Quyền Bính

Chương 188.1: Tiểu Thái úy

Chương 188.1: Tiểu Thái úy
Tần Lôi không trả lời câu hỏi của nàng, mà đưa ánh mắt nhìn về phía hai nghìn vệ sĩ sinh khí dồi dào, ai nấy đều chú ý đến Tần Lôi, đều có ánh cười từ trong tim. Tần Lôi cũng không bủn xỉn nụ cười của mình, cùng đám người trung thành với mình nhất trên đời này nhìn nhau mỉm cười.
Kiều Vân Thường nhìn vẻ mặt quyết liệt của Tần Lôi, không khỏi có chút ngây dại, thì ra Tần Lôi không thể từ bỏ được những người này....
Trong đế quốc Đại Tần tôn trọng vũ dũng này, ai nấy đều coi chết trận là điều vẻ vang, bất cứ một lãnh tướng nào vứt bỏ chính thuộc hạ của mình, đều bị người đời muôn đời phỉ nhổ, cho dù người đó là hoàng tử.
Dù không ai xem thường hành vi trốn chạy, Tần Lôi cũng sẽ không bỏ chạy một mình. Sống hai đời rồi, hắn chưa từng bỏ rơi một chiến hữu nào cả....
Hai đường thám báo cũng quay trở về quân trung, xác nhận phỏng đoán trong lòng Tần Lôi, phía Tây có bốn năm nghìn ngựa, xem ra quân Phá Lỗ đã dốc toàn lực.
Vị trí của quân Phá Lỗ cánh nam giống như cánh bắc, đều ở phía trước cách Tần Lôi khoảng hai mươi dặm. Mà quân địch ở phía tây rõ ràng là chặn đường lui của Tần Lôi, vì sợ kinh động Tần Lôi, nên cách xa một chút, coi bộ khoảng ba mươi dặm.
Nghe được tin tức hoàn chỉnh, Tần Lôi nhắm mắt lại, bản đồ toàn bộ vùng Sơn Nam liền hiện lên trong đầu. Phía bắc một trăm mười dặm chính là Dạ Hương phủ, phía nam một trăm hai mươi dặm là Tùy Châu phủ, hướng Đông Nam hai trăm dặm chính là Đông Đại doanh của Trấn Nam quân.
Nhanh chóng tính toán tất cả các khả năng trong đầu, Tần Lôi chọn một con đường mà chính mình cũng không muốn. Lên phương bắc bảy mươi dặm, lại rẽ tây ba trăm dặm, đến thủy sư hồ Tương Dương tị nạn.
Tần Lôi tin rằng trên đường mình rút về Đông đại doanh của quân Trấn Nam, nhất định sẽ gặp phải một cánh quân Phá Lỗ khác.Hắn có thể nghĩ đến, người khác chắc chắncũng nghĩ đến, huống hồ là quân đội am hiểu quanh co vòng vèo như quân Phá Lỗ. Mà nếu đi theo hai hướng khác, thì không thoát được hai cánh quân nam bắc.
Tần Lôi muốn đánh cuợc một lần, tuy xét từ thực lực mà nói.Hắn chạy không thoát, cũng đánh không lại một trong bát đại cấm quân của quân Phá Lỗ. Quân đội Đại Tần lại không có chút trở ngại tâm lý đối với việc truy sát một vị hoàng tử vương gia. Mấy ông lão đã từng nói với hắn như vậy. Hoàng gia tuy không thể khống chế những đội quân này nữa, nhưng uy vọng cao thượng mấy trăm năm nay tích lại, chỉ cần không áp bức quá đáng đủ để bọn chúng không dám gây chuyện binh đao với hoàng thất.
Cho nên Tần Lôi đánh cuộc đây không phải là sát chiêu cuối cùng của quân Phá Lỗ. Thái úy chỉ có thể nhìn bọn họ truy đuổi chính mình, tiêu hao chính mình, đợi đến khi chính mình mệt mỏi rã rời, suy yếu không còn sức lực, những mũi tên độc trí mạng nấp trong bóng tối mới bắn ra.
Nếu Tần Lôi thắng cược, chỉ cần hắn không cố gắng vượt qua khu vực gác của quân Phá Lỗ, sẽ hạn chế được chuyện bị tấn công. Mà cái kiểu tâm thái lưỡng lự đó, ắt sẽ khiến quân Phá Lỗ truy kích không đắc lực, làm lộ sơ hở của vòng vây, từ đó sẽ tạo cơ hộ thoát thân cho Tần Lôi.
Nếu Tần Lôi thua cược, thì giống như không cược vậy, oanh liệt chết trận chứ sao. Ván này không thể để thua được, Tần Lôi tự nhủ.
Đưa ra chủ ý quanh co vòng vèo trong phạm vi rộng tìm cơ hội, Tần Lôi không do dự nữa, trầm giọng phân phó cho Thạch Cảm bên cạnh:
-Hướng tây bắc, xuất phát!
Sau một đoạn khởi động chậm rãi, hơn hai nghìn quânhùng dũng bước về phía tây bắc.
Sau khi Tần Lôi xuất phát không đến một khắc, hai đạo quân Phá Lỗ nam bắc liền tập trung trên quan đạo cách hai mươi dặm về phía đông. Hiệu úy lãnh quân của cánh quân phía nam cũng nhanh chóng thúc ngựa tiến lên quân trận phía bắc, tham kiến tướng quân Lý Khác Kiệm theo đạo quân phía bắc đến trước.
Nhờ huyết thống dũng mãnh của lão Lý, vịLý tướng quân này mặt mũi cũng khôi ngô, tuy tóc hoa râm, nhưng nét mặt vẫn hồng hào. Hơn nữa, y trông rất giống Lý Hồn, thậm chí còn giống Lý Hồn hơn cả đệ ruột của ông ba phần. Nếu như y nhuộm trắng hết cả râu lẫn tóc, hoàn toàn có thể giả mạo Lý thái úy lên triều.
Đây cũng là điều khiến y khổ não nhất, vì ngoại hình giống nhau, mình một kẻ hơn năm chục tuổi đầu, lại nhận được cái tên hiệu non nớt vô cùng: tiểu Thái úy, cái tên hiệu không đâu vào đâu này vừa nghe đã biết là cách xưng hô trong điện, đặt cho tiểu chất tử Lý Tứ còn tạm được. Y đường đường là Phá Lỗ tướng quân Lý Kiệm của Đại Tần, sao có thể là con cháu quan lại được?
Nhưng tất cả tướng sĩ quân Phá Lỗ đều cho rằng nếu như không phải do ngoại hình giống nhau, thì lão Thái úy đã không giao vị trí quan trọng này cho cái tên xuất thân nửa vời từ hệ thống quân vệ như hắn, cho nên cái tên “tiểu Thái úy”, trong Phá Lỗ quân rất được quan tâm. Vì vậy, trước khi quan quân thuộc hạ hành lễ với y, trong lòng đều thân thiết chào một câu “tiểu Thái úy”.
“Tiểu Thái úy”. Trung hiệu úy lại oán thầm một câu như mọi khi, lúc này mới bài bản hẳn hoi hành lễ:
-Mạt tướng bái kiến tướng quân. Không biết tướng quân điều động bộ phận của mạt tướng vượt biên đến đây, là có chuyện gì?
Mệnh lệnh mấy tháng trước là Phá Lỗ quân phong tỏa giao giới bắc nam, không có lệnh không được vi phạm, không được vượt biên.Đúng là y đã có câu để hỏi.
Tất nhiên, Lý Khác Kiệm tất nhiên không biết sự oán giận của thuộc hạ, giả bộ nói:
-Cái này....
Sau đó chắp tay hướng về phương bắc, lúc này mới vào chủ đề chính:
-Phụng lệnh Thái úy, tiêu diệt toàn bộ đám Di Lặc giáo giả mạo Long Quận vương điện hạ. Tên đầu sỏ của nhóm giặc đồ này chính là Lương Công Vũ giả trang thành, trang bị hoàn mĩ, chiến lực phi phàm, lại giảo hoạt khác thường, có thể thoát khỏi tay mấy vạn quân Trấn Nam, có thể nói rõ tất cả. Vì thế các ngươi phải hết sức đề cao cảnh giác, một khi phát hiện cứ giết thẳng.
Hiệu úy căn bản không tin, lão có huynh đệ đi làm công chuyện ở Trấn Nam, sớm viết thư nói rõ với lão, tên địch đầu sỏ Công Lương Vũ đã chạy trốn bằng địa đạo không biết bao lâu rồi. Cái thứ chuột nhắt này, sao có thể nghênh ngang mang theo hai ngàn quân mã chạy đến nơi này chứ?
Khu vực phía nam là vùng sản xuất lúa gạo của Đại Tần, phần lớn là đồng bằng, gần như không có lấy một ngọn đồi. Nếu như không phải đang có ngàn vạn truy binh đuổi theo gắt gao không chịu từ bỏ thì phi ngựa băng băng trên vùng đất bằng phẳng này quả là điều tuyệt vời.
Không có rừng, không có động, không có đồi, không có núi, chỉ có một vùng bình nguyên không bờ bến. Ở vùng Sơn Nam này, nếu muốn thoát khỏi sự truy sát của kẻ thù, ngoài cách phải chạy nhanh hơn kẻ thù ra, thì chẳng còn phương án dự phòng nào khác. Nếu không như vậy, đám loạn phỉ Di Lặc giáo Sơn Nam cũng sẽ không bị Dương Văn Vũ đuổi chạy tán loạn, đại bộ phận chết mệt trên đường tháo chạy.
Cảnh ngộ Di Lặc giáo Sơn Nam gặp phải hai tháng trước, đội quân của Tần Lôi đang tái diễn. Nhưng đám vệ sĩ của Tần Lôi huấn luyện nghiêm khắc, trang bị gọn gàng, kiêu dũng thiện chiến, kinh nghiệm chiến đấu cũng như sự tôi luyện thành tính bền gan vững chí, bọn Di Lặc giáo sao có thể so bì được.
Tiêu chuẩn phân phối của mỗi người là hai con chiến mã thảo nguyên, ngoài ra còn có một con ngựa thồ, cũng là loài ngựa thảo nguyên, thồ binh giáp, quân giới, lương thực thậm chí là cả đệm chăn của các binh sĩ. Sở dĩ dùng ngựa thảo nguyên mà không dùng ngựa Tây Vực khí phái hơn, chính vì ngựa thảo nguyên có sức chịu đựng cao, ăn được cỏ khô, dễ tăng trưởng, tuổi thọ cao, vô cùng thích hợp với những cuộc hành quân đường dài, đám ngựa này có thể tìm được thức ăn ở bất kì đâu, không cần tới khâu hậu cần bảo đảm tác chiến. Hơn nữa, đám ngựa này toàn là ngựa cái, kì sữa có thể cho tám cân sữa mỗi ngày,lại có thể giảm áp lực lương thực cho quân sĩ.
Có đủ chiến mã thảo nguyên là có điều kiện để quanh co vòng vèo trong một vùng rộng lớn. Chỉ có vấn đề duy nhất là, quân đội của Tần Lôi thành lập trong thời gian ngắn, hoàn toàn chưa được tôi luyện thành thục. Tuy đàn ông Đại Tần ai ai cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung giỏi, nhưng sức chịu đựng không thể nào so sánh được với những dân tộc sống trên lưng ngựa ở vùng thảo nguyên. Vì thế, cho dù chiến mã có thể đi trăm dặm một ngày, nhưng Tần Lôi lại phải ước chừng thể lực của binh sĩ, đặt ra kế hoạch hành quân ngày tám mươi dặm mà thôi.
Kế hoạch này của Tần Lôi cũng mang tính tương đối.Hắn biết rõ ngựa của quân Phá Lỗ toàn là ngựa Tây Lương. Tốc độ nhanh hơn một bậc, sức chịu đựng trong thời gian ngắn cũng không thua kém gì, nhưng nếu cứ hành quân cao độ liên tục trong vài hôm, thậm chí là mấy chục hômthì lại phải tính đến khả năng ăn khổ chịu nhọc của ngựa. Về phương diện này, thiên hạ không có loài nào có thể đấu được với giống ngựa thảo nguyên.
Vì thế Tần Lôi nghênh ngang dứt khoát không đua tốc độ với đối phương, mà chọn đường hành quân quanh co vòng vèo. Kiên nhẫn chơi cùng quân Phá Lỗ, sau khi bỏ quân địch lại phía sau rồi, sẽ ung dung đào thoát. Chỉ cần người có thể kiên trì. Ngựa không phải là vấn đề. Vì thế Tần Lôi hạn chế tốc độ hành quân. Không chỉ là vì bảo vệ ngựa, mà hơn hết là bảo vệ người.
Cho dù như thế, nhưngngày đầu tiên khi đến được nơi cắm trại, đám vệ binh cũng gần như đến cực điểm rồi. Tuy nhiên, Tần Lôi không cảm thấy thủ hạ của mình yếu đuối một chút nào, dù sao bọn họ cũng cùng hắn bôn ba hơn hai chục ngày trời, không mệt mới là lạ. Ngoài hai cánh quân thế hệ sau này ra, Tần Lôi tin không ai có thể làm tốt hơn bọn họ.
Mấy chuyện như rải thám báo, an bài cảnh giới ,Tần Lôi đều không phải bận tâm. Sau khi nghỉ ngơi qua loa, Tần Lôi lại cùng Thạch Cảm bắt đầu dò xét từ giữa đội quân. Để cắt giảm sự tiêu hao thể lực không cần thiết, tăng cường tốc độ phản ứng của đội ngũ, vệ đội của Tần Lôi không cắm trại. Mùa đông họ ngủ trong túi ngủ, chỉ thò mỗi mũi ra, rúc vào ngủ bên cạnh chiến mã. Kiểu túi ngủ này là một sáng kiến của hắn. Tầng ngoài cùng là lớp vải dầu không thấm nước, ở giữa là lớp da gấu đen có tính giữ nhiệt tốt nhất, bên trong còn có một lớp vải bông mềm mại làm áo lót để gia tăng sự thoải mái khi ngủ.
Nếu gặp thời tiết đại hàn, bọn họ còn có thể khoác thêm một tầng nhung lông vịt, như vậy cho dù có là ôm băng nằm tuyết, cũng vẫn có thể duy trì được nhiệt độ cơ thể như thường, ngủ thoải mái, tự nhiên có thể gạt bỏ được hết mệt nhọc.
Bây giờ là mùa hè, việc cắm trại càng đơn giản hơn, chỉ cần lôi toàn bộ lớp giữ ấm trong túi ngủ ra, để lại lớp vải dầu không thấm nước ngoài cùng là đủ. Nếu nửa đêm thấy lạnh, thì lôi tấm đệm trên yên ngựa xuống đắp lên là được rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất