Quyền Bính

Chương 31: Huynh đệ gặp nhau

Chương 31: Huynh đệ gặp nhau
Bộ lễ phục này là do phủ chức lễ thự hỏi ý kiến của Tần Lôi rồi mất bảy ngày hoàn thành, hôm qua mới đưa đến.
Vốn Tần Lôi thích hai màu đen trắng, nhưng sau khi đến thế giới này, hắn hơi phản cảm màu trắng. Cho nên chọn màu đen làm màu chính cho lễ phục của mình
Trang phục quan chức Đại Tần noi theo quy định của nahf Đường, tam phẩm trở lên mặc áo đỏ, ngũ phẩm trở lên mặc áo tía, Thất phẩm trở lên mặc áo lục, cửu phấm mặc áo lam. Màu vàng là của hoàng thất. Hoàng đế mặc hoàng bào thêu rồng vàng, còn các hoàng tử thân vương cứ theo đó mà thành lệ.
Trăm năm chinh chiến làm Đại Tần tôn trọng sự ngắn gọn, cải cách tay áo dài của quan viên thành buộc gọn, rút ngắn vạt áo, nó giúp cho trang phục của quan viên nước Tần quốc trở nên uy vũ, gọn gàng hơn.
Đây cũng là lý do lớn nhất mà nước Tề hay cười nhạo nước Tần là “một nước nôngthôn” , vương công quý tộc khi nhắc tới nước Tần là nói nước Tần thô lỗ. Mỗi khi như vậy, họ lại đua ra trang phục áo quan “chẳng ra cái gì “ của nước Tần để chứng minh.
Có điều, Tần Lôi cảm giác trang phục này rất hay,không giống như quan phục rộng thùng thình của nước Tề. Hắn chưa tới tuổi trưởng thành, cho nên không búi tóc, mà chỉ dùng khăn thêu ô long buộc lại. Hắn khoác áo khoác màu đen thêu bàn long, vai rộng eo nhỏ. Trước ngực để lộ áo trong thêu bằng kim tuyến. Bên hông đeo ngọc khắc bàn long, bên cạnh đeo hai vậy là bảo kiếm cùng ngọc bội. Bàn chân nhỏ hơi nhấc lên để lộ ra một đôi giày tường vân.
Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Vốn Trầm Thanh cùng Thạch Uy toàn thấy điện hạ trang phục thường nhưng nhẹ nhàng mà tiêu sái. Hiện tại khi hắn thay đổi trang phục, họ lại thấy Tần Lôi có vóc người thẳng thắn, mày kiếm mắt sáng, đúng là hậu duệ quý tộc xuất hiện trước mặt hai người với khí thế bất phàm, không giận mà uy.
Hai người cùng thốt lên:
- Điện hạ thật sự quý phái.
Tần Lôi đang hơi đắc ý, nghe xong , nét mặt hắn ỉu xìu, phiền muộn nói:
- Các ngươi chỉ chú ý tới y phục, mà quên đi ta sinh ra đã có phong thái như vậy rồi.
Hai người Trầm, Thạch thường thường đi theo Tần Lôi, biết rõ điện hạ mặt dày nên cũng không nói tiếp, chỉ mỉm cười đứng một bên.
Đội ngự lâm quân kia cũng thay áo giáp bách luyện, đằng sau mặc áo choàng đỏ tươi. Sau khi phủ thêm giáp cho chiến mã, tất cả lên ngựa. Tất cả đám quân lính một tay cầm cương, tay cầm trảm mã đao dài sáu thước, lẳng lặng nhìn vị điện hạ trẻ tuổi.
Dưới sự tháp tùng của Trầm Thanh Thạch Uy, Tần Lôi ngồi trên chiến xa, nói với Hoàng phủ Hiệu úy:
- Vào kinh..
Hoàng Phủ Thắng Văn ôm quyền, nói to:
- Tuân lệnh!
Y xoay người lên ngựa, ra lệnh:
- Khởi hành!
Y vừa dứt lời, năm trăm tinh kỵ quân ngự lâm đồng thời đáp: “Khải…” Thanh âm chỉnh tề hung hồn, làm người nghe tưởng như bị điếc tới nơi. Năm trăm con ngựa hộ tống xa giá thái tử vào kinh đô, nhưng mang theo khí thế của thiên quân vạn mã.
Đội kỵ sĩ với khí thế phi phàm làm các thương đội đều để ý, xì xào phán đoán thân phận người trong xe.
….
Đoàn xe đi được nửa đường, bỗng từ phía tây có một đội kỵ binh chạy lại như bay. Đội kỵ binh đó cũng mặc khải giáp qua trăm lần luyện, cũng áo choàng màu đỏ tươi, uy phong lẫm liệt, ngay cả số người cũng là năm trăm.
Hai đội ngũ càng ngày càng gần, nhưng không hề có ý giảm tốc. Mãi cho tới lúc cách nhau chừng một trượng, hai bên nhất tề hét lớn một tiếng: “Hộ!”rồi như một mũi tên bị chẻ làm đôi mà không hề có một lấy một chút dừng lại, khoảng cách giữa hai đội không đủ cho một chiếc xe điqua.
Hai đội đi sát bên nhau, khoảng cách gần nhất cách có một thước. Gương mặt từng kỵ sĩ đều giấu sau mũ giáp, nên không nhìn rõ sắc mặt. Nhưng xem bọn họ ngồi trên lưng ngựa vững như núi thái sơn, động tác đều nhịp, không hề có một chút luống cuống.
Quân Ngự lâm bảo vệ Tần Lôi tiếp tục đi về phía trước. Thoáng cáiđội kỵ binh đối diện đã vượt qua khiến cho tầm mắt trở nên thoáng hơn,. Nhưng chỉ trong giây lát một tiếng hét lại vang lên, đội kị binh mới vượt qua lập tức thay đổi phương hướng. Cả hai đội ngũ hợp lại kéo dài trăm trượng, tiếng vó ngựa từ từ hòa thành một nhịp với nhau.
Đội ngũ biến thành một nghìn người đi được nửa canh giờ,Tần Lôi ngồi trong chiến xa có thể nhìn thấy một rừng tinh kỳ phấp phới, quan lại đứng rất đông thì biết là đã tới trường đình.
Hắn vội vã đứng lên trong chiến xa, mỉm cười nhìn hơn mười người đang cưỡi ngựa tới. Mặc dù không thấy rõ mặt, thế nhưng trang phục của một người nói cho hắn biết – đó là thái tử.
Hoàng đế mặc kim bào có thêu chín con kim long tám chân , thái tử mặc trang phục có thêu tám con kim long.
Quả nhiên, quân Ngự lâm vốn chỉ tiến không lùi nhưng khi đối diện mười người cưỡi ngựa đó liền dừng ngựa, rồi từ từ tách sang hai bên. Xa giá của Tần Lôi từ trong đội ngũ đi ra, càng ngày càng tới gần mười người đối diện.
Tần Lôi đã có thể thấy gương mặt tươicười của thái tử. Y cưỡi một con Chiếu dạ ngọc sư tử, mặc trang phục của thái tử, mang theo bạch ngọc vua ban.Gương mặt của y hình chữ điền, râu mép cắt gọn chỉnh tề, đoi mắt to mà có thần khiến người khác thấy liền sinh lòng quý mến.
Không để cho Tần Lôi lên tiếng, thái tử đã giành nói trước với một sự kích động:
- Phía trước là ngũ đệ số khổ của ta không?
Tần Lôi khom mình hành lễ đáp:
- Chính là tiểu đệ thưa thái tử ca ca.
Xác thực thân phận của Tần Lôi, thái tử liền xuống ngựa với một động tác mạnh mẽ.
Thái tử sải bước tới đỡ Tần Lôi mà nói với giọng ôn hòa:
- Ngũ đệ bị thương nặng vừa khỏi, bớt cử động để tránh đụng chạm đến vết thương.
Tần Lôi đón lấy tay thái tử, cảm kích nói:
- Vốn cứ nghĩ huynh đệ gặp lại sẽ có nhiều chuyện, không ngờ ca ca lại tốt như vậy.
Lúc này mấy người thanh niên mặc trang phục có thêu kim long cũng nhảy xuông ngựa, chạy tới. Một người nhìn có tuổi hơi lớn gương mặt sắc sảo nhìn Tần Lôi lớn tiếng nói:
- Ngũ đệ đừng vội nói bừa, tam ca đối với ngươi rất tôt.
Một tên tiểu tử bên cạnh hắn cũng hỉ hả nói:
- Hay hay! Ai trongchúng ta mà chẳng biết tam ca chân thực lại nhiệt tình.
Thái tử cười mắng hai người:
- Hai kẻ dở hơi các ngươi đùa giỡn cũng phải xem đang như thế nào chứ. Ngũ đệ trải qua nhiều truyện, gặp nhiều tai nạn. Hôm nay sau mười sáu năm huynh đệ ta mới gặp lại, chưa gì các ngươi đã như vậy. Cẩn thận không ta lại chặt mắt cá chân bây giờ.
Tần Lôi bị thái tử lôi kéo, áu náy nhìn hai vị ca ca cười, nói với thái tử:
- Tâm tình hai vị ca ca cũng giống thái tử. chẳngqua là cách thức biểu đạt khác mà thôi.
Hai người thấy Tần Lôi thức thời như vậy, thì khen thầm. Cả hai cùng tiến lên đứng hai bên ôm lấy Tần Lôi, một người vỗ vai hắn nói:
- “Ngũ đệ đúng là huynh đệ tốt. Ta có cảm giác như chúng ta đã ở với nhau vài chục năm rồi vậy.
Người thì vỗ lưng hắn:
- Thực sự là huynh đệ liền xương, ai , huynh đệ, sao nhìn ngươi khó coi vậy?”
Thái tử kéo tai hai người, lôi ra khỏi Tần Lôi, giận dữ nói:
- Hai thằng các ngươi trước nay đều vô ý vô tứ, quên đệ đệ bị trúng tên trên lưng rồi à?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất