Quyền Bính

Chương 189: Ân tình mỹ nhân

Chương 189: Ân tình mỹ nhân
Tần Lôi lao tâm khổ tứ tính toán đương nhiên không thể không có hiệu quả, ít nhất là lệnh cắm trại vừa được hạ, binh sĩ không cần quá bận rộn, chỉ mất nửa canh giờ là dựng xong trại. Vì thế mà khi Tần Lôi xuất hiện ở nơi trú quân, ngoài hỏa đầu quân đang bận rộn nấu cơm nấu nước, tuyệt đại đa số đều đã nằm xuống nghỉ ngơi rồi.
Đám binh sĩ thấy vương gia xuất hiện, rối rít đứng dậy hành lễ. Tần Lôi mỉm cười vẫy hai tay ấn xuống ra hiệu:
-Tất cả không được đứng dậy, nếu không cô sẽ không đến nữa.
Nghe đến câu này, cả bọn ha ha cười lại ngồi xuống như cũ.
Trung đội trưởng bê đến một cái rương, lại phủ lên trên một tấm thảm, cung kính mời Tần Lôi ngồi xuống. Tần Lôi chỉ vào giữa đội quân, bảo hắn bê chiếc rương qua đó.
Đợi sau khi ngồi yên giữa đoàn quân, Tần Lôi đưa mắt nhìn khắp lượt đám quân sĩ mệt mỏi nhưng hưng phấn, mỉm cười nói:
-Đều mệt lử cả rồi hả?
Các vệ sĩ ai nấy đều lắc đầu như trống bỏi, mồm năm miệng mười nói:
-Không mệt, không mệt....
Tần Lôi ha ha cười nói:
-Xem ra các ngươi mạnh hơn cô nhiều, cô còn đau nhức hết cả người, cứ như bị cả trăm người đạp lên người ấy.
Đám vệ sĩ thầm nghĩ đâu có thể khỏe hơn vương gia được chứ, lúc này mới ngượng ngùng nói:
-Đúng là mệt thật.
Có người ngẩng đầu lên, cả đám cũng không cần che dấu nữa. Dù sao vương gia cũng là đại gia trưởng của đám người này, không ai xa lạ với hắn. Người này nói:
-Cổ đau không nhấc lên nổi rồi.
Người kia nói:
-Hông mài ra máu rồi.
Còn có người nói:
-Lưng muốn gãy ra rồi, cưỡi ngựa cũng không nổi nữa rồi.
Nét mặt vị đội trưởng của nhóm này lập tức trở nên khó chịu, gằn giọng quát lớn:
-Vương gia hỏi các ngươi có mệt hay không, không phải bảo các ngươi càu nhàukể khổ.
Tần Lôi khoát tay nói:
-Điền Lý An, ngươi nói vậy không đúng rồi. Cô là người dẫn đầu cả đoàn, người dẫn đầu dùng để làm gì? Chính là nghe mọi người càu nhàu, chịu tiếng xấu thay mọi người...
Đám quân sĩ thích nghe vương gia nói chuyện, bọn họ luôn có thể cảm nhận được tình cảm yêu mến của vương gia dành cho mình trong kiểu chuyện trò này, đây là nguyên nhân khiến bọn chúng cam nguyện dốc hết sức mình.
Đội trưởng Điền Lý An ngượng ngập cười nói:
-Vương gia dạy phải.
Rồi gã thành thật đứng bên cạnh nghe Tần Lôi và các đội viên nói chuyện phiếm.
Lúc này có binh sĩ hỏi:
-Vương gia, người nói xem, lần này với lần người ở Tề quốc, thì lần nào nguy hiểm hơn?
Đám người đào thoát thành công từ Tề quốc trở về, không phải phái người đi khắp nơi tiến hành “kế hoạch thiên võng” của Tần Lôi, thì lại dẫn quân đi khai thông thương lộ Tây Vực. Những người còn lại cũng đảm nhận vai trò thủ lĩnh lớn nhỏ phân tán trong lực lượng vũ trang của Tần Lôi, không còn ai nữa cả. Vì thế đám quân sĩ này, chẳng ai được trải qua vụ đại lưu vong kinh hoàng đó. trong mắt họ dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, bọn họ tự nhiên muốn so sánh một chút.
Tần Lôi mỉm cười hỏi ngược lại:
-Ngươi thấy Bách Thắng quân với Phá Lỗ quân, bên nào lợi hại hơn?
Bách Thắng quân bách chiến bách thắng, gần như đã giao thủ với tất cả các cường quân của Đại Tần, chưa từng một lần bại trận. Mà Phá Lỗ quân lại hoàn toàn không nổi bật trong bát đại quân của cấm quân. Ai hơn ai kém, không cần nói cũng biết. Tuy là kẻ thù số một của Đại Tần, nhưng sự kiêu ngạo của quân nhân không chho phép bọn họ mặc ý hạ thấp uy danh của kẻ địch, đám quân sĩ này không cam lòng nói:
-Chắc là Bách Thắng quân rồi.
Tần Lôi rất hài lòng với sự thẳng thắn của gã, gật gật đầu lại hỏi tiếp:
-Vậy các ngươi bây giờ lợi hại hơn, hay đội quân cô tạm thời huấn luyện ra trong núi sâu ở Càn Châu lợi hại hơn?
Đám vệ sĩ cười khì khì không ngớt, cái này còn phải nói sao? Nghe nói đám khôi giáp khi đó toàn mua từ chợ đen, cung nỏ nặng vô cùng không nói làm gì. Lại còn loại bắn phát một nữa, căn bản là không thể so sánh với bây giờ được.
Một phen đối đầu với kẻ địch, đám binh sĩ dĩ nhiên cảm thấy vấn đề mà họ gặp phải vẫn nhẹ nhàng hơn vấn đề mà các tiền bối đã gặp phải. Thực ra căn bản là không thể so sánh như vậy được. Cần phải biết rằng quân địch khi đó chỉ là hai doanh trại quân dự bị của Bách Thắng quân, bất luận là quân số hay chiến lực, đều không thể so sánh với quân Phá Lỗ. Chỉ là những người trải qua cuộc đào thoát đó đều vô ý hay cố ý khuếch trương thanh thế của quân địch, làm cho đám lính mới tưởng là họ đã trải qua những chuyện như vậy với quân Bách Thắng thật.
Tần Lôi tự nhiên vui đến mức đâm lao thì phải theo lao, lại ngồi hàn huyên cùng đám binh sĩ một lúc, cổ vũ khuyến khích bọn họ. Lúc này, cách đó không xa, một hồi tiếng xẻng sắt gõ nồi sắt “keng keng keng keng” truyền tới. Đó là tín hiệu của bếp trưởng cho biết mọi người có thể ăn cơm rồi.
Đám binh sĩ sớm đã ngửi thấy mùi cơm thơm, nhưng vì nghe Tần Lôi nói quá say sưa, không có ý dừng lại. Giờ nghe tín hiệu ăn cơm,
bụng bỗng dưng réo lên không ngừng. Sao Tần Lôi lại không biết bọn họ nghĩ thế nào chứ. Hắn cao giọng:
- Ăn cơm thôi.
Đám binh sĩ hoan hô đứng dậy, lấy tiểu đội làm đơn vị, xếp hàng đi tìm hỏa đầu quân của mình.
Tần Lôi cũng đứng dậy đi theo, đến bên một cái nồilớn, mùi cháo thơm nức mũi bay nghi ngút. Đám binh sĩ lật ngửa chiếc nón trụ của mình lên, bên trong lót một túi giấy dầu, hỏa đầu quân đứng bên cạnh nồi cầm một cái muôi lớn, múc cháo vào trong nón. Chỉ múc hai muôi, là có thể đầy nón rồi.Những binh sĩ được chia cơm xong liền bưng nón trụ qua một bên phủ vải dầu ngồi xuống, bắt đầu ăn ngồm ngoàm, xem ra một nón trụ cháo nhìn chẳng ra làm sao này, mùi vị cũng không đến nỗi nào.
Đây là khẩu phần dã chiến Tần Lôi chia. Hắn chuyên môn tách hỏa đầu quân từ trong vệ đội ra, hợp thành một đội mấy chục đầu bếp, lúc thường để họ sao chín mấy chục loại ngũ cốc như đậu nành, đậu đỏ, gạo, ngũ cốc, kê, hạt hồ đào sau đó cán thành bột, đóng thành từng bao. Lại lấy các loại thịt như thịt lợn, bò, dê, hươu nai ướp muối sau đó hấp chín, rồi cũng tán thành bột đóng bao như vậy. Như vậy vừa tiết kiệm được không gian, lại có thể giữ được trong thời gian dài, có thể giải quyết rất tốt vấn đề tiếp tế không thuận lợi.
Khi hành quân chỉ cần lấy đám bột đó ra cho nước sôi vào nấu một chút.Chỉ chốc lát, một nồi cháo to có hương có vị có dinh dưỡng đã được nấu xong. Ngoài việc tiết kiệm được một đống thời gian nấu nướng không nói làm gì, hơn nữa loại thức ăn này dạ dày đặc biệt dễ hấp thụ, trực tiếp vào máu cung cấp dưỡng chất cần thiết cho cơ thể. Vì thế đám binh sĩ ban đầu lo ăn không no, toàn là lo bò trắng răng. Không những chỉ ăn no, mà còn có thể chịu đói lâu hơn, sức lực phục hồi rất đáng kể.
Hơn nữa vào những lúc không kịp nấu cơm, cho ít nước sạch vào là có thể ăn trực tiếp số bột đó, càng nhanh càng tiện lợi hơn.
Đương nhiên, nếu thực sự muốn ăn khô thứ bột đó, trên vải dầu còn có dưa muối, cá muối, bánh ngô,...toàn những thứ khô không thể khô được nữa, có thể bẻ ra ngâm vào cháo để ăn.
Tần Lôi cũng cầm cái nón trụ của mình trùm túi giấy dầu lên, múc lấy một phần, cùng ăn ngon lành với quân sĩ, lại căn dặn họ nghỉ ngơi cho sớm, lúc này mới quay về trung quân.
Kiều Vân Thường sớm đã đun xong nồi nước rửa chân, dùng chậu gỗ bưng đến trước mặt Tần Lôi. Tần Lôi cúi đầu nhìn Vân Thường đang cởi giày cho hắn, khẽ hỏi:
-Vân Thường, sao cô khôngđi?
Vân Thường giống như không nghe thấy, nhẹ nhàng cởi giày cho hắn, đặt hai chân hắn vào trong chậu gỗ, nước vừa đủ ấm, cảm giác hơi nóng khiến Tần Lôi hít một hơi dài. Nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác thoải mái khi được bàn tay tinh tế của Vân Thường mát xa cho từ gan bàn chân truyền lại, Tần Lôi khẽ nói:
-Chỉ cần trốn vào thôn trang nhỏ kia, đợi đến khi truy binh qua rồi hãy đi, thì sẽ bình yên thoát hiểm...
Vân Thường cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục tỉ mỉ xoa bóp gan bàn chân cho Tần Lôi, thật lâu sau mới buồn bã nói:
-Sao vương gia không trốn vào trong đó?
Tần Lôi cười khổ nói:
-Cô nói ta không muốn trốn à, ta không dứt bỏ được....
Nghe Tần Lôi nói xong, Vân Thường dần dần thôi xoa bóp, run nhẹ ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ưu thương, nước mắt tràn đầy khóe mi. Cô nương kiên định nhìn Tần Lôi, ưu sầu nói:
-Ta cũng vậy...
Một giọt nước mắt mỏng manh trượt dài theo gò má, rơi vào trong tim Tần Lôi, gợn lên một làn sóng nhẹ.
Tần Lôi đưa tay muốn lau đi giọt nước mắt trên gương mặt người con gái, nhưng khi gần chạm đến má nàng, lại không biết tại sao, vòng qua sau tai cô nương, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng. Một người con gái nhạy cảm sao có thể không nhận ra sự thay đổi nho nhỏ này chứ, vẻ mặt ảm đạm, nước mắt lại cứ thế tuôn rơi.
Tần Lôi âm thầm thở dài một tiếng, tay phải khẽ dùng lực, lôi Vân Thường về phía trước, nàng cũng khôngphản kháng, cứ thế nhẹ nhàng dựa lên gối Tần Lôi, lặng lẽ khóc thầm, nước mắt ướt đẫm quần áo Tần Lôi, hắn cảm thấy một vùng lạnh buốt trên đầu gối.
Đêm lạnh như nước.....
Giờ dần hôm sau, đội quân lại lên đường khi trời còn chưa sáng, đến khi mặt trời lên, đã đến điểm bước ngoặt chỉ định trước. Tần Lôi ra lệnh cho cả đội nghỉ ngơi một khắc, lúc này thám báo đến báo, trong vòng ba mươi dặm không phát hiện hướng đi của quân địch.
-Bản đồ!
Tần Lôi hạ giọng nói. Thạch Cảm vội vàng dỡ ống trúc trên lưng xuống, mở bản đồ chi tiết phía nam ra, nâng lên trước mặt Tần Lôi.
Tần Lôi dùng ngón tay ra hiệu trên bản đồ, Thạch Dũng ở một bên lại gần nhẹ giọng hỏi:
-Vương gia, còn bốn mươi dặm nữa là đến Xạ Dương phủ rồi, chúng ta thực sự không thể vào đó sao?
Tần Lôi mím chặt môi gật đầu. Tần Lôi lấy vị trí hiện tại dùng ngón tay vẽ một vòng trên bản đồ, trầm giọng nói:
-Quân Phá Lỗ hoàn toàn có thể vồ hụt sau chỗ ngoặt hướng tây bắc, ngày đêm hành quân, vừa kịp đến Xạ Dương phủ trước chúng ta. Hai đội quân hành quân cách nhau khoảng bốn mươi dặm, cho nên chúng ta không phát hiện được.
Thạch Dũng im lặng. Tần Lôi thường nói, người phàm đi qua ắt lưu lại dấu vết, đội ngũ hơn hai nghìn người của mình hành quân, dấu vết đương nhiên rõ ràng dễ hiểu, khả năng Phá Lỗ quân tấn công sai hướng là không nhiều.
-Ngộ nhỡ....
Nhưng thấy chỗ ẩn nấp không vào, mà phải tiếp tục bước tiếp hành trình chưa biết, ai nấy trong lòng đều sẽ ôm ấp một câu hỏi: ngộ nhỡ không có địch chờ ở đó thì sao?
-Không có ngộ nhỡ!
Tần Lôi kiên quyết nói:
-Với thực lực của Thái Úy phủ, sẽ không cho chúng ta cái ngộ nhỡ này.
Vừa nói hắn vừa quay sang phía Thạch Cảm phân phó:
-Tập kết đội ngũ, nửa khắc sau xuất phát, mục tiêu hướng tây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất