Chương 32: Cúi lạy Điện hạ
Huyên náo qua đi, Thái tửlần lượt từng người với Tần Lôi.
Thái tử chỉ vào mặt hai người mặt tròn vừa mới trêu đùa xong, nói với Tần Lôi:
- Hai người nhìn giống nhau này là tam ca và tứ ca của đệ.
Tần Lôi mới định thi lễ với hai người, đã bị họ đỡ lấy. Người bên trái cười ha hả nói:
- Huynh đệ một nhà không cần khách khí.
Một người bên phải cũng cười nói:
- Ngũ đệ, ta và tam ca là song sinh, điểm khác nhau duy nhất là giữa mi tâm ta có một nốt ruồi Phật tổ, hắn thì không có. Bởi vậy có thể thấy ta lương thiện hơn nhiều so với tam ca của đệ đó.
Tần Lôi nhìn nhìn, hai người này đều phục sức quận vương, đầu đội mũ vương. Người bên trái trên áo bào tím thêu năm con Kim Long ngũ trảo, y tứ chương, thường ngũ chương. Trên áo bào của người bên phải cũng là năm con Kim Long ngũ trảo, y tứ chương, thường ngũ chương. Mà người mặc lam bào quả đúng là có một nốt ruồi ở mi tâm.
(Phục trang thời xưa chia làm 2 phần: nửa trên gọi là y 衣, nửa dưới gọi là thường 裳. Còn tứ chương, ngũ chương có thể sẽ là các chương: Nhật 日, nguyệt 月, tinh thần 星辰, sơn 山, long 龙, hoa trùng 华虫, tông di 宗彝, tảo 藻, hoả 火, phấn mễ 粉米, phủ 黼, phất 黻)
Lão tam không có nốt ruồi đương nhiên không chịu thua thiệt, lải nhải một hồi với lão tứ.
Thái tử áy náy cười nói với Tần Lôi:
- Trước đây hai người này bị phụ hoàng quản chặt quá. Phụ hoàng xuất chinh, họ không có ai quản giáo nên ngày đêm bát nháo. Chờ phụ hoàng trở về ta sẽ bẩm báo lại với phụ hoàng ngay.
Hai người đang giằng co nghe thấy vậy lập tức kêu gào tỏ ra oan uổng:
- Nhị ca, chúng đệ gặp Ngũ đệ vui quá mới thế. Huynh đừng làm cái việc không có lương tâm như vậy chứ?
Trên gương mặt tròn tròn của cả hai lộ vẻ tội nghiệp, vô tội nhìn Thái Tử.
Thái tử bị gương mặt của hai người đó làm cho chỉ biết cười khổ, quay đầu đi không để ý tới bọn họ nữa. Y lại kéo hai cậu bé đứng bên vẫn đang cười thầm đểvới hắn.
Một đứa bé thanh tú lớn hơn chút thi lễ với Tần Lôi:
- Tần Triêm bái kiến Ngũ ca. Ngũ ca quá vất vả.
Tần Lôi ngăn cậu lại, cười nói:
- Lục đệ không cần đa lễ.
Đứa bé nhỏ hơn nắm lấy tay Tần Lôi, giọng non nớt nhõng nhẽo:
- Ngũ ca, đệ là Tiểu Tiêu.
Tần Lôi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của cậu. Tần Tiêu là em cùng một mẹ với hắn. Đại khái nó khoảng bảy tám tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu.
Ngoại trừ Đại hoàng tử đang lĩnh binh ở bên ngoài ra, thì huynh đệ Tần Lôi đều ở đây hết.
Mấy huynh đệ hàn huyên một lúc, Thái tử nói:
- Các Vương công đại thần còn chờ ở bên kia, chúng ta không thể vô ý được, đi đến đó đi. Ngũ đệ! Buổi tối Nhị ca sẽ tẩy trần cho đệ, không thể bỏ qua như người khác được.
Tần Lôi mỉm cười nói:
- Cung kính không bằng tuân mệnh.
Sáu huynh đệ leo lên chiến xa của Tần Lôi, đi đếntrước Trường đình.
Mọi người ở trước Trường đìnhvốn đang ồn ào thấy các Long tử tới lập tức yên lặng.
Tần Lôi ở trên xe nhìn những quan viên này thì thấy có khoảng chừng mấy nghìn người, đứng ở đó đông nghịt, ô sa mãng bào đâu đâu cũng thấy, kim quan ngọc đái rơi khắp nơi trên mặt đất. Cảnh tương khiến cho Tần Lôi không khỏi hơi giật mình.
Lão tam bên cạnh thấy vẻ kinh ngạc trong mắt hắn, liền ghé tai hắn thì thầm:
- Ngoại trừ các quan viên, nam tước từ cấp bậc ngũ phẩm trở lên theo phụ hoàng đông chinh ra, còn lại thì hầu như toàn bộ đều ở chỗ này.
Thái tử quay đầu lại trừng mắt với lão tam. Lão tam lè lưỡi khép miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như đi vào cõi thần tiên.
Tới giờ, Tần Lôi mới hiểu vì sao xung quanh lại có mấy vạn quân đội canh giữ với đủ loại trang phục. Một ý nghĩ quái dị hiện lên trong đầu: “Thì ra bất kể là thủ đô cũng không thiếu quan to quý nhân.”
"Thùng", một tiếng trống trầm thấp vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Lôi.
Hưởng ứng theo tiếng trống là tiếng sanh sắt kỳ minh, nhạc khúc vang lên. Mặc dù Tần Lôi không hiểu đang diễn tấu gì, nhưng có thể nhận thấy sự trang nghiêm trong đó.
Ít nhất Tần Tiêu và Tần Triêm đều đang ngưỡng mộ nhìn Tần Lôi làm Tần Lôi có phần không hiểu.
Nhạc khúc tấu lên cao trào, chín tráng hán mình trần cùng đồng loạt đỡ một cây cọc gỗ, đụng vào một chiếc trống đồng lớn cao hai trượng. Âm thanh trầm mạnh vang lên, lập tức làm chủ bầu không khí trong sân.
Một lão quan quắc thước mặc y phục tím bước một bước đứng ở ngoài đội ngũ, ôm quyền hướng về về các hoàng tử trên chiến xa, cao giọng nói:
- Cung nghênh ngũ Điện hạ.
Sau đó lão khom người cúi đầu.
Mấy nghìn quan viên cùng lên tiếng:
- Cung nghênh ngũ điện hạ.
Âm thanh hòa làm một tạo ra khí thế vang dội, mấy nghìn người cũng đồng loạt cúi đầu.
Kế đó mấy vạn quân sĩ bốn phía cùng hô ba lần:
- Cung nghênh Ngũ điện hạ.
Thanh âm mấy vạn người cao vút to rõ cùng một tần suất chấn động màng tai, hòa vào trời cao, tựa như làm mây trên bầu trời cũng bị xua tan, lộ ra ánh mặt trời xán lạn.
Mấy vạn quân sĩ hoặc chống thương trên mặt đất, hoặc xoay người xuống ngựa, cùng cúi đầu.
Ba tiếng cung nghênh này tiếng sau vang dội hơn tiếng trước, ba lần hành lễ, lần trước chấn động hơn lần sau. Ba đón ba lạy. Toàn bộ quan viên, cấm quân thị vệ bên ngoài Trường đình không một ai đứng thẳng, tất cả đều cúi đầu lạy Tần Lôi.
Chúng hoàng tử cũng quay về phía Tần Lôi khom người thi lễ, bao gồm cả Thái tử.
Tần Lôi chứng kiến cảnh tượng này cũng không thể nào giữ bình tĩnh được. Hắn nhìn Thái Tử, Thái tử mỉm cười nhìn hắn gật đầu.
Tần Lôi khom người cúi đầu với mọi người vây quanh, run giọng nói:
- Các vị làm con trẻ sợ rồi, mau mau đứng lên đi.
Thái tử tiến lên nâng Tần Lôi dậy, hơi kích động nói:
- Ngũ đệ, đây là điều mà đệ đáng được nhận. Hậu duệ quý tộc thiên hoàng đã chịu nhục mười sáu năm, nay được về nước, đệ đáng nhận được những cái lạy này của người trong thiên hạ.
Lão Tam lão Tứ đứng bên cạnh cũng nghiêm trang gật đầu, không còn nét vui đùa như trước nữa.
Vị quan viên mặc áo bào lúc nãy lại nói:
- Lễ xong.
Những tiếng rầm rập vang lên, mọi người lại một lần nữa đứng dậy, lẳng lặng nhìn Tần Lôi.
Thái tử chìa tay về trước, làm động tác mời, nói với Tần Lôi:
- Ngũ đệ, mời.
Tần Lôi nhún nhuờng vài lần, cuối cùng Thái tử phải kéo xuống xe, chúng huynh đệ theo sau.
Giữa sân bên trái là quý tộc, bên phải là quan viên văn võ. Ở giữa để lộ ra một đường đi rộng chừng một trượng, con đường này được rải đất vàng, rồi hắt nước sạch lên, cứ cách vài chục trượng lại có một bàn dài, có cung nữ thái giám đứng hai bên.
Tần Lôi và Thái tử đi tới chiếc bàn dài đầu tiên, hai cung nữ mặc áo vàng nghênh đón, trước tiên thi lễ với hai người, sau đó vén cổ tay trắng bóc cầm lấy phất trần ở trên bàn lên. Một cung nữ mày nhỏ cong thi lễ với Tần Lôi, mỉm cười nói:
- Mời Ngũ điện hạ tiến lên một bước, chúng nô tỳ phẩy bụi trần cho ngài.
Tần Lôi theo lời tiến lên, hai cung nữ cầm phất trần nhẹ nhàng phất chín cái xung quanh hắn. Cung nữ mi nhỏ cong kia cười nói với Tần Lôi:
- Điện hạ đã phủi sạch bụi đường, mời theo nô tỳ đi đến bàn kế tiếp.
Tần Lôi nhìn về phía Thái tử đang cười cười, Thái tử gật đầu, kéo tay hắn đi về phía bàn kế tiếp.
Sau đó trước bàn lại có hai cung nữ mặc cung trang màu lục, sau khi hành lễ xong, một người có đôi mắt rất to cười nói với Tần Lôi:
- Mời điện hạ đổi giày.