Quyền Bính

Chương 217: Hoa cúc

Chương 217: Hoa cúc
Không truy cứu việc y ngầm đổi "không đối phó được" thành "hận không thể hạ quyết tâm đối phó", Tần Lôi mỉm cười nói:
- Đại ca như thế nào đệ không biết, nhưng đệ tuyệt đối không phải vị đệ đệ theo dõi sát sao đó.
- Hửm?
Thái tử nhẹ giọng nói,
- Vậy đệ ở phương nam gây động tĩnh lớn như thế làm gì? Đừng nói với ta là nhàm chán nên tìm việc làm.
Tần Lôi mỉm cười không trả lời vấn đề này, mà buồn bã nói:
- Huynh đệ chúng ta tình cảm luôn rất tốt, giờ đây gặp lại sau nửa năm cách biệt, đệ lại bệnh thể suy yếu, không ngờ nhị ca không hỏi thăm, không hỏi bệnh thể mà lại đổ nghi ngờ lên đầu đệ, hơn nữa từng chữ từng chữ đều như dao cứa vào lòng.
Nói xong hắn nhẹ thở dài:
- Chúng ta thực đã đến bước này sao?
Tần Lôi biết Thái tử là người rất cảm tính, đối với loại người này, dùng tình cảm để câu thông thì tốt hơn nhiều so với dùng lý lẽ.
Quả nhiên Thái tử cũng có chút thương cảm, vẻ quyết tuyệt tàn nhẫn liền yếu đi ba phần, y thở dài nói:
- Trong bảy huynh đệ chúng ta, đệ là người thân với ta nhất, quan hệ cũng là tốt nhất. Nếu đệ không làm quá mức, ta làm sao lại hằn học với đệ như thế?
Tần Lôi im lặng, hắn thừa nhận Thái tử làm hoàng đế không tồi. Thái tử ẩn nhẫn quyết đoán, làm việc lấy đại cục làm trọng, không làm quá quyết liệt mà luôn chừa ba phần đường sống. Hơn nữa y là người ôn hòa, người như thế sẽ không đuổi tận giết tuyệt huynh đệ của mình. Nếu y ngồi trên long ỷ, bản thân hắn tệ nhất cũng có thể làm Thái Bình Vương gia rồi. Tần Lôi tự giễu nghĩ.
Nhưng vấn đề là, mâu thuẫn chủ yếu của nước Tần hiện tại cũng không phải là việc tranh giành ngôi vị của các hoàng tử, mà là sự đối lập của hoàng quyền, quân quyền và tướng quyền. Chỉ cần cục diện này tồn tại một ngày, vấn đề ai làm Thái tử không hề có giá trị thảo luận. Chỉ sợ trong lòng Chiêu Vũ Đế, ai có thể thay hoàng tộc đoạt lại thì kẻ đó chính là người thừa kế của ông.
Tầm nhìn của Thái tử rất hạn hẹp, hoặc là nói tính cách của y rất nhu nhược. Y luôn nhìn vào các huynh đệ của mình mà không dám đi đối mặt với Thái Úy cùng Thừa tướng lạm quyền. Tần Lôi cũng không cho rằng Chiêu Vũ Đế sẽ đem vị trí truyền cho y, người như thế chỉ thích hợp làm vua khi thái bình thịnh thế. Loại việc có độ khó cao như bình định yêu khí, nhất thống lãnh thổ y không thể làm tốt.
Nghĩ đến đây, Tần Lôi nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần nhị ca giải thích một chút với tiểu đệ, trước đó vì sao thuyết phục phụ hoàng đồng ý cho Lý gia và Văn gia chen chân vào phương nam, thì tiểu đệ sẽ lại là tiểu đệ trước kia.
Thái tử nhất thời nghẹn lời, có ý nói mềm mỏng để cho qua, nhưng nhìn ánh mắt của Tần Lôi, y biết nếu làm vậy chỉ khiến hắn xem thường. Y cười khổ, cảm thán:
- Lão Ngũ, nhị ca rất khó khăn...
Tiếp đó y liền trầm mặc không nói câu nào.
Tần Lôi thấy y im lặng, hắn cũng nhắm mắt lại vờ ngủ. Hai huynh đệ cứ thế không nói không rằng, ôm tâm sự riêng đi suốt trên đường. Khi sắp đến cấm cung, Thái tử mới nhẹ giọng nói:
- Thư Hương Các của đệ bị thiêu trụi, nhị ca giúp đệ thu xếp một khu nhà mới, sau khi gặp phụ hoàng rồi thì dọn qua đó ở.
Tần Lôi khẽ lắc đầu nói:
- Thân thể đệ không tốt, muốn đến nông thôn an dưỡng một thời gian, tạm không cần làm phiền nhị ca đâu.
- Hả?
Thái tử không ngờ trong lúc sóng ngầm cuộn trào thế này, hắn vẫn có thể nhàn nhã muốn về nông thôn an dưỡng? Nghĩ đến đây, y không kiềm được hỏi:
- Định ở bao lâu?
- Phải xem tình hình sức khỏe đã, nhanh thì vài tháng, lâu thì nửa năm.
Tần Lôi vẫn thản nhiên, cười khẽ:
- Nhị ca không việc gì có thể đi uống trà, tiểu đệ ở phương nam đã làm một bộ trà cụ, vẫn còn một chút trà ngon, lát sẽ sai bọn họ đem đến Đông cung.
Rốt cuộc Thái tử đã mỉm cười, vỗ vỗ cánh tay hắn không nói lời nào.
Xe ngựa dừng lại, kiệu trong cung đã đợi sẵn bên ngoài, Hắc Y Vệ cõng Tần Lôi từ xe vua xuống rồi vào kiệu, đám thái giám liền dẫn Tần Lôi vào trong cung.
Thái tử không xuống xe, y chỉ ở bên trong nhìn Tần Lôi đi càng lúc càng xa, càng lúc càng xa...
...
Kiệu không đi đến Ngự thư phòng mà lại đến Hoa Lâm Uyển. Dọc theo con đường mà Tần Lôi quen thuộc đến trước Trường Thủy Các, tiểu thái giám liền cõng hắn từ kiệu ra.
Vừa ra ngoài, Tần Lôi phút chốc thất thần, đây còn là Trường Thủy Các mà hắn biết sao? Chỉ thấy trong hoa viên, bên hành lang gấp khúc, dưới mái hiên trong chòi nghỉ... chỉ cần nằm trong tầm nhìn thì đều là hoa cúc. Từng cụm, từng khóm, từng mảng hoa cúc lấy màu vàng làm chủ, phối với màu đen, trắng thuần, hồng phấn, tím nhạt, tựa như gấm vóc thêu hoa bao phủ toàn bộ Trường Thủy Các.
Đến đường đá dưới chân cũng có hoa cúc đủ sắc chen chúc hệt như thảm cẩm tú, khiến người ta không nỡ giẫm lên. May mà Tần Lôi ở trên lưng người khác nên không cần bước đi, cho nên cũng không có gánh nặng tâm lý nhiều đến thế.
Sau khi thất thần một lúc, tầm nhìn của Tần Lôi lại bị một màu hoàng kim rực rỡ hơn hoa cúc thu hút, đó chính là Chiêu Vũ Đế. Người đã nửa năm không gặp này tâm tình rõ ràng rất tốt, ông mỉm cười nhìn đứa con đang đến gần.
Tần Lôi không còn giả vờ kích động như trước nữa, hắn chỉ nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, nhưng nụ cười nhẹ nhàng này lại khiến Chiêu Vũ Đế cảm thấy rất an ủi. Nó khiến ông thấy mình giống một người cha hơn, chứ không đơn thuần là quân vương nữa.
- Tham kiến phụ hoàng, sao phụ hoàng lại đích thân đến đón, nhi thần rất ngại.
Ngoại trừ có chút cảm động, giọng điệu của hắn vẫn yếu ớt bình thản như lúc mới hồi kinh.
Chiêu Vũ Đế đưa tay ra muốn vỗ vai con trai, nhưng phát hiện động tác này hơi gượng gạo, ông khá lúng túng vỗ vai Tần Lôi nói:
- Tiểu tử thúi!
Trong phòng cũng không thoát khỏi tình trạng hoa cúc bủa vây, trên tường treo tranh hoa cúc, trong bình cắm hoa cúc, đến thảm trên sàn cũng là đồ án hoa cúc. Không ngờ ông lão lại say mê hoa cúc ngần ấy. Tần Lôi thầm nhủ.
Sau khi đặt Tần Lôi lên ghế đã lót ba lớp nệm gấm, lại lót thêm thảm mỏng dưới hai đầu gối hắn, các thái giám cung nữ bèn lần lượt lui ra, nhường lại không gian riêng cho hai phụ tử.
Chiêu Vũ Đế ngồi trên ghế gấm đối diện Tần Lôi, mặt đầy nét cười nhìn Tần Lôi đến độ hắn sởn gai ốc. Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn tế nhị hỏi:
- Trên mặt nhi thần có hoa cúc à?
Chiêu Vũ Đế bật cười:
- Nếu mặt con nở hoa cúc thì vẫn ổn.
Rồi ông nghiêm mặt lại:
- Chỉ là ngắm tiểu tử thúi của mình từ xa trở về mà thôi.
Tần Lôi ngại ngùng cười, nói:
- Vậy người tiếp tục nhìn đi.
- Quả thực xem trên mặt mình là hoa cúc rồi, có gì đáng nhìn đâu.
Chiêu Vũ Đế cười mắng, lại dịu giọng nói:
- Con vì sao đổ bệnh, trẫm đương nhiên biết. Con làm rất tốt, vượt ngoài dự đoán của mọi người.
- Nếu không phải có phụ hoàng che chở, nhi thần làm gì cũng không xong.
Lời này mặc dù có chút khoa trương, nhưng cũng có chút đạo lý. Nếu không có Chiêu Vũ Đế ở trong kinh áp chế hai nhà, lại giúp hắn làm rất nhiều chuyện ở sau lưng, ví dụ như phục hưng việc ở nha môn, bổ nhiệm khâm sai Vương, hỏi trách đốc phủ hai tỉnh, vân vân. Nếu không có Chiêu Vũ Đế ở sau lưng trợ giúp hay thậm chí là tranh luận lý lẽ, Tần Lôi chỉ có thể bó tay trơ mắt nhìn.
Huống chi sau khi hắn bị ám sát, Chiêu Vũ Đế và Lý Hồn trở mặt ngay lập tức, còn trở tay trừ khử Lý Nhất Khương. Dù Chiêu Vũ Đế vẫn có dụng ý nắm giữ hoàng quyền của chính ông, nhưng Tần Lôi nào phải tiện nhân được giúp đỡ mà còn ra vẻ tài giỏi, hắn thành khẩn nói:
- Nhi thần vạn phần cảm tạ phụ hoàng.
Chiêu Vũ Đế cười cười, giơ tay lên nói:
- Con gọi trẫm một tiếng phụ hoàng, đây là những việc người làm cha nên làm, huống hồ con không chịu thua kém nên phụ hoàng xử trí cũng thoải mái.
Vẻ mặt Tần Lôi có phần kích động, thầm nhủ ông lão bị gì thế? Đổi hướng đi đường tình cảm rồi à? Nhưng không thể phủ nhận, Tần Lôi dễ bị tình cảm chi phối nhất.
Hai người nói vài câu phiếm rồi từ từ vào chủ đề chính. Chiêu Vũ Đế khẽ ho một tiếng, hỏi:
- Sau này có dự định gì?
Tần Lôi bèn lặp lại lời đã nói với Thái tử cho Chiêu Vũ Đế nghe.
Chiêu Vũ Đế dĩ nhiên không giống Thái tử chỉ ngồi nghe, ông khẽ chau mày:
- Xương cốt thật sự không bị gì chứ?
Trong thời buổi rối loạn, ông không mong Tần Lôi lại chạy trốn.
Tần Lôi cũng không giấu Chiêu Vũ Đế:
- Đại phu nói nghỉ dưỡng một tháng là khỏi, không cần thời gian dài đến thế.
Lúc này lông mày Chiêu Vũ Đế mới giãn ra, từ biểu hiện chín chắn và trí tuệ chính trị ở phương nam của Tần Lôi thì hắn làm thế tất có đạo lý của hắn, ông liền gật đầu lắng nghe hắn giải thích. Đến bản thân ông cũng không nhận ra mình đã xem Tần Lôi là trợ thủ đắc lực và đáng được tôn kính, đối với hắn cũng không ra lệnh răn dạy như mấy nhi tử khác, thay vào đó là hỏi han và thương lượng.
- Trên đường về, nhi thần đã có hiểu biết đại khái về thế cục trong kinh, hôm nay cũng trông thấy thái độ của các quan viên thân sĩ đối với nhi thần, có thể cho là vừa hiếu kỳ vừa nể sợ.
Tần Lôi mỉm cười nói, dường như đang nhớ lại tình hình lúc đó.
- Hiếu kỳ và nể sợ?
Chiêu Vũ Đế vuốt cằm nói:
- Không tệ, bọn họ không ngờ Long quận vương trong kinh có vẻ cố chấp bảo thủ, đến phương nam lại thành tinh, đâu ngờ con lại cứng rắn đến thế...
Nửa câu sau bị bỏ lửng, nhưng Tần Lôi biết ông định nói gì, hắn cũng hiểu ông không muốn đem những chuyện trong bóng tối nói rõ ra. Nghĩ đến đây, Tần Lôi tiếp lời:
- Trong tình hình rắc rối phức tạp như hiện giờ, nhi thần nghĩ vẫn duy trì một lực lượng uy hiếp có thể làm bọn xấu kinh sợ rất tốt, để chúng đừng kiêu ngạo quá đáng.
- Nếu nhi thần thường lui tới trong kinh, lâu ngày những bọn còn tinh quái hơn hồ ly sẽ phát hiện, hóa ra tên Tần Lôi này vô quyền vô thế, không có gì đáng ngại, lúc đó chúng sẽ không sợ nhi thần nữa. Huống chi thế lực trong kinh phức tạp, rắc rối các nơi rất khó giải quyết, muốn làm gì cũng bị cản trở quá nhiều nên khiến cho người ta khó mà hành động.
Tần Lôi nói rất thẳng thắn và rõ ràng, vài tháng sống ở Trung Đô không để lại cho hắn ấn tượng tốt đẹp nào.
- Nhưng lâu ngày rồi, con sẽ bị kinh thành lãng quên.
Tần Lôi mỉm cười nói:
- Nếu vậy nhi thần không đi xa nữa, cứ ở gần kinh là được. Nhi thần sẽ thỉnh hoảng để họ nhớ đến mình.
Chiêu Vũ Đế nghĩ ngợi chốc lát, gật đầu nói:
- Cũng tốt, nhảy ra khỏi mớ rắc rối này thì con có thể tập trung tinh lực xây dựng tân quân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất