Chương 220: Đại sự cả đời
Tuy nằm trên ghế giả chết, nhưng hai mắt Tần Lôi vẫn không rời khỏi người trên bờ. Hắn đã nhìn thấy hình bóng xinh đẹp kia, phảng phất tựa như gió tuyết khắc sâu trong lòng mình. Hắn nhìn chăm chăm đến quên cả thở, quên luôn cả thời gian, trong thiên địa chỉ có ta và nàng.
Có một dạo hắn cho là mình thay lòng, sợ mình không thể thừa nhận sự khiển trách của lương tâm nên không dám gặp lại nàng, do đó hắn không tiếc giả bệnh để tránh nàng.
Tuy rằng Tần Lôi nói với mọi người giả bệnh là vì muốn dứt ra khỏi rắc rối, tọa sơn quan hổ đấu, chậm rãi đợi cá cắn câu. Nhưng ai có thể nói một trong những phương án mà Tần Lôi đã chọn, có đúng là do cảm giác hổ thẹn trong tiềm thức đang tác oai tác quái?
Song đến khi hắn thực sự trông thấy nàng, tình cảm mãnh liệt trong lòng lại trỗi dậy, niềm vui sướng lớn lao cuốn tan tất cả do dự lẫn sự trốn tránh. Hắn chỉ muốn ôm lấy nàng, để nàng hòa tan vào trong lòng mình.
Được rồi được rồi, việc khác sau này hãy nói, mấu chốt là hiện tại, ta rất muốn nhìn thấy nàng. Tần Lôi nghiến răng nghiến lợi nói với chính mình, lại nói đến người cũng đã lên thuyền, không thể thực sự nhảy xuống sông mà trốn.
Trong lòng hắn hỗn loạn rối bời. Sau năm tháng, Tần Lôi lại gặp được mối tình đầu của mình. Thi Vận mặc áo lụa màu xanh nhạt, trên đầu vấn khăn, mặc dù một thân nam trang nhưng vẫn không thể che hết dáng vẻ phong hoa tuyệt thế kia.
Nàng cũng là trang tuyệt sắc như Vân Thường, lại mỗi người một vẻ. Vân Thường có mị lực khiến mọi vật trên thế gian trở nên ảm đạm thất sắc, dù là chim phượng cũng không dám sát cánh, dù là trăng ngời cũng không dám tranh nhau tỏa sáng cùng vẻ đẹp ấy.
Mà nét phong hoa của Thi Vận lại khiến cho thiên địa hết thảy đều rạng rỡ, từng gốc cây ngọn cỏ đẹp hơn vì nàng, từng hoa từng lá cũng vì nàng mà cao quý hơn.
Hai vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau, trong lòng Tần Lôi đưa ra kết luận, nhất thời lại thấy hổ thẹn vì bản thân ở trước mặt Thi Vận lại nhớ đến Vân Thường.
Thi Vận cứ đứng nhìn sắc mặt Tần Lôi biến hóa. Sen trong nước vẫn cứ thế, mặc dù lặng yên nở rộ nhưng không nói một lời. Năm tháng không gặp Tần Lôi, nàng cho là mình sẽ ức chế đến mức kích động, nhưng trên thực tế thì nàng lại trầm tĩnh vô cùng.
Vĩnh viễn không nên xem thường trực giác của nữ nhân.
Chờ Tần Lôi lấy lại tinh thần, phát hiện Thi Vận còn im lặng đứng đó, trên mặt không có một tia mất kiên nhẫn nào, cũng không hưng phấn là mấy.
Trong lòng thất vọng một chút, Tần Lôi mỉm cười với Thi Vận:
- Ngồi xuống trước đã.
Thi Vận khẽ gật đầu, định ngồi xuống cái đôn gấm bên cạnh Tần Lôi, hắn đột nhiên kêu lên:
- Đừng ngồi.
Thi Vận kinh ngạc đứng thẳng lên, quay lại cúi đầu nhìn đôn gấm kia, lại không phát hiện có gì dị thường. Chỉ nghe Tần Lôi phân phó Thạch Cảm:
- Nhanh vào phòng ta lấy ghế ra đây đi...
Thấy Thi Vận vẻ mặt khó hiểu, Tần Lôi ngượng ngùng nói:
- Ghế này khi nãy đã có người ngồi qua...
Thi Vận ấm áp trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Không có gì đáng ngại.
Nhưng nàng cũng không ngồi xuống nữa.
Thạch Cảm đem chiếc ghế mà Tần Lôi ngồi hằng ngày đặt cạnh Thi Vận, sau đó rất tự giác lui đi. Song y lại thoáng thấy tiểu nha hoàn Cẩm Văn vẫn đứng phía sau tiểu thư Lý gia, nét mặt cảnh giác nhìn Vương gia.
Thạch Cảm đưa mắt ra hiệu với Cẩm Văn, Cẩm Văn trừng mắt với y, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ. Thạch Cảm nghĩ nàng muốn canh người, phòng thủ Vương gia, trong lòng cảm thán một tiếng, đành rời khỏi khoang thuyền trước.
Khi rẽ về phía sau thuyền, Thạch Cảm bụng đầy tâm sự ngoái lại nhìn thì phát hiện Cẩm Văn không nói không rằng đi phía sau mình, hai người chỉ cách nhau một thước, suýt chút nữa làm y giật mình hét lên rồi.
Cẩm Văn hừm một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Thân là đại thị vệ trưởng mà lại bị tiểu cô nương dọa giật mình, người ta thực sự rất lo cho sự an toàn của Vương gia các người.
Thạch Cảm đỏ mặt, mạnh miệng nói:
- Trên đời này chỉ nàng mới có thể hù ta.
Tiểu nha đầu trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Theo ta ra phía sau, có chuyện hỏi ngươi.
Thạch Cảm vội vàng gật đầu, luống cuống đi theo. Nghe thấy phía sau có tiếng cười, y quay đầu hung tợn trừng mắt với hai tên Hắc Y Vệ đang cười với bộ mặt ti tiện, căm hận gằn giọng:
- Tối hôm nay hai người các ngươi ra khoang thuyền.
Hai tên Hắc Y Vệ lúc này mới hoảng, u oán nói:
- Đừng mà...
- Còn nói nữa thì ngày mai cùng nhau chà rửa!
Sau khi tỏ ra lợi hại thì y lập tức đổi thành bộ dáng ôn nhu, ngẩng đầu mà bước đến sau khoang thuyền. Song y lại thấy Cẩm Văn nhìn mình cười cười, rõ ràng nàng đã thấy y lấy việc công trả thù riêng rồi.
Thạch Cảm gãi đầu, muốn giải thích một chút, nhưng Cẩm Văn đã dịu dàng nói:
- Hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải thành thật trả lời cho người ta.
Dứt lời nàng giơ nắm tay nhỏ lên, hung tợn uy hiếp:
- Nếu không thì ngươi chết chắc!
Thạch Cảm vội vàng gật đầu cam đoan "tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, tận tâm tận lực" (biết cũng không nói, có nói cũng nói không hết, sẽ hết lòng hết dạ).
- Ai cần ngươi tận tâm tận lực làm gì?
Cẩm Văn có chút không hiểu nổi, nhưng vẫn rất hài lòng với thái độ của Thạch Cảm. Nàng nhỏ giọng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, phải chăng Vương gia các người còn có nữ nhân khác?
- Việc này...
Thạch Cảm gãi đầu, khó xử nói:
- Điều lệ quy định, không thể dùng bất cứ lý do gì tiết lộ ngôn hành cử chỉ của Vương gia với bất cứ ai.
Cẩm Văn chu miệng, không vui nói:
- Vậy từ nay về sau ngươi đừng mơ tưởng nhìn thấy thái độ vui vẻ nữa.
Nói xong nàng liếc y một cái, nũng nịu:
- Thạch Cảm ca, cứ nói đi, nói đi mà.
Nhưng mặc nàng õng ẹo thế nào, Thạch Cảm chỉ gãi đầu cười cười, không mở miệng nói một tiếng.
So với hai người ở khoang thuyền sau, hai người ở khoang thuyền trước cũng có chuyện thú vị để xem.
Chờ Thi Vận vừa ngồi xuống, Tần Lôi hết lấy chuối rồi lại lấy lê, Thi Vận mỉm cười nhận lấy rồi đặt trên bàn nhỏ, nhẹ giọng nói:
- Trời vào thu rồi, mấy thứ này tính hàn, nên ăn ít một chút.
Tần Lôi đành ngồi xuống, mặc dù Thi Vận không ăn trái cây, hắn cũng không thể hỏi nàng: "Ở đây có rượu, nàng uống không?", chỉ có thể gọi thị vệ dâng trà.
Thi Vận biết hắn xưa nay là một tên lười nhác, lại thấy hắn luống cuống, trong lòng bất giác mỉm cười, dịu dàng nói:
- Không phiền Vương gia nữa, thân thể của ngài còn đang mang bệnh mà.
Tần Lôi "ừm" một tiếng, cúi đầu thì thấy hơn nửa thân người của hắn nghiêng về phía trước, đã sắp rời ghế nằm, một bàn tay chống trên bàn, có chỗ nào giống như bệnh rất nặng đâu. Tần Lôi "ai ui" một tiếng, chậm rãi nằm lại trên ghế, thu hồi tay phải nhẹ xoa eo, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó như hoa cúc, nhe răng nói:
- Vừa thấy lão sư thì đệ tử liền kích động, cũng không biết sao lại đứng lên, không nói đến thì cũng không thấy đau.
Thi Vận là nữ đại phu phụng mệnh chăm sóc sức khỏe cho tiểu công chúa mà bệ hạ thương yêu nhất, y thuật cũng không kém vị ở phương Nam kia là bao. Thầy thuốc chẩn bệnh dùng "vọng, văn, vấn, thiết" (nhìn, nghe, hỏi, sờ), "vọng" lúc nào cũng đứng trước nhất. Không cần bắt mạch, vừa thấy sắc mặt Tần Lôi, nàng cũng biết được bảy, tám phần tình trạng của hắn.
Thi Vận thấy sức khỏe của hắn quả thật có hơi yếu nhưng đã chuyển biến tốt, không đến mức giống hôm qua Thạch Cảm đi bẩm báo là "suy yếu vô lực, ăn nuốt không trôi, đến cầm bút cũng không thể". Trong lòng không khỏi có chút có chịu, nàng nhẹ giọng nói:
- Hôm qua công chúa điện hạ biết Vương gia bị bệnh nên lo lắng không thôi, cả đêm trằn trọc, sáng sớm liền phái dân nữ xuất cung thăm hỏi. Hiện tại nhìn thấy Vương gia thân thể cũng không đáng lo ngại, thành thử công chúa cũng có thể ngủ ngon rồi.
Tần Lôi cũng không phải tên ngốc, sao lại nghe không ra thái độ u oán trong giọng nói của cô nương, đành giả vờ giận dữ trách mắng:
- Thạch Cảm này lớn già đầu rồi mà cứ thổi phồng mọi chuyện, ta cùng lắm bởi vì bệnh nặng mới khỏi, cộng thêm chuyến đi vất vả cho nên mới không dậy nổi. Ngủ một chút thì khỏi rồi! Thật là!
Thi Vận gật đầu, mỉm cười nói:
- Được vậy thì tốt rồi, dân nữ cũng có thể về báo lại với công chúa. Thỉnh Vương gia nghỉ ngơi cho khỏe, dân nữ cáo lui.
Dứt lời nàng khoan thai đứng dậy, cung kính khẽ chào.
Tần Lôi chưa từng biết Thi Vận cũng biết giận, hắn không tiện giả vờ nữa, bèn lấy tay chống lên mặt bàn đứng hẳn dậy, nhẹ giọng nói:
- Đừng đi.
Hai chữ này tựa như có ma lực khiến cho Thi Vận định xoay người đi lại dừng bước. Một lần nữa nàng xoay người lại, liền thấy Tần Lôi chống tay trên mặt bàn run rẩy đứng thẳng, Thi Vận thở nhẹ một tiếng:
- Nhanh ngồi xuống.
Nàng cũng không kiêng kị, liền bước nhanh đến cạnh Tần Lôi đỡ hắn ngồi xuống.
Tần Lôi nhìn Thi Vận quay lại, ha ha cười nói:
- Văn võ bá quan, vài vị huynh đệ, thậm chí là thái hậu phụ hoàng mẫu hậu đều không thể làm cho ta đứng lên, Thi Vận nàng là người đầu tiên...
Thi Vận cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Thi Vận thà rằng không làm người đầu tiên này.
Tần Lôi ngửa đầu cười với nàng, ấm giọng nói:
- Ngồi lại nói chuyện, ngước cổ khó chịu lắm.
Thi Vận liền ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống. Khi nãy nàng mới tỏ thái độ một chút, cơn tức giận đó đã biến mất dạng, lại khôi phục thái độ ôn nhu như nước.
Tần Lôi thấy nàng đoan trang ngồi đó, hắn ra sức gãi đầu, so với động tác của Thạch Cảm thì giống nhau như đúc, có thể thấy được đạo lý "gần đỏ thì đỏ" (tựa như câu "gần mực thì đen") ở đâu cũng có thể áp dụng. Suy nghĩ nửa ngày, Tần Lôi mới chua chát nói:
- Nàng muốn nghe lời thật hay lời giả?
Thi Vận nghe vậy cả người như kéo căng, răng khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói:
- Vương gia không cần giải thích với dân nữ.
Dứt lời, nàng thấy mình có phần lạnh nhạt quá mức, liền dùng âm thanh nhỏ hơn nói:
- Lời này của ngài đã nói rõ tất cả rồi.
Tần Lôi buồn bực nói:
- Ta còn chưa nói mà nàng đã hiểu? Vậy nàng thấy việc này thế nào? Muốn ta xử lý ra sao?
Đôi mắt Thi Vận hoe hoe đỏ, nàng cúi đầu thấp xuống, run giọng nói:
- Thánh mệnh há có thể vi phạm, ngài dĩ nhiên phải đáp ứng rồi...
Hai tay nàng nắm chặt góc áo, đè nén nỗi đau trong lòng, không muốn rơi nước mắt trước mặt hắn.
Tần Lôi "A" một tiếng, nghẹn ngào:
- Chuyện quái gì thế, sao ngay cả lão đầu tử nhà ta cũng dính dáng vào?
Thi Vận lại căng thẳng, lập tức ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to ngấn lệ, dứt khoát hỏi:
- Chẳng lẽ bệ hạ không chỉ hôn cho Vương gia sao?