Chương 220.1: Đại sự cả đời
Tần Lôi vò đầu nói:
- Chỉ hôn cái gì, ta sao lại không biết? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Thi Vận khó lắm mới để lộ ra tâm thái của tiểu nữ nhi, lại cúi đầu xấu hổ, thẹn thùng nói:
- Không được hỏi...
Tần Lôi mịt mù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa:
- Rốt cuộc chuyện là thế nào, nàng phải nói rõ cho ta hay, bằng không trong lòng ta lo sợ không nói, lỡ như bệ hạ thật muốn chỉ hôn gì đó, ta rốt cuộc nên đáp ứng hay là không đáp ứng đây?
- Không cho ngài đáp ứng.
Thi Vận sốt ruột nói:
- Trừ phi...
Nói đến nửa chừng nàng ngượng ngùng dừng lại. Lúc này các tiểu thư khuê các tuy rằng có thể liên hợp tụ hội, nhưng chỉ giới hạn trong khuê mật, ngoại trừ phụ huynh nhà họ thì rất ít khi tiếp xúc với nam nhân khác. Không phải ai cũng như Vân Thường có được cuộc tao ngộ đó, có sự quyết đoán đó để có thể rời nhà trốn đi, tìm kiếm lang quân như ý cho mình, cho dù là xinh đẹp như Thi Vận cũng không được.
Cho nên, tuy rằng chưa nói tới yêu, nhưng hai người tiếp xúc nhiều, nàng cũng không hoàn toàn ghét hắn, thậm chí không gặp một thời gian còn phát hoảng lên nữa. Chắc như vậy thì có thể xem là thích rồi, nhưng so với gả cho người hoàn toàn không quen biết thì thích hơn nhiều. Thi Vận nghĩ thế đấy.
Không thể nói là cô nương hận việc bị gả, chỉ là trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, hai người một thì mười tám một thì mười sáu, không thể dây dưa thêm nữa. Trong thời đại nam quyền thống trị này, gả cho trượng phu như thế nào thì các càng cũng không thể đổi ý, cho dù mạnh mẽ như Hà Dương công chúa cũng không được, bởi vì có câu "lấy gà theo gà, gả chó theo chó, con khỉ chạy khắp núi, gả cho cái đòn gánh thì ôm đi". Cho nên nói đây là đại sự hàng đầu của nữ nhân thì không hề khoa trương chút nào.
Thử hỏi lại có ai có thể tùy tiện mà không để trong lòng? Nếu không như thế, Thi Vận làm sao lại bỏ qua thói rụt rè của mấy cô nương, mượn dịp thay Vĩnh Phúc thăm hỏi đến tìm Tần Lôi thương lượng làm gì?
Nhưng Tần Lôi rõ ràng đã bị Thi Vận khiến cho đầu óc choáng váng rồi, hắn vẫn ngây ngốc hỏi:
- Trừ phi cái gì?
Thi Vận mới vừa rồi nhất thời sốt ruột, suýt nữa thổ lộ tâm tư của thiếu nữ, hiện tại muốn nàng nàng nói ra thì có đánh chết cũng không nói ra. Gương mặt Thi Vận ửng hồng, lảng sang chuyện khác:
- Trước đó vài ngày cùng công chúa đến thỉnh an Thái hậu và Cẩn phi nương nương, ai cũng nhắc đến ngài, muốn bàn chuyện hôn nhân của ngài.
Mới vừa rồi vẻ mặt muốn khóc của Thi Vận quả thực khiến Tần Lôi đau lòng muốn chết, làm sao còn dám nhắc đến vị kia ở phương Nam. Thấy Thi Vận không hỏi tới, thôi thì chuyện tới đâu hắn sẽ tính tới đó, chờ nghĩ ra được cách tốt hơn sẽ nói với Thi Vận. Sau khi hạ quyết tâm, Tần Lôi phút chốc cảm thấy thoải mái, hắn cười ha hả:
- Không vội đâu, ta còn trẻ như vậy mà.
Thi Vận lắc đầu nói:
- Nam tử mười sáu tuổi thì kết hôn chỗ nào cũng có, Vương gia lại kéo dài đến hai năm rồi, trễ nhất là mùa đông năm nay nên có một kết quả.
Đoạn nàng hỏi lí nhí như muỗi kêu:
- Nếu là bệ hạ chỉ hôn cho Vương gia thì ngài tính sao?
Tần Lôi vội bày tỏ thái độ:
- Đến lúc đó ta nhất định nghe theo nàng.
Thi Vận mặt càng đỏ hơn, dịu dàng:
- Người ta nói nghiêm túc với ngài mà.
Tần Lôi vẻ mặt vô tội nói:
- Quả thật nghe theo nàng mà, nàng nói được thì được, nàng nói không được thì không được.
Thi Vận thẹn thùng cúi đầu, yếu ớt nói:
- Người ta nói không được cũng có ích gì đâu?
Tần Lôi lại ha ha cười:
- Chỉ cần nàng nói không được, ta liền nói với phụ hoàng "Hung Nô chưa diệt, sao lo chuyện nhà", phỏng chừng lão đầu tử sẽ kích động, không làm khó ta nữa.
Thi Vận không ngờ lại là chủ ý hỏng bét này, nàng bực tức:
- Như vậy cũng được, nhưng khi xong hết mọi chuyện, đến lúc đó người ta muốn nói được thì cũng không ổn nữa rồi...
Tần Lôi lại nói:
- Người phát động trước thì chế trụ được người, người phát động sau thì rơi vào thế bị động! Chi bằng cô vương tự mình đi tìm một người trước, rồi đến nhà nàng ta cầu thân, không phải xong hết mọi chuyện sao?
Mặc dù không nói rõ ra, nhưng Thi Vận cũng biết Tần Lôi muốn đến nhà nàng. Trong lòng thì thấy ấm áp, nhưng lại khổ sở nói:
- Vậy chẳng phải là tự ý quyết định rồi ư? Không được không được, sẽ bị trưởng bối nhà gái đá ngay ra ngoài.
Tần Lôi liền đổi sách lược:
- Ta đây đi cầu Thái hậu trước, nói là ta đã để mắt đến con gái nhà nào đó rồi, xin người cầu thân, thế này ổn rồi chứ?
Thi Vận nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra biện pháp tốt hơn, nhẹ giọng nói:
- Cứ thử xem, cùng lắm thì mất mặt một lần thôi.
Dĩ nhiên không phải nói Tần Lôi mất mặt rồi.
Tần Lôi ra sức gãi đầu, buồn bực:
- Nàng nói kết hôn là chuyện hai người, sinh con cũng là chuyện hai người, tương lai già đi làm bạn thì vẫn là hai người. Tại sao hai nhân vật chính lại không thể phát biểu ý kiến chứ?
Thi Vận chấp nhận hoàn toàn.
Thương lượng xong đối sách, tâm tình hai người nhẹ nhõm hẳn đi, lại nói về đề tài thoải mái hơn. Thi Vận tựa hồ đã quên truy vấn nguyên nhân thực sự vì sao Tần Lôi lúc đầu trốn tránh mình, cho nên Tần Lôi cũng hô to may mắn. Hắn không động não ngẫm lại, nữ nhân, nhất là người như Thi Vận có thể nào quên chuyện này cho được?
Có lẽ Tần Lôi biết, nhưng hắn thà rằng không biết.
Hai người cố ý tránh xa khỏi đề tài kia, nói chuyện tự khắc vui vẻ hơn. Thời gian giống bị trộm đi vậy, bất tri bất giác mặt trời đã ngả tây, ánh chiều tà cuối ngày rải đầy mặt sông, khoác một tấm áo vàng cam lên thân hai người.
Nhìn mặt sông lấp lánh ánh kim, Thi Vận lúc này mới giật mình nói:
- Đã trễ thế này rồi sao? Công chúa nhất định sẽ lo lắng.
Nói xong liền đứng dậy cáo từ. Tần Lôi tuy rằng không nỡ để nàng rời đi, nhưng cũng không có lý do lưu người ta lại, đành phải gật đầu nói:
- Nàng về trước đi, nói cho Vĩnh Phúc mấy ngày nữa ta sẽ đi thăm muội ấy, mong muội ấy lên tinh thần một chút.
Thi Vận che miệng khẽ cười nói:
- Nào có ca ca hung dữ như vậy...
Nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của Tần Lôi, và cự tuyệt ý định đứng lên tiễn nàng của hắn. Nàng gọi Cẩm Văn vẫn đang lưu luyến không muốn đi, sau đó rời khỏi với sự bảo hộ của một đội Hắc Y Vệ.
Tần Lôi cùng Thạch Cảm nhìn hai cô gái đứng trên thuyền nhỏ đang vẫy tay với mình, đồng thanh thở dài nói:
- Nữ nhân a...
Xem ra Thạch Cảm không biết dùng biện pháp gì, cuối cùng đã làm cho Cẩm Văn nguôi giận.
Đợi cho hai cô gái xuống thuyền rồi lên xe ngựa, Tần Lôi thu hồi ánh mắt, lại phát hiện Thạch Cảm vẫn đang nhìn theo, hắn cười mắng:
- Thứ không tiền đồ này, lão tử còn muốn tìm tiểu thư Thượng thư làm vợ. Ngươi cũng khá, câu dẫn được tiểu nha hoàn rồi.
Thạch Cảm thành khẩn nói:
- Thuộc hạ cảm thấy cưới vợ không phải gả cô nương, không thể tìm người có gia thế tốt hơn mình nhiều.
Tần Lôi liền chắp tay nói:
- Thất kính thất kính, cô vương nói ngươi rốt cuộc sẽ khinh cuồng một phen, nào ngờ vẫn không có tinh thần như thế!
Đêm tối, thuyền hoa của Tần Loi được các chiến thuyền hộ tống đi ven bờ sông, rẽ vào sông Tiểu Thanh. Rời xa huyên náo, oanh ca yến ngữ, bỏ neo ở bến tàu lạnh lẽo, bốn phía đều yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn trong thuyền hoa lóe lên.
Nhược Lan ngồi trước bếp than, sững sờ nhìn ánh lửa, nồi canh gà trên bếp đã tỏa ra mùi thơm mê người,khiếnTần Lôi dù đang ởphòng khác xem văn thư cũng cảm thấy đói bụng.
Ở một nơi Tần Lôi không thể nhìn thấy, khuôn mặt của Nhược Lan như giận dỗi mà cũng như đangmỉm cười, dướiánh lửalộ vẻ phiền muộn.
Hôm nay tiểu thư Lý gia ở đây cả buổi trưa, Nhược Lan biết, nhưng làm thế nào được? Tiểu thư Lý gia không thể so với Vân Thường, ngay cả ghen cũng không ghen được, cũng chỉ có thể làm như khôngbiết.
- Xong chưaCô thèm muốn chết rồi.
-
Từ phía sau vọng lại giọngkhiển trách khiến Nhược Lan hoàn hồn lại. Làm sao bây giờ? Âm thầm thở dài kìm lòng lại, Nhược Lan nhẹ nhàng nói:
- Xong rồi, ngài mau rửa tay đi.
-
Nói xong nàng lấy khăn, bắc nồi đất còn nóng hôi hổi xuống bếp.
Tần Lôi dọn dẹp qua quýt văn thư trên bàn, chạy đi rửa tay, khi trở lại đã thấy mặt bàn hỗn loạn đã được thu dọn sạch sẽ. Văn thư được phân loại đặt bên phải có thể thuận tay lấy, giữa bàn để trống.
Nhược Lan đặt lên bàn một lồng cơm màu vàng nhạt, bày ra sáu bảy món ăntinh xảo cùng với một chén canh gà. Thấy Tần Lôi tới, nàng mỉm cười:
- Ngài đã đói rồi, mau ăn cơm thôi.
Tần Lôi ngồi xuống, cười nói:
- Nhược Lan đúng là tiểu quản gia của ta, ta làm sao sống thiếu ngươi được.
Nhược Lan che miệng khẽ cười nói:
- Ngài chỉ biết dụ người ta vui vẻ, khi ngài hành quân đánh giặc bên ngoài không mang theo nô tỳ vẫn tốt đấy thôi.
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Mấy tên kia có thể nấu ăn là tốt lắm rồi, đâu bằng tiểu Nhược Lan khéo tay đây ?
-
Nói xong hắn lại cảm thán:
- Canh gà thật là thơm, tay nghề của Nhược Lan thật giỏi a!
Quả nhiên Nhược Lan bị lời ngon tiếng ngọt của Tần Lôi dỗ cho mây tan gió lặng. Nàng bưng canh gà, đặt một chiếc thìa lên, mang đến trước mặt Tần Lôi, dịu dàng nói:
- Nhân lúc còn nóng, ngài hãy uống đi.
Tần Lôi cười nhận lấy, hít một hơi khen:
- Tuyệt thay!
Hắn lại biết điều hỏi:
- Thấy ngươi từ xế chiều đã bắt đầu nấu,có phải có bí quyết gì không?
Nhược Lan cười ngọt, dịu dàng đáp
- Vân Thường muội muội nói, canh gà vàng có thể giúp cường thân kiện thể, ôn thận tán hàn, bổ trung ích khí, có thể tẩm bổ cho Vương gia, chống đỡ hàn khí trên sông, ăn vào mùa này là hợp nhất. Khi nấu phải dùng lửa nhỏ, cho nên hơi lâu.
Nói xong nàng mỉm cười:
- Lần tới nô tỳ sẽ nấu từ trưa, sẽ không để Vương gia phải đói.
Tần Lôi gật đầu, múcmột thìa canh đưa vào trong miệng, nhắm mắt thưởng thức. Sau đó sắc mặt trở lên nghiêm túc, rồi lại chuyển thành cau màylàm Nhược Lan lo lắng. Hai tay nàng xoắn lấy khăn lụa, thở cũng không dám thở gấp, rất lâu sau, Tần Lôi mới mở mắt, thở ra một hơi, lắc đầu không nói.
Nhược Lan dè dặt hỏi:
- Rất khó ăn sao?
Nào ngờ Tần Lôi rung đùi đắc ý ngâm nga:
- Uống canh gà này, đời này khó quên, nếu sau này không được uống thì làm sao bây giờ?
Nhược Lan giờ mới biết Tần Lôi đang trêu mình, nhẹ nhàng đấm hắn một cái, không bỏ qua:
- Vương gia cứ quen trêu Nhược Lan, làm nô tỳ sợ hãi.