Chương 239. Người gạt ta
Đoàn xe dừng trước cửa trung tâm thương mại. Sở U và nhân viên an ninh đi vào trung tâm thương mại, rất nhanh liền quay trở về. Chẳng qua trên tay Sở U có xách thêm một túi đen, từ hình dáng có thể thấy, bên trong chứa không chỉ một món đồ.
Từ Viễn Kinh tới Trường Lăng, chỉ khoảng 50 phút là tới, không phải gần cũng không phải xa. Hơn nữa, do có hệ thống đường cao tốc nên rút ngắn được rất nhiều thời gian.
Đoàn xe chạy trên đường cao tốc, một đường chạy như bay. Bên trong xe, Sở U và hai cấp dưới nói về một số tình huống căn bản của cô nhi viện U U, đương nhiên Sở U cũng chỉ “nhắm” vào một số người.
Những đứa trẻ mồ côi được nhắc đến nhiều nhất, bầu không khí tương đối nhẹ nhàng, không quá nghiêm túc.
Sau đó, đoàn xe tiến vào Trường Lăng.
Nhìn đường phố quen thuộc, thỉnh thoảng trong mắt Sở U hiện lên một chút kí ức, nơi này chính là nơi mình sinh ra và lớn lên.
Cô nhi viện không ở thành phố, mà ở vùng núi của Trường Lăng. Đoàn xe đi một lúc, rốt cuộc tiến vào một con đường vắng vẻ, con đường uốn lượn theo núi, xung quanh cây cối tươi tốt, hoàn cảnh rất vắng vẻ. Con đường dưới bánh xe rất sạch sẽ, không nhìn thấy rác thải.
Khi chạy tới lưng chừng núi, Sở U nhìn thấy tòa nhà trên núi.
Lúc này người phụ trách ở bên cạnh cười nói: “Ông chủ, ngài xem, kia chính là cô nhi viện.” Sở U gật đầu, đó là tòa nhà màu trắng, ở đó không chỉ có một tòa. Từ cuộc trò chuyện trên đường đi biết được, cô nhi viện có thiết bị dạy học từ mẫu giáo cho tới cấp ba, cũng chính là trước khi lên đại học, những đứa trẻ mồ côi hoàn toàn có thể học tập ở cô nhi viện.
Hơn nữa hoàn toàn được đất nước thừa nhận, sau khi học xong cấp ba thì bọn họ có thể tham gia kỳ thi đại học.
Những đứa trẻ sẽ có hai lựa chọn. Thứ nhất chính là rời khỏi cô nhi viện, tự kiếm sống, cô nhi viện sẽ cho chúng một tấm thẻ tín dụng bao gồm học phí đại học, tiền ăn, mặc, ở và đi lại. Sau khi tốt nghiệp họ sẽ đi làm kiếm tiền để trả lại cho cô nhi viện.
Lựa chọn thứ hai là tiếp tục duy trì quan hệ với cô nhi viện, ký kết hợp đồng. Sau khi tốt nghiệp sẽ làm ở tập đoàn Thiên Sở, dốc sức phục vụ cho tập đoàn.
Nếu như thành tích quá kém, không đạt tiêu chuẩn thì phải làm sao? Chuyện này không có khả năng xảy ra. Cô nhi viện giúp đỡ là những đứa trẻ mồ côi, không phải đứa bé thiểu năng trí tuệ. Chỉ cần là đứa trẻ bình thường, thông qua giáo dục ở đây, thành tích cũng không thể kém.
Sau khi lượn vòng quanh đường núi, đoàn xe tới trước cửa cô nhi viện.
Từ nơi này có thể nhìn ra, bên trong có 6 tòa, diện tích cũng tương đối lớn.
“Tôi xuống trước, đi gọi bảo vệ mở cửa.” Vì không báo trước nên nhân viên công tác cũng không biết tổng bộ đến.
Người phụ trách nói với bảo vệ: “Nhanh mở cửa, nhanh lên.” Bảo vệ lập tức ấn nút mở cửa, cửa lớn liền mở ra, đoàn xe đen nối đuôi nhau đi vào.
“Ông chủ, có cần thông báo cho viện trưởng, để ông ấy nói chi tiết tình huống cho ngài không.” Khi đoàn xe vào trong, người phụ trách nói với Sở U.
“Được.” Sở U gật đầu đồng ý với đề nghị của đối phương, có lẽ sau này mình sẽ thường xuyên tới đây đi? Vẫn cần phải gặp mặt.
Sau đó cả đám người xuống xe, người phụ trách cầm điện thoại di động lên gọi điện, rất nhanh đã được kết nối: “Ông Lưu, mau xuống dưới đi. Boss lớn đang ở đây, ông xuống làm quen một chút.”
Viện trưởng Lưu là một ông lão hơn 60 tuổi, làm giáo dục đã mấy chục năm, gọi là giáo sư cũng không quá đáng. Nghe người phụ trách nói vậy, lại hỏi một lúc, biết người nắm quyền tập đoàn Thiên Sở, người quyết định sống còn của cô nhi viện- Sở U tới. Ông Lưu rất ngạc nhiên, lập tức triệu tập tất cả cán bộ. Sau khi nói cho mọi người biết, tất cả mọi người vừa nghiêm túc vừa căng thẳng đi xuống lầu.
Mấy người Sở U cũng không hề rời đi, họ đều đứng ở chỗ này. Nhìn cảnh vật xung quanh, Sở U gật đầu. Hoàn cảnh nơi đây rất tốt, trên mặt đất sạch sẽ, xung quanh tòa nhà ngăn nắp sáng sủa, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Không lâu sau, bên trong tòa nhà vang lên tiếng bước chân. Sở U quay người lại nhìn vào bên trong. Chỉ thấy một ông lão đi đầu tiên, trên mặt nở nụ cười, những người phía sau cũng tươi cười theo.
“Ông Lưu, đây là ông chủ tập đoàn Thiên Sở, Sở U.” Người phụ trách nói: “Ông chủ, đây là viện trưởng cô nhi viện, Lưu Chí Tân.”
“Chào ngài chào ngài, ông chủ thật là tuổi trẻ tài cao. Ngài mà dẫn dắt tập đoàn Thiên Sở, tập đoàn nhất định có ngày phát triển mạnh mẽ.”
Mẹ kiếp, ông nói vậy làm tôi rất xấu hổ đấy.. Ông có biết kiếp trước tôi làm tập đoàn Thiên Sở sụp đổ không?
Hai người bắt tay nhau, sau đó giao lưu mấy câu, Sở U nói: “Ông Lưu, ông dẫn tôi đi tham quan đi.” Sau đó nói với ông Hướng: “Mọi người cứ tự nhiên đi, tôi có chuyện muốn nói với ông Lưu.”
Ngài là ông chủ, ngài nói gì thì làm như vậy, không ai có ý kiến.
Vì vậy, ông Lưu dẫn Sở U đi dạo quanh cô nhi viện, thỉnh thoảng giới thiệu chi tiết tòa nhà này, tòa nhà kia để làm gì.
“Ông Lưu, bọn nhỏ đâu?” Sở U đi vào một tòa nhà, nhìn thấy bức ảnh cha mình chụp cùng bọn nhỏ. Bức ảnh này rất lớn, đặt ở vị trí bắt mắt nhất, bên trong không có bóng dáng người kia, có lẽ không cùng lứa.
“Bây giờ bọn nhỏ đang học, ngài muốn đi xem không?”
“Được.”
“Vậy mời ngài theo tôi, đi bên này.”
Vì vậy hai người đi tới tòa dạy học, Sở U nghĩ tới người mình muốn gặp mới 9 tuổi liền nói: “Ở đây có bao nhiêu học sinh, tình trạng thế nào?”
“Ở đây, bọn nhỏ từ khối 1 đến khối 11 sẽ học ở tòa nhà này, tổng cộng có 935 người. Khối 12 học ở bên kia, nhà trẻ thì ở chỗ kia, tổng cộng 1226 người. Năng lực của thầy cô giáo rất tốt, đây đều do tổng bộ giúp đỡ viện rất nhiều.”
Sở U gật đầu: “Thức ăn thế nào?”
“Thức ăn được chuyển đến đều đặn, mùi vị cũng ngon, bọn nhỏ rất quen thuộc với mùi vị thức ăn nơi này.”
“Ông Lưu, chúng tôi cũng chưa ăn cơm trưa. Tôi muốn ăn cơm cùng bọn nhỏ, ông xem được không?” Sở U nhìn viện trưởng Lưu, nói.
“Có thể có thể, có thể ăn cơm trưa cùng ngài, chắc chắn bọn nhỏ sẽ rất vui.”
Lúc này, hai người đến khối một, khối một và khối hai ở tầng một.
“Khối một có 5 lớp, mà khối hai chỉ có một lớp.” Hai người đứng ở bên ngoài hành lang lớp học. Từ cửa sổ, Sở U có thể nhìn thấy bọn nhỏ bên trong rất chăm chú nghe giảng. Thầy giáo trên bục giảng nói gì thì nói lại cái đó, lúc thầy giáo nhìn thấy viện trưởng ở bên ngoài cửa sổ thì sợ hết hồn.
Sau đó lại nhìn thấy một người con trai trẻ tuổi, thầy giáo nói to hơn, sau đó học sinh cũng làm theo.
“Khối ba ở tầng hai sao?” Đứa bé 9 tuổi, chắc học khối ba.
“Đúng vậy, khối ba và khối bốn ở tầng hai.”
Sau đó hai người đi lên tầng hai: “Khối ba có bao nhiêu lớp?”
“Chỉ có một lớp.”
“Là lớp nào?”
Rất nhanh Sở U liền xuất hiện ở cửa sổ phòng học khối ba, học sinh không nhiều, chỉ có mười mấy đứa, phần lớn là nam sinh.
Như vậy cũng dễ nhận ra……
Sở U ngạc nhiên, cho dù mình nhìn thế nào cũng không nhận ra bóng người kia. Mặc dù nói con gái 18 sẽ thay đổi lớn, nhưng cũng sẽ không thể thay đổi quá như vậy chứ. Dù sao cũng phải để lại dấu vết, trừ khi sửa mặt, nhưng Sở U rất rõ, khuôn mặt người kia là tự nhiên, không hề sửa.
Rốt cuộc em là người nào? Sở U sờ tóc, vẻ mặt mơ hồ.
Sở U dừng lại ở chỗ này rất lâu. Ông Lưu lại không để ý, còn cho rằng Sở U quan sát được cái gì?
Cuối cùng Sở U xác định, khối ba không có người mình cần tìm.
Lẽ nào ở khối hai? Hay là khối bốn? “Ông Lưu, học sinh ở đây đều học đúng tuổi sao, đã từng xuất hiện trường hợp lẽ ra học lớp lớn nhưng lại học lớp dưới chưa?”
“Cái này, thật ra có, nhưng khối 1 2 3 4 lại không có. Bọn trẻ ở tòa này đều học đúng tuổi, sao vậy?”
“Tôi phát hiện mặt bọn nhỏ lớp này khá…..ách, khá lớn, còn tưởng rằng là như vậy.”
Mẹ kiếp, không phải 9 tuổi sao, vậy rốt cuộc em bao nhiêu tuổi? Nhớ lại bóng người kia ở kiếp trước, cười hì hì nói với mình: Em 19 tuổi.
Sở U cảm thấy rất bất đắc dĩ, biết em nghịch ngợm như vậy, anh không nên coi là thật.
“Ồ, thật sao?” Lão Lưu cũng nhìn bên trong phòng học.
Cái này khó rồi? Tìm cả một lớp thì rất lãng phí thời gian. Ông ta giơ tay xem đồng hồ, sắp tới thời gian ăn cơm trưa rồi.
Thôi bỏ đi.
“Ông Lưu, ông có nhớ ở đây có bé gái nào tên là Độc Cô Bảo Nhi không?”
Sau khi nói xong, Sở U liền âm thầm cầu nguyện, vì hắn phát hiện, tên này cũng có thể là tên giả. Nếu như là tên giả, vậy thì khổ rồi.
Mặc dù tên bốn chữ không nhiều, nhưng cũng không ngạc nhiên. Hơn nữa lại để người ta dễ dàng nhớ kỹ, dù sao cũng phải nói có biết hay không chứ?
Đúng như dự đoán, sau khi lão Lưu nghe được tên này liền mở to mắt, hiển nhiên ông ta nhớ ra là ai? Sở U lập tức xác định, hắn có hy vọng, ông Lưu biết cô gái này.
Sở U liền thở phào nhẹ nhõm, may mắn tên em là thật, nếu không…..nếu để anh tìm được, anh thật muốn đánh mông em.