Chương 221: Tất cả nghetheo lời Vương gia
Tần Lôi tiện tay ôm lấy thân hình ấm áp của nàng, cười ha ha:
- Tiểu tâm can của ta làm sao có thể nấu món khó ăn?
-
Nói xong hắn múc một thìa đưa lên môi Nhược Lan, dịu dàng nói:
- Không tin ngươi nếm thử xem, so với ngự thiện trong hoàng cung còn ngon hơn nhiều.
Nhược Lan kiều mị nhìn Tần Lôi, miệng nhỏ khẽ mở, nhẹ nhàng ngậm chiếc thìa, chậm rãi uống từng chút nước canh, bắt chước Tần Lôi nhắm mắt lại. Khi nàng mở ra, đôi mắt đã có hơi nước mông lung, tình ý miên man nhìn Tần Lôi, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra, liếm bờ môi nóng bỏng.
Thân thể cường tráng của Tần Lôisao có thể chịu được loại dụ hoặc này? Hắn gầm nhẹ một tiếng, buông thìa trong tay ra, hai tay liền ôm chặt lấy thân hình mềm mại kia, môi gắn lên đôi môi ướt át kia. Nhược Lan ưm một tiếng, vươn tay ngọc ôm lấy cổ Tần Lôi, nhiệt tình đáp lại.
Có câu tình chàng ý thiếp thì đến gió vu sơn, uyên ương đêm gáy ai còn nghe tiếng.
Mây đen thành Bắc, thuyền hoa trên sông tự sáng, nơi nụ hoa e ấp lại được một phen gió dập.
Tần Lôi dường như đã hoàn toàn bình phục.
Ngày thứ hai, hắn ngượng ngùng giả vờ bị bệnh, nói với Nhược Lan đang thay quần áo cho mình:
- Cô bé kia thế nào rồi?
Được rồi, hắn thừa nhận, hắn không quen giả vờ.
Nhược Lan đi cho Tần Lôi một đôi dép mới, nghe vậy ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Niệm Ngọc muội muội vẫn khỏe, nhưng vẫn sợ người, ngài muốn gặp nàng sao?
Tần Lôinâng cằm của Nhược Lan, cười ha ha nói:
- Không giống như ngươi nghĩ.
-
Coi như hắn đã chấp nhận đề nghị của Nhược Lan.
Lúc Niệm Ngọc tới, Tần Lôi đang ăn sáng.
Cô gái kia lúng túng nấp sau lưng Nhược Lan, Nhược Lan kéo nàng đến trước mình, dịu dàng khuyên bảo:
- Niệm Ngọc, đây là Vương gia, ngươi không nhận ra sao? Mau thỉnh an đi
Niệm Ngọc như muốn độn thổ, cúi đầu nói lí nhí:
- Nô tỳ bái kiến Vương gia…
Trong lòng Tần Lôi đau xót, dùng ngữ khínhẹ nhàng nhất, ấm giọng nói:
- Mau ngồi xuống.
Niệm Ngọc khiếp sợ nhìn Nhược Lan. Nhược Lan kéo tay nàng, cùng nhau ngồi xuống, lấy một chén cháo hạt dẻ, đưa tới trước mặt Niệm Ngọc, mỉm cười nói:
-Niệm Ngọc à, thật ra chúng ta đã sớm biết nhau. Tạo hóa trêu ngươi, hôm nay mới nói chuyện lần đầu.
Niệm Ngọc nhìn Tần Lôi giống như đã từng quen, khẽ gật đầu. Không biết làm sao, nước mắt tuôn rơi.
Tần Lôi cũng có chút thổn thức. Một hồng nhan như hoa như ngọc, vận mệnh cũng mỏng như hoa.Vài đại nhân vật chơi trò chơi, đem cuộc đời nàngnghiền nát thành từng mảnh.
Kìm chế những suy nghĩ lung tung, Tần Lôi áy náy nói:
- Một năm nay ngươi gặp bất hạnh, trách nhiệm này bản vương không thể tránh, cômuốn nói lời xin lỗi ngươi.
Niệm Ngọc chậm rãi lắc đầu, không nói gì.
Tần Lôi thở ra nhẹ nhõm, nhẹ nhàng an ủi:
- Chuyện quá khứ cho nó đi theo dòng nước đi, cuộc sống mới của ngươi bắt đầu rồi. Sau này sẽ không có ai dám khi dễ ngươi nữa.
Niệm Ngọc ngẩng đầu, cung kính nhìn Tần Lôi, nhẹ giọng:
- Cám ơnVương gia.
Tần Lôi phất tay, cười nói:
-Cơm nước xong nói sau, tối qua mới chỉ uống một ngụm canh, cô đói muốn chết.
Nhược Lan xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Ăn điểm tâm xong, Tần Lôi gọi Niệm Ngọc vào trongphòng bên, dặn Thạch Cảm canh cửa, trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ. Thấy thái độbất an của Niệm Ngọc, Tần Lôi ân cần:
- Không cần lo lắng, cô chỉ muốn tâm sự với ngươi.
Quỷ mới tin hắn, tâm sự còn cần đóng cửa?
Cũng may Nhược Lan luôn nói tốt cho hắn, Niệm Ngọc cùng dần bình tĩnh lại. Tần Lôi cho là mấy câu ma quỷ của mình có tác dụng. Hắn hài lòng nói:
- Chúng ta quen biết đã lâu, lúc ngươi bị bệnh, cô còn chăm sóc ngươi. Hôm nay tìm ngươi là muốn hỏi, ngươi có dự định gì cho tương lai không?
Niệm Ngọc cắn môi. Suy tư trong chốc lát, nàng cúi đầu nhẹ giọng đáp:
- Ta muốnvề nhà…
Tần Lôi “ồ” một tiếng, trầm ngâm nói:
Là chuyện này sao? Nghe nói cha ngươi thiếu tiền đánh bạc, chạy rồi mà.
Thấy tâm trạng của cô nương này như thế, Tần Lôi nào dám nói thật, bịa một câu nói dối cho xong chuyện.
Nghe được tin này, Niệm Ngọc cũng không ngạc nhiên, gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Không bị bắt là may lắm rồi.
Tần Lôi đổ mồ hôi, nha đầu này thật mạnh mẽ, lại nghe nàng hỏi:
- Vậy mẹ ta đâu?
Tần Lôi vuốt mấy cọng râu ngắn tũn dưới cằm, bất đắc dĩ nói:
- Không tìm thấy, có thể là đi cùng cha ngươi rồi.
Niệm Ngọc lo lắng
- Vương gia, ngài có thể giúp nô tì tìm mẹ không? Sức khỏe bà rất yếu,không chịu khổ được.
Nói xong nàng khóc toáng lên.
Tần Lôi phải vội vàng đồng ý mới khiến cô nương này ngừng khóc. Tần Lôi thăm dò:
- Chuyện một năm trước, cô biết ngươi cũng bất ngờ, nên không hỏi.
Niệm Ngọc cảm kích gật đầu, run giọng nói:
- Đa tạ Vương gia thông cảm.
Tần Lôi mỉm cười:
- Không có gì, cô vương muốn hỏi ngươi vài chuyện đã qua, được chứ?
Niệm Ngọc nhẹ giọng:
-Xin Vương gia cứ hỏi.
Tần Lôi vuốt cằm:
- Ông ngoại ngươi là ai?
Niệm Ngọc lắc đầu:
- Mẹ nô tỳlà cô nhi, trong nhà không có người thân.
Tần Lôi lại “ồ” một tiếng, lại hỏi:
- Vậy mẹ ngươi sao lại theo cha ngươi?
Niệm Ngọc hồi tưởng một lát, nhẹ giọng:
- Bọn họ chưa hề nói qua,nhưng sau khi nô tỳ vào Nội Thị Tỉnh, phát hiện rất nhiều cử chỉ điệu bộ của mẹgiống nữ quan trong cung.
-
Tần Lôitrầm ngâm nói:
- Nhớ lại đi, còn có việc gì làm ngươi khắc sâu ấn tượng nữa không?
Đầu tiên Niệm Ngọc lắc đầu, sau lại như nhớ ra chuyện gì, nàng ngẩng đầu lên nói:
-Nô tỳnhớ rồi, ngày nô tỳ bị cha bán vào cung, mẹ mang nô tỳ đến Tướng phủ kia…
- Hải?
Tần Lôi thất kinh hỏi:
- Gặp ai?
Niệm Ngọc lắc đầu:
- Không ai cả, người ta không cho mẹ nô tỳvào, mẹmang nô tỳra đứng ở ven đường, nhưng xe kiệu ra vào đều được bảo vệ cẩn thận, không có ai để ý tới mẹ con ta.
Tần Lôi gật đầu, hỏi thêm vài câu, nhưng Niệm Ngọc cũng không biết thêm gì, Tần Lôi cũng không làm khó nàng, nhẹ nhàng hỏi:
- Lại hỏi vấn đề đầu tiên, tương lai ngươi có dự định gì không?
Niệm Ngọc cắn môi, đờ đẫn nửa ngày, mờ mịt nói:
- Nô tì không biết.
-
Thiên hạ to lớn, nhưng không có nơi nào cho nàng đi.
Tần Lôi nghe thế lại ân cần khuyên nhủ:
-Côcó hai lựa chọn cho ngươi, ngươi chọn nhé?
Niệm Ngọc gậtđầu, khẽđáp:
-XinVương gia chỉ bảo.
- Nói trước, cô không thiên về cái nào, ngươi chọn cái nào cũng được.
Tần Lôi giải thích một câu, mới hòa nhã nói tiếp:
- Đầu tiên, ngươi ở đây cùng với Nhược Lan, ở tới khi nào cũng được.
Niệm Ngọc nghe xong lại nhẹ giọng hỏi:
- Thứ hai?
Tần Lôi cố nén xúc động, cười ha ha:
- Thứ hai cũng là chuyện tốt, lão Thái hậu của Đại Tần chúng ta đang thiếu một cô nương tiếp chuyện, muốn ngươi đi. Thái hậu hòa ái dễ gần, lại nhân từ với người dưới, ngươi đến đó không lo phảichịu ủy khuất.
Niệm Ngọc nghe Tần Lôi nói xong, cúi đầu ngồi đó.Tần Lôi cũng không thúc giục, lặng lẽ đợi nàng mở miệng.
Một lát sau, Niệm Ngọc buồn bã lên tiếng
- Nô tỳ nghe theoVương gia.
Tần Lôi cười khan một tiếng, vò đầu nói:
- Thế không tốt. Sao cô vương quyếtthay ngươi được?
Niệm Ngọc vẫn cúi đầu như trước, buồn bã nói:
- Nô tì nghe theo Vương gia.
Tần Lôi xoa xoa đầu, cảm thấy mặt mình đã đỏ chín rồi, lấy tay sờ sờ vẫn mát như thường. Hắn ấp a ấp úng nói:
- Ta thấy, mai ngươi cứ đi xem một chút, nếu cảm thấy không thoải mái, phủ của cô vương luôn chào đón ngươi.
Văn Trang Thái hậu là ai? Đó là lãothái thái thông minh nhất Đại Tần, Muốn Niệm Ngọc tiến cung, là để dạy dỗ nha đầu cho Tần Lôi ư?
Chỉ cần trong khả năng, Tần Lôi sẽ không đắc tội vớingọn núi mà mình dựa vào.
Niệm Ngọc đờ đẫn trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhẹ giọng:
- Nô tì nghe theoVương gia.
Hai người rơi vào tình huốngkhông còn lời để nói. Tần Lôi ho một tiếng, nói quanh co:
- Ngươi cứ ngồi ở đây, cô vương còn có việc phải làm, ta đi trước.
-
Niệm Ngọc đứng dậy thi lễ:
- Cung tiễn Vương gia.
-
Tần Lôi gật đầu chật vật rời đi.
Nhìn bóng lưng Tần Lôi biến mất, Niệm Ngọc như bị rút hết khí lực, ngã trên ghế, nước mặt lặng yên chảy ra, lăn trên hai gò má.
…..
Ra khỏi căn phòng làm cho hắn xấu hổ, đứng ở đầu thuyền, Tần Lôi cảm thấy khó thở. Hắn buông lỏng vạt áo để gió sông thổi vào lồng ngực của mình, như thế mới bớt được vài phần buồn bực.
- Vương gia, xe đã chuẩn bị xong.
Giọngcủa Thạch Cảm vang lên bên tai làm Tần Lôi hoảng sợ. Hắn quay đầu chửi loạn một trận làm Thạch Cảm choáng váng không hiểu ra sao.
Phát tiết một hồi,, Tần Lôi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Hắn thở dài một hơi nói:
- Vất vả cho ngươi!
-
Không biết là nói gã vất vả chuẩn bịxe ngựa hay là vất vả làm nơi trút giận.
Thạch Cảm buồn bực nói:
- Không vất vả, đây là việc thuộc hạ phải làm…
Thấy Tần Lôi đi vào phòng, căn bản không để ý lời gã nói, Thạch Cảm nhức đầu, trong lòng thầm kêu xui xẻo.
Một lát sau, một hán tử từ trong phòng đi ra,nhìn Thạch Cảm lắc đầu, trầm giọng nói:
- Đi thôi.
Thanh âm đúng là của Tần Lôi.
Thạch Cảm nhìn Vương gia nhà mình hoàn toàn thay đổi, vừa định ca ngợi một phen, nhưng hôm nay Tần Lôi không muốn nói chuyện, hắn buồn bực đi tới mạn thuyền, đạp lên ván gỗ đi xuống, Thạch Cảm đành phải chịu,nhanh chóng chạy theo.
Thuyền hoa dừng ở một đoạn đê trên sông Tiểu Thanh. Dưới hàng liễu có bảy tám cỗ xe bình thường dừng ở đó, trên dưới một trăm Hắc y vệ mặc thường phục, cảnh giác nhìn tên râu xồm đi tới ngày càng gần, nếu không phải đội trưởng của bọn họ đi ở đằng sau, bọn họ sớm đã đuổi đi rồi.
Thạch Cảm thấy dáng vẻ khẩn trương của đám thuộc hạ, thấp giọng mắng:
- Các người mù rồi sao mà không nhận ra Vương gia? Vương gia đấy.
Hắc y vệ ngượng ngùng thi lễ với Tần Lôi thì bị Tần Lôi ngăn lại. Đợi Hắc y vệ đứng dậy, Tần Lôi trợn mắt với Thạch Cảm:
- Biết cái gì gọi là giữ bí mật không? Không cần cả ngày nghĩ đến cái gì mà gấm văn tú cần, làm chính sự đi!
Nói xong hắn bực tức leo lên một chiếc xe ngựa.
Thạch Cảm gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói thầm:
- Sao lại là ta phải chịu trận vậy?
Vài Hắc y vệ ở bên cạnh cười trộm, Thạch Cảm trợn mắt:
Còn cười thì đi lau sàn tàiHắn hù cho mấy tên đó lập tức trở về quy củ.
Khó khăn leo lên xe ngựa, Thạch Cảm lại không thấy tên râu xồm kia đâu, thay vào đó là một văn sĩ mặt trắng có ba sợi râu mép, lần này đãó kinh nghiệm, gã hỏi dò:
- Vương gia?
Văn sĩ mặt trắng cười nói:
- Thạch đại nhân nói đùa, tại hạ là Tôn Thường Hải, Long quận vương điện hạ đang ở sau lưng ngài.
Thạch Cảm há mồm, quay đầu thì thấy sau lưng không có ai. Tai lại nghe tiếng cười quái dị, Thạch Cảm làm sao không nhậnra đó là tiếng cười của Tần Lôi? Gãquay đầu trở lại chỉ thấy văn sĩ kia cười đến rơi râu.
Thạch Cảm cảm giác trong đầu mình có hai người, uể oải nói:
- Không nên trêu người như thế…
- Làm cho Vương gia vui vẻ cũng là một trong những việc của Thị vệ trưởng.
Tần Lôi nghiêm nghị nói xong lại ôm bụng cười ha hả.