Hàn Mạc a a cười:
- Từng thử qua, trình độ cũng không giỏi, không thể sánh bằng tiết Hộ quân uý.
Sau đó quay lại cười nói:
- Tiết Hộ quân uý có khả năng kéo mấy thạch cung?
Một thạch là 100 cân, hai thạch là 200 cân, ba thạch chính là 300 cân, người có sức kéo cung 100 cân mới có tư cách nhập Ngự lâm quân, nếu không làm được việc này thì đừng mơ vượt qua cánh cửa này gia nhập Ngự lâm quân.
Lập tức Tiết Thiệu tỏ ra đắc ý:
- Kéo được cung bao nhiêu thạch cần phải đến giáo tràng mới biết được!
Hàn Mạc lại cười, đi quanh kho binh khí một hồi sau đó cùng Tiết Thiệu đến giáo tràng.
- Giáo tràng phân làm mấy chỗ?
Tiết Thiệu giải thích:
- Người mới nhập doanh không có tư cách cầm cung, họ phải kiên trì luyện lực tay.
Sau đó chỉ về phía tân binh doanh nói:
- Đó chính là tân binh doanh!
Hàn Mạc nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy có 50, 60 binh sĩ đang cởi trần, chân dạng ra làm trụ, hai tay nâng tạ bằng đá. Dù là mùa xuân mát mẻ nhưng trên người bọn họ đều ướt đẫm mồ hôi.
Người nào không kiên trì được hạ tảng đá xuống liền bị phụ trách huấn luyện đá cho vài nhát, sau đó ăn quát:
- Kiên trì không được nửa giờ, hôm nay không cần ăn cơm!
Hàn Mạc thấy huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, so với binh sĩ của thế gia quả thật tinh nhuệ hơn nhiều, trong lòng hiểu rõ vị trí của Ngự lâm quân ở nước Yến.
Dù sao đều là Hoàng gia cấm vệ quân, đúng không phải tầm thường.
Mặt sau là nơi huấn luyện bắn tên trúng đích, đây là phương pháp luyện cung tốt nhất. Bia bắn ở đây di động, có cơ quan điều khiển, vì vậy bia bắn cung luôn luôn di chuyển, binh sĩ phải bắn cung trúng đích đủ số lần quy định mới coi là đủ tiêu chuẩn.
- Binh sĩ không ăn không phải không có sức?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
- Không có sức thì càng ngày càng yếu hơn, sao có tinh thần tốt nhất để luyện cung?
Tiết Thiệu trả lời xanh rờn:
- Luyện không tốt, vậy không có cơm, đây là quy củ.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Quy củ không phù hợp thì nên xoá bỏ không nên cứng nhắc.
- Hàn Hộ Quân uý lời này có ý gì?
Con mắt Tiết Thiệu trừng Hàn Mạc, có vẻ bực mình chất vấn Hàn Mạc:
- Quy củ này có từ lúc Sử đại nhân còn ở đây, ngươi nói Chỉ huy sứ đại nhân không đúng?
Hàn Mạc cười hỏi:
- Tiết hộ quân uý lúc mới nhập doanh không biết từng chịu qua phạt chưa?
Hắn lắc đầu, đắc ý nói:
- Từ lúc ta nhập doanh chưa từng phạm sai lầm!
- Cũng đúng!
Hàn Mạc gật đầu:
- Tiết Hộ quân uý từ nhỏ luyện cung, đến Báo đột doanh cũng như cá vào nước, càng có chỗ thể hiện tài năng, cho nên đến đây đâu thể bị phạt. Nghe nói trước khi đến đây gia đình cũng khá, xem như đầy đủ đúng không?
- Kháo sơn cật sơn, kháo thuỷ cật thuỷ.
Tiết Thiệu không hiểu ý Hàn Mạc hỏi, nhưng vẫn giải thích:
- Sơn trang chúng ta xây dựng dựa vào núi, trong núi dã thú rất nhiều, cũng không sợ đói.
- Đúng vậy!
Hàn Mạc than vãn:
- Tiết Hộ quân uý không cảm nhận qua cảm giác bị đói, tất nhiên cũng không hiểu cảm giác này làm cho người ta sợ hãi như thế nào, nó có thể so với bị đánh còn khó chịu hơn.
Tiết Hộ quân uý tuy thẳng tính, nhưng không ngốc, lên tiếng:
- Nói như vậy ra là ngài vẫn có ý kiến bất mãn với phương pháp luyện binh của Chỉ suy sứ!
Hàn Mạc lạnh nhạt nói:
- Kỳ thật ta rất thành thật, trong lòng có ý kiến không nói ra thì khó chịu.
Liếc qua Tiết Thiệu cười nói:
- Ta thấy ngài cũng là người cảnh trực, cho nên mới cùng ngài nói chuyện, cũng không vòng vo. Người ở trên đời phần lớn mục tiêu sống chỉ là được ăn no mặc ấm… nhưng hình phạt của doanh không cho ăn đúng là có chút không ổn.
Tiết Thiệu cười lạnh nói:
- Hàn Hộ quân uý nếu có ý khác có thể hướng Đậu đại nhân nói ra. Đậu đại nhân sẽ báo lên Chỉ huy sứ đại nhân.
Ngập ngừng một chút, bất mãn nói:
- Đúng rồi, đội cung binh đó là ta phụ trách, mà chức trách của Hàn Hộ quân uý như lời đại nhân nói, chính là điều tra hoạt động của quân doanh, cho nên ta khuyên ngài nên dành thời gian làm quen thuộc một chút quân quy. Nếu biết luật phạm luật chẳng phải tội càng nặng thêm.
Hàn Mạc a a cười:
- Đa tạ Tiết Hộ quân uý nhắc nhở, quân quy ta nhất định học tốt.
Lúc này Hàn Mạc nhớ đến cách Chu Tiểu Ngôn luyện binh.
Chu Tiểu Ngôn luyện binh rất nghiêm khắc, có khi còn tàn khốc, nhưng phương pháp luyện binh tàn khốc đó cho người ta cảm thấy còn chút nhân tình trong đó.
Chu Tiểu Ngôn không phạt hành hạ thể xác, càng không không cho ăn, thật ra còn thường xuyên tự mình luyện cùng mọi người.
Phương pháp của hắn không làm cho mọi người ở Phong Kỵ phản cảm, ngược lại còn được mọi người tôn trọng, hôm nay xem cách mà người ta luyện binh quả thật đòi hỏi rất nhiều.
Không thể nghi ngờ Chu Tiểu Ngôn chính là một tướng lãnh vĩ đại.
Ngạc Thanh Lôn dù là lão tướng tung hoành sa trường, nhưng so về cách luyện binh thì cực đoan một ít.
…
Hai người đi đến chỗ bia di động, Hàn Mạc thấy rất nhiều bia đang di động, một loạt cung thủ đang tập bắn.
Những người này hiển nhiên là những người tinh nhuệ nhất, tư thế kéo cung bắn tên so với mấy người vừa rồi tốt hơn nhiều.
- Họ đều dùng cung cứng.
Tiết Thiệu giải thích:
- Nơi này có gần trăm cung thủ tinh nhuệ, Sử đại nhân có Hậu nghệ thự, muốn gia nhập cần bắn 10 tên trúng 8 mới đủ điều kiện.
- Hậu nghệ thự bây giờ có bao nhiêu người?
Hàn Mạc hỏi.
- Hơn sáu mươi người! Nguồn: http://truyen360.com
Tiết Thiệu đắc ý nói:
- Đó đều là thủ hạ của ta, những người rất giỏi. Hàn Hộ quân uý nên hiểu, cung tiễn luyện tập lâu đều có tiến bộ, nhưng có kỹ thuật cao minh thì đây không phải chuyện dễ, bình thường cung tiễn cả đời có mấy người có thể đạt tới!
Hắn nhìn Hàn Mạc nói:
- Hàn Hộ quân uý, hay là ngài bắn thử hai tên?
Vừa rồi Hàn Mạc có ý kiến đối với quân quy, Tiết Thiệu không hài lòng mấy, ngược lại có vài phần bất mãn, cảm thấy mấy người con cháu thế gia chỉ được cái nói nói, nếu so bản lãnh thì không có cái gì.
Hắn đối với công lao của Hàn Mạc luôn có một tia nghi ngờ.
Lúc này đưa ra đề nghị để cho Hàn Mạc bắn cung, thật sự hắn muốn xem Hàn Mạc có tài gì, có hay không bản lãnh thật sự, ngoài ra nếu Hàn Mạc bất tài hắn thật sự muốn khinh thường một phen, càng để cho mọi người coi khinh hắn, sau này không có uy vọng gì.
Trong quân đội muốn người khác khâm phục mình, muốn có uy vọng đó là phải có bản lãnh thật sự.
Lúc này giáo uý phụ trách huấn luyện cũng tiến tới bái kiến, tiện mời Hàn Mạc kiểm tra.
Hàn Mạc cười:
- Nói thật sự, nhiều chuyện ta còn không hiểu, sau này còn hỏi các vị nhiều. Đặc biệt Tiết Hộ quân uý từ 10 tuổi giết 2 đầu ác lang, trong lòng ta luôn khâm phục cũng rất muốn xem tiễn pháp của Tiết Hộ quân uý.
Hàn Mạc chân thành nói, từ Tây Hoa thính hắn đọc qua hồ sơ của các tướng lãnh, và để ý đến người này, 10 tuổi bắn chết 2 đầu ác lang, phần bản lãnh này rất nổi.
Hắn rất muốn xem tận mắt bản lãnh của người này có bao nhiêu lợi hại.
Từ ấn tượng của hắn thì chỉ có Chu Tiểu Ngôn là tiễn thuật giỏi nhất. Chu Tiểu Ngôn bắn tên tiêu sái phiêu dật, trăm phát trăm trúng, tại quan Lê Cốc, Diệp Vô Nhai chính là bị trúng tên của Chu Tiểu Ngôn mà chết.
Hàn Mạc từ nhỏ học qua tiễn thuật, nhưng do tập trung học đánh đấm thật giỏi nên không trọng tâm tiễn thuật, vì vậy bắn cung không phải sở trường của hắn.
Lời này vào tai Tiết Hộ quân uý hắn cảm thấy khó nghe, cảm giác như chuyện hồi mình 10 tuổi là thổi phồng. Lúc nhỏ hắn tính tình hoả bạo, bây giờ đã thay đổi nhiều, lập tức nói:
- Hàn Hộ quân uý muốn xem ta bắn cung, ha ha, vậy ta bêu xấu một phen.
Hắn bước tới phía trước, chúng binh sĩ thấy hắn đến đều tản ra, đứng hai bên, hắn quát:
- Đem cung của ta lại!
Rất nhanh một gã lực lưỡng hai tay cầm một cây cung lớn tới, chung quanh binh sĩ đều kính sợ, mọi người đều biết đây là Tam thạch cung.
Cả 5 đại doanh của Ngự lâm quân dùng được Tam thạch cung không có mấy người.
Để được chọn vào Ngự lâm quân tiêu chuẩn rất nghiêm khắc, điều kiện tối thiểu là có thể kéo được cung 100 cân, thợ săn phổ thông thường chỉ kéo được cung 50 cân mà thôi.
Là quân đội tinh nhuệ nhất nước Yến Ngự lâm quân, đa phần binh sĩ đều kéo được cung 200 cân, nhưng dùng để chinh chiến thì không có mấy người.
Cho nên dùng được Tam thạch cung trong Ngự lâm quân cũng đếm trên đầu ngón tay.
Cung cứng tam thạch cung chính là 300 cân, ngoài ra còn phải nắm giữ chuẩn và lực, thực sự chuyện này không dễ. Chính vì Tiết Thiệu có bản lãnh này cho nên mặc dù không có quan hệ nhưng có thể dựa vào tài năng của mình mà leo lên chức Hộ quân uý.
Hàn Mạc đương nhiên biết đây là cung gì, thầm nghĩ:
- Tên này tính tình hơi xấu, nhưng quả có điểm bản lãnh, mà bản lãnh không thường.
Trong trí nhớ của hắn Chu Tiểu Ngôn cũng dùng cung cứng Tam thạch cung.
Tiết Thiệu kéo cung, trong mắt mọi người đều thấy khó khăn khi kéo tam thạch cung, nhưng cây cung trong tay Tiết Thiệu có vẻ rất nhẹ nhàng. Hắn liếc qua Hàn Mạc, trên mặt đắc ý, dù sao đó là cung 300 cân, không phải ai cũng kéo được, đặc biệt còn bắn chuẩn nữa.
Tiết Thiệu cầm lấy mũi tên, lắp vào cung, nhắm vào bia đang di chuyển.
Hắn dồn khí đan điền, chậm rãi kéo cung, ngắm chuẩn, buông tay, "ông" một tiếng, mũi tên bắn ra, cả quá trình thuần thục lưu sướng, mũi tên như tia chớp bay đi.
- Bộp!
Mũi tên bắn trúng giữa bia.
- Uy vũ, uy vũ, uy vũ!
Tướng sĩ đều hoan hô, ngay cả Hàn Mạc cũng mỉm cười vỗ tay.
- Nhân tài!
Tiết Thiệu đắc ý đưa cung cho đại hán bên cạnh, nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Hàn Hộ quân uý, ngài xem trình độ của ta thế nào?
- Tinh diệu tuyệt luân, tên như chớp, bội phục bội phục!
Hàn Mạc thành khẩn khen.
Tiết Thiệu cười lớn, nói:
- Tiễn thuật của ta Hàn Hộ Quân uý đã thấy qua, Hàn Hộ quân uý phải chăng nên biểu diễn một chút thân thủ? Không biết Hàn Hộ quân uý dùng cung mấy thạch? Chỗ này không có cung 50 cân a!