Chương 215.1: Kiên trì đương nhiên sẽ tốt
Thạch Mãnh tống được ác khí ra, tự nhiên là càng vui sướng, uống còn nhiều hơn Tần Lôi. Hứa Điền vừa nói vừa uống rượu:
- Thống khoái thống khoái, bọn họ thiêu mười một chỗ của chúng ta, chúng ta thiêu hai mươi hai chỗ của bọn họ. Thực muốn nhìn cái mặt Lý Hồn một chút a!
Thạch Mãnh cũng nói:
- Ai bảo gia nghiệp của người ta lớn chứ?
Nói xong gã cầm đĩa đậu, tống hết vào miệng mình, hung hăng:
- Giết hắn mới có thể hết giận!
-
Đột nhiên nhớ tới cái gì, gã nói với Tần Lôi:
- Vương gia, Hiệu úy kia sao lại có cừu oán với Lý Thanh? Như thế nào lại kề đao vào cổ hắn?
Tần Lôi cầm một hạt lạc, tinh tế nhai nuốt, rồi hỏi:
- Tiểu tử ngươi không nhìn ra đó là ai?
Thạch Mãnh mê hoặc nhìn Hứa Điền, Hứa Điền lắc đầu:
- Đừng nhìn ta, ta không ở đó!
Thạnh Mãnh lại ra vẻ đáng thương nhìn Tần Lôi, thấy hắn mỉm cười nói:
- Hắn là Hoàng Phủ Thắng Vănđã đưa chúng ta về kinh, là đệ đệ của Hoàng Phủ Chiến Văn.
Thạch Mãnh chợt nói:
- Sao ta lại quên được nhỉ?
-
Lại thổn thức:
- Hai nhà thù quá lớn, gặp mặt là đụng đao thương nha.
Tần Lôi uống xong rượu ngon, cảm thụ cảm giác nóng bỏng, ha ha cười nói:
- Nếu là người khác của Lý gia, Hoàng Phủ Thắng Văn cũng sẽ không đến mức phải làm vậy, nhưng Lý Thanh này có chút khác.
Thạch Mãnh tự nhiên hứng thú nói:
-Đặc biệt như thế nào?
Tần Lôi rất thích nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thạch Mãnh, đột nhiên cười ha ha, buông vò rượu, bắt đầu hát….
Chuyện này lại liên lụy tới một bản án. Lại nóitừ bát quân của cấm quân, lúc tác chiến phối hợp không tốt, không như trên lý luận, không thể tăng chiến lực.
Lý ví dụ, một chi Thiên Sách quân đấu với một chi Bách Thắng quân cũng miễn cưỡng không rơi vào hạ phong. Theo lý mà nói, một chi Thiếp Giáp quân cùng Thiên Sách quân đánh một chi Bách Thắng quân chỉ có thắng chứ không thể thua. Nhưng trên thực tế, Bách Thắng quân vẫn có thể vừa đánh vừa lui, không chút nào loạn đội hình. Về phần bao vây tiêu diệt, không cần nghĩ nữa.
Cho nên khi còn trẻ Hoàng Phủ Đán cùng Lý hồn lập nên một chiến tướng gọi là Phiêu Kỵ, có thể chỉ huy bát quân. Cũng nói rõ ở trong hoàn cảnh bình thường, Phiêu Kỵ không thể điều khiển bất kỳ một chi nào trong bát quân, nhưng một khi lâm trận, bát quân đều phải nghe gã.
Chọn người từ trong những đám hiệu úy ưu tú của Cấm quân không đủ để tám vị tướng quân thống lĩnh hứng thú. Nhưng đối với tất cả hiệu úy thì lại khác, bọn họ đều hết sức hưng phấn, dù sao thì tướng quân danh nghĩa cũng là tướng quân.
Cuối cùng tám đại tướng quân chọn ra các hHệu úy, tiến hành đánh giá, kẻ thắng được chọn ra làm Phiêu Kỵ tướng quân.
Cám quân bát quân trước nay đều đã phân cao thấp, nhưng lại chưa bao giờ phân rõ. Cho nên tám kẻ được chọn này, gọi là cấm quân bát bưu.
Thiết Ưng, Chung Ly Khảm, Hoàng Phủ Chiến Văn, Lý Thanh lúc ấy vẫn là Hiệu úy Thiên Sách quân đều là một trong bát bưu. Bát bưu so trận phá, hành quân, chiến lực…. tiến hành đánh giá, cuối cùng Hoàng Phủ Chiến Văn là kỵ binh, Chung Ly Khảm đao binh, Thiết Ưng chuẩn doanh, cùng với Lý Thanh xếp trong hạng bốn người đứng đầu. Phiêu Kỵ tướng quân tương lai cũng từ bốn người này mà chọn ra.
Ngày tuyên bố kết quả, Lý Thanh mời mấy người về nhà uống rượu, mấy người vốn không hòa thuận, vẫn áp chế lẫn nhau, cho nên đều đáp ứng. Ngày ấy ba người đều mang quà tới chỗ Lý Thanh, Lý Thanh mở hội, thịnh tình chiêu đãi. Đều là hán tử hào phóng trong quân, không có gì không tốt trên bàn rượu. Lại không có công vụ trên người, đương nhiên là uống tận hứng. Lý Thanh còn cho tiểu thiếp của mình đi ra múa trợ hứng. Vị tiểu thiếp kia rất đẹp, giọng hát rất hay, làm ba người mê như điếu đổ, uống say như chết.
Sở dĩ Tần Lôi biết tình hình rõ ràng như thế, bởi vì nội dung vụ này ghi lại rõ ràng ở Hình bộ. Mà hôm đó còn xảy ra án mạng. Người tiểu thiếp kia trần truồng chết, qua khám nghiệm tử thi cho thấy bị ba người cưỡng bức mà chết. Khi hạ nhân trong nhà phát hiện thi thể thì ba người Hoàng Phủ Chiến Văn vẫn trần truồng nằm trên mặt đất ngủ vùi, mà vị tiểu thiếp kia nằm ở trong lòng Chung Ly Khảm.
Lý Thanh nói là nửa đêm từ doanh về kiểm tra phòng, thấy cảnh này, “ kinh hãi không hiểu” rồi “ xấu hổ giận dữ”cuối cùng là “ hối hận”, kiện ba người lên phủ Thành Đô.
Ba người quả thật uống say, cũng bị vị tiểu thiếp kia gợi lên dục hỏa, tuy không nhớ lắm , nhưng cũng tin là mình say rượu mất trí, nên không hề cãi, u mê nhận tội.
Chết một người tiểu thiếp cũng không phải là tội lớn, ba người bị đánh hai mươi trượng, bồi thường ba ngàn quan là xong việc. Nhưng cưỡng gian nữ nhân của đồng liêu, đây là tối kỵ trong quân, nhất là cấm quân quân kỉ nghiêm minh, làm sao còn mặt mũi giáo huấn thủ hạ binh lính? Đừng nói là tranh chức Phiêu Kỵ tướng quân, mà trong cấm quân cũng không lăn lộn được.
Vì thế Chung Ly Khảm không có bối cảnh bị xuất ngũ, trở thành thủ lĩnh thích khách của Thái tử, mà Thiết Ưng cũng bị ép đi Tề quốc, làm một Thị vệ trưởng bé như hạt vừng. Tốt nhất là Hoàng Phủ Chiến Văn, thân là thiếu gia của Hoàng Phủ gia còn được thăng một cấp, tròn mộng tướng quân của gã, nhưng gã thà làm mộtBì úy nho nhỏ ở Hổ Bí, cũng không muốn làm cái chức Vệ tướng quân kia.
Không có đối thủ cạnh tranh, nhưng Lý Thanh cũng không được làm Phiêu Kỵ tướng quân vì Hoàng Phủ Đán gặp chuyện, tranh đoạt văn kiện chiến sự, nào có thời gian để ý một cái danh hiễu rỗng không này.
Không lâu sau đó thì xảy ra chuyện Hoàng Phủ Đán tranh đoạt với Cấm quân, nên không còn thời gian để xem cái danh hàm danh hiệu gì nữa.
Cuối cùng Hoàng Phủ gia thê lương, mà Lý gia vì khống chế Phá Lỗ quân, điều tướng quân Thiên Sách quân tới, Lý Thanh lại may mắn làm tướng quân Thiên Sách quân, tự nhiên là thành Phiêu Kỵ tướng quân danh nghĩa. Mà ở binh bộ, quân hàm tướng quân cũng là như vậy, không có người hỏi tới.
Một năm trước, quản gia của Lý Thanh say rượu nói lỡ, thổ lộ chân tướng lúc đó, ba người Hoàng Phủ Chiến Văn là bị hãm hại. Tiểu thiếp kia là bị Lý Thanh cho quản gia dẫn người cưỡng hiếp mà chết, không có quan hệ với Hoàng PhủChiến Văn.
Nhưng cho dù rửa sạch oan khuất, rất nhiều chuyện cũng không thể cải biến. Như Chung Ly Khảm tự hủy dung mạo, Thiết Ưng lãng phí thời gian, Hoàng Phủ Chiến Văn tiêu tan hùng tâm….
…..
Nói đến đây, ba người Tần Lôi đều có chút thổn thức, không thể không cảm thán vận mệnh con người rất dễ dàng bị đùa giỡn, nếu muốn nắm giữ vận mệnh của mình, ngoại trừ cường quyền ra không còn cách khác.
Một hồi trầm mặc, đột nhiên Thạch Mãnh cười hắc hắc không ngừng. Hứa Điền không rõ hắn cười cái gì, truy hỏi, gã lại chết sống không nói, làm Hứa Điền thực sự tức giận.
Vẫn là Tần Lôi giải thích cho gã:
- Ngươi xem hắn cười, tất nhiên là nhớ tới câu nói cải biến vận mênh của hắn và Trang Điệp Nhi của lão tử, âm thầm đắc ý đây mà.
Thạch Mãnh cười hắc hắc nói:
-Người hiểu ta cũng chỉ có vương gia. Nhưng ta cũng có thể biết tâm ý vương gia.
Tần Lôi cười mắng:
- Thật buồn nôn, cô có dụng tâm gì?
- Phiệu Kỵ tướng quân!
Trăng ngày mười sáu, tiết thu trời mát, ánh dương chiếu rọi, ngoại trừ khói bốc lên cùng với bầu không khí tản mác mùi củi khô đốt trụi trong thành, quả thực có thể xem đây là thời tiết hoàn mỹ để dạo chơi ngoại thành.
Bến tàu Phong Phụ ngày thường bận rộn huyên náo, hôm nay nó vẫn náo nhiệt, song những chiếc thuyền hàng buôn bán qua lại như thêu, những kẻ mặc đồ ngắn lại không thấy đâu, thay vào đó là đội Ngự Lâm quân áo giáp sáng lóa và quan sai hung thần.
Với sự bảo vệ nghiêm ngặt của quan binh , trên bến tàu tinh kỳ phấp phới, quan lại tụ họp. Hầu hết văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích trong thành Trung Đô đều hội tụ ở đây để nghênh đón Long quận vương điện hạ khải hoàn trở về.
Có điều những người này rõ ràng không yên lòng cho lắm, họ tập trung cùng một nơi châu đầu ghé tai, nhốn nháo nghị luận. Nội dung bàn luận không hề giống nhau, có người bàn về thành Trung Đô bị hai đêm đại hỏa liên tiếp, có người lại bàn định luận cuối cùng về án tử của Tứ điện hạ, về cái chết của Binh bộ Tả Thị Lang Lý Nhất Khương, về Lễ bộ Tả Thị Lang Văn Minh Nghĩa chịu nhục ở phương nam, cũng có kẻ nói về chọn người ở đốc phủ của lưỡng tỉnh phương nam sau này.
Ngay phía trước bến tàu là Thái tử điện hạ mặc hoàng bào "bát long bát trảo", bất đắc dĩ nhìn đám quan lại xì xào bàn tán. Y quay sang cảm thán với Triết quận vương sắc mặt sầu khổ đứng trên bờ:
- Đúng là thời buổi rối loạn.
Lão Tam vẫn mặc phục sức Quận Vương màu tím của y, nhưng không hăng hái như trước kia, nghe vậy ủ rũ nói:
- Đúng thế, không biết lão Ngũ trở lại có ích gì không.
Chỉ một câu không đầu đuôi mà Thái tử lại hiểu được, vị Tam hoàng tử này cùng lão Tứ chính là huynh đệ song sinh, huyết mạch tương liên, có mối liên hệ khó mà nói rõ. Kể từ khi biết Lão Tứ có thể bị ban chết, y liền trở thành thế này, nhưng cũng làm cho người ta không thể không cảm thán bọn họ huynh đệ tình thâm.
Tần Triêm bên cạnh nghe xong liền an ủi lão Tam:
- Tam ca yên tâm, Ngũ ca chắc chắn có biện pháp, nhất định có thể cứu được Tứ ca.
Lão Tam nghe vậy thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười muốn xoa đầu Lục đệ. Khi y vươn tay ra mới phát hiện, Lục đệ đã cao lên gần bằng y rồi, y gượng gạo đành vỗ vai Tần Triêm, ôn tồn nói:
- Tiểu Lục, làm sao đệ biết?
Hiện tại y chấp nhận nghe theo lời có thể cứu Lão Tứ, ngay cả lời nói của một đứa trẻ mười bốn tuổi cũng không ngoại lệ.
- Trong lời kịch hát vậy đó, huynh không xem "Định Tương Dương" mới ra gần đây nhất sao, ngay cả tiểu đệ cũng biết, phải không tiểu đệ?
Câu sau chính là nói với nhóc Tần Tiêu bé nhất.
Tần Tiêu gật đầu rất nghiêm túc, nhẹ giọng hát:
- Long quận vương... không... gì... không... thể...
Cậu lắc đầy theo nhịp hát ngân nga, rõ ràng là bỏ ra khá nhiều công phu.
Thái tử nghe vậy mỉm cười, cưng chiều xoa đầu lão Thất, mỉm cười nói với lão Tam:
- Đệ lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng làm được, sao lại đi hỏi hai đứa nhóc mê xem hí kịch này?
Lão Tam lại không cho là vậy, y nói:
- Cũng có thể viết vào trong lời kịch rồi, vậy bản lĩnh của tiểu Ngũ chắc chắn không tệ.
Thái tử nghiêm mặt, nói cho qua:
- Chỉ mong được như thế.
Tiểu Lục, tiểu Thất lại không vui, nghiêm túc nói với Thái tử:
- Nhị ca, trong lời kịch hát vậy mà, không sai đâu.
Trong lòng Thái tử nảy sinh cảm giác bất lực, thầm nghĩ lão Đại tại sao lại dạy hai đứa nhóc không tin tiếng người mà tin chuyện ma quỷ. Đúng lúc này, một Hiệu úy Ngự Lâm quân lại gần bẩm báo:
- Đội tàu của Long Quận Vương điện hạ đã đến nơi giao nhau giữa sông Tiểu Thanh và sông Ngọc Đới.