khi truyền qua bốn cái loa trên đài, lại được mười mấy cái âm-li dưới đất tăng âm lần nữa, đầy đủ âm thanh vòm, mà loại âm thanh hùng hậu dễ nghe này dập dềnh lặp đi lặp lại, dư âm còn vang vẳng bên tai, không giống tiếng người, càng tăng thêm vài phần cảm giác thần bí.
Chỉ khổ cho cái tên Thạch Mãnh và mấy anh hùng vô danh trên đài. Xung quanh bọn họ là bốn cái loa phóng thanh, mỗi lần Tần Lôi nói là lại khiến bọn họ hoa mắt chóng mặt, cuối cùng không thể không dùng bông để che dấu chuyện này.
Sau khi giải quyết xong mấy vấn đề này, việc tạo thần đã có cơ sở, còn lại là lần lượt hoàn thiện.
Nhưng đến tận khi đến thành Tương Dương rồi, cái kế hoạch giả thần giả quỷ Tần Lôi đưa ra với bọn thuộc hạ vẫn chưa thực sự hoàn hảo. Bọn họ có đưa ra nào là gọi thiên binh thiên tướng, nào là phóng hỏa phi kiếm, thậm chí cái thằng ngu Thạch Mãnh còn gợi ý Tần Lôi biểu diễn lấy ngực đập vỡ đá tại chỗ. Tần Lôi lập tức mời Thạch Mãnh chân nhân làm mẫu cái tiên thuật này, cho mấy người Mã Nam giữ chặt chân tay gã lại, đè gã lên mặt bàn, Thạch Dũng bê một tảng đá to từ ngoài vào, Tần Lôi thậm chí còn tự tay vung búa lên.
Trong lúc Thạch Mãnh khóc cha kêu mẹ gọi vợ cầu xin, phiến đá phát ra tiếng vỡ...
Cũng may Tần Lôi có hộ pháp bắt được ở hồ Tương Dương, Chí Thiện hòa thượng, vẫn là Kiều Vân Thường hóa trang, đảm bảo diễn xuất không hỏng. đúng vào lúc hắn đang định thi triển công phu thì mấy người Thạch Mãnh đi săn ở thung lũng cạnh thành Tương Dương tình cờ phát hiện một mật đạo. Đương nhiên, nếu không phải cạnh cửa mật đạo có dấu chân mới tinh, còn có cả nhánh cây bị bẻ gãy, bùn đất xốc lên, thì đám Thạch Mãnh cũng không thể phát hiện.
Rõ ràng là vừa có không ít người ra vào mật đạo này, tự nhiên làm mấy tên ngốc lì lợm nổi hứng thú, phái mấy tên thuộc hạ quay về bẩm báo, còn mấy người thì rón rén đi vào mật đạo.
Tường trong lối đi này xem ra niên đại cổ xưa. Không giống được đào thành trong thời gian gần đây. Men theo mật đạo đi không biết bao xa, lại dẫn đến dưới một miệng giếng cạn. Nhân lúc trời tối, mấy người liền cử người thân thủ nhanh nhẹn nhất là Hứa Điền lên trên xem rõ ngọn ngành.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật thót mình. Đây chính là nội phủ Tương Dương, hơn nữa đây chính là nha phủ trước kia và hoàng cung bây giờ của Di Lặc giáo. Mấy người không phải không biết đường nặng nhẹ, biết rõ liên quan trọng đại, liền nhanh chóng rút lui, thông báo cho Tần Lôi biết.
Sau khi Tần Lôi biết được tin này, suy nghĩ giây lát rồi thở dài một tiếng nói:
-Cái tên tai họa Lương Công Vũ đó lại chạy mất rồi!
Kết quả điều tra sau này đã chứng mình điều đó. Nhưng chiếm được mật đạo cũng coi như một niềm vui bất ngờ. Tần Lôicũng không quá kiểu cách.
Còn việc lợi dụng mật đạo này thế nào thì ý kiến của Tần Lôi và Dương Văn Vũ không giống nhau. Dương Văn Vũ cho rằng nên thừa lúc đêm tối cho quân vào thành. Tảng sáng phát động tấn công, trong ngoài phối hợp, một lần là bình định xong. Đối với một vị tướng quân mà nói, thì đây là lựa chọn đương nhiên.
Nhưng Tần Lôi không phải là tướng quân, hắn phải suy tính chu toàn mọi bề. Hắn cần lần giả thần giả quỷ này để khoác lên cho chính mình một tầng mạ vàng. Nếu không tất cả những gì hắn cố thể hiện từ phủ Kinh Châu đều trở nên vô dụng. Bằng cách thần hóa này để gia tăng ảnh hưởng của mình đối với phương nam, triệt tiêu chuyện ảnh hưởng mờ nhạt dần do chuyện về kinh gây ra. Hơn nữa về lâu dài mà nói, lợi ích của việc giả thần giả quỷ là không thể đong đếm được, vì thế Tần Lôi muốn khai thác mật đạo này trên một phương diện khác.
Hai người có tranh luận gay gắt một chút, hơn nữa cái tên Dương Văn Vũ rất kiên trì với những chuyện tác chuyến, căn bản là không thèm nể mặt Tần Lôi. Tần Lôi cũng không cần dùng mũi kiếm thiên tử ép y, mà nhẫn nại nói lí. Cuối cùng là suy diễn kế hoạch của Dương Văn Vũ trên bàn, chỉ ra những cuộc chiến đấu trên đường phố rất có thể xảy ra, sẽ dẫn đến thương vong vô cùng lớn, thậm chí trong trường hợp tấn công ở ngoài thành không có lực, sẽ chôn vùi quân trong thành.
Sau đó Tần Lôi nói thẳng kế hoạch của mình ra, lão Dương sửng sốt một hồi, vỗ đùi nói:
-Sao vương gia không nói sớm, mạt tướng thấy kế hoạch này rất khả dụng.
Lúc này mới quyết định phương án cuối cùng.
Mấy hôm trước khi phát động, Thạch Dũng và Giải Vô Ưu dẫn các huynh đệ bí mật vào thành. Những người này thông thuộc thói quen giáo lícủa Di Lặc giáo, rất nhanh chóng hòa nhập được với trong thành.
Loạn quân đang đối chọi gay gắt với giáo đồ Di Lặc, căn bản là không ai thèm để ý đến chuyện bỗng nhiên có nhiều người xuất hiện.
Sau đó vài ngày, bọn họ đem mười mấy thùng rượu mạnh cất vào trong thành, lại chia nhóm số rượu đó ra chuyển đến nhà dân trong thành, dù sao nhà trống trong thành bây giờ nhiều vô cùng, chẳng cần tốn công mất sức cũng có thể tìm được nơi thích hợp.
Ngoài ra còn mang vào một thùng thuốc nổ do Tần Lôi chế, hỏa dược đã được dùng từ thời Đường, chẳng qua là người ta vẫn chưa ý thức được tác dụng đặc thù của nó trong quân sự. Kẻ xuất thân từ quân đặc chủng như Tần Lôi thậm chí còn có thể chế ra mười mấy loại thuốc nổ có độ mạnh khác nhau, nhưng hắn không cóý định thử quái thú có sức sát thương kinh người này trước khi nắm được trên phạm vi rộng.
Trước khi có vũ khí tương ứng, hỏa dược hoàn toàn không phải là thứ có tính quyết định. Kẻ địch của hắn có thể giết chết hắn trước khi hắn có đủ năng lực phản kháng. Cái thứ quá đỗi quan trọng này cho dù là Tần Tứ Thủy cũng không thể cho biết được. Kẻ duy nhất biết được là Tần Lôi lại bận bịu suốt, căn bản là không có thời gian nghiên cứu làm thế nào để ứng dụng nhiều hơn nữa vào quân sự. Rốt cuộc quân lực của Đại Tần đã hơn xa hai nước khác, Tần Lôi có niềm tin nắm giữ Đại Tần trong vòng mười năm. Lại dùng tiếp mười năm để thống nhất thiên hạ, đến lúc đó mới là lúc xuất bản cái thứ kì lạ cổ quái kia, nếu như hắn có thể tạo ra.
Thực ra điều mà hắn muốn cho cái dân tộc này chính là một kết cấu chính trị ổn định cân bằng, giải phóng ý thức tiến thủ mạo hiểm và tinh thần chiến đấu kiên cường, những thứ khác trong con mắt của Tần Lôi chỉ là lũ đạo chích.
Quay trở lại với cái thùng đất đựng thuốc nổ kia của Tần Lôi, uy lực của nó không đủ để nổ tung cánh cổng to dày của thành Tương Dương, hơn nữa mấy cửa thành đó có đại binh canh gác, cũng không có cách nào sắp đặt được đúng vị trí.
Nhưng ở thành đông có một van nước bằng gỗ cao mấy thước, bởi vì trong con sông đào trông có vẻ bình lặng này có lưới chặn có vô số gai nhọn, căn bản không có cách nào xuống dưới, vì thế bọn giáo đồtrong thành cũng không nghĩ đến việc phải bố trí nhân thủ ở đây.
Một thùng thuốc nổ nổ tung van nước gỗ này đương nhiên không có gì khó khăn.Vì thế bọn Thạch Dũng liền dùng vải dầu không thấm nước bọc thùng thuốc nổlại. Lại thêm chút vôi hút ẩm bên trong giấy dầu, chôn trong bụi lau sậy bên cạnh van nước, chờ đợi ngày châm lửa.
Về phần vụ nước nổ tung lên đầu tiên, là do thủy lôi nguyên thủy do Tần Lôi dùng bương tre có ở khắp nơi làm, uy lực tuy rất hạn chế, nhưng cũng đủ để dọa người. Một đầulen thêu được cố định trong bụi lau sậy bên cạnh sông đào, do Hứa Điền nấp ở đó châm ngòi.
Nhưng ở thành đông có một van nước bằng gỗ cao mấy thước, bởi vì trong con sông đào trông có vẻ bình lặng này có lưới chặn có vô số gai nhọn, căn bản không có cách nào xuống dưới, vì thế bọn giáo đồtrong thành cũng không nghĩ đến việc phải bố trí nhân thủ ở đây.
Một thùng thuốc nổ nổ tung van nước gỗ này đương nhiên không có gì khó khăn.Vì thế bọn Thạch Dũng liền dùng vải dầu không thấm nước bọc thùng thuốc nổlại. Lại thêm chút vôi hút ẩm bên trong giấy dầu, chôn trong bụi lau sậy bên cạnh van nước, chờ đợi ngày châm lửa.
Về phần vụ nước nổ tung lên đầu tiên, là do thủy lôi nguyên thủy do Tần Lôi dùng bương tre có ở khắp nơi làm, uy lực tuy rất hạn chế, nhưng cũng đủ để dọa người. Một đầulen thêu được cố định trong bụi lau sậy bên cạnh sông đào, do Hứa Điền nấp ở đó châm ngòi.
Chương186: Vạch trần bí mật (2).
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mọi khâu chuẩn bị cuối cùng đã xong xuôi, phương án hành động cụ thể cũng đã được giao cho từng người, người còn lại sẽ lên đài diễn kịch.
Nhưng phải chờ đợi, đợi một ngày đẹp trời.
Rốt cuộc sau vài đêm liêntục quan sát thời tiết đẹp, Tần Lôi đoán chắc hôm sau sẽ là một ngày trời đầy mây, nhưng sẽ không mưa, liền ra lệnh hôm sau hành động.
Thời cơ đã tới. Mấy chục chiến xe lớn chậm rãi từ trong doanh trại đi ra, sau khi đến địa điểm đã chỉ định, hai trăm thợ thuyền do hắc giáp kỵ sĩ mạnh nhất giả mạo bắt đầu công việc lắp ráp.Bọn họ không biết đã mò mẫm luyện tập bao nhiêu lần trong bóng tối trong hẻm núi hẻo lánh lúc này nên đương nhiên quen việc dễ làm. Còn chưa qua giờ tí, đài cao ba trượng ba đã được dựng lên hoàn mĩ trong bóng đêm.
Lợi dụng bóng tối trước bình minh, hai diễn viên chính là Tần Lôi và Kiều Vân Thường, và cả Thạch Mãnh mấy tên phối nhạc, khói lửa kiêm công việc của đoàn kịch bèn theo thang dây, lặng lẽ leo lên đài cao dựng trong đêm. Sợ xảy ra rắc rối gì, trước khi lên đài, Tần Lôi để lại Chí Thiện hòa thượng và tên hộ pháp kia ở dưới. Mọi chuyện cẩn thận một chút vẫn hơn.
Sợ những chum đựng nước sẽ có phản ứng, mấy người nhỏ giọng diễn đi diễn lại trình tự lát nữa phải diễn, phải làm được đâu vào đấy.
Giờ thìn vừa đến, trong doanh trại liền có động tĩnh, dưới sự chỉ huy của Dương Văn Vũ, ba vạn quân Trấn Nam chính quy với tinh thần sung mãn nhất, xếp hàng trước trận, còn bảy vạndân đen áo rồng kia, tự nhiên xếp hàng phía sau quân chính quy để phô trương khí thế. May mà Tần Lôi nước đến chân mới nhảy, sau bảy ngày huấn luyện, đám dân đen này cũng có thể xếp hàng nghiêm nghỉ đâu ra đấy, nhìn từ xa thì căn bản là không phân biệt được họ và quân chính quy có gì khác nhau.
Đợi những người này đứng ngay ngắn rồi,Hắc y vệ liền bảo vệ một vị tướng giáp vàng mặt mũi khôi ngô giọng nói vang do Dương Văn Vũ tiến cửtới dưới thành kêu gọi đầu hàng, đợi sau khi tiếng hét “cung nghênh Điện hạ” vang lên, mấy người sau cùng cùng nhau gật đầu, ai nấy tự đeo đồ nút lỗ tai lại, lại đeo thêm một cái mặt nạ như cái đầu lợn, đến cả Kiều Vân Thường khuynh quốc khuynhthành cũng không ngoại lệ.
Không kịp giễu cợt nhau, Kiều Vân Thường liền bắt đầu gảy tì bà. Mã Nam biết một khúc đàn rất hay cũng tranh thủ gảy. Tạ Vô Ưu cũng bắt đầu lắc cái chuông nhỏ trong tay. Vì bản nhạc này đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần, nên tuy nghe không rõ ràng nhưng cũng không đến nỗi sai nhịp.Cũng may phần đầu trong tứ học “cầm kì thư họa” dạy trong thư đường là âm nhạc, nếu không Tần Lôi chỉ còn nước chuyển cả dàn nhạc lên đây.
Thạch Mãnh, Tạ Vô Ưu và Trình Tư Viễn, thậm chí cả Tần Lôi cũng không nhàn rỗi, tranh nhau cầm hộp quẹt đã được chuẩn bị từ trước đốt đám pháo hoa trong tay, tạo ra cảnh tượng khói tỏa rực rỡ trên đài cao. Chỉ có điều, tiếng trúc vỡ quả thực trong trẻo làm tỉnh táo tinh thần,bình thường thì rất tuyệt, nhưng vào lúc này, nếu như không có đồ bịt tai, e là mấy tên trên đài cao đã bị tiếng vọng trở lại của mấy cái loa phóng thanh kia làm cho xỉu rồi.
Nhưng dù có là như thế, mấy người vẫn bị thất điên bát đảo, ghê tởm muốn nôn. Vội vàng dừng khúc nhạc lại, ra sức bịt chặt miệng, sợ phát ra tiếng vang, diễn hỏng mất cảnh này. Người duy nhất không chịu ảnh hưởng là Kiều Vân Thường, không biết nàng đã dùng cách gì vậy.
Thấy mọi người có chút khó chịu, Kiều Vân Thường liền theo phương án ứng phó nhu cầu bức thiết, tiếp nhận hành động tiếp theo, nàng ưu nhã ra tay, nhẹ nhàng linh hoạt quấn cái rương duy nhất ở giữa lại xếp thành một vòng lớn mười mấy lô đàn hương, bỏ nắp đi. Tuy thi thoảng có chút động tĩnh cũng bị âm thanh nổ tung của pháo hoa nhấn chìm.
Trong lò không nhẫn nhịn được nữa
Hương đàn hương quyện trong khói trắng mờ mịt bay lên. Nhưng đám khói này che mất tầm nhìn, nhìn lên cũng không có cảm giác rung động gì cả.
Chỉ thấy Kiều Vân Thương bưng một bầu nước lớn lên, rót vào lò đàn hương một ít nước, khói mùcàng bay lên mãnh liệt hơn. Chẳng mấy chốc đã bao trọn đài cao vào giữa, không thấy gì nữa.
Mặt nạ phòng độc thủ công của mấy người lúc này mới phát huy tác dụng. Tuy hít thở không thoải mái, nhưng dù sao cũng không bị đám khói ngùn ngụt kia xông vào mũi. Trong lò không chỉ có một đoạn đàn hương to, mà còn có cả một món đồ chơi mà Tần Lôi gọi là “đất đèn”.
Thứ này do Tần Lôi dùng vôi sống luyện trong lò nung đồ sứ cùng với than đá kết tinh tạo thành. Lúc đó tất cả mọi người đều bị đuổi ra xa hơn một dặm, chỉ có mình Tần Lôi và mấy tên thủ hạ tâm phúc đeo mặt nạ đầu lợn ở lại chế tạo.
Hơn nữa vào buổi sáng Tần Lôi còn dặn đi dặn lại, chỉ cần nắp vừa mở, không ai được châm lửa, cho đến khi hắn mở miệng nói.
-Nếu không sẽ nổ tung!
Tần Lôi khi đó nói như vậy.
Thấy bàn tay giơ ra đã không còn nhìn thấy năm ngón nữa, Tần Lôi gỡ đồ bịt tai xuống, đứng thẳng người dậy, sải dài qua phải hai bước, vừa vặn bước qua lò đàn hương dưới chân, lần tới mép thùng gỗ, tay phải khẽ chống, leo lên thùng gỗ, lúc này “mây lành” vừa đạt đến điểm cao nhất.
Nếu lúc này vùng đất bằng nổi lên một cơn gió lạ, cuốn cái đám khí trắng mờ mịt kia đi, bọn giáo đồ Di Lặc sẽ nhìn thấy một người trừ yêu mặc đạo bào. Chắc có đánh chết cũng không chịu tin đây là Lữ Động Tân phong lưu phóng khoáng.
Cũng may buổi sáng mùa hạ, không có một chút gió nào.
Ước chừng thời gian cũng kha khá rồi, Kiều Vân Thường lại phủ hết mười mấy lò đàn hương lại không chút sai sót, chặn đứt khốikhói trắng kia.
Đợi đến khi khói sắp tan hết, dần dần có thể nhìn thấy rõ xung quanh, Tần Lôi hít một hơi thật sâu, cắn răng tháo cái mặt lợn trên mặt xuống, ném cho Thạch Mãnh. Rồi bắt đầu nín thở. Cái này chủ yếu là để phòng ngừa ho khan.
Dù không thể hít được ô xi nguyên chất, Tần Lôi cũng có thể nín thở nửa khắc đồng hồ, hơn nữa trên không trung, khói mù tan rất nhanh. Khi hắn vẫn còn dư sức, thì phát hiện bắt đầu có thể hít thở khoan khoái nhẹ nhàng. Hắn biết rõ khói mù đã hoàn toàn tan hết. Cái miệng nhỏ hít thở theo nhịp điệu mười mấy lần, lại trở về hô hấp bình thường.
Đợi đến khi thở đều đều, Tần Lôi liền bắt đầu lời dạo đầu, âm thanh sau khi đi qua hai lượt phóng đại, quả nhiên có thể truyền đến tai từng người trên dưới thành.Chỉ khổ cho mấy người Thạch Mãnh, bắt buộc phải ấn chặt lồng ngực, mới có thể đè chặt được con tim đang đập loạn xạ.
Đúng lúc mấy người còn ra sức ngăn cản trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực, Tần Lôi phát racái âm thanh kinh thiên động địa “Này! Đừng có ồn ào!” kia, nhất thời khiến mấy người đồng loạt gục xuống, ngay cả Kiều Vân Thường vẫn luôn không làm sao cũng vô thức nhíu mày.
Thực ra bình thường Tần Lôi không thất điên bát đảo, nhưng cái từ “này!” kia lại là tín hiệu để kẻ đang nấp trong bụi lau sậy là Hứa Điền kia chuẩn bị, vì thế hắn không thể không hét lên, hơn nữa còn phải hét cho vang to, hét cho hay!
Hứa Điền như con chuột nấp trong hố đất cả buổi nghe thấy vậy, vội vàng móc hộp quẹt ra quẹt, đồng thời bắt đầu đếm ngược, khi đếm đến năm, liền đốt ngòi nổ trong tay, cùng lúc tia lửa bắn khắp nơi, hắn liền cúi người bò vào cái hố sâu chín thước mà vuông chỉ có một thước bên trong, bịt chặt hai tai, cuộn người thành một đống.
Không kịp phàn nàn sao mình lúc nào cũng đen đủi, lần nào cũng rút được nhiệm vụ nguy hiểm nhất, những tiếng nổ liên tiếp bắt đầu. Đối với người ở xa khi nghe thấy những âm thanh này, chỉ có tiếng vang đặc biệt mà thôi, nhưng đối với Hứa Điền đang ở trong gang tấc, dường như từng tia sét nổ tung trong lòng gã, có lúc thậm chí còn mất đi ý thức, nhưng gã nhanh chóng được một làn nước bắn vào trong hố làm cho tỉnh lại.Lúc này một con cá chép dài hơn thước rơi vào trong hố, trơn tuột rơi uỵch xuống người Hứa Điền, khiến gã tỉnh táo chưa từng thấy.
Không nhắc đến tên Hứa Điền đáng thương này nữa, lúc này Tần Lôi bắt đầu múa lửa, hắn bôi một lớp lân trắng lên thanh kiếm, thứ do hắn đun bốc hơi nước tiểu của chính mình tạo thành, để có thể tích đủ số lân trắng.Tần Lôi có đến mười ngày không ra ngoài đi. Điều này cũng chủ yếu là do cái thú vui sạch sẽ kì quái của Tần Lôi, chê người khác bẩn, bản thân mình còn không bẩn hay sao?
Tay phải Tần Lôi mang một cái găng tay tơ tằm gần như trong suốt, dưới sự che đậy của tay áo rộng thùng thình, người ngoài không nhìn ra mánh khóe. Khi tay phải của hắn vuốt qua thanh kiếm một lượt, đồng thời trong lòng nảy ra một tia quái dị, lân trắng trên thanh kiếm cũng hừng hực bốc cháy.
Đợi sấm bắt đầu vang lên, đám người ẩn nấp tứ phía bên ngoài thành liền biết rằng thời gian đã đến, đập vỡ những vò rượu đặt ở trong sân ra, rượu ào ào tuôn ra, khiến cho mấy tên sâu rượu hận không thể bò lên uống một trận cho đã đời.
Đợi cho tiếng sấm dứt, họ liền châm đuốc vứt vào trong rượu, ngọn lửa màu u lam nhất thời bay lên....
Chỉ là ngọn lửa này cháy nhanh, tắt cũng nhanh, đợi sau khi tất cả đám rượu đều đã biến thành nước và nhiệt lượng, thì sẽ không còn dấu vết gì nữa.
Dừng lại ở đó, tất cả các bước đều được tiến hành hoàn mỹ.
Nhưng đúng như trên đời không còn gì hoàn mỹ hơn thế nữa, ngay sau đó lại xảy ra hỏa hoạn, đội quân phụ trách châm lửa ở van nước không hiểu sao trong lúc ấm đầu, lại đi đốt thùng thuốc nổ.
Đợi cho tiếng sấm dứt, họ liền châm đuốc vứt vào trong rượu, ngọn lửa màu u lam nhất thời bay lên....
Chỉ là ngọn lửa này cháy nhanh, tắt cũng nhanh, đợi sau khi tất cả đám rượu đều đã biến thành nước và nhiệt lượng, thì sẽ không còn dấu vết gì nữa.
Dừng lại ở đó, tất cả các bước đều được tiến hành hoàn mỹ.
Nhưng đúng như trên đời không còn gì hoàn mỹ hơn thế nữa, ngay sau đó lại xảy ra hỏa hoạn, đội quân phụ trách châm lửa ở van nước không hiểu sao trong lúc ấm đầu, lại đi đốt thùng thuốc nổ.
Chương187: Có biến (1).
Ngày thứ ba sau ngày Dương thành đầu hàng, Phiền thành cũng đầu hàng. Phiền thành vốn là thành mà tất cả đều nghe theo sự sai khiến của thành Tương Dương. Thấy “ thủ đô” cũng đầu hàng rồi, bọn họ không có nghĩa vụ hi sinh vì cái gọi là “Đại Hoa quốc”. Bọn họ đã quá mệt mỏi, quá đói khát, quá sợ hãi. Sau khi Tần Lôi đồng ý sẽ đối đãi với họ theo thông lệ phủ Tương Dương, liền từ từ mở cổng thành dưới sự giám sát của Phật nữ.
Từ mồng tám tháng năm năm Chiêu Võ thứ mười bảy, đến ngày mười tháng bảy, “Di Lặc đại giáo khởi nghĩa” diễn ra trong sáu mươi hai ngày đã kết thúc theo cách đó. Những giáo đồ Di Lặc hạ vũ khí xuống, sau này chắc chắn gặp phải sự truy quét điên cuồng của bọn sĩ tộc môn phiệt. Quân Trấn Nam bị tổn thất hơn vạn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nhưng vào lúc đó, họ không nghĩ đến điều này, hoặc là có người nghĩ đến rồi, cũng vẫn ôm hi vọng trong lòng, cho rằng chỉ cần trốn thật xa, sẽ được sống yên ổn suốt quãng đời còn lại.
Phải dùng một câu để miêu tả là cuộc bạo động lần này có một khởi đầu tàn nhẫn, một cao trào tàn nhẫn, và cả một kết cục tàn độc.
Vụ nội loạn hai tháng liền ở phía nam ảnh hưởng sâu rộng đến thế cục trong thiên hạ, bất luận là giữa ba nước, hay là chỉ với riêng Đại Tần.
Theo tình hình trong nước Đại Tần, cho dù có quân đội lớn mạnh trấn giữ, không cho hai nước Tề Sở mưu lợi bất chính, nhưng lần đại bạo loạn này lan tràn khắp hai tỉnh phía nam, ảnh hưởng đến các tỉnh lân cận thậm chí là cả nước, làm suy yếu nghiêm trọng thực lực nội tại của Đại Tần, ảnh hưởng sâu sắc đến cục diện chính trị của Đại Tần, cũng thay đổi sâu sắc kết cấu quân sự của Tần quốc.
Nhìn từ góc độ kinh tế, hai tỉnh phía nam là kho lúa phía nam của nước Tần, nắm giữ ba phần đất canh tác toàn quốc, sản xuất ra năm phần lương thực của cả nước. Tuy thủy vận hằng ngày bị ách tắc, các trạm thu thuế trong nước mọc lên san sát, dẫn đến giá cả vận chuyển lương thực từ nam lên bắc quá cao. Các tỉnh phương bắc lại càng lấy việc tự cấp tự túc làm chủ. Điều này cũng làm cho giá cả lương thực bắc nam chênh lệch từ năm lần trở lên. Làm xuất hiện một cục diện buồn cười là phương nam giá gạo rẻ làm tổn hại cho nông nghiệp, phía bắc gạo đắt đỏ, nông nghiệp lại càng tổn hại hơn.
Nhưng không thể phủ nhận vai trò của phương nam trong khâu dự trữ chiến lược của Đại Tần. Lần này, sở dĩ phương bắc chưa nổi loạn, hoàn toàn là vì triều đình đã sơ tán hết các kho phủ phía nam, cung cấp nguồn sống cho phương bắc, dùng cái cách chặt đầu cá vá đầu tôm này để chống chọi cho qua. Hơn nữa qua bao năm đông chinh, triều đình toàn điều lương thực từ phương nam. Xuất binh từ phương bắc, cho dù là lúc thường, hai tỉnh phương nam cũng phải chịu trách nhiệm cung cấp phần lớn lương thảo cho chiến tuyến phía đông. Nếu không có sự ủng hộ vật tư không ngừng của phương nam, cỗ máy chiến tranh khổng lồ của Đại Tần rất khó vận hành hữu hiệu được.
Cái kiểu giết gà lấy trứng của triều đình khiến cho mâu thuẫn của vùng đất lành này gay gắt đến cực điểm, cuối cùng dẫn đến cảnh đại bạo loạn thiệt hại kinh người vừa rồi. Cuộc đại bạo loạn diễn ra trong hai tháng này quét sạch gần như toàn bộ phía nam. Chỉ có mấy phủ từ phía đông phủ Kinh Châu đến chỗ quân Trấn Nam đóng quân là may mắn thoát khỏi thảm cảnh. Tổn thất đúng là khiến người ta khiếp sợ.
Nhìn từ tầng trên, bất cứ khu vực bạo loạn nào, quan viên thân sĩ bị giết gần hết. Những bộ tộc thực lực hùng hậu, tuy đại bộ phận thủ lĩnh tháo chạy được ra ngoài, nhưng hàng trăm hàng ngàn người trong tộc của họ thì không thể nào thoát hết được. Phần lớn bị chôn vùi trong trận này. Đến cả nhà cửa trang viên, và cả đồ dùng gia đình tất nhiên cũng không thoát khỏi số mệnh bị bọn Di Lặc giáo cướp sạch, đốt sạch.
Có thể nói, tất cả các sĩ tộc môn phiệt chịu tổn thất nặng nề trong vụ bạo loạn này, hơn nữa gia tộc càng lớn tổn thất càng nhiều, chỉ có điều khả năng chịu đựng của họ luôn mạnh hơn những gia tộc nhỏ, còn có thể gắng gượng được.
Những sĩ tộc do quốc sách phục hưng dường như đạt đến đỉnh điểm trong thời đại này. Với số nhân khẩu chưa đến một phần, nhưng chiếm hơn chín phần tài sản của xã hội. Khi sĩ tộc chịu tổn thất nặng nề, không nghi ngờ gì, cũng có nghĩa là tài sản xã hội tổn thất nặng nề. Hai vấn đề này có thể xếp ngang hàng nhau.
Nhìn từ tầng dưới, bạo loạn khiến cho hầu hết bách tính đều chạy nạn trong lúc đang phải cày bừa vụ xuân. Ruộng tốt mênh mông không người chăm sóc, cỏ dại mọc cao hơn cả lúa, đảm bảo vụ hè thu hoạch được hai phần so với bình thường là tốt lắm rồi.Mấy trăm vạn nạn dân chạy nạn không chỉ cần cứu tế trong thời chiến, hơn nữa sau chiến tranh còn phải dựng lại nhà cửa, tổ chức gieo trồng vụ hè, để khôi phục sự sống cho phương nam.
Nói cách khác, bắt đầu từ tháng năm, đến mùa thu hoạch vụ thu tháng mười, bách tính hai tỉnh chẳng những không thể cung dưỡng sĩ tộc, ngược lại còn cần đám sĩ tộc đã chịu tổn thất quá nhiều nuôi lại mình. Hơn nữa cho dù là sau khi thu xong vụ thu, do tổn thất lúc trước quá nặng nề, sĩ tộc cũng khôngthể bóc lột dân chúng quá đáng, rất có khả năng còn phải tiếp tục “truyền máu” với lượng nhỏ, để bách tính nghỉ ngơi dưỡng sức, qua đông cày bừa vụ xuân. Tình hình này chắc phải đến hết vụ xuân năm sau mới có thể hóa giải. Sau hai ba năm mới có thể biến chuyển tốt hoàn toàn được.
Nếu muốn khôi phục được đến mức độ như trước bạo loạn, xem ra không có mười năm thì không thể.
Điều này là chắc chắn. Sĩ tốc vốn không lao động, thậm chí bọn thứ tộc phụ thuộc bọn họ cũng không lao động. Tất cả bọn họ đều đến nhờ vào quyền sở hữu tài nguyên xã hội, mà số tài nguyên này bắt buộc phải thông qua sự lao động cần cù vất vả của dân chúng mới có, mới sản xuất ra lương thực, vải vóc, tiền của, châu báu, cho bọn họ vui đùa hưởng thụ.
Kết hợp những bài học thất bại của các sĩ tộc thời kì lưỡng Tấn Nam Bắc triều, các sĩ tộc của ba nước mới coi trọng hơn tầng lớp dân chúng phía dưới phụ thuộc vào họ, thông thường sẽ không bóc lột quá độ, thậm chí vào năm hoạn nạn như năm nay, còn nuôi dưỡng bọn họ. Bọn sĩ tộc đương nhiên cũng không phải xoay người một cái biến thành nhà từ thiện. Bọn họ chỉ là chú ý tránh tát ao bắt cá hơn mà thôi.
Vì thế hầu hết mọi người đều cho rằng, trong vòng mười năm phương nam không thể khôi phục được mức độ ban đầu.
Mà nhìn từ góc độ chính trị, phương nam có ảnh hưởng hết sức nhỏ bé trên bản đồ chính trị Tần quốc. Đại bộ phân đại tộc hào phú đều lấy kinh đô phương bắc mà cắm rễ ở đó. Trận bạo loạn hoàn toàn không làm bọn họ bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưnghào tộc phương bắc được hình thành từ sự hi sinh của hào tộc phía nam. Qua chiến dịch này, liền hoàn toàn không để ý đến mặt mũi, không hề nghĩ đến chuyện quay về nữa.
Mà những sĩ tộc phương nam bị suy yếu trầm trọng trong chiến dịch này, tất nhiên phải đoàn kết trước nay chưa từng thấy để chống lại phương bắc, vì lợi ích diện mạo của tập thể xuất hiện trên vũ đài chính trị Tần quốc.
Vì thế nha môn Phục Hưng của Tần Lôi có thể nói là thuận theo lòng người, nhận được sự hưởng ứng đặc biệt của phía nam, lại thêm chế độ ưu đãi tương đối công bằng hợp lí, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã tập hợp được hai trăm hào tộc lớn nhất phía nam, thỏa mãn yêu cầu của sĩ tộc phía nam trong mưu đồ liên kết chính trị.
Về sau Tần Lôi xem xét thời thế, yêu cầu nha môn Phục Hưng phải coi “'Trợ giúp bình định' và 'Tổ chức khôi phục' là hai việc quan trọng như nhau, đều phải khởi động đồng thời. Một nơi bình định, một nơi khôi phục, tranh thủ khi bình loạn kết thúc, động viên dân chúng quay về quê hương khôi phục sản xuất, không để chậm trễ gieo trồng vụ hè.
Đó cũng là điều mà đám nghị sự của nha môn Phục Hưng muốn nhìn thấy nhất. Vì thế toàn bộ phiếu đều thông qua đề nghị của Tần Lôi. Hơn nữa, tầm nhìn và thủ đoạn của Long Quận Vương Điện hạ cũng nhận được sự nhất trí tán thành của sĩ tộc phía nam, nguyện chấp nhận che chở cũng như bảo vệ hắn.
Vì thế nha môn Phục Hưng của Tần Lôi có thể nói là thuận theo lòng người, nhận được sự hưởng ứng đặc biệt của phía nam, lại thêm chế độ ưu đãi tương đối công bằng hợp lí, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã tập hợp được hai trăm hào tộc lớn nhất phía nam, thỏa mãn yêu cầu của sĩ tộc phía nam trong mưu đồ liên kết chính trị.
Về sau Tần Lôi xem xét thời thế, yêu cầu nha môn Phục Hưng phải coi “'Trợ giúp bình định' và 'Tổ chức khôi phục' là hai việc quan trọng như nhau, đều phải khởi động đồng thời. Một nơi bình định, một nơi khôi phục, tranh thủ khi bình loạn kết thúc, động viên dân chúng quay về quê hương khôi phục sản xuất, không để chậm trễ gieo trồng vụ hè.
Đó cũng là điều mà đám nghị sự của nha môn Phục Hưng muốn nhìn thấy nhất. Vì thế toàn bộ phiếu đều thông qua đề nghị của Tần Lôi. Hơn nữa, tầm nhìn và thủ đoạn của Long Quận Vương Điện hạ cũng nhận được sự nhất trí tán thành của sĩ tộc phía nam, nguyện chấp nhận che chở cũng như bảo vệ hắn.
Chương187: Có biến (2).
Còn về ảnh hưởng trên lĩnh vực quân sự, có cái tốt cũng có cái xấu. Cái tốt là, qua chiến dịch này, vệ quân phương nam về cơ bản đã bị tiêu hao hoàn toàn, vài ba con mèo con còn lại cũng mất đi khả năng khiêu chiến, chỉ có thể ngoan ngoãnchấp nhận sự xâm lược của Tần Lôi. Tần Lôi đã lấy thân phận là Khâm sai vương đi đốc thúc phía nam, cùng đốc phủ hai tỉnh kí kết liên minh thượng thư triều đình. Đệ trình xóa biên chế vệ quân hai tỉnh Giang Bắc Sơn Nam, từ đó, sẽ do châu phủ tự tiến hành chiêu mộ binh sĩ, chịu trách nhiệm về trị an địa phương.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đề nghị này là điều mà triều đình mong muốn thấy nhất. Ban đầu tống Tần Lôi về phương nam, mục đích cơ bản là để hắn xử lí hai vấn đề “Không hướng” và “Lại trì”. Tuy nhiên, cách làm của vị vương gia này có chút cực đoan: nếu đã hết thuốc chữa, thì hãy lần lượt biến mất đi. Vệ sở và quan viên của hai tỉnh này đều đã bị tiêu hao trong trận đại bạo loạn của bọn Di Lặc giáo rợp trời kín đất, tuy không ai dám nói là do Tần Lôi cố ý gây nên, nhưng ít nhất kết quả là như vậy. Mà Tần Lôi biểu hiện trí tuệ chính trị cao siêu ở phương nam khiến người ta không tin rằng hắn chỉ đơn giản là có vận khí tốt.
Nhưng bất luận thế nào, hiệu quả vẫn tốt. Chỉ cần có được mở đầu thuận lợi, việc cắt giảm vệ sở mấy tỉnh khác cũng sẽ dễ dàng, không bị cản trở nhiều như vậy nữa.
So với cái tốt, cái xấu càng khiến người ta chán nản: như đã nói ở trên, phương nam là căn cứ quân lương mười năm vẫn không có cách nào khôi phục được nguyên khí. Trong con mắt của hai nước Tề Sở, điều đó đồng nghĩa với việc Tần quốc tự phế võ công mười năm.Nếu không phải nội tìnhhai nước cũng gặp vấn đề nặng nề, e là đã sớm chớp lấy cơ hội này để tấn công rồi.
Cải cách của Tề quốc do Thượng Quan Thừa tướng thúc đẩy rất không thuận lợi. Rất nhiều chỗ động chạm tới lợi ích của đám sĩ tộc địa chủ, và cũng không đem lại lợi ích cho bách tính. Phái Cách Tân ủng hộ cải cách và phái Bảo Thủ phản đối cải cách tranh giành trên triều không chút khoan nhượng, thế nên rất nhiều quốc quân đại sự bị chậm trễ.
Mà nước Sở thì đang rơi vào đại chiến oanh liệt giành ngai vàng của hoàng thất. Cảnh Thái đế sức khỏe ngày càng sa sút, mấy đứa con trai đã trưởng thành của ông ta tất nhiên cũng không chịu an phận, lôi kéo triều thần tướng lĩnh, tranh phong hiến sủng, thậm chí còn mưu hại ám sát lẫn nhau. Cơ hồ liên lụy đến từng ngõ ngách của cả triều đình và dân chúng,vì thế căn bản là không có tư cách chê cười Tần quốc.
Mỗi nhà có một nỗi khổ riêng.
Thấy kẻ địch sơ hở có thể lợi dụng được, nhưng nước mình cũng không yên ổn,không còn sức lực nhân cơ hội kiếm chút lợi, điều này khiến trong lòng tướng lãnh ba nước khó chịu như bị mèo cào. Tuy là như vậy, tên Chư Liệt cay độc đoán định binh lực quân Trấn Nam nghèo rớt mồng tơi, ngang nhiên đẩy phòng tuyến thượng du Nam Sở về phía đông một trăm dặm. Không ngoài dự đoán, quân Trấn Nam chỉ có thể nén cơn giận, im ỉm chịu thiệt thòi.
Lúc Tần Lôi nhận được thư phàn nàn của nguyên soái Bá Thưởng, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Cho dù lúc này có lôi Dương Văn Vũ về thì cũng không bù đắp được, huống hồ phương nam vừa mới sơ định, lòng dân bất ổn, vẫn cần một cánh quân lớn đàn áp.Vì thế Tần Lôi chỉ có thể bấm bụng cười cười cho xong chuyện.
Từ khi Phiền thành “quy phụ” đến hiện tại đã cách hơn hai chục ngày. Ba ngày sau khi chiến tranh kết thúc, Tần Lôi đem hết quân quyền trao trả cho Dương Văn Vũ, dẫn hai nghìn quân rời khỏi vùng Tương - Phàn. Tần Lôi đoán chừng không lâu sau khi tấu chương báo tin vui được trình lên, hắn sẽ bị triệu hồi, vì thế hắn một mặt cố kìm nén tin vui lại, một mặt đẩy nhanh tốc độ tiến hành việc đã ghi trên thời gian biểu của mình.
Ngày mười bốn tháng bảy, có thể thấy đám thân sĩ phủ Tảo Dương quay trở về, thị sát địa phương xây dựng lại sau chiến tranh, và cả thành quả gieo trồng vụ hè. Ngày mười lăm, phủ Nghi Dương, phủ Bình Xuân. Ngày mười tám, phủ Quy Châu....
Trên đường đi, dường như mỗi ngày qua một châu, chẳng khác nào cưỡi ngựa xem hoa. Cũng may ngày mai đến Đường Châu cũng có thể coi như kết thúc, có thể nghỉ ngơi mấy ngày.
Dù là thân thể bằng sắt, đám vệ sĩ ai cũng cảmthấy vô cùng mệt mỏi. Đội quân hai nghìn quân của Tần Lôi do năm trăm Hắc y vệ, một nghìn kị sĩ giáp đen, và năm trăm cung tiễn hợp thành. Đám vệ sĩ qua tay ma quỉ huấn luyện trên nông trường Bắc Sơn,sức nhẫn nại đối với mệt nhọc vượt mức bình thường, vẫn còn có thể chống đỡ được. Nhưng đám lính nửa năm nay mới chiêu mộ kia, cưỡi trên ngựa cũng bắt đầu run rẩy, đó là biểu hiện của sự cạn kiệt sức lực.
Tần Lôi ngồi trong xe ngựa không cần mặc giáp trụ, trong xe còn có giường. Nhưng suốt dọc con đường tồi tệ này đã xóc hỏng mất một chiếc xe ngựa, người trong xe tất nhiên cũng mệt rã rời, toàn thân khó chịu.
Một tiếng rên rỉ như tiếng sáo yếu ớt từ trong xe vọng ra, đến nỗi Thạch Mãnh và Thạch Cảm cảnh giới bên ngoài phải quay lại nhìn nhau. Chiếc xe này cách âm rất tốt, có thể khiến hai người nghe thấy, thì âm thanh bên trong chắc phải to đến cỡ nào. Thạch Mãnh bĩu môi hướng về phía chiếc xe, con mắt làm ra bộ đắm đuối, ý là:
-Hai vị này
Lôi động địa hỏa?
Thạch Cảm khẽ lắc đầu, ý là, không giống. Đây là tiếng đàn ông.
Thạch Mãnh làm ra vẻ mặt ngươi không hiểu. Thấy Thạch Cảm xác nhận không hiểu, liền bước tới ghé vào tai hắn nhỏ giọng:
-Lúc ta và tẩu tẩu ngươi làm chuyện kia, là ta kêu....
Thạch Cảm há hốc mồm, nhìn Thạch Mãnh vẻ đồng tình. Lúc này tiếng rên rỉ của vương gia trong xe mỗi lúc một lớn, hai người liền ngồi nghiêm chỉnh không nói thêm gì nữa, chỉ là cái tai không ngừng run run.....
Lúc này hai người rõ ràng nghe thấy Vân Thường cô nương ngượng ngập nói:
-Đừng kêu nữa, ngượng chết mất. Còn kêu nữa sẽ không làm cho nữa đâu.
Tiếng Tần Lôi:
-Vừa thoải mái vừa đau. Ta có thể không kêu được không?
-Rốt cuộc là thoải mái hay là đau?
-Vừa thoải mái vừa đau....ai, ngươi đừng véo ta nữa.
Kiều Vân Thường vừa bực mình vừa buồn cười nhìn tên Tần Lôi nhe răng toét miệng nằm lì trên giường, thầm nghĩ: con người này sao có thể sợ đau đến thế chứ. Xoa bóp cho hắn vài cái, đã kêu như mổ lợn rồi, như thế này mà để người khác nghethấy lại nghĩ mình làm gì hắn mất. Nàng liền giả bộ giận dỗi không thèm để ý đến hắn nữa. Một lát sau lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền tới, khi quay lại nhìn, thì thấy người đã ngủ rồi.
Vân Thường liền nhẹ nhàng đứng dậy, ngồi đối diện, tập trung dưỡng khí, rồi mỉm cười nhìn Tần Lôi đang ngủ. Cũng chỉ có lúc này, nàng mới có thể bình tâm quan sát kĩ lưỡng kẻ đã khiến trái tim nàng không yên.
Lúc ngủnét mặt Tần Lôi điềm tĩnh như một đứa trẻ. Chân mày cả ngày lúc nào cũng nhíu lại lúc này rốt cuộc cũng dãn ra, nhất thời không còn cái vẻ diễu võ dương oai đáng ghét của ban ngày nữa. Vân Thường thích ngắm nhìn một Tần Lôi như vậy, chứ không phải là một Long Quận Vương điện hạ âm u, hung ác.
Tần Lôi mời nàng cùng đi thăm viếng tất cả các phủ hai tỉnh. Vân Thường biết rõ, kẻ Di Lặc giáo làm tổn thương không chỉ có riêng dân chúng ngoại giáo,còn có hàng trăm vạn tín đồ bình thường. Những người này khi chiến loạn, cũng đã tha hương xa xứ. Đến lúc chiến tranh kết thúc, vẫn muốn quay về gia viên của chính mình. Những người này tuy không tham gia cướp đốt giết hiếp cùng giáo quân, nhưng dù sao cũng từng thờ phụng Di Lặc giáo, trong lòng tự nhiên lo lắng không thể quay về quê hương được nữa. Lúc này nếu có thể mượn sức ảnh hưởng của Tần Lôi, khiến bọn ôm hận trong lòng mà thu kiếm, để bọn giáo đồ Di Lặc lo lắng hãi hùng kia bớt sầu, là điều không còn gì tốt bằng. Vì thế đối với lời mời của Tần Lôi, Vân Thường suy xét một chút liền đồng ý luôn.
Có lí do quang minh chính đại, mình lại có thể ở bên tên khốn này thêm mấy hôm.Vân Thường vô tình nghĩ đến cái ý niệm không biết xấu hổ đó của mình, đôi má phấn phút chốc nóng lên, vội vàng đưa hai bàn tay nhỏ bé lạnh như băng thoa lên hai gò má, vừa để mình hạ nhiệt, lại có thể che đậy được.
Lúc này xe lắc lư một cái, Tần Lôi tỉnh dậy, khẽ mở to mắt, liền trông thấy bức Hải Đường hàm xuân. Sớm tối bên Vân Thường cũng đã mấy ngày rồi, hắn cũng có thể mơ hồ nhận ra trong lòng cô nương nghĩ gì. Tuy biết hai người không có khar năng đi cùng nhau, nhưng vẫn âm thầm vui sướng trong lòng, buột miệng hỏii:
-Vân Thường, nàng sốt sao?
Vân Thường uhm một tiếng, ngượng ngùng cúi đầu, thầm nghĩ: “Con người này không nghiêm túc thành thói quen rồi. Vừa tỉnh dậy đã trêu chọc người khác, lại cứ cố làm ra vẻ chính nhân quân tử”
Nàng khẽ ngước hàng mi như con sò biển lên, thấy Tần Lôi đang say mê ngắm mình, liền vội vàng thu hồi câu nói cuối cùng, quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn hắn nữa.
Thật ra Tần Lôi rõ ràng là một tên Trư Bát Giới....
Tần Lôi biết rõ Vân Thường non mặt, còn trêu chọc sẽ không thèm để ý đến mình cả buổi, bèn chuyển sự chú ý nói:
-Đến Dương Châu chúng ta có thể nghỉ ngơi mấy ngày. Ta mệt muốn chết rồi.
Không biết từ khi nào, lúc hai người ở riêng với nhau, Tần Lôi bắt đầu xưng hô bằng “ta”. Người tỉ mỉ như Vân Thường đương nhiên sẽ chú ý đến sự thay đổi trong cách xưng hô này, trong lòng thực sự vui mừng.
Chính bản thân nàng cũng không nói rõ được, tại sao lại có thể vui vẻ lâu thế chỉ vì một chút thay đổi nho nhỏ này. Hơn nữa mỗi lúc nghe Tần Lôi nói “ta”, nàng đều có thể vui vẻ một chút.
Tâm trạng tốt, ngữ điệu tự nhiên nhu hòa:
-Điện hạ chỉ luyện gân cốt bên ngoài, tuy rắn chắc, nhưng sức chịu đựng lại không bằng nội gia.
Tần Lôi nổi hứng lên, khoanh chân ngồi dậy, hiếu kì hỏi:
-Nghe ý tứ của Vân Thường, chẳng lẽ, ngươi có nội công?
Hàng mi đẹp của Vân Thường khẽ chớp, có chút đắc ý nói:
-Từ nhỏ, Vân Thường ốm yếu nhiều bệnh, vì thế mà gia phụ đưa vào trong núi, theo sư phụ học thổ nạp, phải luyện không ngừng nghỉ mười mấy năm, cũng coi có chút thành tựu.
Trước mặt người khác, Vân Thường thường che dấu, nhưng Tần Lôi vừa hỏi, nàng lại hận không thể nói hết với hắn được, nói xong lại không khỏi kì quái thầm hỏi mình: Ta ngốc thật rồi sao?
-Thế có thể bay lên trời chui xuống đất, vỡ bia nứt đá, giết người vô hình không?
Câu hỏi này Tần Lôi đã từng hỏi Thiết Ưng một lần, nhưng đó là một người vai u thịt bắp, chắc hẳn chưa từng thấy công phu cao cấp nào cả, Tần Lôi nghĩ như vậy.
Vân Thường khẽ nở nụ cười đẹp đẽ nói:
-Vương gia xem nhiều truyện nghĩa hiệp truyền kì quá rồi...
Lại là câu nói này, Tần Lôi thở dài, xem ra muốn thấy cái cảnh bay qua bay lại, chỉ có thể thấy trong mộng thôi.
Vân Thường muốn giải thích tỉ mỉ cho Tần Lôi một chút cái gì là võ công cao siêu, lúc này thành xe có tiếng gõ, tiếng Thạch Cảmcấp bách vang lên:
-Điện hạ, có biến!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất