Chương 222: Hết cắt tay lại treo cổ
Xe rẽ phải qua đường Huyền Vũ, vào đường Tông Chính, hai bên đường ngợp bóng cây xanh.T ông Chính phủ của Đại Tần tọa lạc ở nơi này.
Con đường này rất rộng, không kém đường Đại Tướng Quân bao nhiêu, nhưng mặt đường là đất vàng, hơi gồ ghề, không đẹp bằng một nửa đường đến phủ Thái Úy.
Xe ngựa đi qua cửa trước của Tông Chính Phủ, chạy nửa vòng đi về phía sau phủ. Một Hắc y vệ đi xuống, đến trước mặt thị vệ già, lấy ra một tấm lệnh bài, trầm giọng nói:
- Vị lão ca này, cảm phiền đi báo một tiếng, nói có người của Long quận vương tới quý phủ.
Thị vệ giàthấy bọn họ hung hăng đi tới, vốn đã sợ, lại thấy người ta nói chuyện khách khí, liền tiếp nhận lệnh bài, cung kính nói:
- Xin đại quan chờ chút, tiểu nhân đi bẩm báo.
-
Nói xong lão dặn dò thuộc hạ tiếp đón tử tế, còn lão thì chạy vào thông báo.
Không tới một khắc, trong viện có tiếng xôn xao, mười mấy quan viên áo tím co giò chạy tới, đến cửa thì dừng lại, sắp xếp theo chức quan thành hai hàng, cung kính nói:
- Cung nghênh thượng sai.
-
Quan chức Tông Chính phủ đều là hoàng thân, tuy quyền lực chỉ bằng cái rắm, nhưng tai mắt cực tinh, tin tức linh thông, sao có thể không biết Long quận vương điện hạ vài hôm nữa sẽ làm chủ Tông Chính phủ.
Lùi vạn bước mà nói, là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Đại Tần, một tay nắm giữ phương nam, một tay nắm vũ trang của Tông tộc, cho dù không vào Tông Chính phủ, mấy người này vẫn cứ phải nhiệt tình nghênh đón Long quận vương.
Một danh sĩ mặt trắng có ba sợi râu nhảy xuống, được Hắc y vệ vây quanh đi vào Tông Chính phủ. Nhìn quan viên hai bên, văn sĩ mặt trắng mỉm cười:
- Các vị không cần thi lễ nữa.
Văn sĩ này kỳ thực rất muốn cười. Khi hắn lên triều, tất nhiên nhớ rõ cả triều cùng mặc một sắc tím, dường như rất khó phân rõ cao thấp. Nhưng mà tước phẩm của bọn họ khác xa nhau. Người ta đường đường là Tể tướng Thượng thư, kém cỏi nhất cũng là Thị lang, còn những người này, cấp hàm cao nhất chỉ là Viên chủ sự Ngoại lang mà thôi.
Quan viên hai bên tuy mặc phục sức tam phẩm trở lên, nhưng cũng biết đều là chức quan không đáng tiền, cũng chỉ ăn mấy bát cơm khô, oai phong với tiểu dân tiểu quan thì được chứ đối với nhân vật như Long quận vương thì nào dám bất kính, cho dù là môn khách của hắn cũng không dám.
Một đám thành thành thật thật đi theo văn sĩ vào sân, vài chủ sự theo văn sĩ vào nhà, còn lại đều tự giải tán, nghe bảo là “có công vụ”. Văn sĩ vào phòng cũng không nhún nhường, ngồi ở ghế chủ vị, các chủ sự thì ngồi ghế dưới.
Mấy người hàn huyên vài câu, quả nhiên mấy thân vương Tông Chính không có mặt, chỉ có vài chủ sự giữ nhà. Văn sĩ không để ý tới độ chăm chỉ của Tông Chính phủ, nói với một người tước vị cao nhất:
- Phiền vị quốc công này dẫn ta đi gặp Tứ gia một chút, vương gia nhà ta có chuyện muốn hỏi hắn.
Hắn cao quý mà lại bình tĩnh, khí thế không cần cố ý mà tự uy, làm cho vài vị hoàng thất cảm thấy hắn đang ra lệnh vậy. Nghe lệnh của hắn là việc kinh thiên địa nghĩa vậy.
Vị quốc công kia không nói hai lời, đứng dậy:
- Mời Trương tiên sinh đi theo hạ quan.
-
Y không xưng theo tước vị mà xưng theo quan chức, làm cho văn sĩ vuốt vuốt cằm.
Đi theo vị quốc công vào một cái sân lớn nhìn rất quen mắt, dẫm lên đá cuội trải đường, được một đoạn, văn sĩ kia mới giật mình nghĩ : “Hóa ra đây là nơi trước kia lão Tứ ngồi tù”.
Trở lại chốn cũ, cảnh còn người mất, tất nhiên là có cảm giác là lạ trong lòng.
Dùng cảm giác hồi tưởngnhững thứ đã mất đi để nhìn phòng giam, một lúc lâu sau hắn mới đến trước cửa một đại viện. Quốc công dẫn đường nhìn người của vương phủ thất thần nãy giờ, nhẹ giọng nói:
- Tứ gia ở bên trong.
-
Nói xong y có chút ấp úng:
- Vị tiên sinh này ... nếu là người của vương gia, vậy thì cũng tính là một phần tử trong hoàng tộc…
Văn sĩ mỉm cười vuốt cằm nói:
- Đúng , không tính là người ngoài.
Vẻ mặt vị quốc công kia hơi thả lỏng, y cười khan:
- Lần này là người bên ngoài muốn đối phó với Tứ gia, thần không giúp được gì, lại còn phải giúp bọn chúng trông giữ Tứ gia, trong lòng vô cùng áy náy. Chúng thần chỉ có thể để cho Tứ gia thoải mái một chút, cho nên…
Văn sĩ thấy y quanh co vòng vèo, còn tưởng y muốn cái gì đó, không phải là ưu đãi đặc thù sao? Chỉ bằng tài đức kinh người của lão Tam lão Tứ, không có ưu đãi mới là lạ. Nghĩ vậy văn sĩ mỉm cười:
- Ta không nhìn thấy gì cả. Nếu ta là kẻ nhiều chuyện, vương gia cũng sẽ không phái ta tới, quốc công cứ yên tâm.
Vị quốc công kia vỗ vỗ đầu, cười nói:
- Cũng đúng, mời tiên sinh vào, hạ quan còn một chút việc cần làm, thứ cho không thể tiếp.
-
Thấy y không muốn vào trong, vănsĩ cũng không miễn cưỡng, đẩy cửa đi vào.
“ Rầm” một tiếng làm cho các Hắc y vệ bảo vệ văn sĩ khẩn trương, vừa định vây văn sĩ vào giữa, lại bị hắn ngăn cản, còn nhe răng cười với mấy tên thần kinh mẫn cảm:
- Nếu nhìn mèo thành hổ, thì tương lai cô đánh hổ thật thế nào?
Mấy Hắc y vệ cười hắc hắc tránh ra, hiển nhiên hiểu câu nói của văn sĩ, nhưng trận hìnhphòng thủ ngày càng kĩ càng hơn.
Văn sĩ đảo mắt một vòng quanh sân. Không giống ngói xanh tường bẩn bên ngoài, bên trong điêu lan ngọc thế, ngói vàng tường đỏ, trên cửacó đồ án phi thiên màu vàng, sân có một cây công tôn, dưới cây còn để một cái bàn ngọc. Nơi này chắc chắn được thợ giỏi bố trí, không có chút sai sót nào.
Thêm một chút hoa quý cỏ lạ, nhìn có vẻ xa hoa, vừatráng lệ lại không có ý phô trương, ngược hẳn với thân phận tôn quý của chủ nhân nơi này, bàn ghế bình thường như nhà dân chúng.
Văn sĩ khinh thường chửi một tiếng “ ra vẻ” nhưng trong lòng thì than thở, ngày trước mình ngồi tù trong một khu nhà bé bằng bàn tay, ngoài gian phòng ngói xanh cũng chỉ có hai cây hòe già... à, còn có cái máng như máng lợn dính chút nước. Nếu không có nó, thì hắn không thể nào nuốt nổi thức ăn vào cổ họng.
Cùng là ngồi đại lao Tông Chính phủ, cùng là hoàng tử quận vương, tội của hắn với lão Tứ cũng khác nhau một trời một vực, nhưng vì sao đãi ngộ của hai người cũng khác nhau một trời một vực? Trong lòng văn sĩ buồn bực tự hỏi.
Mang theo cảm xúc này, văn sĩ nhấc chân đá cửa phòng, muốn mát mẻ vài câu để đòi lại công bằng. Hắn liếc mắt một chút nhìn toàn cảnh căn phòng, hít sâu một hơi rồi hét lớn:
- Người tới… Cứu người… Không cần gấp…!
-
Càng nói càng có mùi cười trên nỗi đau người khác.
Chỉ thấy trên xà nhà, có một người mặc áo thêu ngũ trảo kim long đang treo cổ lủng lẳng. Ghế dưới chân bị đạp đổ, tiếng động vừa rồi chính là tiếng ghế đổ.
Miêu tả rõ ràng như thể, chỉ là muốn nói rõ vẻ buồn cười của vị vương gia này, lụa trắng vòng qua cổ, ghế đã đạp đổ, bước tiếp theo nên là hai mắt trợn trừng lười lẽ ra ngoài, bắt đầu đái bậy ị đùn. Nhưng người này hình như chưa quyết định chắc chắn, hai tay đặt lên khăn lụa. Nhìn qua trông giống như đang leo xà.
Văn sĩ tiến đến, làm người này hoảng sợ, buông tay muốn nhảy xuống, nhưng mà tay y cầm không phải là xà đơn mà là phương tiện tự sát lưu truyền ngàn đời. Cho nên tuy buông hai tay ra, đầu lại treo lên tấm lụa, hoàn thành bước cuối để thắt cổ tự sát.
Văn sĩ kia không thể nghi ngờ, chính là Tần Lôi. Hắn và đám vệ sĩ tận mắt chứng kiến một kiện tướng thể dục thể thao biến thành một con quỷ treo cổ, không khỏi thấy thoải mái, liềnhô một tiếng: Hảo!
Gần mực thì đen, toàn thân đám vệ sĩ của Tần Lôibịt kín trong y phục màu đen. Cái biệt hiệu Hắc y vệ quả nhiên không phải thứ tốt đẹp. Hơn nữa vị Tứvương gia đang giãy đành đạch trên xà nhà kia lại muốn đối phó vương gia của bọn họ. Tần Lôi vừa tới Trung Đô y đã bày tiệc treo đầu dê bán thịt chó, hại hắn tý thì xấu mặt, lại còn phái người đến cạnh Tần Lôi muốn vu oan cho hắn. Không thể tha thứ nhất là còn điều động quân đội muốn giết Tần Lôi.
Đối với quá trình thưởng thức vụ thắt cổ, đám Hắc y vệ không hề có tâm lý ngại ngần nào. Mang cho vương gia một cái ghế, mời hắn ngồi xuống, rồi đứng sau Tần Lôi, bọn họ ngửa đầu nhìn Tứ vương gia đang điên cuồng giãy giụa, còn có người chậc chậc bình luận:
- Tư thế khó nhìn, giống như con cóc vậy… ta thấy có một vẻ đẹp thê lương….
- Ngươi nói hắn có thể mất kiểm soát không? Ta cược năm lượng hắn không thể, ai muốn cược?
- Ta cũng năm lượng.
- Chơi! Theo! Theo! Ta chơi!
Thấy mấy tên quỷ đang giết nhà cái, Hắc y vệ đầu têu buồn bực:
- Thế này thì chơi gì nữa, đánh cái rắm á.
Tần Lôi vẫn đang nghe bọn chúng nói hươu nói vượn đột nhiên mở miệng:
- Cô vương mở ván bài, ai cược hắn vì vỡ xương sống mà chết thì đứng ở bên trái, cược hắn ngạt thở mà chết thì đứng bên phải, cược hắn chết vì cả hai nguyên nhân đứng ở giữa. Mỗi người năm lượng, càng nhiều càng tốt.
Cũng may vị trên xà nhà đã bất tỉnh, bằng không nghe được bọn hắn đánh cược sẽ bị tức mà chết.
Chỉ trong chốc lát, mười lăm Hắc y vệ đứng bên phải, năm người đứng bên trái, Tần Lôi nháy mắt, cười mờ ám:
- Một cơ hội cuối cùng, ai không cược buông tay.
Hắn gào một tiếng, hai kẻ đang đứng bên phải chạy sang trái, một kẻ bên trái chạy tới bên phải. Còn có một kẻ cắn răng đứng vào giữa.
Nếu không có Tần Lôi hô ngừng, đám người này sẽ càng ngày càng chạy loạn. Tần Lôi cao giọng nói:
- Đặt rồi buông tay, bây giờ mở bát…
-
Tiếng nói vừa dứt, hắn quay người phóng ám tiễn, hàn quang lóe lên, nghe xoạt một tiếng, dải lụa trắng đã bị cắt đứt, ngườitrên đó cũngrơi xuống,nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Tần Lôi gật đầu với một Hắc y vệ, hắc y vệ kia tiến tới làm động tác cấp cứu, Tần Lôi trở nên nghiêm túc, nhìn đám người vẫn đang cợt nhả.
Những người này vào nam ra bắc, trong máu đã có tính không sợ giời chẳng sợ đất, nhưng nước ngấm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ cần Tần Lôi ra mặt, bọn này liền ngoan ngoãn co đầu rụt cổ ở đó, chờ hắn răn dạy.
Tần Lôi thấy thái độ đáng thương của bọn họ, không khỏi bật cười, đám kia thấy có cửa, cũng cười hắc hắc theo, ý muốn qua được lần này.
- Đừng có cười.
Thấy vương gia kêu lên như sói, đám Hắc y vệ ngừng cười, lại đáng thương nhìn Tần Lôi. Chỉ thấy Tần Lôi thong dong đi về bên trái, gõ đầu từng tên một, lớn tiếng quát:
- Các ngươi là đầu đất à? Trước giờ ta dạy một lũ heo sao?
Nói xong hắn chỉ một người hỏi:
- Ta hỏi ngươi, thắt cổ tự sát sẽ chết như thế nào?
Người kia ngẩng đầu cao giọng nói:
- Báo cáo huấn luyện viên có ba loại, một, ngạt thở mà chết, haigãyxương sống mà chết, ba bị sợ chết.
Tần Lôi nghe xong cười nói:
- Nói không sai!