Quyền Bính

Chương 191.2: Đêm khuya

Chương 191.2: Đêm khuya
Cứ như vậy trôi qua ba ngày, vào đến khu vực Giang Bắc, thời gian dần trôi, không còn là vùng đất bằng phẳng nữa, cũng có thể trông thấy mạch núi liên tục rồi, lại vẫn không phát hiện dấu vết nào có thể chứng minh Huyết Sát đang rình trái mò phải. Nhưng Tần Lôi cũng không dám lười biếng chủ quan, mặc dù không dám nói rõ với đội ngũ nhưng nghiêm lệnh cho bọn họ phòng ngự ngoài lỏng trong chặt, tăng thêm thám báo, cố gắng phát hiện địch nhân trước khi chúng hành động.
Hắn biết rõ, Huyết Sát là thích khách chứ không phải quân đội chính quy. Nhất định bọn chúng sẽ chọn thời gian, địa điểm thích hợp để ra tay. Mà Giang Bắc nơi nơi đều có núi rừng, không thể nghi ngờ, chính là nơi ẩn nấp tốt nhất cho Huyết Sát.
Cứ giữ nguyên cảnh giác cao độ cả ngày lẫn đêm cũng khiến cho Tần Lôi bị ảnh hưởng. Cho dù là giữa trưa mặt trời treo trên đỉnh đầu hắn cũng không dám cởi bộ giáp mỏng cùng Tỏa Tử Giáp trên người, vì vậy cả người lên rôm sẩy. Cảm giác ngứa ngáy toàn thân mà không làm sao gãi được lại càng khiến cho hắn thêm phiền não, nhát thời lại hận Huyết Sát không đến ngay lập tức, chém giết một hồi cho thống khoái.
Vì vậy tình tình Tần Lôi lại càng khó chịu, động một cái là chửi ầm lên, còn tìm cớ ẩu đả với binh sĩ hả giận, thường xuyên đánh sĩ tốt đến hôn mê. Đám vệ sĩ vốn đã bị hung danh của Huyết Sát dọa cho sợ mất hồn mát vía, lại bị hắn hành hạ nên đã xuất hiện đào binh. Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai. Cuối cùng, như bệnh dịch lan tràn, ba ngày trôi qua, vệ đội không còn lại đến được bảy phần.
Đương nhiên Tần Lôi nổi giận lôi đình, nhưng không dám quay đầu đi bắt những đào binh kia, những người ngoan ngoãn ở lại liền gặp tai vạ. Sau khi đánh loạn một trận, hơi hả giận, hắn lại hung tợn hạ lệnh, chỉ cần có một người bỏ chạy, hắn sẽ chặt đầu cả tiểu đội.
Thạch Cảm muốn khuyên, lại bị hắn mắng như tát nước:
- Cóc ba chân khó tìm, người hai chân đầy đất. Dù sao cũng chỉ còn hơn một ngày lộ trình là chúng ta sẽ vào tới địa bàn của mình. Lão tử còn sợ các ngươi chạy sao? Tốt nhất là ngươi cũng chạy luôn đi!
Thạch Cảm thở dài bất đắc dĩ đành đitrấn an sĩ tốt.
Ngày hôm đó, tới lúc cắm trại, Tần Lôi mệnh lệnh đội ngũ tìm sườn đất hạ trại. Thấy tất cả mọi người đều lười biếng không động tay động chân, hắn lại nổi điên lên mắng to một trận, lại thấy không có gì khởi sắc, trong cơn tức giận quẳng xuống một câu:
- Các ngươi giỏi!
Rồi quay về lều vải ngủ.
Bọn lính cũng chẳng còn tâm tình cắm trại, ăn qua loa cho xong bữa tối, bèn lo lắng bất an châu đầu ghé tai bàn luận:
- Làm sao bây giờ? Quay về, Vương gia có giết chúng ta không?
- Con mẹ nó! Hắn muốn giết là giết hả? Xem như lão tử là con ngỗng à?
- Đúng đấy, chúng ta không thể trêu vào còn không trốn thoát được sao?
- Ngươi muốn đi hả? Muốn chúng ta bị chém đầu hả?
- Đồ đần. Cả đội cùng đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau tốt hơn!
- Vậy chúng ta đi đâu?
- Đi Kinh Sơn vào rừng làm cướp. Thừa dịp binh hoang mã loạn còn chưa chấm dứt, thì đoạt lấy một đỉnh núi mà khoái hoạt đi!
- Cùng đi cùng đi…
Cuối cùng, đi Kinh Sơn vào rừng làm cướp, rất nhiều người cùng chung tâm nguyện.
Trời vừa tối đã có không ít người rón rén rời nơi trú quân. Đã trốn vào rừng làm cướp đương nhiên cũng phải có chút chiến lực. Cho nên khi đi những người ngày vẫn không quên mặc khôi giáp, mang đao kiếm, dắt chiến mã. Xem ra muốn tới Kinh Sơn làm một vố lớn.
Rất nhiều người vốn không muốn đi, nhưng thấy đồng bạn đi, mình ở lại cũng sẽ bị liên lụy, đành phải bất đắc dĩ đuổi theo. Bởi vậy người đi càng lúc càng nhiều.
Cụ thể bao nhiêu, tối lửa tắt đèn cũng không thể biết được chính xác, nhưng tối thiểu cũng phải ba trăm đến năm trăm người. Đào tẩu hết, trong doanh địa còn lại không đủ ngàn người, hơn nữa nhân số còn không ngừng giảm bớt.
Điều này khiến cho đám thủ lĩnh thám tử đang âm thầm rình mò cười rút ruột, phân phó thủ hạ tiếp tục coi chừng giám thị, rồi lặng lẽ đi ra.
Tiềm hành trong bóng đêm một lát, hắn chạy trốn thật nhanh, chạy ra thật xa mới dừng lại. Huýt sáo một tiếng, chỉ chốc lát một con tuấn mã từ đằng xa chạy tới. Không đợi tuấn mã dừng hẳn, thủ lĩnh thám tử đã tung người lên mình ngựa bay thật nhanh về hướng bắc.
Đi gần nửa canh giờ, vẫn là một mảng rừng rậm không thấy bờ, gọi lên vài tiếng, bên trong cũng vang lên mấy tiếng đáp trả, y mới xuống ngựa vào rừng. Chạy trong rừng một lát, trước mắt sáng bừng, thì ra đã tới một mảnh đất trống trong rừng. Dù là thám báo thủ lĩnh, công lực không yếu cũng mệt tới thở hồng hộc.
Thoáng lấy lại hơi thở, y quỳ xuống, cung kính nói với bóng tối:
- Mục tiêu đã sợ hãi đến tột đỉnh, hoàn toàn mất hết phương hướng.
Rồi kể lại từng chuyện mà mình chứng kiến.
Chờ y nói xong, từ trên một cây đại thụ vang lên tràng cười khặc khặc quái dị:
- Lão nhân không thể ngờ được, mai danh ẩn tích năm sáu năm, uy danh của chúng ta vẫn có thể dọa đám nhãi con kia sợ đến té cứt té đái.
Một giọng nói khác như kim loại chà sát vào nhau vang lên từ trên một thân cây khác:
- Uy danh Huyết Sát há thời gian có thể tiêu ma?
Lại hỏi thủ lĩnh thám tử đang quỳ dưới đất:
- Ngươi xác định đây không phải bẫy rập?
Lão bà tử kia cũng dài giọng:
- Đúng đấy, không chừng tiểu tử kia lừa bịp, làm lồng sắt lừa chúng ta chui đầu vào lưới.
Lão già đúng là vô dụng, mạnh miệng nhát gan. Thủ lĩnh thích khách quỳ dưới đất tâm thầm oán, ngoài miệng vẫn cung kính đáp:
- Theo tin tức truyền ra, đúng là nội loạn, không phải đang diễn trò.
- Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.
Hai lão già yên tâm, lại quái thanh quái khí nói khoác một hồi mới the thé ra lệnh:
- Xuất phát!
Dứt lời, vô số tán cây rối loạn tưng bừng không ngớt, nháy mắt đã rủ xuống vô số dây thừng, ngay sau đó, vố số hắc y nhân theo dây thừng trượt xuống đất.
Đêm về khuya, đúng là thời gian để giết người.
Những hắc y nhân này có chừng năm trăm người, chỉ mặc giáp da, trên lưng cũng đủ loại binh khí, đủ loại kiểu dáng. Bọn họ không cưỡi ngựa, dựa vào bước chân chạy cực nhanh mà chạy trốn, nhưng tốc độ lại cực nhanh, không chậm hơn thủ lĩnh thám tử cưỡi ngựa chút nào.
Khoảng nửa canh giờ sau, thủ lĩnh thám tử giật cương ngựa, tung người nhảy xuống, cung kính nói với lão nhân toàn thân mặc đồ đen:
- Mục tiêu ở ngay bên ngoài, cách ba dặm!
Lão nhân cười khặc khặc, the thé nói:
- Các con, giữ vững tinh thần tiến đến, đợi làm thịt tiểu tử kia cũng cho các ngươi nếm thử thịt Long tử Long tôn, có phải như thế sẽ ngon hơn không?
Lão nói dẫn lên một tràng cười quái dị, đám hắc y nhân bước nhanh hơn, chạy về phía có nhiều đốm lửa ở xa xa. Chỉ còn cách một dặm, các hắc y nhân sụp xuống ẩn nấp, thủ lĩnh gián điệp như mèo nhẹ nhàng vào trong thám thính tin tức.
Thủ hạ của y đang đập con muỗi ở cổ, thấy y tới vội làm ra vẻ đang tập trung toàn bộ tinh thần quan sát.
Không có thời gian răn dạy thủ hạ lười biếng, y thấp giọng hỏi:
- Sao rồi?
- Tất cả đều bình thường. Lại có vài nhóm bỏ đi, trong doanh trại cũng chỉ còn khoảng bảy tám trăm người.
- Mục tiêu thì sao?
- Vẫn ở trong doanh trướng chưa hề đi ra.
Nghe xong báo cáo của thủ hạ, thủ lĩnh thám tử mới quay lại ra ám hiệu có thể tấn công.
Năm trăm hắc y nhân như báo đen săn mồi lẳng lặng không một tiếng động đến gần trại địch…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất