Chương 216: Long quận vương đến rồi, rối loạn cũng đến theo
Lúc này mới tránh được cho Thái tử một phen tranh cãi.
Nghe thấy tin tức thì mọi người vội ngừng bàn tán, trở lại đứng yên tại vị trí của mình ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng cong mông, khóe mắt hơi rưng rưng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Ai nấy cũng tạothế đứng tiêu chuẩn nhất, nụ cười khiêm nhường nhất cung nghênh Long quận vương điện hạ giá lâm.
Không phải lần đầu bọn họ nghênh đón Long Quận Vương điện hạ, lần trước tuy long trọng hơn lần này, nhưng bọn họ đều qua quýt để ứng phó, dù sao tiểu tử ngốc kia cũng nhìn không ra.
Nhưng một năm trước vị Ngũ điện hạ vẫn còn là con tin thì nay đã khác xưa. Hắn chơi đùa những quan viên thân sĩ phương nam trong lòng bàn tay, nếu trở tay thì lại dễ dàng đập chết đám phản loạn Di Lặc giáo đang phô trương thanh thế. Nguyên soái trấn Nam xưng huynh gọi đệ với hắn, tứ đại đốc phủ cam nguyện làm chó săn dưới trướng, cả phương nam đều trung thành với hắn, tất cả mọi chuyện khiến đại quan quý nhân trong kinh nhìn hắn với con mắt khác.
Nhưng nếu việc chỉ như thế, họ cũng chỉ có thể nhìn với cặp mắt khác xưa mà thôi, ngàn vạn lần cũng không cẩn thận dè chừng, tất cung tất kính đến vậy. Dù cho thái độ cung kính đó không xuất phát từ nội tâm như người phương nam, nhưng người có thể hưởng thụ đãi ngộ thế này ở Đại Tần cũng chỉ có Chiêu Vũ Đế bệ hạ cùng Thái Úy Lý đại nhân, ngay cả người xưng Thừa tướng đại nhân với bọn họ cũng chưa đủ tư cách.
Nguyên nhân không gì khác, chính là cường quyền! Cường quyền biểu hiện trên người hắn khiến cho mọi người thần phục và phát run.
Cường quyền không dung sự nghi ngờ, không dung sự khiêu khích, cũng không dung sự phản bội! Kẻ nào dám hoài nghi dám khiêu khích, dám phản bội thì sẽ bị tiêu diệt!
Cho nên đặc tính của cường quyền là bạo lực! Tuy loại bạo lực này thường được giấu dưới lớp mặt nạ công bằng đạo nghĩa, nhưng tính bộc lộ rất cao, nó sẽ khiến người không rét mà run, cúi đầu nghe theo.
Dựa vào vị Văn Thừa tướng lấy thế đè người, lấy quyền bức người thì vĩnh viễn không thể đạt được điểm này.
Tạm thời không đề cập tới Tần Lôi khi bình định phương nam lại giở thủ đoạn chớp nhoáng, chuyện đó quá xa vời đối với các vị đại nhân này. Khi Tần Lôi đối mặt với hai đầu khiêu khích lớn thì không hề kiêng nể, hắn có thể đánh úp lại mà không bị mất phong độ, do đó có thể khiến tất cả những kẻ ngoan ngoãn "cao quý" bỏ thói kiêu ngạo và bất kính.
Đó là sau khi gặp phải ám sát, vị hung thần cái thế đó trở tay tiêu diệt, ám sát trưởng tử Lý Nhất Khương của Lý gia, sỉ nhục trục xuất trưởng tử Văn Minh Nghĩa của Văn gia.
Đó là sau khi ở trong thế lực kinh đô gặp phải đả kích có tính báo thù của Lý gia, vẻn vẹn hơn một ngày, kẻ điên hung hãn đó lập tức đốt trụi cả một phủ Thái Úy rộng lớn, đốt luôn cả hai mươi mốt cái bất động sản của Lý gia.
Kẻ điên không hề đáng sợ, song kẻ điên hung hãn mới đáng sợ. Thử hỏi ở trước tình thế mất đi lực lượng như vậy, có kẻ nào dám tác oai tác quái? Có ai dám vô lễ? Không can hệ gì đến trận doanh hay chức quan, duy chỉ liên quan đến nỗi sợ hãi.
Cho nên khi thuyền lớn cập bờ, ván thuyền được hạ xuống thì không cần bất cứ kẻ nào chỉ huy, hơn một ngàn đại quan quý thích liền nhất tề quỳ xuống cùng hô lớn:
- Cung nghênh điện hạ hồi kinh, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
Tình cảnh này làm cho Thái tử điện hạ mới vừa rồi còn thầm oán đội ngũ không chỉnh tề cảm thấy chua xót, biểu cảm phút chốc ngây ra. Cũng may y có công phu tuyệt đỉnh, chớp mắt liền khôi phục vẻ mặt đầy kích động, không ai có thể phát hiện một tia ghen tị chợt lóe khi nãy.
Các Hắc Y Vệ mặc giáp đen cùng áo choàng đỏ xếp thành hàng trên khoang tàu, bên hông bọn họ đeo Đường đao bách luyện, trên mặt mang mặt nạ dữ tợn. Không cần bất kỳ âm thanh hay động tác gì cũng đã có uy áp chế toàn cục.
Đến cả Thái tử điện hạ cũng hơi ngại, thầm nghĩ: "Phô trương thanh thế lớn như vậy làm gì?". Có thể thấy một khi nảy sinh khúc mắc với người hoặc việc gì đó, ta nhìn việc gì cũng không vừa mắt.
Nhưng rõ ràng ba vị đệ đệ của y không có cùng quan điểm. Tần Tiêu cùng Tần Triêm đã hoàn toàn trố mắt há hốc mồm, một đứa lẩm bẩm:
- Oai quá đi, oai gấp một vạn lần so với trên sân kịch!
Một đứa lại thầm thề thốt:
- Ta muốn làm Hắc Y Vệ!
Trong chớp mắt, mục tiêu cuộc sống từ làm tướng quân nam chinh bắc chiến đã hạ xuống thành thân binh hộ vệ của Tần Lôi.
Ngay cả lão Tam cũng có phần hưng phấn, nhìn những tên lính uy phong lẫm liệt kia, y không khỏi trông đợi tiểu Ngũ sắp xuất hiện. Chắc là hắn sẽ mặc kim giáp chiến thần gì đó, lão Tam thầm nghĩ, như vậy thì càng có hi vọng cứu được Lão Tứ.
Thực tế lại nằm ngoài dự đoán của y, chỉ nghe tiếng ken két từ trên thuyền truyền đến, kim giáp chiến thần trong tưởng tượng không hề xuất hiện, thay vào đó là một bệnh nhân trẻ tuổi ngồi trên xe lăn đập vào mắt của y, âm thanh khi nãy là do xe lăn ma sát sàn thuyền phát ra.
Hắc Y Vệ cẩn thận đẩy xe Tần Lôi từ trên thuyền xuống. Tần Lôingồi trên xe lăn mỉm cười, hắn đảo mắt qua khắp bến tàu, có thể thấy đủ sắc thái biểu cảm của mọi người. Hắn trông thấy sự sợ hãi cung kính của văn võ bá quan, trông thấy Lý Thanh, Lý Nhị Hợp nghiến răng nghiến lợi, trông thấy sắc mặt xanh mét của lão Nhị Văn gia. Hắn nhìn đến vẻ mặt sùng bái của hai tiểu đệ mình, còn có sự trông đợi trên gương mặt lão Tam... cùng với vẻ mất tự nhiên của Thái tử điện hạ.
Tuy nhiên ngoại trừ Tiểu Lục tiểu Thất, những người này đều tự cho là mình che dấu rất tốt, nhưng kẻ đã tu luyện thành tinh như Tần Lôi vẫn dễ dàng nắm bắt được một số thứ từ cử chỉ thần thái của bọn họ.
Cuối cùng, tầm mắt của hắn dừng lại trên người vị Thái tử đang cười miễn cưỡng. Nếu là một năm trước, hắn còn sẽ cảm động vì nụ cười chân thành của Thái tử, nhưng hiện tại hắn chỉ chú ý những thứ ngẫu nhiên lộ ra từ ánh mắt cử chỉ của y. Đối với những kẻ giả vờ hân hoan này, hắn hoàn toàn trở nên thờ ơ.
Hai huynh đệ tôn quý nhất Đại Tần tươi cười nhìn nhau. Tần Lôi nhớ rất kỹ khi trở về lần trước, Thái tử điện hạ dẫn theo các huynh đệ lướt qua đội ngũ lão Đại đang ngăn chặn, tiến lên nghênh đón hắn. Nhưng lần này mình ngồi ở xe lăn, y lại đứng đực ra đó, chỉ mỉm cười cao quý mà thân thiết, chờ đợi mình lại gần thăm hỏi.
Tần Lôi không mảy may buồn bực, hắn biết Thái tử bắt đầu thực sự để ý đến mình, tựa như để ý lão Đại vậy. Khóe miệng hắn vẽ ra nụ cười hoàn mỹ nhất, vội phân phó Hứa Điền đẩy xe phía sau:
- Mau, mau đẩy cô vương đến bái kiến Thái tử điện hạ!
Hứa Điền nhanh chóngtuân lệnh, nhưng bước chân vẫn không nhanh không chậm, giống như y đang đẩy một chiếc xe chở than hơn ngàn cân vậy. Hậu quả của việc làm đó là bọn người Lý Thanh, Lý Nhị Hợp và Văn Minh Lễ lại phải quỳ một lúc nữa.
Đến khi Tần Lôi sau khi vào bờ yên ổn, hắn mới yếu ớt nói:
- Chư vị xin đứng lên, thứ cho cô vương bệnh thể gầy yếu, không thể đáp lễ.
- Tạ điện hạ, điện hạ bảo trọng.
Bách quan quý thích hô lục đục đứng lên. Sau đó các quan mới nhìn thấy Long quận vương điện hạ anh tuấn cường tráng trong tưởng tượng, quả thật... bệnh không nhẹ. Chỉ thấy mặt hắn trắng bệch, hốc mắt lõm sâu, xương gò má xông ra, cằm nhọn hoắc, y phục trên người có vẻ rộng thùng thình .
Không thèm để ý đến cái nhìn chăm chú của bách quan, Ngũ điện hạ thân mang trọng bệnh lại gật đầu với Thái tử, nói với giọng điệu yếu ớt hơn:
- Thái tử điện hạ tại thượng, xin nhận một bái của thần đệ.
Nói xong hắn liền muốn đứng dậy, có điều động tác chậm thần kỳ.
Thái tử lạnh lùng quan sát, trong lòng thầm mắng: "Muốn quỳ thì nhanh nhẹn chút, không quỳ cũng được, lề mề thế làm gì? Không phải là muốn bổn cung đến đỡ đó chứ?"
Song bách quan đang đứng nhìn, thanh danh Thái tử điện hạ trước giờ vẫn tốt cũng không thể vì nhất thời thống khoái mà trơ mắt nhìn Tần Lôi quỳ xuống. Y sải bước tiến đến, vẻ mặt thương xót nói:
- Ngũ đệ hãy khoan, đừng loạn động ảnh hưởng đến thân thể.
Dứt lời y liền đến đỡ Tần Lôi.
Y đỡ Tần Lôi, Tần Lôi liền thuận thế ngồi vững, có vẻ rất mất sức, y lại thay Hứa Điền đẩy xe Tần Lôi chậm rãi đi. Lão Tam cũng lại gần cùng Thái tử cùng nhau đẩy xe, tiểu Lục và tiểu Thất đau lòng đi theo hai bên xe lăn. Tần Tiêu còn thỉnh thoảng dùng bàn tay nhỏ bé múp míp xoa xoa cánh tay Tần Lôi, như thể làm vậy có thể khiến hắn giảm bớt đau đớn.
Bất cứ ai nhìn năm huynh đệ này đều phải tán thưởng người một nhà tương thân tương ái.
Thái tử đẩy xe Tần Lôi lướt qua các quan lại, khi xe lăn đi ngang qua Lý Thanh và Lý Nhị Hợp, Tần Lôi mỉm cười vẫy tay với họ. Hai người đành phải cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, làm bộ như không thấy hắn.
Bởi vì Long quận vương ốm yếu nên tất cả nghi thức đều được miễn, đẩy hắn đến cạnh chiếc xe vua lớn nhất, cả người và xe lăn đều được đưa lên xe lớn. Thái tử tự nhiên lên cùng, ba người còn lại cũng muốn lên theo nhưng lại bị y liếc mắt một cái, đành phải ủy khuất đến chiếc xe phía sau an vị.
Ngoại trừ vẻ xa hoa, bên trong xe vua còn rất thoải mái. Tần Lôi được bế từ xe lăn đến giường êm to lớn, lại có cung nữ xinh đẹp mớm nước, Tần Lôi khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Không uống.
Thái tử vẫy tay đuổi cung nữ, tự tay khóa trái cửa xe, sau đó mới trở lại ngồi cạnh Tần Lôi nghiền ngẫm nhìn hắn. Tần Lôi rất thích cảm giác mặt giường êm ái, bày ra tư thế thoải mái mà nằm, nhắm mắt lại tựa như đang ngủ.
Thái tử cứ như vậy nhìn Tần Lôi. Mãi đến khi xe ngựa chạy, y mới đột ngột hỏi:
- Đệ sợ nước có độc?
Tần Lôi thầm kinh ngạc, cũng không mở mắt ra, bình thản nói:
- Đây không phải phong cách của nhị ca sao?
- Vậy ta nên có phong cách như thế nào?
Thái tử mỉm cười hỏi.
- Hỏi han ân cần, hòa ái dễ gần, nuốt răng rụng vào trong bụng.
Tần Lôi trả lời Thái tử.
- Đó là trước kia, trước kia có hi vọng cho nên có thể chịu đựng.
Giọng nói của Thái tử vẫn ấm áp tựa gió xuân như trước kia.
Nghe xong lời Thái tử nói, Tần Lôi chậm rãi mở mắt chăm chú nhìn y, gằn từng chữ:
- Nhị ca, huynh quá bi quan rồi.
Thái tử liếc hắn một cái, liền chuyển tầm nhìn sang hướng khác, buông lời tự giễu:
- Ta bi quan, nhưng nếu đệ muốn ngồi ở vị trí của ta, bên trên còn có một ca ca hận đệ không thể chết, phía dưới còn có đệ đệ luôn theo dõi sát sao, mà đệ lại không thể nhẫn tâm với hai người này, đệ có thể không bi quan sao? Đệ có thể không mệt sao?