Quyền Bính

Chương 219: Vương gia, thôi thì ngài nhảy sông đi!

Chương 219: Vương gia, thôi thì ngài nhảy sông đi!
Quán Đào vội tự trách mình:
- Là thuộc hạ không tốt, hoàn toàn không tốt.
Tần Lôi phất tay bảo y đừng ồn nữa. Hắn lật đến trang cuối cùng, đọc khẽ:
- Tổng thu nhập thường lệ là ba mươi vạn lượng, thu nhập thất thường là 300 vạn lượng, nợ ngoài 350 vạn lượng, tổng tiền thu vào ba quý là 680 vạn lượng.
Trong đó, thu nhập thường lệ chính là thu nhập đáng tin cậy hằng năm, hiện giờ chỉ có thu nhập "sạch" của Thương Mậu Ti là như thế. Thu nhập thất thường hiển nhiên là những khoản không đáng tin cậy và không phải năm nào cũng có, bao gồm tiền mừng tuổi của Trầm lão đại gia, ban thưởng của Chiêu Vũ Đế cùng số cướp đoạt từ lão Tứ mà có. Còn nợ ngoài chính là mượn từ Tư gia và Trầm gia.
- Tổng chi tiêu thường lệ là 170 vạn lượng, chi tiêu thất thường là 270 vạn lượng, đầu tư là 440 vạn lượng, tổng tiền chi tiêu ba quý là 880 vạn lượng.
Tương tự, chi tiêu thường lệ là khoản chi ra mỗi năm,bao gồm tiền lương bổng lộc của thủ hạ, các phí thường lệ của các ngành khác, vân vân. Chi tiêu thất thường dĩ nhiên là khoản chi không phải năm nào cũng có, chủ yếu là phí thiết lập các ngành khác, ngoại trừ Thương Mậu Ti, còn có phí sắm đồ của Cảnh Vệ Ti. Mà phí thiết lập và mua mỏ quặng của Thương Mậu Ti đều được đặt ở mục đầu tư.
Quán Đào gật đầu nói:
- Tổng thu nhập cộng thêm phần dư năm ngoái là 220 vạn, lại giảm đi tổng chi ra thì chúng ta có được số tiền trong tầm tay.
Rồi y tán thán:
- Phương pháp tính sổ sách này của Vương gia quá tuyệt, vừa đơn giản lại dễ hiểu và rõ ràng nữa.
Tần Lôi cười khổ nói:
- Dù có hiểu cũng không thể đổi lấy tiền.
Quán Đào chỉ vào phần dư cuối cùng, an ủi:
- Tốt xấu gì cũng vẫn còn hai mươi vạn lượng bạc có sẵn, không quá tệ đâu.
Tần Lôi không lấy gì làm vui vẻ:
- Sao ngươi không nói cộng thêm 500 vạn lượng năm ngoái nữa thì cô vương có 850 vạn lượng nợ ngoài rồi? Địa vị đệ nhất nợ nần ở Đại Tần của cô vương e rằng trong ngàn năm nữa chẳng ai có thể bì kịp.
Quán Đào có chút khó hiểu nói:
- Vương gia, sao ngài cứ xem 850 vạn lượng này là nợ ngoài thế? Rõ ràng ngài đã nói đó là "tiền hiến" mà.
Tần Lôi nuốt nước bọt, đặt chén trà trong tay xuống, trầm giọng:
- Cô vương không nhất định phải dùng vàng thật bạc thật hoàn trả, có lẽ sẽ dùng quyền lợi nào đó, lần đặc xá nào đó để thay thế. Song cho dù dùng cách nào, cô vương cũng muốn trả lại khoản này cả vốn lẫn lời, nếu ta không trả hết thì để con cháu trả. Ta không thể để con cháu đời sau chỉ biết đòi hỏi mà không muốn làm tấm gương cho đi, ta mong chúng có thể biết ơn phải báo, đừng trở thành người như Dương Quảng.
Quán Đào cung kính tán thưởng:
- Vương gia quả thực mưu qua trăm đời.
Tần Lôi đau đầu nói:
- Tuy nghe rất thuận tai, nhưng có thể lập mưu ba đời là không tệ rồi, sau đó còn phải xem tạo hóa của lão Tần gia.
Quán Đào không cam tâm hỏi:
- Cảm thấy không có cách lập mưu trăm đời sao?
Tần Lôi nghe thấy liền nhắm nghiền mắt, lại ngả người nằm trên ghế, im lặng hồi lâu. Khi Quán Đào tưởng chửng Vương gia không có cách hay nào thì Tần Lôi buồn bã nói:
- Có lẽ có, có lẽ không, nhưng cô vương sẽ không thử đâu.
Quán Đào kinh ngạc hỏi:
- Tại sao vậy?
- Bởi vì... cô vương là người thực tế.
Tần Lôi khẽ đáp.
Tần Lôi cũng không lập tức rời kinh, hắn còn vài chuyện phải xử lý, hơn nữa chiếu cũng không ban xuống.
Cho nên hắn liền ở lại thuyền hoa. Tháng chín trời Trung Đô không có một bóng mây, bầu trời xanh trong như được gột rửa, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khiến lòng người cũng ấm theo, đến cả sông Ngọc Đới cũng trở nên đáng yêu hơn.
Quẳng đi gánh lo công việc, Tần Lôi bảo Thạch Cảm đặt ghế nằm trên khoang thuyền, lại pha bình trà ngon, hắn lười biếng dựa vào ghế nằm phơi nắng. Nhược Lan lo lắng đi ra vài lần, thấy trời trong xanh nên mới yên lòng, cô đưa một tấm chăn mỏng cho Tần Lôi rồi tiếp tục đi làm việc.
Thuyền hoa lơ đễnh trôi trên sông Ngọc Đới, tiết tấu chậm chạp khiến Tần Lôi buồn ngủ. Hắn nhìn lướt qua các thuyền hoa khác trên sông một lúc, song không có cô nương xinh đẹp nào đáng để ý nên hắn càng không có tinh thần. Tần Lôi hỏi Thạch Cảm sáng nay có việc gì không, sau đó hắn liền trở nên cao hứng. Hắn nhấp một ngụm trà thơm rồi nằm gọn trên ghế, vùi mình vào chăn rồi đi tìm Chu Công đánh cờ.
Nhưng hôm nay vị Chu Công kia quả nhiên đã mất hứng, bởi vì ván cờ vừa dọn ra thì liền có khách không mời mà đến gọi Tần Lôi đi mất.
Mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, hắn thở dài một cách nặng nề. Công phu nhịn tức của Tần Lôi đã tiến bộ rất nhiều, trừ vài chuyện ra thì bình thường không dễ dàng phát hỏa. Nhưng không may, bị phá giấc ngủ là một trong mấy chuyện đó.
Hắn khó chịu nhìn lão Tam đứng bên bờ ngoắc tay với mình, Tần Lôi nhỏ giọng nói thầm:
- Có bản lĩnh bơi tới đây đi.
Cũng may Thạch Cảm ở một bên, vội dặn Hắc Y Vệ chèo thuyền nhỏ đi đón Tam điện hạ.
Chỉ lát sau, Tam điện hạ hơi chật vật được kéo lên thuyền hoa. Y không hề trách Tần Lôi chậm trễ, liền chỉnh lại vạt áo rồi mỉm cười bước nhanh đến cạnh Tần Lôi, nói lời xin lỗi:
- Đã quấy rầy mộng đẹp của Ngũ đệ rồi, ca ca mong đệ thứ lỗi.
Có câu là vươn tay không đánh người tươi cười, hơn nữa tốt xấu gì cũng là Tam ca của mình, Tần Lôi đành phải kiềm chế cơn tức, tươi cười nói:
- Không sao, Tam ca mau ngồi đi.
Lúc này Lão Tam mới ngồi ở ghế đôn cạnh ghế nằm, hơi rụt rè nhìn Tần Lôi.
Tần Lôi biết ý của y, cũng biết y vì sao rụt rè như thế. Hắn không khỏi có chút ghen tị với lão Tứ vô liêm sỉ kia, trong lòng chua xót nhủ: "Nếu là lão tử đây bị nhốt, ít ngày nữa sẽ quy thiên, sợ là không có huynh đệ nào lo lắng, thậm chí không tiếc hạ thấp mình đi cầu xin người khác cho ta như thế."
Nghĩ đến đây, cách nhìn của Tần Lôi đối với lão Tam có chút đổi mới, ngữ khí cũng ôn hòa lại:
- Tam ca vẫn khỏe chứ, hôm trước ở trên bến cảng cũng không nói chuyện cho đàng hoàng.
Lão Tam ánh mắt phức tạp nhìn Tần Lôi, hơi hoảng nói:
- Đúng thế...
Gặp lại Tần Lôi, Tần Lâm có cảm giác như đã cách nhau cả một kiếp. Y nhớ rõ lần trước tiễn Tần Lôi rời kinh, tiểu tử này tuy rằng cố gắng trấn tĩnh, nhưng nỗi lo thấp thỏm về tương laivô định vẫn hiện rõ trên mặt. Không ngờ mọi người đều nghĩ vị Ngũ điện hạ bị Thái Úy đưa đến phương nam gánh trách nhiệm lại có thể làm dậy sóng trong tình hình rối ren. Vô luận là quân đội hay quan phủ, thân sĩ dân chúng đều bị hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, nghiễm nhiên tôn sùng hắn làm Nam Vương.
Vì vậy Tần Lâm thấy được sự tự tin mãnh liệt từ Tần Lôi, sự tự tin này giúp Tần Lôi dù đối mặt với Lý Hồn hay Văn Ngạn Bác thì cũng có thể ưỡn thẳng lưng, không hề khiếp sợ. Thậm chí lão Tam có thể chắc chắn, tương lai Tần Lôi nhất định sẽ thành người mạnh nhất trong tất cả các huynh đệ.
Cho nên hôm nay hắn tới tìm Tần Lôi không chỉ là vì cầu Tần Lôi cứu, mà còn có ý định tỏ thái độ. Nhưng lời đến bên miệng lại khó nói ra, dù sao mọi người cũng không thân cho lắm, hơn nữa chính y cũng là ca ca của Tần Lôi...
Tần Lôi cũng không nói chuyện, mỉm cười nhìn lão Tam, chờ y định thần lại. Chỉ thấy sắc mặt Tần Lâm thay đổi liên tục, cuối cùng khẽ cắn răng, tựa hồ quyết định, y mỉm cười nói:
- Du thuyền trên sông Ngọc Đới, nằm ghế ngủ say sưa, đệ quả thực biết hưởng phúc đấy.
Lúc này thị vệ bưng lên tiên tảo, táo, lê, nho..., đủ loại trái cây chất đầy bàn, lại dâng thêm một vò rượu khiến Tần Lâm thấy mà sửng sốt, thất thanh:
- Ngũ đệ, đệ bệnh nặng thế mà còn muốn uống rượu?
Đối với người không biết tiết chế thì lão Tam rất khó xem trọng, y không khỏi có chút thất vọng.
Tần Lôi nghe vậy, cười ha ha nói:
- Đệ đây "Thà rằng say vì ôn nhu hương, chứ không ngưỡng mộ bạch vân hương của Vũ Đế." (*)
Dáng vẻ hào phóng tự nhiên đó khiến lão Tam bị dọa đến sửng sốt.
(*) Nguyên văn "Ninh nguyện túy tử ôn nhu hương, bất mộ vũ đế bạch vân hương": Hán Vũ Đế Lưu Triệt khi về già tìm thuốc trường sinh bất lão ở khắp nơi. "Bạch vân hương" ý chỉ tiên cảnh, "ôn nhu hương" ý chỉ muội muội Triệu Hợp Đức của Triệu Phi Yến, hàm nghĩa câu này chính là ở trong lòng mỹ nhân còn sướng hơn làm tiên, không cần học theo Hán Vũ Đế tìm thuốc tiên.
Tần Lôi cũng thây kệ y, sai vệ sĩ tháo nắp bình rượu, một mùi hương rượu táo ngọt lịm xộc vào lỗ mũi lão Tam khiến y ngạc nhiên thốt lên:
- Rượu này sao lại có vị táo vậy?
Tần Lôi mới cười nói:
- Đây là rượu táo do huynh đệ ở nông trường tự làm, Tam ca mau nếm thử.
Thị vệ liền rót một chén cho Tần Lâm, chỉ mới nhìn chất rượu màu xanh nhạt thì Tần Lâm đã cảm thấy cổ họng mát lạnh. Y quay sang Tần Lôi cười cười, rồi nâng chén lên, che mặt nếm thử. Rượu vào miệng dịu nhẹ ngọt lành, không hề có cảm giác cay nồng như rượu thường, khiến người ta uống xong một ngụm còn muốn uống thêm ngụm nữa. Bất tri bất giác, Tần Lâm liền uống một hơi cạn sạch rượu trái cây trong chén, tán thán:
- Thơm ngát dịu ngọt, lại không dễ say, đã quá!
Đoạn y có chút ngượng ngùng nói:
- Vậy mà ta lại nói đệ cả ngày chỉ biết uống rượu.
Tần Lôi cũng nâng chén lên hớp một ngụm, cười nói:
- Quả thật tiểu đệ yêu thích thứ trong chén, nhưng cũng biết nặng nhẹ, đành phải lấy rượu trái cây kia tạm an ủi bản thân.
Nói lời này cũng không ngoa, lần trước uống rượu, thân thể hắn vốn rất khỏe, song lại mềm nhũn ra nên hắn thật không dám uống nữa.
Vệ sĩ lại rót thêm rượu cho Tần Lâm, y liền từ từ uống cùng Tần Lôi nói chuyện:
- Nghe nói Ngũ đệ muốn đi kinh giao tu dưỡng, chuyện này là thật ư?
Tần Lôi gật đầu, gác chân lên ghế đôn, lười nhác nói:
- Không nghỉ ngơi một chút thì xương cốt rã hết mất.
Tần Lâm có chút lo lắng nói:
- Hoàng gia chúng ta đã bị chèn ép đến thế mà Ngũ đệ còn muốn chỉ lo thân mình?
Y nói không ngoa, Lý Hồn và Văn Ngạn Bác, một văn một võ liên thủ gây khó dễ với Chiêu Vũ Đế. Nhưng Chiêu Vũ Đế một bước cũng không nhường, hiện tại mỗi buổi triều sắp trở nên náo nhiệt như chợ sáng rồi.
Tần Lôi khẽ thở dài:
- Hiện tại tiểu đệ đến chức vị khâm sai cũng trả rồi, Thiên Tử Kiếm cũng giao, liền nhận làm Đại Tông Chính đồ bỏ đó, không thể quản được chuyện triều đình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất