Quyền Bính

Chương 190.1: Đuổi bắt... ngựa không người

Chương 190.1: Đuổi bắt... ngựa không người
Vì thế vừa rồi khi y đánh lính liên lạc kia, không hẳn là bất mãn với quân Tiền Phong, mà nói chuẩn xác hơn là bực bội vì sự do dự không quyết của mình.
Hai đội kị binh nhanh chóng rời khỏi trận chính, đột kích về phía trước theo hai cánh tả hữu riêng biệt, không đến một khắc đã vượt qua đội quân Tiền Phong. Cho dù là đêm tối, quân Tiền Phong cũng có thể cảm giác được rõ ràng trong ánh mắt thi thoảng nhìn về phía mình của những đồng đội lướt qua bên cạnh tràn ngập sự khinh thường.
Dường như phải chịu sự nhục mạ vô cùng lớn, Phó úy lãnh đạo quân Tiền Phong hét lên:
-Cùng lão tử xông lên.
Nói xong liền thúc vào bụng ngựa điên cuồng chạy ra ngoài. Đám binh sĩ thấy chỉ huy của mình làm vậy, lúc này cũng không nghĩ ngợi gì thêm nữa, liền ra sức thúc dục chiến mã, theo sau Phó úy của mình.
Trong nháy mắt, đội Tiền Phong ở giữa lại vượt lên trước hai cánh quân tả hữu. Hai cánh viện binh tất nhiên không thể để bọn chúng quá đắc ý, cũng tăng hết tốc độ, y định vượt lên lần nữa.
Dưới cái kiểu ngươi truy ta đuổi này, tốc độ đâu chỉ tăng lên một phần, chẳng mấy chốc lại đuổi tới cách địch trong vòng một trăm bước. Mưa tên lại đúng hạn bay tới, nhưng lần này không có ai lùi bước, mà ngược lại những đồng đội bên cạnh ngã ngựa lại càng tăng thêm mấy phần hung tính, hò hét giục chiến mã nhanh hơn chút nữa. Chỉ cần giải quyết được chút tâm ý này, đám quân sĩ lại khôi phục lại cái vẻ không sợ chết vốn có.
Tám mươi bước, bảy mươi bước, sáu mươi bước, cho dù là quân Phá Lỗ rơi ngựa ngày càng nhiều, nhưng khoảng cách đang dần được thu hẹp giữa hai quân là điều tất nhiên không thể nghịch chuyển được, đánh giáp lá cà là chuyện không thể tránh được.
Quân địch phía trước hiển nhiên cũng có chút giác ngộ. Hơn hai trăm kị binh chạy sau cùng tự nhiên quay người, tiếp đó liền phát động phản công không chút do dự.
Đây chính là một đội kị binh giáp đen, sau khi bọn họ vừa phi nhanh ra vừa bắn loạt mưa tên cuối cùng, liền treo cung tên lên yên ngựa, đồng thời cầm thiết giáo giơ lên, thể hiện hành động xung kích của kị binh tiêu chuẩn.
Quân Phá Lỗ tiền phong thấy quân địch dám tấn công ngược lại, cũng giơ trường kích trong tay lên, xông lên không chút sợ sệt.
Trong nháy mắt, cuộc quyết chiến chính diện bắt đầu. Trường kích của quân Phá Lỗ dài một trượng tư, mà thiết giáo của kị binh giáp đen dài một thước sáu, dài hơn vũ khí của quân Phá Lỗ hai thước. Một tấc dài, một tấc mạnh, cho nên cùng đâm vào nhau, nhưng quân Phá Lỗ bị trúng chiêu trước là điều hiển nhiên không chút nghi ngờ.
Thiết giáo có sức cuồng bạo vô song, mạnh mẽ đâm vào lồng ngực những tên lính Phá Lỗ chỉ mặc vẻn vẹn có chiếc giáp da. Máu tươi phun ra, mũi thiết giáp sắc bén đâm ra sau lưng, nếu không phải giáo đầu có bốn cái nghạnh nhỏ chỗ tám tấc, chặn đường đi của đầu giáo, e rằng cả cán thiết giáo lẫn thân giáo cũng phi qua.
Chỉ một lần công kích, hơn một trăm quân Phá Lỗ đã chết thảm dưới thiết giáo, cơ hồ bằng với số người chết dưới tên từ lúc bắt đầu tới giờ.
Nhưng đám kị sĩ giáp đen cũng không hẳn dễ chịu. Phá Lỗ quân dù sao cũng người đông thế mạnh, cho dù thắng được chiêu này,vào lúc một chọi một chiếm hết ưu thế,nhưng cùng lúcđó kị sĩ giáp đen gần như chiếm được ưu thế, thì trường kích hai bên cũng hung hãn đâm vào trước ngực họ. Không có những tiếng “phốc phốc” đâm vào da thịt như trong tưởng tượng, chỉ có tiếng kim loại va vào nhau, không ngờ trường kích của quân Phá Lỗ không thể đâm thủng được áo giáp trên người kị binh giáp đen.
Nhưng với lực tấn công mạnh gấp hai lần, đã đủ để khiến cho kẻ bị truy kích là đám kị sĩ giáp đen rơi ngựa, văng mạnh xuống đất, không thể bò dậy được nữa.
Vụ đụng độ giữa hai quân tiên phong, trong phút chốc đã tách ra. Lần va chạm ngắn ngủi chớp nhoáng này, lại khiến cho quân đội hai bên tổn thất hơn trăm người. Lực sát thương vượt qua bất kì phương thức công kích nào khác.
Phá Lỗ quân đột phá phòng tuyến đầu tiên vẫn không dừng lại, để lại hơn trăm tên địch cho trung quân, nhiệm vụ của bọn họ là tập kích tập kích và tập kích, cho đến khi đuổi quân địch đến cùng đồ mạt lộ, thậm chí là đến khi sụp đổ mới thôi. Còn nhiệm vụ tiêu diệt toàn bộ quân địch, thì giao cho trung quân chủ lực đang theo sau không nhanh không chậm. Đây cũng là chiến pháp truy kích chuẩn của quân Phá Lỗ.
Vừa rồi bị hai trăm kị binh giáp đen cản trở, khoảng cách giữa đội Tiền Phong quân Phá Lỗ và quân địch lại bị kéo xa ra. Ba vị Phó úy lãnh quân đã nổi nóng, liều lĩnh thúc giục đội ngũ xông lên lần nữa.
Hơn một trăm tàn binh bị bỏ lại phía sau cũng khôngbỏ trốn. Bọn họ tranh thủ thời gian quý giá trước khi trung quân của quân địch xông lên, nhao nhao thúc ngựa quay về chỗ ban nãy giao thủ, nâng những đồng đội còn thoi thóp thở lên ngựa, lúc này mới thoát ly chiến trận, chạy theo hướng tây.
Bọn họ chạy chưa được bao xa, trung quân của Thường Dật liền đến đó. Thường Hiệu úy thông qua báo cáo của bọn thám báo, biết chuyện gì mới xảy ra.
-Mạt tướng nguyện lãnh đạo một đội quân, tóm bọn loạn tặc kia lại. Xin đại nhân ân chuẩn.
Một người trẻ tuổi mặc trang phục Phó úy bên cạnhThường Dật nói.
Thường Dật lạnh lùng liếc gã một cái, im lặng.
Vị Phó úy này kiếm chuyện mất mặt ngượng ngùng lui xuống, tự nhiên ghi hận trong lòng. Gã là cháu trai của Lý Kiệm, lúc hận đương nhiên cũng có phong vị khác.
Thường Dật cuối cùng vẫn không phái người truy đuổi đám tàn binh kia, trên suốt quãng đường truy kích này, thông qua chút dấu vết để lại y đã có thể đoán được, đối thủ là một nhánh quân kỉnghiêm minh, huấn luyện nghiêm chỉnh. Thậm chí rất giàu tình đồng đội. Y không thể nào tin đám ô hợp Di Lặc giáo kia có thể có được một đội quân như vậy, nếu không cũng không thể để vị vương gia đó và quân Trấn Nam tiêu diệt gần hết chẳng khác gì chém dưa thái rau cả.
Cũng chính vào cái đêm truy kích này, cho dù không cố ý suy nghĩ, y cũng đã biết người mình phải truy sát là ai rồi. Tự nhiên y mất hết dã tâm chém tận giết tuyệt, cho rằng những kẻ đó đáng được tôn kính, bỏ mặc cho đám tàn quân đó chạy thoát. Giờ không còn có khái niệm gì mà trung thành với tận trung nữa. Chỉ còn sự tôn kính giữa quân nhân với quân nhân mà thôi.
Đội Tiền Phong quân Phá Lỗ áp sát đội quân phía sau của địch không đầy tám mươi bước, dường như cảnh tượng vừa rồi lại tái hiện lần nữa. Trước tiên vẫn là một trận mưa tên, sau đó lại có hơn hai trăm kị sĩ lao ngược lại, giao thủ nhanh như tốc độ ánh sáng.Sau khi bên nào cũng thiệt hơn trăm lại tách ra. Phá Lỗ quân ổn định lại tinh thần, tiếp tục truy kích lên phía trước. Mà một trăm kị binh giáp đen may mắn cònsống sót, cũng như trước, không một mình tháo chạy, giống như đội quân lần trước, quay lại tìm kiếm đồng đội còn sống sót, đỡ lên ngựa, cùng cưỡi ngựa rời đi.
Mà Thường Dật Thường Vân Cừ, cũng vẫn không ngăn cản như trước....
Đợi sau khi quân Phá Lỗ truy kích quân địch lần thứ ba, đã là chuyện của sau nửa canh giờ rồi. Cũng may lần này không có ai còn xông lại, hơn nữa điều khiến bọn chúng thấy lạ là,trận mưa tên dường như không dứt, vậy mà đột nhiên ngừng lại.Nhưng mà ngừng cũng tốt, hung hãn không sợ chết không có nghĩa là chán sống.
Không kịp nghĩ ngợi nguyên cớ bên trong, bọn Phó úy thu nốt chút tình cảm mãnh liệt cuối cùng, thúc giục đám thuộc hạ đã mệt mỏi rã rời xông lên, cắn quân địch miếng cuối cùng, sau đó nhiệm vụ của bọn họ sẽ kết thúc. Cuộc truy kích suốt hai canh giờ, đã khiến quân Tiền Phong sức tàn lực kiệt.
Biết rõ đây là trận đánh cuối cùng, bọn binh sĩ miễn cưỡng lấy lại tinh thần, quất cho tím xanh cả mông chiến mã, lúc này khó khăn lắm mới lấy lại được tốc độ như cũ. Đương nhiên cũng bắt đầu có những sự cố ngựa mất móng trước xảy ra.
Hai bên mỗi lúc một gần, cho đến tận lúc chỉ còn cách có hai mươi bước vẫn chưa có phản ứng gì, tâm tư mẫn cảm đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Đợi đến khi gần mười bước, cho dù là cảnh tắt lửa tối đèn, binh sĩ hàng trước cũng hoảng sợ phát hiện-trên lưng ngựa phía đối diện rõ ràng không còn một mống người! Lại nhìn ra phía xa xa, một tên cũng không thấy!
Hoặc là nói, bọn họ đã đi theo lũ ngựa ngốc chạylung tung suốt hơn nửa canh giờ.
Cũng có thể nói, hai doanh trại tám ngàn quân Phá Lỗ, đã bị bốn trăm người cùnghơn ngàn con ngựa dẫn chạy lung tung cả đêm.
Đợi đến khi đám binh sĩ đuổi đến trước mặt đoàn ngựa, dùng thòng lọng khống chế con đầu đàn, bắt hơn nghìn con chiến mã làm “tù binh”, trung quân của Thường Dật cũng đuổi kịp.
Lúc này sao mai đã sáng trên bầu trời, đã không còn tối như lúc nãy nữa. Không cần ba cái bản mặt Phó úy xui xẻo kia báo cáo, y cũng đã trông thấy đàn chiến mã trước mặt.
Giơ roi ngựa lên chỉ ba tên chán đời kia, thật bất ngờ, y không trút giận lên bọn họ, mà chửi:
- Mất công chạy cả đêm, con mẹ nó xui thật.
- Đại nhân, đâu tính là chạy mất công được?Không phải chúng ta thu được hơn ngàn con chiến mã hay sao? Thế nào chẳng đáng hai mươi vạn lượng? Thấy vẻ mặt y buồn bực, mấy tên Phó úy thầm chúc mừng mình đã thoát được kiếp nạn vội vàng bước lên an ủi. Tuy Thường Hiệu úy thích đánh người, nhưng bình thường đối xử với người ta cũng không tệ.
Ai biết được không nói ra còn tốt, vừa nói lại khiến Thường Dật nổi trận lôi đình, roi ngựa trong tay ầm ập rơi xuống, khiến ba người đầu óc choáng váng. Bọn họ là quan quân, hơn nữa còn là thuộc hạ thân thiết của Thường Dật, cho nên Thường Dật cũng không đánh thật, ba người van xin mấy tiếngrồi cũng thôi.
Bị đánh rồi cũng phải hỏi cho rõ ràng, ba người ngờ vực hỏi:
- Đại nhân, thuộc hạ nói sai sao? Chẳng lẽ chúng ta không kiếm được gì hay sao?
Thường Dật thu cây roi lại, cười khổ:
- Không chỉ không kiếm được gì, lại phải nuôi ngựa thay người ta, còn không biết có kiếm lại được tiền cỏ hay không nữa?
Tuy Thái Úy phủ bày thiên la địa võng nhưng y tin rằng kẻ đó sẽ sống sót.
- Nếu bọn chúng không thoát được kiếp nạn này thì sao?
Một tên Phó úy hỏi.
Thường Dật gãi gãi đầu, nhe răng nói:
- Vậy thì chúng ta mới thật sự kiếm được.
Thế là bốn vị tướng lĩnh Phá Lỗ quân bắt đầu chân thành cầu nguyện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất