Quyền Bính

Chương 188: Tiểu Thái úy

Chương 188: Tiểu Thái úy
Tần Lôi vừa ra hiệu bảo Vân Thường thay quần áo cho mình, vừa trầm giọng hỏi:
-Sao?
-Ở bầu trời phương bắc phát hiện một tín hiệu đạn màu đỏ, chắc hẳn là phía Hứa Điền phát hiện ra điều gì đó.
-Phương bắc?
Tần Lôi trầm ngâm. Là người coi trọng công tác tình báo, cho dù có ở trong nước, mỗi lần Tần Lôi hành quân đều phải phái thám báo đi trước trong vòng ba mươi dặm. Hơn nữa thám báo của Tần Lôi có nhiều điểm không giống các thế lực khác, chính là lấy tiểu đội làm đơn vị do những kị binh tinh nhuệ hợp thành. Các chiến sĩ có năng lực tác chiến vô cùng cao, phối hợp thành thạo, hoàn toàn có thể xung kích đội quân hàng trăm người. Trong biên giới phía nam,ngoài quân Trấn Nam ra, Tần Lôi không nghĩ ra có thế lực nào đủ sức khiến Hứa Điền phát tín hiệu cảnh báo cao nhất.
Mà quân Trấn Nam đã được Tần Lôi kết thành một cộng đồng chung lợi ích nên không thể nào công kích hắn được. Quân tình như lửa, tuy nghĩ không ra đầu mối, Tần Lôi vẫn cấp tốc đưa ra vài mệnh lệnh:
-Phái thám báo đi dò xét lại, tất cả nghỉ ngơi tại chỗ, chờ lệnh của ta.
Trinh sát thiếu người, hắn cũng chỉ có thể ứng phó như vậy.
Thạch Cảm nhận lệnh đi. Tần Lôi suy nghĩ một lúc, thuận tay xé chiếc áo bào bên ngoài Vân Thường vừa mặc cho hắn, thấp giọng nói:
-Lấy giáp.
Không kịp oán thầm,Vân Thường vội vàng mở cái thùng để ở góc xe ra, lấy ra chiếc áo giáp đặc chế ba tầng của Tần Lôi, vừa giúp Tần Lôi cởi bỏ áo bào, vừa nhẹ giọng hỏi:
-Vương gia, tình hình gay go lắm sao?
Tần Lôi gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
-Cô đã quá vì cái lợi trước mắt, biến vệ binh của mình thành một đám quân mỏi mệt, chiến lực không bằng bảy phần ngày thường. Hơn nữa, bây giờ chúng ta đang ở vùng bình nguyên, một trăm dặm xung quanh cũng không thể dựa vào địa thế hiểm trở, nếu có người muốn lấy mạng cô, thì bây giờ đúng là thời gian tuyệt vời nhất.
Vân Thường không nói thêm gì nữa, tập trung mặc bộ giáp rườm rà cho Tần Lôi. Áo giáp của Tần Lôi có tất cả ba tầng. Tầng trong là lớp giáp mỏng được dệt thành từ hỗn hợp tơ tằm và kim tuyến, có thể chống được các loại đao kiếm chém vào. Tầng giữa là chuỗi giáp xích tinh tế, tất cả đều được rèn từ thép nguyên chất trong ba năm mới thành, không sợ thương to kiếm nhọn đâm. Hai thứ này vốn là vật gia truyền của nhà họ Thẩm, sợ hắn xuống nam gặp nguy hiểm, lão gia mới lén lút nhét cho hắn.
Tần Lôi vốn cũng mặc hai tầng thôi. Nhưng sau khi thấy hai cây gậy to đùng của Bá Thưởng Tái Dương và Sở Thiên Quân, hắn rất tự giác khoác thêm cho mình môt tấm Minh Quang Khải toàn thân do Tượng Tác phủ đặc chế, tấm áo giáp màu nâu này không chỉ phong cách hơn áo giáp của bọn kị binh giáp đen một chút ra mà giá cả cũng gấp năm chục lần những cái giáp đen. Đương nhiên cũng không loại bỏ khả năng bị hớ.
Ba tầng khôi giáp đều đã mặc xong, Tần Lôi lập tức nặng thêm bốn mươi cân, thế này còn là tiền nào của nấy, nếu không một bộ giáp bên ngoài cũng đã nặng như vậy rồi. Cũng may Ô Vân rất tốt rất khỏe.
Vân Thường lại định khoác tấm áo choàng chắn gió màu đỏ tươi lên cho Tần Lôi liền bị chính Tần Lôi ngăn lại nói:
-Cái đó chỉ lúc không có việc gì khoác cho đẹp thôi.
Hắn lại chỉ chỉ phía dưới giường, nhẹ giọng nói:
-Bên dưới có bộ khôi giáp, vốn định tặng cô lúc chia tay, mặc vào trước đi.
Xong lại hung dữ nói:
-Công phu cao tới đâu, cũng sợ dao thái rau! Không được từ chối.
Nhìn bộ dạng hung hăng của hắn, Vân Thường hạnh phúc trong lòng, khẽ gật đầu. Tần Lôi lúc này mới xoay người ra khỏi xe, giạng chân ngồi trên lưng Ô Vân.
Đúng vào lúc hắn lên ngựa, một viên đạn tín hiệu màu xanh biếc lại xuất hiện trên bầu trời phía nam:
-Phía nam cũng có dấu vết quân địch.
Tần Lôi trầm vẻ mặt ảm đạm nói. Ngay sau đó, phương tây cũng sáng ngời một làn đạn tín hiệu.
Chuyện lập tức trở nên rõ ràng, đường hành quân của hắn bị người ta phát hiện, vì thế đã bày kế mai phục đợi hắn tự chui đầu vào rọ. Tần Lôi bình tĩnh trở lại, nghiêm nghị hạ lệnh:
-Cả đội, đội hình công kích hướng bắc.
Đám vệ sĩ ầm ầm đồng ý, bắt đầu chuẩn bị không chút vội vàng. Từ khi từ Tề quốc trở về, dưới kế sách tỉ mỉ của Tần Lôi, bọn họ luôn thuận buồm xuôi gió, cơ hồ không gặp phải chút trở ngại nào. Hơn nữa toàn bộ chiến dịch bình định, cũng chẳng được trận nào ra hồn cả, lúc này nghe nói có địch dám châu chấu đá xe, không khỏi có chút hưng phấn, dường như quên hết mệt mỏi của mấy ngày liên tiếp.
Bọn họ đều cho rằng, đám người kia chắc là quân của Di Lặc giáo vớ va vớ vẩn mà thôi.
Thạch Cảm nói khẽ vào tai Tần Lôi:
-Bọn họ hình như hơi khinh địch. Thủ hạ đi nhắc nhở một chút nhá?
Tần Lôi khẽ lắc đầu , nhỏ giọng nói:
-Nhất định phải để bọn họ duy trì hưng phấn, nếu không sẽ lại thấy mệt mỏi.
Còn một câu hắn không nói rõ, đám địch lần này rất có thể không phải là Di Lặc giáo....
Đội ngũ trong mấy mươi giây đã chỉnh đốn xong xuôi. Hai nghìn người tất cả đều cưỡi ngựa xếp hàng, với tư cách là vệ đội trực thuộc của Long Quận vương, cho dù là tay cung cũng phải cưỡi ngựa thật điêu luyện. Nhưng Tần Lôi vẫn còn đợi, hắn không thể tùy tiện xuất kích khi không có bất kì một tin tình báo nào.
Trong chiến trận, một bầu không khí tiêu điều, chỉ cần chiến mã khẽ phì mũi, những chú ngựa thảo nguyên thiện chiến này, hiển nhiên đánh hơi được hơi chiến đấu, có chút hưng phấn lên. Các chiến sĩ tranh thủ chút thời gian cuối cùng kiểm tra lại trang bị, lên dây cung, lấy tên từ bao đựng trên lưng ngựa ra, treo ở hai bên yênngựa.....
Lúc này Vân Thường thay xong khôi giáp, từ trên xe bước xuống. Bộ khôi giáp trên người nàng, là do Tần Lôi đặc biệt đặt làm cho nàng, toàn thể được chế tác từ da bạch tê giác bền chắc mà mềm mại, những chỗ hiểm và dễ bị tấn công lại dùng sắt luyện bao bọc, tạo hình đẹp đẽ, kiểu dáng gọn nhẹ linh hoạt, không luộm thuộm như các loại khôi giáp bình thường, phòng ngự vô cùng cao minh.
Đợi Vân Thường mặc xong mới phát hiện, bộ khôi giáp này vừa vặn đúng như là dành cho nàng vậy. Bất luận là vai, ngực, hay eo, đều rất hoàn hảo, cũng không biết sao hắn lại biết được vóc dáng nàng.
....cô nương
Nàng ngượng ngùng nghĩ đến đó, nhưng trong lòng có chút ngọt ngào dâng lên, tên khốn không phải là hoàn toàn không quan tâm người ta.
Nhất là sau khi phát hiện áo giáp hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự uyển chuyển linh hoạt của cơ thể, trong lòng cô nương như sắp rớt mật ra.
Nhìn bạch giáp nữ tướng tư thế hiên ngang, Tần Lôi như mất hồn bạt vía. Nếu là bình thường thì chắc chắn hắn sẽ tỉ mỉ ngắm nghía, rồi lại phát ngôn những câu không ra gì trêu chọc Vân Thường. Nhưng lúc này quả thực không có tâm trạng. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói với nàng:
-Ta biết công phu của cô cao, nhưng trong chiến trận quan trọng nhất vẫn là kỉ luật, vì thế không nên tự tiện hành động, theo sát ta là được....
Vân Thường lè cái lưỡi nhỏ xinh ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm trang dịu dàng nói:
-Tuân lệnh!
Tần Lôi bị nàng chọc không nhịn nổi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng chuyển sang phương bắc. Phía đó có một đám khói bụi mù mịt bay lên, rõ ràng là có một đoàn kị sĩ từ đằng xa phi tới.
Chỉ trong chốc lát, đám kị sĩ đó đã đến trước trận, kẻ dẫn đầu chính là Đội trưởng Đội thám báo Hứa Điền, nhận rõ quân củaTần Lôi , vừa phi nhanh vừa giơ lệnh kì đỏ trong tay lên, quát:
- Quân tình khẩn cấp , chư quân mau tránh ra.
Đội quân dày đặc liền tách ra một lối đi để cho hắn đi vào. Thấy Tần Lôi ra hiệu không cần đa lễ, Hứa Điền thở dốc nói:
-Phía bắc hai mươi dặm phát hiện rất nhiều kị binh, quân số đến khoảng bốn năm nghìn người. Mặc dù áo khoác rách nát, nhưngtrông quân dung nghiêm chỉnh không kém gì quân Trấn Nam...
Phỏng đoán không hay nhất đã xảy ra, một tia sét xẹt qua trong lòng Tần Lôi: Phá Lỗ quân! Bôn tập thiên hạ đệ nhị Phá Lỗ quân!
Kìm nén cảm giác không lành trong lòng xuống, Tần Lôi trầm giọng hỏi:
-Đường hành quân của bọn họ thế nào?
Hứa Điền chỉ về cuối con đường lớn nói:
-Bọn họ đi về hướng đông nam. Dựa theo tốc độ, sẽ đến quan đạo trước chúng ta đúng một khắc, chặn đứng đường đi của ta!
-Bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi sao?
Hứa Điền đã tính toán trước liền nói:
-Thuộc hạ cho người theo đuôi bọn chúng. Chỉ cần bọn chúng đổi hướng, sẽ có tín hiệu phát ra. Cho nên cho đến bây giờ, bọn chúng vẫn không phát hiện ra chúng ta.
Tần Lôi gật gật đầu, trầm giọng nói:
-Dò xét lại đi.
Hứa Điền vừa định lĩnh lệnh đi tiếp, Tần Lôi đột nhiên ngoắc tay kêu gã lại gần hơn một chút. Hứa Điền chẳng hiểu gì tiến đến trước mặt Tần Lôi, Tần Lôi liền ghé vào tai hắn nhẹ giọng phân phó:
-Giao cho ngươi một việc này.
Hứa Điền xúc động nói:
-Xông pha khói lửa quyết không chối từ.
Tần Lôi lặng lẽ móc lệnh bài Hắc Hổ Đầu đại diện cho quyền uy Quận vương của hắn từ trong lòng ra đặt vào tay cho Hứa Điền, dặn gã cất kĩ bên mình, lúc này mới nghiêm túc nhìn gã nói:
-Đợi sau khi đi khuất, ngươi phải cố hết sức thu nạp đội thám báo, sau đó ngăn bọn chúng lại. Cô không phái người liên lạc. Các ngươi đừng cố gắng quay về đơn vị.
Hứa Điền há hốc mồm, không tin lại là mệnh lệnh đậm mùi vị chia tya tiễn biệt này, gã vừa định lên tiếng khuyên can, lại bị Tần Lôi nắm chặt tay, khiến lời định nói ra bị nghẹn lại. Tần Lôi nghiêm nghị nhìn gã, trầm giọng:
-Chuyện không đến nỗi tệ như ngươi nghĩ đâu, nhưng cô cũng phải lưu lại người thay thế chứ, thời gian không có nhiều, không được nghi ngờ gì hết.
-Nếu không liên lạc được với đội ngũ thì cũng đừng kinh ngạc, đừng làm chuyện ngốc nghếch, cũng đừng có gắng đuổi theo. Cô huấn luyện các ngươi thành những kị du cơ động năng lực cao minh, không phải là để các ngươi đối đầu với kẻ địch. Việc các ngươi cần làm là ở lại phía sau, thu nạp người bị lạc đội, đồng bào bị thương, nếu cô có thể thoát hiểm, tự sẽ phái người đi tiếp ứng các ngươi. Nếu như.....các ngươi hãy đi thủ trại hồ Tương Dương tìm Tần Hữu Tài, để hắn hộ tống các ngươi quay về, tìm Quán Đào, bảo vệ hắn, tất cả nghe theo sự chỉ huy của hắn.
Nói một mạch hết nhiều điều như vậy, nét mặt Tần Lôi vẫn không chút thay đổi, nghĩ ngợi một lát, lại bổ sung thêm:
-Đưa cả Thạch Mãnh đi đi. Cô nợ các ngươi một chữ tình.
Nói xong liền vẫy vẫy tay, không nhìn gã nữa.
Hứa Điền biết rõ nặng nhẹ, sợ ảnh hưởng đến lòng quân, không dám kích động quá mức, hai dòng lệ nóng đong đầy khóe mắt. Gã chắp tay nhẹ giọng nói:
-Nếu thật có ngày đó, sau khi Hứa Điền hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ theo vương gia về nơi chín suối. Thuộc hạ cáo từ.
Thậm chí không thể dập đầu một cái trước vương gia, gã không biết đó có thể trở thành niềm tiếc nuối suốt đời không nữa.
Tần Lôi khẽ run rẩy, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo, ý bảo mình biết rồi.
Thắm thiết nhìn Tần Lôi một lần cuối cùng, Hứa Điền lúc này mới dứt khoát rời khỏi quân trung, đến chỗ Thạch Mãnh đứng trước quân, đưa lệnh bài của Tần Lôi ra, lừa gã ra ngoài.....
Nhìn theo bóng dáng đội thám báo rời đi, Kiều Vân Thường nhẹ giọng hỏi:
-Điện hạ, tại sao không đi?
Những gì hai người nói không lọt nổi lỗ tai của nàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất