Quyền Bính

Chương 219.1: Vương gia, thôi thì ngài nhảy sông đi!

Chương 219.1: Vương gia, thôi thì ngài nhảy sông đi!
Lão Tam dùng mắt ra hiệu với Tần Lôi, hắn liền vẫy bảo thị vệ lui đi, trên khoang chỉ còn hai người nói chuyện. Lúc này lão Tam mới hạ giọng nói:
- Đệ vì chức Đại Tông Chính mà cảm thấy không được thoải mái sao?
Tần Lôi nhướn lông mày, thản nhiên nói:
- Người một nhà không nói hai lời, trong lòng đệ nghĩ như thế nào, huynh lại không biết ư?
Lão Tam ha ha cười, thấp giọng nói:
- Ta cảm thấy đệ quá lo lắng rồi.
Tần Lôi "A" một tiếng, mỉm cười nói:
- Xin lắng tai nghe.
Lão Tam nghiêng người tới trước kề sát ghế nằm, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói:
- Vừa nghe tin tức này, ca ca cũng hiểu được phụ hoàng muốn loại trừ Ngũ đệ ra khỏi việc chọn người. Nhưng càng nghĩ càng thấy bất thường, nếu thật sự có khả năng đoạn tuyệt đệ, phụ hoàng làm sao dùng mọi cách che chở đệ, còn giao đại quân hoàng tộc cho đệ xây dựng lại làm gì?
Đoạn y nhấn mạnh:
- Tuy rằng phủ Binh hiện tại không ổn, nhưng trăm năm trước cũng nổi danh là thiên hạ đệ nhất quân, trước giờ đều là do hoàng đế đích thân chưởng quản, chưa bao giờ mượn tay người khác!
Sắc mặt Tần Lôi dần nghiêm túc hẳn lên. Dù sao hắn và Quán Đào cũng là thay đổi giữa chừng, luận về phỏng đoán ý vua thì không thể so với việc bú sữa mới bắt đầu lo lắng, nên làm thế nào khiến mình được cha yêu thích hơn.
Dựa theo cách nghĩ của lão Tam, Tần Lôi quả thật cảm thấy Chiêu Vũ Đế có ý tứ thâm sâu hơn, hắn nhẹ giọng nói:
- Xin Tam ca giải thích nghi hoặc giúp tiểu đệ.
Lão Tam có chút ghen tị liếc Tần Lôi một cái, rồi buồn bã nói:
- Bệ hạ là có ý hạn chế đệ, nhưng không phải hạn chế việc đệ cùng hai vị ca ca cạnh tranh, mà là không hi vọng đệ tỏa sáng quá mức rồi che mờ tầm nhìn của người. Tuy rằng tính tình Phụ hoàng ẩn nhẫn, nhưng dù sao cũng là chí tôn của một quốc gia, không thể không để ý việc này.
Sắc mặt Tần Lôi thay đổi liên tục, suy nghĩ một lúc lâu rồi cau mày nói:
- Tam ca nói rất có lý, nhưng chưa từng nghe nói Đại Chính Tông có thể dời ổ bao giờ.
- Trước kia như thế thì đâu có nghĩa về sau cũng như thế.
Lão Tam thất thanh, khẽ cười nói:
- Tam ca chín tuổi bắt đầu học điển tịch chế độ Đại Tần, mặc dù không thể nói là đọc làu làu nhưng lại thuộc nằm lòng, vậy mà không biết có điều lệ nào nói rằng Đại Tông Chính không thể kế thừa đại thống.
Suy nghĩ của Tần Lôi bất chợt được đả thông. Nếu Chiêu Vũ Đế muốn phòng ngừa bọn quan viên dựa dẫm mình quá sớm nên an bài hắn ở phủ Tông Chính, đây có thể nói là nước cờ kì diệu. Việc này không chỉ giúp Tần Lôi danh chính ngôn thuận xử lý phủ Binh, lại có thể phòng ngừa hắn lớn lối, hơn nữa còn nắm trong tay quyền chủ động sắp xếp hắn trong tương lai.
Tần Lôi gật đầu xem như tán đồng cách nói của lão Tam. Hắn ngồi thẳng người, mỉm cười nói:
- Cảm tạ Tam ca giải đáp nghi hoặc giúp tiểu đệ, mặc dù đệ không có ý thay thế Nhị ca, nhưng nghe rồi vẫn thấy rất cao hứng.
Cái này gọi là giả lơ không biết, chính là lời xã giao không thể không nói, lão Tam hiểu rồi cười cười, lại nghe Tần Lôi nói:
- Có điều lời này hình như không nên do Tam ca nói ra.
Diễn trò rồi, Tần Lâm thầm nghĩ. Y ngồi thẳng người, thở dài một tiếng nói:
- Huynh đệ à, huynh đệ ruột của ta, ca ca cùng đường nên mới tìm đến đệ.
Tần Lôi cau mày nói:
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Tần Lâm cười khổ một tiếng, chua chát nói:
- Đệ đệ có điều không biết, nay đám người Đô Sát viện như lên cơn nghiện vậy, động xong lão Tứ lại tra đến trên đầu ta. Cả một nội thị tỉnh to tướng dính dấp tới thâm cung, Vương Công phủ đệ không biết có bao nhiêu, những thứ ám muội bên trong còn thiếu hay sao? Huynh đệ ta cũng còn nguy trong sớm muộn nữa là.
Y hơi quá lời rồi, Tần Lôi biết Đô Sát viện đúng là tra đến y, nhưng đám người thuộc Đô Sát viện bị thành quả kiểm tra lão Tứ thành công dội ngược đến choáng não. Bọn họ cũng không muốn dính dáng vào sâu trong hoàng cung, cùng với vô số tổng quản nội thị tỉnh của Vương Công phủ đệ. Những chuyện này đâu có phải muốn tra là tra được? Chỉ sợ được vài ngày thì tên đầu têu đứng sau chúng sẽ kêu ngừng thôi.
Tần Lôi rất rõ, con người lão Tam tinh quái, biết hắn không đối phó với Lão Tứ nên đến lấy lòng trước. Y lại yếu thế, tốt nhất còn muốn nâng chính y lên khiến cho Tần Lôi dần nảy sinh tình huynh đệ, sau đó cầu hắn giúp thì dễ dàng hơn.
Nhưng Tần Lôi có thể thông cảm được nỗi khó xử của y, cũng không có thú vui chà đạp huynh đệ của mình. Hắn khoát tay ngắt lời lão Tam, trầm giọng nói:
- Tam ca không cần nói nữa, khổ tâm của huynh thì tiểu đệ cũng biết. Thật ra huynh lo quá mức rồi, tiểu đệ không phải là kẻ không biết tốt xấu, việc hại người nhà giúp kẻ thù đệ ngàn vạn lần sẽ không làm.
Gương mặt lão Tam vẫn luôn xám xịt rốt cuộc cũng có chút huyết sắc, vui vẻ nói:
- Nói như vậy đệ không trách Lão Tứ nữa sao?
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau, nếu đệ muốn xử lý thì sẽ đích thân ra tay, không thể để người khác khi dễ, ai bảo y là là ca ca của đệ làm chi.
Lời này tuy bá đạo, nhưng lão Tam thấy nhẹ nhõm hẳn, siết thật chặt tay Tần Lôi nói:
- Y quả thật thực rất tệ, chờ khi cứu được y thì đệ muốn xử trí y thế nào cũng được, huynh nhất định không ngăn cản.
Tần Lôi vỗ vỗ tay của y, cười nói:
- Đây cũng không phải là chuyện mà đệ có thể quyết định, hôm nay là mười tám, đến ngày mốt là tảo triều, trong thời gian hai ngày rưỡi làm sao có thể lật lại chứng cứ xác thực của vụ án?
Lão Tam phút chốc tức giận, cầm lấy chén rượu uống ừng ực, lau miệng nói:
- Ầy, ai nói không phải, trong văn thư phòng của Đại Lý Tự, đơn kiện chất đầy hai thùng gỗ. Những chứng cớ, khẩu cung, văn thư thì đầy một phòng, nếu không thì sao đến cả phụ hoàng cũng không lật lại vụ án?
Tần Lôi hạ chân gác trên ghế xuống đất, vừa đi giày vừa nói:
- Vậy sao lại nghĩ đến việc tìm đệ?
Lão Tam nhìn chằm chằm Tần Lôi, chậm rãi nói:
- Không biết, nhưng ta thấy đệ nhất định có biện pháp. Chuyện ở phương nam phức tạp đến thế mà đệ giải quyết nhẹ tênh, ta tin rằng trên đời này nếu còn có một người có thể cứu lão Tứ, thì đó chính là đệ.
Dứt lời, y dường như dùng hết sức mình khom người, chua chát nói:
- Nếu đệ hết cách thì lão Tứ nhất định chết chắc rồi.
Tần Lôi vươn tay vỗ vai y, nhẹ giọng nói:
- Tam ca về trước đi, để đệ nghĩ biện pháp trước đã.
Lão Tam cúi đầu, đứng lên, hai mắt toát lên ý cầu khẩn mãnh liệt:
- Chỉ cần có thể giữ được mạng Lão Tứ là ổn, những việc khác không thành vấn đề.
Tần Lôi nghiêm mặt nói:
- Đệ sẽ tận lực.
Lão Tam lấy ra một phong thư dày cộm từ trong ngực áo đặt lên bàn, nhẹ giọng nói:
- Nếu muốn tìm chút đỉnh tiền xài thì lấy từ chỗ này, không đủ ta sẽ nghĩ cách gom góp.
Tần Lôi gật đầu, lúc này Tần Lâm mới có phần âu sầu rời đi.
Vẫn đưa mắt nhìn hắn đi xa, Tần Lôi mới quay sang nói với Thạch Cảm vừa đi ra:
- Nhìn xem.
Thạch Cảm mở phong thư rút ra một xấp tiền giấy nội phủ, gật đầu không nói lời nào, y lại tỉ mỉ đếm qua một lượt rồi nói một cách khó khăn:
- Hai triệu ba trăm ngàn lượng.
Tần Lôi cũng nhịn không được nữa "A" một tiếng, tán thán:
- Ngươi không nghe thấy lão Tam nói nếu không đủ thì vẫn còn, hai huynh đệ này quả thực biết tranh lại biết tham, vỏn vẹn hai ba năm liền theo đuổi các lão phú hào kia rồi. Đợi một thời gian, thiên hạ đệ nhất phú ông không phải họ thì còn ai nữa.
Rồi hắn có chút động tâm nói:
- Thiên hạ đệ nhất nợ nần như ta có nên cộng tác với bọn họ không?
Hắn đang cảm khái thì có Hắc Y Vệ quay vào bẩm báo:
- Vương gia, trên bờ lại có người vẫy tay với chúng ta.
- Cứ lờ như không thấy đi.
Tần Lôi đang tính toán có nên dùng một ít chỗ tiền này hay không, do đó không có tâm tình để ý đến người khác.
- Xem cử chỉ hình như là nữ.
Hiển nhiên Hắc Y Vệ rất hiểu tính Vương gia, sợ hắn hối hận nên yếu ớt bổ sung.
- À, vậy để xem thử.
Tần Lôi quay đầu nhanh chóng, đưa ánh mắt hướng đến trên bờ, chỉ thấy một vị thư đồng tuấn tú ở tả ngạn vẫy tay với mình, nhìn qua rất đáng yêu, cũng rất quen mắt:
- Đây là ai vậy?
Thạch Cảm ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
- Thị nữ của Lý cô nương, tên là Cẩm Văn.
Tần Lôi trong lòng giật mình, nhất thời cảm thấy chóng mặt nên vội nằm xuống ghế nằm, yếu ớt nói:
- Đi... hỏi một chút là chuyện gì, nếu không có việc gì thì ngàn vạn lần đừng để nàng ấy lên thuyền.
Nội tình chuyện này Thạch Cảm hiểu rất rõ, tuy rằng trong lòng cười trộm nhưng cũng không dám chậm trễ, y xuống thuyền nhỏ bảo thủ hạ chèo đến bên bờ. Đến gần thì thấy quả nhiên là tiểu nha hoàn Cẩm Văn xinh xắn, chỉ thấy nàng mặc áo xanh đội mũ, ăn mặc như thư đồng nên càng lộ vẻ thanh tú, khiến Thạch Cảm ngắm đến ngẩn ngơ.
Cái đuôi số một của Thi Vận cùng cái đuôi số một của Tần Lôi tất nhiên là đã sớm quen biết nhau. Thấy nét mặt ngây ngốc của Thạch Cảm, Cẩm Văn liền bực tức, vểnh miệng nói:
- Cục đá nát, ngươi mất hồn phải không?
Thạch Cảm cũng không phiền, ngược lại cười ngây ngô nói:
- Không có.
Cẩm Văn trợn mắt nói
- Đồ hũ nút, Vương gia nhà ngươi đâu?
Thạch Cảm cực kỳ nghiêm túc chỉ phía thuyền hoa, dùng giọng ôn hòa nhất để nói:
- Ở trên giường... À không, ở trên thuyền.
Cẩm Văn phỉ nhổ một tiếng, hậm hừ:
- Cả ngày đi theo một vị Vương gia có thể nói chết người, vậy mà mồm mép ngươi vẫn không lưu loát như thế.
Thạch Cảm nhức đầu, buồn bực nói:
- Vương gia cũng nói như vậy, nhưng ta vẫn không sửa được.
Hai người gặp mặt chí chóe đủ điều, cằn nhằn mãi không xong, lại làm cho một thư sinh anh tuấn đứng dưới tán liễu sau lưng Cẩm Văn sốt ruột. Cậu ta ho nhẹ một tiếng mới khiến Cẩm Văn định thần lại, thè cái lưỡi hồng ra, quay sang thư sinh đứng dưới tán cây dịu dàng nói:
- Tiểu thư, Vương gia ở trên thuyền.
Thạch Cảm lập tức há hốc miệng, ngay cả đầu lưỡi cũng có thể nhìn thấy...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất