Quyền Bính

Chương 191: Đêm khuya

Chương 191: Đêm khuya
Nhiên Thường Hiệu úy lau mắt nhìn biểu hiện của hắn, nhưng Tần Lôi tình nguyện không đưa ra ý kiến dùng chiêu “Thạch sùng đứt đuôi” này. Có điều quân Phá Lỗ tới quá nhanh, nếu không dùng chút thủ đoạn chắc tới tảng sáng cũng sẽ bị đuổi kịp.
Rơi vào đường cùng, Tần Lôi chỉ đành lưu lại bốn trăm quân sĩ cùng hơn một ngàn chiến mã đánh lạc hướng quân địch đi phía khác. Bốn trăm quân sĩ này sẽ xây doanh trại tạm thời bên đường, căng cờ, lại đốt trên trăm đống lửa, lừa thám báo quân Phá Lỗ rằng chủ lực của địch nhân đều ở đó. Thực ra chủ lực của Tần Lôi đã xuất phát rời đi trước đó hai canh giờ.
Cuối cùng, bốn trăm vệ sĩ trung thành dũng cảm sẽ lừa quân Phá Lỗ chủ lực ra xa bốn mươi dặm, thể lực tiêu hao, không biết bao lâu mới có thể khôi phục lại. Quãng đường cả đi cả về tổng cộng là hơn tám mươi dặm, lộ trình gần một ngày, trong khi đó đội ngũ của Tần Lôi không biết đã đi tới đâu. Do vậy, cho dù quân mã quân Phá Lỗ không biết mệt mỏi lập tức vòng trở lại cũng không làm nên chuyện gì nữa.
Sao Thường Hiệu úy không biết điều này? Dứt khoát để cho bọn họ hạ trại tĩnh dưỡng một phen, còn nhiệm vụ truy kích quân giặc thì cứ giao cho người khác đi. Thực ra y rất rõ ràng nếu vòng vây quan trọng nhất của mình mà bị đánh tan như xe mất trục, sẽ có hậu quả lớn như thế nào.
Đương nhiên Tần Lôi không thể biết được sự biến hóa trong lòng Thường Hiệu úy, nhưng thực sự là y đã nhẹ nhàng thở ra. Truy binh đã bị bỏ lại xa, mà bộ phận chặn đường lui của bọn họ đã ở ngoài trăm dặm Tây Nam, bọn Tần Lôi chỉ cần giữ nguyên tốc độ này mà hành quân thẳng về hướng tây là có thể quay về khu khống chế của Trấn Nam quân Tương Phàn.
Nhưng tới tận khi cắm trại sắc mặt của hắn vẫn âm trầm như nước. Sau khi dò xét hết tất cả nơi trú quân vẫn ngồi trên một cái thùng gỗ mà xuất thần. Một đôi bàn tay mềm nõn áp lên cái cổ hắn mà khe khẽ xoa bóp từng cơ thịt đăng căng thẳng.
Tần Lôi nhắm mắt lại, phảng phất như đang say mê trong cảm giác thư thản, thật lâu cũng không nói gì. Những ngày này, khoảng cách giữa hai người kéo lại rất gần, thậm chí còn thân thiết hơn tình bạn một chút…
Không biết bao lâu sau, trời đã tối hoàn toàn, trại đã hạ. Không tới lúc cần thiết sẽ không đốt lửa, cho nên hai người cũng chìm lẫn vào bóng tối.
Giống như đã có người nói, bóng tối là suối nguồn của tội ác. Bóng tối sẽ phóng đại dục vọng từ trong đáy lòng ngươi, cho ngươi dũng cảm để làm những chuyện mà ban ngày không dám làm. Trong đầu Tần Lôi hiện lên một câu nói như vậy.
Lúc này, bàn tay nhỏ bé của Vân Thường đã nắn bóp từ cổ đến đầu vai hắn, vẫn ôn nhu như vậy, lại vô cùng hữu hiệu... Quyến rũ, moi ra con sâu độc trong lòng người khác
Trong bóng tối, Tần Lôi đưa tay phải ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nhỏ bé trơn nhẵn bóng loáng như búp bê sứ của nàng. Theo phản xạ, Vân Thường muốn rụt tay về, lại nhận ra hắn nắm chặt hơn một chút.
“Hắn là đại nam nhân. Mình có nên mạnh mẽ hơn không? Thứ nhất sẽ làm tổn thương tự ái của hắn. Thứ hai sẽ cho thấy mình quá là…hung hãn…”
Chỉ trong nháy mắt, trong cái đầu nhỏ của Vân Thường đã kịp chạy qua suy nghĩ như vậy, cho nên chỉ giãy giãy vài cái tượng trưng, thấy Tần Lôi không buông tay ra bèn mặc kệ cho hắn nắm.
Cho dù không phản đối Tần Lôi nắm tay mình, nhưng khuôn mặt Vân Thường vẫn nóng bỏng như bị lửa thiêu, cái cổ trắng ngần như không còn sức nữa, không chống nổi cái đầu nhỏ, khiến cho ngọc dung cúi tới sát ngực.
Trong nội tâm tiểu cô nương cực kỳ loạn, trước mắt nàng cũng không thể tiếp nhận hơn nữa. "Nếu người xấu này được một tấc lại tiến một thước, ta nhất định không cho phép. Nhất định phải đẩy hắn ra..” Trong thâm tâm cô nương âm thầm thề “Cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích được… chẳng lẽ là trúng độc sao?”
Nhưng nàng lại hơi thở dài nhè nhẹ thất vọng, Tần Lôi giống như một khúc gỗ, cứ đè tay cô nương như vậy không động đậy tiếp tí nào.
“Người này, cũng không biết cầm chặt lấy sao? Cứ đè mãi vậy là sao?” Cô nương hơi khinh thường.
Khi Vân Thường cho rằng Tần Lôi đã ngủ rồi, hắn đột nhiên lên tiếng:
- Vân Thường, phụ thân nàng là người thế nào?
Một câu hỏi không đầu không đuôi khiến cho Vân Thường sững sờ, nàng cho rằng hắn sẽ hỏi mình mấy câu hỏi hợp thời hơn như “Nàng thấy ta thế nào?” “Nàng thích ta sao?” vân vân.
- Gia phụ rất tốt, cũng rất thương ta…
Mặc dù chẳng hiểu vì sao Tần Lôi lại hỏi vậy, nhưng nàng vẫn nhẹ giọng trả lời. Nàng không nói với hắn thân thế của mình nhưng cũng chưa từng tận lực giấu diếm. Chắc hắn đã biết rõ thân phận của mình rồi – cô nương thầm nghĩ.
Cuối cùng cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng trên vai, nhẹ nhàng siết lại, cẩn thận cảm nhận sự mịn màng non mềm. Cô nương còn chưa kịp thưởng thức hết sự ngượng ngùng trong nội tâm, đã nghe hắn hỏi:
- Nàng có nhớ ông ta không?
Câu hỏi khơi dậy nỗi khổ tâm trong lòng cô nương, nàng run giọng đáp:
- Nhớ.
- Vậy quay về rồi gặp…
Giọng nói Tần Lôi không còn chút sức lực.
Vân Thường căng thẳng, hơi dùng lực rút tay về, thất vọng nói:
- Vương gia muốn đuổi thiếp đi?
Tần Lôi lưu luyến thu tay lại, gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Chúng ta đã bỏ quân Phá Lỗ lại đằng sau, cho nên không còn nguy hiểm gì nữa. Nhưng Cô cũng không có ý định đi Đường Châu, Cô phải về Kinh Châu. Cho nên nàng không cần đi theo nữa, quay về thăm người nhà đi.
Ngôn từ không sắc bén, nhưng sự xa cách trong giọng nói lại càng làm người ta thương tâm, chua chát hỏi lại:
- Thực sự ngài muốn đuổi thiếp sao?
Tần Lôi gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, như hòa lẫn vào bóng đêm, như một bức tượng đồng lạnh như băng.
Đã như vậy, vì sao vừa rồi còn ôn nhu như thế…
Vân Thường như rơi vào trong mộng, lẩm bẩm:
- Vậy sáng sớm ngày mai thiếp sẽ đi luôn…
Tần Lôi không nói gì nữa.
“Cũng không thèm liếc ta một cái…” Thâm tâm Vân Thường cuộn sóng thảm thiết vô cùng, nhưng giọng nói lại nhàn nhạt:
- Vương gia bảo trọng. Dân nữ cáo lui.
Dứt lời vén áo thi lễ, muốn ưu nhã quay người rời đi.
- Chờ một chút…
Rốt cuộc kẻ đáng ghét kia cũng lên tiếng, thân thể Vân Thường hơi run lên, nhưng vẫn dừng lại. Nàng hy vọng vừa nãy chỉ là một trò đùa ác thú vị.
- Có một phong thư. Là cho…cha nàng, mang đi hộ ta.
Dứt lời, một phong thư rất mỏng xuất hiện trước mặt cô nương.
- Không còn chuyện gì khác sao?
Tiếp nhận phong thư lạnh ngắt kia, nàng hỏi một câu cuối.
Cho dù trong bóng tối, nàng cũng thấy rõ ràng, bàn tay mới vừa rồi còn ôn nhu vô hạn kia, vô tình vung lên.
Một hồi lâu sau, Tần Lôi mới quay đầu, sau lưng chẳng còn ai, người ấy đã đi…
Hắn thở dài, lẩm bẩm mà chỉ mình có thể nghe thấy:
- Đừng trách ta…
Ngày thứ hai hành quân trong đội ngũ, quả nhiên không thấy thân ảnh của Vân Thường. Thạch Cảm hỏi khẽ:
- Kiều tiểu thư đi thật sao?
Tần Lôi gật gật đầu.
Thạch Cảm cũng không biết nên an ủi hắn ra sao, chỉ có thể nói khô khốc:
- Thuộc hạ tin sớm muộn gì Kiều tiểu thư cũng hiểu rõ được ý tốt của Vương gia.
Tần Lôi cười nhạt:
- Cứ chờ qua nguy hiểm đã rồi nói.
Dứt lời, nghiêm túc hỏi:
- Chưa phát hiện dấu vết nào sao?
Thạch Cảm lắc đầu:
- Phạm vi trinh sát của chúng ta đã đến cực hạn bốn mươi dặm, vẫn không có bất kỳ dị thường nào. Vương gia, có phải chúng ta trông gà hóa cuốc rồi không?
Tần Lôi vuốt vuốt bờm con ngựa đen như bóng đêm, cũng hạ giọng đáp:
- Vô Hư Sĩ thanh danh vang dội, nếu ngay cả Huyết Sát thấy chúng ta đông người như vậy còn không dám tìm tới, còn tính là đệ nhất thiên hạ chó má gì?
Thạch Cảm im lặng. Huyết Sát theo Lý gia quật khởi, vài chục năm nay xuất động gần trăm lần, chưa lần nào thất thủ. Giúp Lý gia lần lượt gạt bỏ nhiều đối thủ khó ưa, là vô số máu tươi của địch nhân, đã có được hung danh hiển hách. Thanh danh đã lên đến đỉnh cao trong trận “Cấm quân tranh đoạt chiến” sáu năm trước.
Lúc ấy, Hoàng Phủ gia xưng danh ngang hàng với Lý gia, từ gia chủ đến môn nhân, bị ám sát hơn năm mươi mạng. Đầu tiên là gia chủ họ Hoàng Phủ tiền nhiệm đã gặp chuyện, trực tiếp dẫn đến sự sụp bại của gia tộc này. Sau đó hai tháng, con thú dữ này càng điên cuồng ám sát hơn hai trăm quan quân trung thành của nhà Hoàng Phủ. Nhất thời ai nấy đều câm như hến, không có người nào dám không biết sống chết mà hồ đồ vuốt râu hùm.
Mãi cho đến khi Tần Lôi xuất hiện, vị Điện hạ trẻ tuổi này dùng thái độ cường ngạnh dị thường, báo thù cho thuộc hạ ở phố Đào Chu, bêu đầu một trăm Thiên Sách Cung Binh, lại ngay trên Kim điện bắn chết Thiên Sách Tướng quân Lý Thanh, triệt để đâm thủng da mặt dày của Lý gia. Cuối cùng ngang nhiên cự tuyệt hy vọng hòa giải mà Lý Tứ Hợi mang đến, song phương đã đi tới cục diện không chết không thôi.
Nếu để mặc cho Tần Lôi tiếp tục giễu võ dương oai, Lý gia làm gì còn mặt mũi nào mà tồn tại, uy tín còn đâu? Thời gian dài, nhân tâm tan rã. Cho nên lần này Lý gia đánh lén tất nhiên sẽ không để lại chút nào, cố gắng đạt tới tình trạng không mất bất kì thứ gì.
Cho nên Tần Lôi tin chắc nhất định Huyết Sát sẽ đến. Mà sẽ dùng một phương pháp rất khó để phòng ngự để tấn công, để cho mình không thể chống đỡ. Tần Lôi cho dù tráng sĩ chặt tay cũng phải cố thoát khỏi quân Phá Lỗ quân, là vì muốn toàn tâm toàn ý đối phó với uy hiếp lớn nhất sẽ tới ngay sau đây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất