Chương 217.1: Hoa cúc
Tần Lôi mừng rỡ:
- Hai vị đó rốt cuộc đáp ứng cho biên chế mới rồi sao?
Chiêu Vũ Đế lắc đầu cười khổ:
- Nào dễ như vậy? Con phải hỏi Lý Hồn, nhà bọn họ có quan hệ thế nào với hoàng gia chúng ta? Chắc chắn y sẽ nói không đội trời chung, sao đồng ý được? Hơn nữa tình hình triều đình vừa mới dịu đi, các triều thần cũng không nguyện ý đâu.
- Vậy thì...
Tần Lôi hiển nhiên muốn góp vui cho ông lão.
Chiêu Vũ Đế vuốt râu cười:
- Cho nên trẫm chỉ có thể nghĩ cách sẵn có trong biên chế cũ, quả thật trẫm đã tìm ra, con có biết là chi nào không?
Tần Lôi nghĩ ngợi rồi thảng thốt:
- Lính Tông Nhân phủ.
- Đúng thế, chính là quân tông tộc của hoàng gia chúng ta.
Chiêu Vũ Đế cười nhạt.
Tần Lôi cười khổ một tiếng, cảm thán:
- Đó là một đám lính càn quấy đến Thái tử vệ cũng không bằng.
Tần Lôi là Hữu Tông Nhân của Tông Nhân phủ, từng làm việc chung với các phủ binh đó, cực kỳ nhớ rõ thói vô dụng yếu nhược của bọn họ. Sau này hắn mới biết, quân tông tộc của họ Tần đã trở thành chỗ ăn uống miễn phí của đám con cháu tông tộc ngày càng đông.
Chiêu Vũ Đế nhấc chung trà lên hớp một ngụm, nói:
- Toàn bộ loại bỏ, không chừa một ai, con có thể bắt đầu lại.
Một lời nói ra, mười ngàn phủ binh liền bị thay đổi triệt để.
Tần Lôi có phần lo lắng:
- Thế thì tông tộc có bất ổn không?
Chiêu Vũ Đế cười khà khà:
- Đây là chuyện của con, trẫm còn phải chúc mừng con. Tháng sau Tông Nhân phủ bắt đầu chính thức đổi tên thành Tông Chính phủ, con là người nhậm chức đầu tiên, quản lý sự vụ thường ngày của tông tộc.
Nếu đã muốn Tần Lôi chỉnh đốn phủ binh, để giảm bớt trở ngại cho hắn, Tông Chính phủ dĩ nhiên sẽ không giao cho ai khác, chỉ có thể do hắn quản lý.
Tần Lôi giật mình:
- Là Gia thân vương ư?
Chiêu Vũ Đế ôn hòa nói:
- Con đừng có mang gánh nặng tâm lý, Gia thân vương thúc tuổi đã bát tuần, y xin nghỉ hưu không biết bao nhiêu lần rồi, có điều hoàng gia chúng ta vẫn chưa chấp nhận, vì vậy y mới miễn cưỡng tiếp tục.
Rồi ông mỉm cười:
- Là y chủ động tiến cử con đấy.
Tần Lôi gật đầu tỏ ý hiểu rõ. Hắn còn phải đến bái kiến Thái hậu, Hoàng hậu và Cẩn phi, thân thể lại không khỏe. Tuy Chiêu Vũ Đế vẫn chưa nói chuyện cho thỏa, song cũng không giữ hắn lại, ông nhẹ an ủi vài câu rồi để hắn đến hậu cung thỉnh an.
Rời khỏi Trường Thủy Các, ngồi trong kiệu một mình, sắc mặt của Tần Lôi trầm hẳn, hắn không muốn làm Đại Tông Chính của Tông Chính phủ gì đó. Tuy chức vị này rất được tôn sùng, ngay cả Hoàng đế cũng không thể động đến, nhưng trước giờ chưa từng nghe nói có Hoàng đế nào khi sắp lên ngôi lại ngồi ở vị trí này. Nếu nói về nguyên nhân cụ thể thì hắn cũng không thể nói ra được, nhưng mấy trăm năm nay đều như thế, người ta đã có ấn tượng rằng Tông Chính không thể làm Hoàng đế!
Tần Lôi thấy trong lòng mông lung. Hắn biết khi Chiêu Vũ Đế giao lại quyền lực cho mình, đồng thời cũng sẽ cộng thêm hạn chế. Song hắn ngàn vạn lần không ngờ sau một hồi phụ tử tình thân, ông lão lại chụp mũ nặng trịch đến thế lên đầu mình.
Kiệu dừng lại, thái giám nhỏ tiếng bẩm báo:
- Vương gia, đã đến cung Từ Ninh.
Tận lực dẹp suy nghĩ hỗn loạn sang một bên, hắn được thái giám cõng vào cung Từ Ninh.
Thái hậu dung mạo hiền từ dường như lại già thêm, thấy dáng vẻ của Tần Lôi dĩ nhiên đau xót khôn cùng. Bà bảo người cõng hắn vào giường trong phòng, lại phái người báo cho Cẩn phi đến gặp, tránh cho hắn lại vất vả một phen.
Tần Lôi kéo tay Thái hậu, tươi cười nói:
- Vẫn là bà thương cháu nhất.
Lão Thái hậu cưng chiều vỗ vỗ Tần Lôi, từ tốn nói:
- Ai bảo tiểu hầu tử nhà ta chọc người ta đau làm chi.
Đoạn bà bảolão thái giám hầu hạ bên cạnh đến kho lấy phân nửa đồ bổ của mình đưa cho Tần Lôi.
Hiển nhiên là Tần Lôi cảm kích, hai bà cháu bèn nói chút chuyện nhà, nội dung không hề khó chịu như khi ở Trường Thủy Các, toàn nói về sức khỏe của bà ra sao, phong cảnh phương nam có đẹp hay không, v.v...
Nói một hồi, Thái hậu vờ vô tình hỏi:
- Nghe nói nha hoàn kia của cháu đã tìm về được rồi?
Tần Lôi ngây ra, lát sau mới đáp lời Thái hậu. Hồi ức hiện ra chớp nhoáng, chỉ nhớ không lâu sau khi Niệm Dao thắt cổ, Thái hậu đã trách mắng hắn một phen. Chuyện đã qua lâu như thế, bà còn nhắc lại làm gì?
Lòng sinh nghi, nhưng hắn cũng không chần chừ, liền đáp:
- Quả thực tìm được rồi.
- Vẫn khỏe chứ?
Lão thái thái thản nhiên hỏi.
- Đã khỏe hơn nhiều rồi.
Ý là ban đầu không khỏe.
Thái hậu Văn Trang gật đầu, khoan thai nói:
- Định sắp xếp nó thế nào?
Xem ra lão thái thái vĩ đại nhất cũng là lão thái thái, đều lằng nhằng và thích hỏi han. Tần Lôi thầm oán nói:
- Nếu nàng ta nguyện ý thì để nàng ta tiếp tục theo cháu.
Tần Lôi nói bâng quơ.
Thái hậu cau mày, trầm giọng:
- Thế còn thể thống gì nữa? Không được.
Tần Lôi kinh ngạc, vội cung kính nói:
- Xin Hoàng tổ mẫu lượng thứ.
Thái hậu ho khan một tiếng, có chút giấu diếm nói:
- Ý ta là nữ nhi không biết quy củ như thế sao có thể ở bên cháu? Đưa nó vào cung học quy củ trước hẵng tính sau.
Tần Lôi thầm kêu kì quái, nhưng cũng đành đáp ứng.
Lúc này Cẩn phi đã đến, mẫu tử gặp nhau lại rơi lệ một phen. Có điều không thấy vị Trầm phu nhân kia, điều đó khiến Tần Lôi thấy hụt hẫng trong lòng.
Sau khi gặp Cẩn phi, Thái hậu không để hắn gặp Hoàng hậu, lại phân phó tiểu thái giám đưa hắn đến sương phòng nghỉ tạm một đêm, ngày hôm sau mới cho xuất cung.
Rời cung Từ Ninh, tiểu thái giám nhỏ tiếng hỏi:
- Vương gia, ngài muốn đi đâu?
Tần Lôi trông về hướng Hoa Lâm uyển, cảm thán:
- Xuất cung.
Không phải vì hắn chuyên nghiệp, mà là do không biết nên đối mặt với nữ nhân tựa như Lạc Thần ấy.
Lẽ nào nói với nàng ta là lão tử đây thay lòng rồi! Vấn đề là hắn không biết mình rốt cuộc có thay lòng hay không, tâm tình rối loạn thế này, vẫn nên làm rõ những chuyện rắc rối khác rồi mới từ từ xử lý sau.
Vì thế Tần Lôi xuất hiện ở thuyền hoa trên sông Ngọc Đới mà không phải là trong cung Vĩnh Phúc ở rừng trúc xanh. Trở về chỗ của mình, Tần Lôi không giả dạng nữa. Trên thực tế, ngoại trừ người mềm nhũn không còn sức lực, hắn đã có thể cử động tự nhiên.
Hắn thay một chiếc áo rộng rãi ngồi trên ghế nằm, vừa uống trà vừa lẳng lặng đợi Quán Đào đến yết kiến.
Lát sau có tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó Quán Đào đầy vẻ kích động liền xuất hiện trước mặt Tần Lôi. Tên này đã gầy còm, còn trở nên tiều tụy, phen này càng khó tìm vợ rồi. Tần Lôi thầm nhủ.
Quán Đào cung kính hành lễ với hắn, run giọng nói:
- Cung nghênh Vương gia.
Tần Lôi phất tay bảo y ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Quán Đào tiên sinh cực nhọc rồi, cô vương thấy ngươi thon thả đi nhiều rồi đấy.
Quán Đào cười khổ:
- Nếu cuối năm ngài mới về thì thuộc hạ sẽ thành xác khô rồi.
Tần Lôi nhìn tóc bạc ở tóc mai của Quán Đào, cảm khái:
- Không thể áp bức ngươi như vậy rồi, cô vương vẫn còn muốn dùng ngươi thêm vài chục năm nữa. Đợi lát nữa chúng ta bàn xong chuyện thì ngươi bàn giao lại công việc đang làm, nghỉ ngơi cho tốt, nhân dịp rảnh rỗi lo đại sự cả đời đi.
Quán Đào bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tạ Vương gia, nhưng quả thực không được, sang năm thuộc hạ sẽ nghỉ ngơi.
Tần Lôi cũng biết y nói không sai, cảm thán:
- Nhân tài khó tìm, khó có nhân tài.
Đoạn hắn chấp nhận cách nói của y, không nhắc đến chuyện để y nghỉ nữa.
Hai người nói vài câu nhàn rồi vào việc chính. Tần Lôi ngồi nghiêm chỉnh nói:
- Nói tình hình nửa năm nay trước đã, ở trong thư vẫn chưa nói hết.
Quán Đào gật đầu, mở túi lớn trong tay lấy ra một sổ nhỏ dâng đến trước mặt Tần Lôi. Hắn tiếp lấy, chỉ thấy trên dải lụa phong màu xanh nhạt viết chữ Chính Khải (một dạng lối viết chữ): "Tóm lược phủ Long Quận Vương từ quý một đến quý ba".
Tần Lôi vừa lật sổ vừa nghe Quán Đào giảng giải:
- Chính Vụ Tự đã tự chấn chỉnh tám tháng rồi, đi từ con số không nhưng vẫn có hiệu quả nhất định.
Rồi y kể hết mọi sự tình cho hắn.
Về phía Điệp Báo Ti (tình báo), họ đã thiết lập cục Điệp Báo trên chín tỉnh toàn quốc, thêm cục Điệp báo Trung Đô thì có tổng cộng mười cục, đồng thời cũng xây dựng các cơ sởtình báo ở châu phủ trọng yếu. Đến nay cả nước có sáu mươi bốn điểm tình báo, phần lớn nằm ở ba tỉnh phía đông, hai tỉnh phía nam và khu vực kinh đô. Trong đó ở các huyện thành của phương nam và khu vực kinh đô còn có ban Điệp Báo.
Hơn nữa vài cục cũng được thiết lập ở Nam Sở và Đông Tề, cơ cấu mạng lưới tình báo của phủ Long quận vương đã cơ bản thành hình.
Nhưng vì thời gian ngắn ngủi, hắn còn phải phổ biến và đối mặt với các vấn đề như thiếu thốn nhân viên tình báo, xây dựng mạng lưới bất lực, vân vân. Bởi vì ngoại trừ nâng cao tố chất nhân viên, chủ yếu là thiếu tiền. Chiêu dụ người móc nối, xây dựng mạng lưới và huấn luyện mật thám đều cần khoản tiền rất lớn. Đầu năm, Chính Vụ Tự đưa dự toán cho Điệp Báo Ti là 150 vạn lượng, nhưng do dãy phố cửa hàng quá lớn, tiền phân đến mỗi nơi lên đến một vạn hai ngàn. Điều này đối với giới tình báo mà nói, căn bản chỉ như muối bỏ biển, do đó Điệp Báo Ti thỉnh cầu tăng thêm năm mươi vạn lượng dự toán.
Nghe đến đây, Tần Lôi hơi nhức đầu, cảm thán:
- Đây không phải thú nuốt vàng thì là gì?
Rồi hắn nghiêm mặt nói với Quán Đào:
- Vấn đề là số tiền này tiêu cho việc gì? Cô vương không hề thấy có cái hiệu quả nào, nếu Trầm Băng lại hỏi tiền ngươi thì cứ nói rõ với y, trước khi có kết quả kiểm sổ sách cuối năm sẽ không đưa thêm đồng bạc nào nữa.
Quán Đào vuốt vuốt chòm râu thưa thớt, cười nói:
- Vương gia chớ lo, nếu ngài muốn đưa thì thuộc hạ cũng không có một đồng bạc nào đâu.
Tần Lôi kinh ngạc nói:
- Tiêu sạch hết rồi sao? Buôn bán của chúng ta chẳng phải thấy tiền rồi à?
Quán Đào cười nói:
- Nhưng tiêu tiền lại nhiều hơn, ngài mua Ngân Câu gì đó ở phương nam...
- Ngân Động Câu.
Tần Lôi sửa lại.
- À, mỏ Ngân Động Câu, chừng đó tốn đến 325 vạn lượng bạc trắng, cho dù mượn Tư gia 250 vạn lượng thì phút chốc chúng ta cũng tiêu sạch, đến giờ vẫn chưa từ từ phục hồi được.
Tần Lôi mỉm cười thần bí, tự tin đầy mình nói:
- Ngươi cứ đợi đi, nhiều nhất là sáu tháng đầu của năm sau, cô vương sẽ cho ngươi cười toét miệng.
Quán Đào tưởng Tần Lôi là vì giữ ổn định phương nam mà đầu tư một khoản chính trị. Nhưng giờ nghe vậy, y thấy hình như có điều gì khác, trong lòng ngứa ngáy, hỏi:
- Chẳng lẽ còn nơi nào có khoáng sản?
Tần Lôi gật đầu, cười nói:
- Đến kiếp sau cũng đào không hết, có điều phải đào sâu chút thôi.