Quyền Bính

Chương 190: Đuổi bắt... ngựa không người

Chương 190: Đuổi bắt... ngựa không người
Thạch Cảm cuộn bản vẽ lại, cho vào ống trúc như trước, khoác lên lưng, đi xuống truyền đạt mệnh lệnh.
Từ khoảng năm dặm phía nam Châu phủ, thi thoảng có thám báo từ phía xa chạy lại, mang về thông tin quân tình nhìn không thấy.
-Báo, hai mươi dặm ngoài cũng không phát hiện tung tích địch.
Thấy Lý Khác Kiệm không chút phản ứng, hôm qua, vị Hiệu úy đó trầm giọng nói:
-Báo lại.
Tống thám báo đi rồi y mới nhẹ giọng nói với Lý Khác Kiệm:
-Tướng quân, xem ra quân địch rất giảo hoạt.
Câu nói này của y rất đẳng cấp. Không phải tướng quân ngài không có đầu óc, mà là quân địch quá giảo hoạt. Y vô cùng phản cảm vị tướng quân bảo thủ cố chấp này. Là một đội quân cơ động linh hoạt, sao có thể ngớ ngẩn ngồi ôm cây đợi thỏ thế này chứ?
Sắc mặt Lý Khác Kiệm rất khó coi. Đương nhiên lão biết rõ mục đích thực sự của hành động này, cho nên càng tỏ ra chú ý cẩn thận, đòi hỏi phải đánh trúng. Vì thế không áp dụng cách truy đuổi theo đuôi của Hiệu úy, mà quy củ dựa theo đường đi, đặt mai phục trên con đường mà bọn chúng bắt buộc phải đi qua trước khi quân địch đến, rồi chờ đợi quân địch chui đầu vào lưới.
Theo thời gian, kẻ địch chắc hẳn phát giác được ý đồ của lão, đã đến bên miệng túi rồi lại rụt về. Đối với sự phán đoán sai lầm của mình, Lý tướng quân không khỏi có chút uể oải, cũng không tự tin như ngày hôm qua nữa. Cho nên hôm nay, khi Hiệu úy nhắc lại chuyện cũ, Lý tướng quân liền vô lực gật đầu:
-Làm theo cách của ngươi đi.
Trong lòng thầm cười nhạo sự mềm yếu của “tiểu Thái úy”, Hiệu úy lúc này mới âm thầm nói với lính truyền lệnh:
-Lệnh cho đội ngũ theo đuôi thám báo tiến lên, một khi xác định được phương hướng, lập tức xông lên với tốc độ nhanh nhất, không chết không thôi.
Lính truyền lệnh ầm ầm nhận lệnh đi, chẳng mấy chốc, đông tây bắc ba mặt bụi đất bay mù mịt, cuối cùng cùng trung quân tập hợp cùng một chỗ, hợp thành một dòng sắt cưỡihơn tám nghìn con ngựa, đi về hướng tây nam.
Ba canh giờ sau, rốt cuộc thám báo cũng báo lại:
-Phát hiện dấu vết của quân địch, bọn chúng đi về phía tây rồi.
Lần này Lý tướng quân dứt khoát không nhiều lời nữa, chỉ “hộc” một tiếng, nói với Hiệu úy:
-Vân Cừ, ngươi chỉ huy đi.
Hiệu úy bị kêu là Vân Cừ nhe răng cười, nói:
-Cung kính không bằng tuân lệnh, thưa tướng quân.
Nói xong y quay ra nói với lính truyền lệnh:
-Lệnh toàn quân chuyển hướng chính tây, xuất phát với tốc độ cao nhất...
Thường Dật, tự Vân Cừ, ba mươi lăm tuổi, Hiệu úy lãnh đạo quân Phá Lỗ Tiền Phong doanh, trẻ trung cường tráng. Phái trai trẻ này là một đám có năng lực, có dã tâm, lại có địa vị nhất định. Bọn họ không muốn ở yên, hi vọng mở rộng biên cương, càng lập nhiều công to, có được càng nhiều thành quả.
Trong lòng bọn họ, trên đời này không có gì lớn lao vĩ đại hơnsự nghiệp và thành tựu nhất thống Thần Châu. Vì thế hầu hết bọn họ chán ghét các cuộc nội chiến, khát vọng gây chiến với bên ngoài. Nhất là sau khi trải qua cuộc chiến tranh giành đẫm máu của cấm quân sáu năm về trước, những quan quân trẻ trung cường tráng của Thường Dật càng nóng lòng hi vọng có người hùng có thể đứng lên chấm dứt cuộc nội chiến mà bọn họ cho là vô nghĩa đó, lãnh đạo bọn họ chinh chiến tám phương, lập nên công huân muôn đời.
Vụ gió tanh mưa máu mười bảy năm về trước, y gạt sang một bên, cho nên không giống những lão tướng quân khác, có nhiều oán hận với hoàng thất. Nhưng cũng tuyệt đối không thể nói y có bao nhiêu thiện cảm với hoàng thất. Tuy nhiên, nếu Lý Hồn có được thế áp đảo của Thái Sơn để chiến thắng hoàng thất, độc chiếm quyền hành, thì y cũng rất hoan nghênh.
Đây cũng là cảm xúc thường thấy trong quân. Bọn họ khát vọng một kẻ mạnh, kẻ mạnh có thể mang chiến thắng đến với họ, còn kẻ mạnh đó thân phận thế nào, cũng chẳng có gì quan trọng.
Dù sao thì không phải là Lý gia thì cũng là Tần gia thôi.
Với cảm xúc phân vân như thế, cho dù có đánh hơi được âm mưu nồng nặc trong hành động lần này, y cũng chẳng thèm để ý. Dù sao thì mệnh lệnh của Thái Úy phủ ấn ký đầy đủ cả, không thể nào giả được. Hơn nữa còn có cả tướng quân đại nhân phụ trách nữa, dù thế nào thì mình cũng không phải gánh vác được tí trách nhiệm nào, cứ làm theo là được rồi.
Vì thế không giống như Tần Lôi nghĩ , y truy kích vô cùng kiên quyết, tốc độ cũng không hề chậm lại chút nào, cuối cùng cũng đuổi kịp địch khi trời tối.
- Báo, phía trước phát hiện khu cắm trại của địch.
Nghe thám báo báo cáo xong, dưới ánh đuốc sáng, Thường Hiệu úy trầm giọng phân phó mấy tên Phó úy bên cạnh:
-Tất cả mang bộ khúc trực đảo hoàng long !
- Dạ!
Chúng tướng ầm ầm đi. Chẳng mấy chốc mười mấy đội kị binh hợp thành đội quân tiên phong dẫn đầu phi về hướng trại địch.Sau khi bọn họ xuất phát chỉ sáu mươi giây, đại quân cũng ầm ầm di chuyển theo.
Kẻ địch truy đuổi hai ngày trời đang ở trước mặt, điều này khiến tướng sĩ Phá Lỗ quân phấn khích vô cùng, mười mấy dặm đường đêm dường như chỉ chớp mắt là hết, đã có thể nhìn thấy những đống lửa trại địch phía xa xa.
Năm trăm quân Tiên Phong không chút do dự đẩy tốc độ lên mức nhanh nhất. Các tướng sĩ nắm chặt trường kích trong tay, chuẩn bị tiếp đón sự phản công trong dự liệu. Nhưng bọn họ đã thất vọng. Gào thét lê bước qua doanh trại trống không của quân địch, ngoài việc đẩy đổ ba cái nồi to, đạp nát mấy cái bình nước, đếnkhi lao ra khỏi doanh trại cũng không có cơ hội làm gì cả.
-Phù!
Đám tướng sĩ rối rít ghìm chặt dây cương rồi quay đầu nhìn lại doanh trại địch, ngoài một vùng bừa bộn, chẳng có một vật thể sống nào .
Tin tức nhanh chóng được truyền đến trung quân. Thường Hiệu úy nghe vậy liền thúc ngựa đi vào khu trại bị địch bỏ lại. Nhìn đống lửa còn chưa cháy hết, y dùng roi ngựa chỉ đám bình nước và nồi sắt vứt lung tung trên mặt đất. Tên thân binh bên cạnh xoay người xuống ngựa, nhặt một chiếc bình đựng nước lên, dùng tay đo độ ấm của nước bên trong, cao giọng bẩm báo:
- Vẫn còn ấm ạ.
Xem ra bọn thám báo phía địch cũng không phải lũ ăn hại. Thường Dật thầm nghĩ vậy. Nhưng tốc độ của các ngươi có thể đã quá tổn hao rồi.
- Truy kích!
Cùng với tiếng lệnh của y,tám ngàn kị binh lại rầm rập lên đường. Lực công kích của Phá Lỗ quân không như Long Tương quân, lực phòng ngự không bằng Thiết Giáp quân. Có thể đứng vững trong tám cấm quân, là dựa vào năng lực cơ động thứ hai trong thiên hạ. Vì thế Phá Lỗ quân coi việc hành quân dưới mọi tình huống làm khoa mục huấn luyện hằng ngày. Cho dù là đêm tối, bọn họ vẫn có thể duy trì được tốc độ tương đối cao. Sau nửa canh giờ, đội Tiên Phong đã phát hiện được hậu quân của địch chật vật chạy thục mạng. Tuy đêm tối om om, không nhìn thấy số lượng quân địch, nhưng đám quân già kinh nghiệm đầy mình kia, vẫn có thể nghe ra từ trong tiếng vó ngựa dày đặc, mà đoán có khoảng hai nghìn kị binh.
Xác định xong chủ lực của quân địch, bọn chúng lại lao lên không chút do dự, cũng cùng lúc đó, quân địch phát hiện ra bọn chúng, liều mạng thúc ngựa bỏ chạy về phía trước. Một lúc sau, tốc độ mới miễn cưỡng vượt lên được một đoạn, khó khăn lắm mới cân bằng được với quân Phá Lỗ.
Đội Tiền Phong quân Phá Lỗ thấy quân địch đột nhiên tăng tốc, không những không kinh sợ mà ngược lại còn thấy vui. Cái kiểu dựa vào việc vắt sức chiến mã để tăng tốc độ này cho Phá Lỗ quân biết, bọn họ đã cuống lên rồi, đã không còn để ý đến việc phải làm gì khi chiến mã mệt mỏi. Phải biết rằng, cho dù là là giống ngựa tốt Tây Lương, chạy hết tốc độ một canh giờ thể lực cũng không chống chịu được nữa. Chiến mã thì không có cách nào dùng tinh thần khích lệ được, đến lúc nó đá hậu, không nghe lời nữa, mất móng trước, còn không phá tan tành đội ngũ đang ngay ngắn à?
Vì thế nên quân Phá Lỗ cũng không tăng tốc theo, mà ở phía xa theo dõi địch, chờ đợi đến khi bọn chúng “nỏ mạnh hết đà”. Nỏ mạnh hết đà không thể lên, đó mới là thời khắc tuyệt vời để tấn công.
Với tâm lý mèo vờn chuột, quân Phá Lỗ theo sau đúng nửa canh giờ. Quả nhiên, quân địch phía trước cũng chậm lại rõ rệt.
Nên đến lượt chúng ta rồi, tướng sĩ của quân Tiền Phong ai nấy đều nghĩ như vậy. Hơn năm trăm kị binh liền hung hăng thúc vào bụng ngựa, điên cuồng tăng tốc, chớp mắt đã đến gần chừng trăm bước.
Đúng vào lúc này, “vù vù vù vù.....”một hồi tiếng xé gió khiến người ta đầu óc tê dại từ hậu quân của địch truyền lại.
- Nỏ!
Những lão binh này tự khắc “biết người biết của”, nghe thấy tiếng gió xé liền rối rít co rúm người lại, nằm bò trên tấm lưng ngựa to lớn.Tối lửa tắt đèn, căn bản là không nhìn thấy quỹ đạo bay của tên nỏ, cũng chỉ có thể vừa cầu mình phúc lớn, vừa cố hết sức hạn chế diện tích lộ ra ngoài như thế này.
Theo sau những tiếng “phốc phốc” của binh khí sắc bén cắm vào da thịt, tiếng ngựa hí người gào vang lên. Hai mươi mấy con chiến mã, mười mấy tên kị binh đua nhau trúng tên ngã quỵ. Cũng may bọn họ không phải là tân binh, không công kích theo đội hình dày đặc, khoảng cách giữa hai kị binh mở ra rất rộng, như vậy mới không xảy ra chuyện va chạm với nhau, thành ra tự mình hại mình.
Lúc đầu, đám binh sĩ tiên phong cho rằng mình thoát được kiếp nạn này, ngẩng đầu thư giãn một chút, thì lại có một trận mưa tên gào thét bay tới, nhiều binh sĩ ở giữa không kịp phòng bị trúng tên, thế công trở nên đình trệ.
Từng đợt mưa tên dường như liên hồi bay tới, đánh cho đám binh sĩ đội Tiên Phong không ngẩng đầu lên được. Chốc chốc truyền tới tiếng kêu thảm thiết của đồng đội bị trúng tên rơi ngựa. Trong bóng đêm không nhìn rõ có bao nhiêu người bị trúng tên nữa, nhưng chính vì cái kiểu nhìn không rõ này, vô hình chung phóng đại nỗi sợ hãi của đám binh sĩ lên, bọn họ toàn toàn vô thức giảm dần tốc độ, hòng đứng xa tít ngoài tầm bắn của quân địch.
Tin tức nhanh chóng lan vào đến trung quân, cuối cùng đến tai Thường Dật biết. Nét mặt Thường Dật Hiệu úy xị xuống dưới ánh đuốc, vồ lấy cây roi quất vào mặt tên lính truyền tin, tên lính truyền tin đó chỉ dám kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không dám kêu lên tiếng thứ hai.
- Các ngươi ai dẫn đội của người nấy tấn công từ hai cánh, giữ lại đội cung nỏ của chúng cho ta.
Thường Dật ra lệnh cho hai Hiệu úy bên cạnh. Y không quá tham vọng đánh trong lúc tối lửa tắt đèn này sẽ có thể tiêu diệt toàn bộ quân địch, chỉ cần đánh cho địch sợ, đánh tan tác, đánh bị thương là đã quá mãn nguyện rồi. Tảng sáng mới là lúc quét sạch quân địch, Thường Dật tự an ủi mình như vậy, không biết vì sao, càng đến gần địch, y lại càng do dự, muốn lùi lại theo bản năng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất