Chương 218: Quy tắc
Quán Đào vui vẻ nói:
- Hay quá rồi, phen này năm sau có thể thi triển quyền cước.
Tần Lôi lắc đầu, tát cho y một gáo nước lạnh:
- Ta đã khảo sát qua, với kỹ thuật khai thác hiện nay, một năm được một trăm lượng bạc thuần, một vạn lượng vàng thì cũng không tệ rồi, nhiều hơn nữa cũng không đào ra được. Huống chi độ khó khi thai khác cũng tăng dần, số lượng này sẽ còn giảm nữa.
Quán Đào cười nói:
- Vậy cũng không tệ, thế thì năm sau sẽ mở rộng nhiều hơn, Giáo Dục Ti của chúng ta cũng có thể chuẩn bị.
Tần Lôi gật đầu rồi tiếp tục xem sổ sách.tiếp theo là của Liên Lạc Ti, Liên Lạc Ti cùng Điệp Báo Ti có tác dụng bổ trợ cho nhau, nơi nào có Điệp Báo Ti thì nơi đó có Liên Lạc Ti và ngược lại. Điểm khác nhau chính là chi nhánh Liên Lạc Ti chỉ đặt ở châu phủ chứ không ở huyện thành.
Nhiệm vụ của Liên Lạc Ti chủ yếu là vận chuyển thư tín đường dài cho các Ti khác, do đó việc huấn luyện diều hâu cùng bồ câu đưa thư là chi tiêu chủ yếu của họ. Dự toán cả năm chừng ba mươi vạn lượng, đến hiện tại còn dư mười vạn lượng, vấn đề không lớn cho lắm.
Nhưng bọn họ mới chỉ hoàn thành phát triển quy hoạch bước đầu. Từ mùa xuân năm Chiêu Vũ thứ mười tám, để tiện việc cung cấp vận chuyển vật tư cho các Ti, tương lai cũng sẽ mở rộng đối ngoại, sau cùng trở thành giao thông toàn quốc, thậm chí là vận chuyển tới ba nước, rồi cuối cùng đạt đến bước tự chịu trách nhiệm lời lỗ.
Có điều việc thấy hiệu quả là ở tương lai, hai khoản dự toán khổng lồ 120 vạn lượng của năm sau vẫn còn tồn tại ngay đó.
Xem xong phần này, Tần Lôi ưu phiền nói:
- Xem ra năm sau vẫn phải thắt lưng buộc bụng rồi.
Quán Đào nghe thấy liền ngây người, rồi bật cười vì cách nói hóm hỉnh của Tần Lôi, y mỉm cười:
- Năm sau quả thực phải chật vật một chút.
Thấy Tần Lôi âu sầu, y vội an ủi:
- Vương gia có thể xem tình hình của Thương Mậu Ti, tâm tình khả dĩ tốt hơn chút.
Tần Lôi nghe vậy cười nói:
- Chỉ mong được như thế.
Đoạn hắn lật đến trang của Thương Mậu Ti xem một lượt, thàm nhủ rốt cuộc cũng có thu hoạch.
Thương Mậu Ti cùng tồn tại với hai Ti khác, nhưng mức tự do của họ lại cao hơn, mạng lưới cũng chặt chẽ hơn, mỗi tỉnh mỗi phủ hay mỗi huyện đều có cứ điểm. Nhưng khác với hai Ti trước, ngoại trừ cục Thương Mậu các tỉnh, nó không thiết lập cơ cấu thuộc cấp, thay vào đó là ban tình hình thị trường phụ trách tập trung tin tức thương nghiệp. Cục Thương Mậu căn cứ vào tin tức mà ban thu thập chỉnh lý để tiến hành mua thấp bán cao, mở các cửa hàng. Với sự bảo hộ của cục Điệp Báo và việc bảo đảm thư từ của Liên Lạc Ti, chỉ cần người quyết sách không quá ngốc thì ở trong niên đại tin tức bế tắc này, muốn lỗ tiền cũng không phải dễ.
Mười cục của nước Tần cộng thêm hai nước Nam Sở và Đông Tề quả thực cũng không phát sinh thiếu hụt, thành tích tốt nhất không ngờ lại là cục Thương Mậu Giang Bắc, thu nhập sạch trong ba quý đạt bảy vạn năm ngàn lượng bạc trắng. Đứng thứ hai là cục Trung Đô với bốn vạn bốn ngàn lượng, thứ ba lại là Hầu Tân Nam Sở với bốn vạn lượng.
Còn về ba hạng cuối gồm có cục Hà Tây với một vạn lượng, cục Quan Nội bảy ngàn lượng, cục Sơn Nam một ngàn năm trăm lượng.
Tổng thu nhập sạch thực tế của mười hai cục đương nhiên chưa tính đến một trăm vạn lượng đầu tư cơ sở của kỳ trước. Căn cứ dự đoán bốn quý do các tỉnh gửi lên, lại có thêm hai mươi vạn lượng doanh thu cũng không thành vấn đề, dù sao bốn quý cũng dính đến cửa ải cuối năm.
Tần Lôi lúc này mới cao hứng cười nói:
- Năm đầu đã có thu nhập năm mươi vạn lượng, ta thấy ba quý của năm sau có thể lấy lại tiền vốn rồi.
Quán Đào cười nói:
- Chỉ mong được thế.
Rồi y lại cảm khái:
- Cũng cùng là hai tỉnh phương nam, vậy mà một tỉnh đứng đầu một tỉnh đứng cuối, chênh lệch thu nhập gấp năm mươi lần, thật khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Tần Lôi cười nói:
- Cô vương lại cảm thấy Mã Hưng của cục Sơn Nam có chút bản lĩnh hơn Hứa Xuân của cục Giang Bắc.
Quán Đào hiếu kì nói:
- Nghĩa là sao?
- Điều này không lạ, trong hai tỉnh có tỉnh thì bùng phát cuộc chiến tranh tiền, một tỉnh lật đổ chiến tranh hỏng. bởi vì Giang Bắc có phủ Kinh châu nên tụ họp gần như tất cả các đại tộc của hai tỉnh, còn có vô số bá tính thương nhân, cộng thêm vật tư của quân Trấn Nam thì dù đồ vật của phủ khác bị phá sạch, thu nhập chỉ hơn bảy vạn lượng cũng không tính là cao. Mà toàn cảnh Sơn Nam chẳng ra sao, Mã Hưng cũng xem như hỏng bét, từ khi khai trương, y lại có thể thừa dịp Sơn Nam xây dựng lại mà bù đắp tổn thất, đây không phải là việc người thường có thể làm.
Quán Đào hiểu ý nói:
- Vậy năm nay cục Sơn Nam không tham gia kiểm tra sao?
Tần Lôi gật đầu đáp:
- Chính là ý này, bằng không thì quá bất công rồi.
- Vậy còn cần điều chỉnh hệ số khảo hạch không?
Quán Đào hỏi.
Tần Lôi nghĩ ngợi một lúc, gật đầu nói:
- Cần chứ, Giang Bắc và Trung Đô đều cùng cấp.
Thưởng phạt của hệ thống Chính Vụ phủ của Tần Lôi đều quyết định dựa vào kết quả khảo sát. Với cục Thương Mậu mà nói, căn cứ vào kết quả kiểm tra cuối năm của Chính Vụ phủ, mỗi cục đều phải có khoản thu nhập trong sạch. Song mức phồn vinh của mỗi tỉnh lại khác nhau, nếu chỉ lấy khoản thu nhập để so sánh thì dĩ nhiên bất công.
Vì vậy Tần Lôi đưa vào khái niệm hệ số phồn vinh. Con số này căn cứ vào tổng ngạch thuế nộp năm trước, điều kiện khí hậu năm nay và hoàn cảnh chính trị của mỗi tỉnh mà thành. Tần Lôi lấy Trung Đô có hoàn cảnh tốt nhất làm đầu hệ số, nếu tỉnh khác mạnh như Trung Đô thì hệ số cơ sở sẽ lớn hơn một, nếu yếu hơn Trung Đô thì hệ số cơ sở nhỏ hơn một. Nếu năm nay có thiên tai, hệ số sẽ được gia tăng thỏa đáng, sau cùng dùng hệ số này nhân với tổng ngạch thu nhập, thứ bậc có được mới chính là xếp hạng cuối cùng.
Xem xong tình hình của Thương Mậu Ti, Tần Lôi lại giở đến Vệ Thú Ti (cảnh vệ). Sau khi nhìn con số bên trên thì hắn thấy hoa mắt, nói với vẻ không tin:
- Hai trăm bốn mươi vạn lượng? Thật sự chi nhiều đến thế à?
Quán Đào gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Cực kỳ chính xác, vừa khớp quân phí một năm của quân Trấn Nam, có điều người ta có đến hơn hai mươi vạn binh, còn chúng ta chỉ có sáu ngàn người.
Thấy Quán Đào tỏ vẻ đau lòng, Tần Lôi an ủi y:
- Đầu năm chuyện gì cũng cần chi tiền, đến năm sau thì không cần đặt mua nhiều đồ dùng như vậy nữa, quân phí sẽ giảm xuống, đoán chừng một năm không quá một trăm vạn.
Quán Đào lắc đầu nói:
- Nếu xót tiền thì hai trăm bốn mươi vạn này cũng chẳng được duyệt.
Đoạn y nghiêm mặt nói:
- "Quy tắc nguyên" mà Vương gia chỉ thuộc hạ ấy, mới đầu thuộc hạ vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng khi nghiền ngẫm lịch sử thì mới phát hiện đây chính là chân lý bất di bất dịch.
Tần Lôi gật đầu, nghiêm giọng:
- Việc thiết lập tất cả quy tắc nói cho cùng đều quy về một quy tắc cơ bản:"Kẻ mạnh nhất định đoạt tất cả", đây là quy tắc nguyên, là quy tắc quyết định quy tắc.
Quán Đào gật đầu có phần nặng nề:
- Vậy nên thuộc hạ mới thà rằng hy sinh những ngành khác, cũng phải phê chuẩn cho Vệ Thúc Ti.
Rồi y thở dài:
- Chỉ là nếu giống như Thủy Hoàng đế tôn sùng bạo lực thái quá, tuyệt không phải phúc của vạn dân.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Tiên sinh quá lo rồi, Vũ vương phạt Trụ, Cao Tổ diệt Sở, đây đều là quyết đấu bạo lực, sau cùng kẻ mạnh đoạt thắng lợi. Nhưng nhà Chu tám trăm năm, nhà Hán bốn trăm năm không hề giống bạo Tần chỉ qua hai đời rồi diệt vong.
Quán Đào trầm mặc, Tần Lôi uống ngụm trà rồi tiếp lời:
- Phàm là thời đại thống nhất thì Hoàng đế đều là kẻ bạo lực mạnh nhất, nhưng là phúc là họa đối với thiên hạ lại khác. Lấy triều Tùy có đặc thù nhất mà nói, Văn Đế chính vì nắm giữ bạo lực mạnh nhất nên mới đoạt được ngai vàng từ tay Bắc Chu, lại tiêu diệt Nam Triều thống nhất thiên hạ. Chưa nói đến kết thúc bốn mươi năm loạn thế, còn cho thiên hạ hai mươi năm "Khai Hoàng chi trị", có thể nói là ân trạch tỏa khắp, tạo phúc thiên hạ.
Quán Đào vốn là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, được Tần Lôi chỉ điểm, y nhất thời được khai sáng:
- Còn nhi tử Dương Quảng của y hoàn toàn kế thừa bạo lực mạnh nhất của y, lại đặt ra sưu cao thuế nặng, xa hoa dâm đãng, sau cùng đến thiên hạ của lão tử cũng chơi nốt, nguy hại với vạn dân có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Tần Lôi bật cười ha ha:
- Tiên sinh hiểu rồi. Đúng là như vậy. Quan trọng là xem bạo lực mạnh nhất nằm trong tay ai, không phải vì thế mà sợ nó. Phải biết nếu ngươi không có được bạo lực mạnh nhất, kẻ mạnh thứ nhì sẽ trở thành mạnh nhất, khi đó ngươi sẽ xong đời.
Quán Đào cười nói:
- Nói vậy, tính toán của bệ hạ chúng ta có hơi hồ đồ.
Y đã biết việc Chiêu Vũ Đế bổ nhiệm Tần Lôi.
- Đã cho điều kiện nắm giữ bạo lực tuyệt đối, lại ảo tưởng ngài có thể tuân thủ quy củ trò chơi mâu thuẫn của ông ta.
Vẻ sắc lạnh hiện trên mặt Tần Lôi, hắn nói:
- Cô vương có thể nhượng bộ trong bất kỳ chuyện gì, nhưng bạo lực tuyệt đối nhất định phải nắm trong tay.
Đoạn hắn thu tay lại thành nắm đấm.
Quán Đào trầm ngâm chốc lát, u uất nói:
- Nếu đại thống tương lai của bệ hạ không truyền lại cho Vương gia ngài nắm giữ bạo lực mạnh nhất thì sao?
Tần Lôi nheo mắt lại, tia sáng lạnh phóng từ đôi mắt ưng khiến Quán Đào không rét mà run, nhưng y vẫn kiên trì giao mắt với Tần Lôi.
Tần Lôi chợt cười khì một tiếng, biểu cảm lạnh lùng trở thành mùa xuân tươi sáng, bình thản nói:
- Sẽ không có chuyện đó đâu, phải không?
Quán Đào rốt cuộc vừa ý, y đứng dậy cung kính dập đầu nói:
- Thuộc hạ nguyện cùng Vương gia gầy dựng nghiệp lớn, lập công vạn kiếp.
Tần Lôi gật đầu, cười nói:
- Đứng dậy đi, lời này nhủ trong lòng được rồi, không cần nói ra.
Quán Đào đứng dậy, cười hì hì:
- Tảng đá lớn trong lòng thuộc hạ đã rơi xuống, hơi quên hết mọi chuyện.
Tần Lôi cười thông cảm, hơi tiêu điều nói:
- Ngươi lo nhiều rồi, có nhiều huynh đệ như các ngươi phó thác tính mạng người nhà cho cô vương, lẽ nào cô vương còn lựa chọn khác ư?
Quán Đào khom lưng sát đất, trầm giọng:
- Điện hạ cao thượng.
Tần Lôi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cười ha ha:
- Lạc đề rồi lạc đề rồi, nói tiếp tình hình vương phủ chúng ta đi.